Âm Khiếu Thuật của Tô Hinh Nguyệt bị tiếng gầm của Đường Kiếp phá vỡ, đồng thời cả người đều bị chấn động choáng váng. Đường Kiếp lại tiến lên trước một bước, để mặc Vô Ảnh Châm cắm vào cơ thể, đánh lên một quyền vào mũi kiếm.

Trường kiếm và thiết quyền va chạm, trên tay Đường Kiếp lưu lại một vết cắt thật sâu, đồng thời sức lực mạnh mẽ cũng đẩy lui mũi kiếm ra, phía trước của Tô Hinh Nguyệt không có gì bảo vệ.

Đường Kiếp đã tiến lên, đánh mạnh lên người nàng ta, Lồng Ngân Quang lóe lên, phát ra ánh sáng kin người, hiển nhiên là không thể chống cự với sự tấn công mạnh mẽ của Đường Kiếp.

Đúng lúc này, trên Diệt Ma Đạo, lại có một thân ảnh chợt xuất hiện.

- Không hay rồi.
Đường Kiếp trong lòng thầm rủa, không ngờ người thứ hai lại tới nhanh như vậy.

- Giúp ta.
Tô Hinh Nguyệt kêu lên.

Người tới còn ở phía xa nên không nhìn rõ mặt, lúc này nghe thấy thanh âm, lập tức chạy về phía này.

Đường Kiếp biết rằng chuyện không hay, toàn lực đánh ra một quyền, chỉ thấy ngân quang trên người Tô Hinh Nguyệt lóe lên, Lồng Ngân Quang bị vỡ nát hoàn toàn.

Cùng lúc đó, Tô Minh Nguyệt chỉ về phía trước, Đường Kiếp vốn định cứng rắn chịu một kích của nàng ta, không ngờ công kích không nhằm vào hắn, mà trực tiếp tấn công về phía sau hắn.

Đường Kiếp ngẩn người, lập tức không tốt.

Chỉ nghe thấy phía sau có tiếng sói tru lên.

Tử Diệm Yêu Lang lại đứng lên lần nữa, căm tức nhìn Đường Kiếp, xoay mình hú lên một tiếng. Bộ lông trên người dựng lên, nó tiếp tục phun ra một ngọn lửa màu tím, tạo thành một vùng ánh sáng tím, sau đó nó gầm lên một tiếng, như mũi tên phóng về phía Đường Kiếp.

Công kích này tất nhiên là uy lực cực đại, dưới tình huống bình thường Đường Kiếp sẽ chọn cách tránh né.

Nhưng mà phía trước, vừa xuất hiện một học sinh đang dùng tốc độ cao vọt tới, Đường Kiếp dĩ nhiên có thể thấy rõ mặt đối phương, chính là Bành Diệu Long. Hắn biết nếu Bành Diệu Long với Tô Hinh Nguyệt liên thủ, chỉ sợ trận chiến sẽ càng kéo dài hơn, nên dứt khoát không tránh đi.

Mạnh mẽ tiến lại gần Tô Hinh Nguyệt, túm lấy nàng ta lôi về phía sau.

Móng vuốt sắc bén màu tím trên không trung phát ra ánh hào quang chói lọi, cứng rắn dừng lại cách đỉnh đầu Tô Hinh Nguyệt ba phân.

Tô Hinh Nguyệt nhìn thấy móng vuốt sắc bén của yêu sói, sợ tới thất kinh, ngay cả Bành Diệu Long đang từ xa vọt tới cũng khựng lại một chút.

Ba người đồng thời ngưng trệ lại, khoảnh khắc này thời gian như dừng lại một giâ.y

Sau đó Đường Kiếp túm lấy cổ Tô Hinh Nguyệt, chậm rãi lùi lại.

Yêu sói gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kiếp, cũng không dám động đậy. Đường Kiếp lui về phía sau, rồi đưa một ngón tay lên, điểm vào giữa hai lông mày Tô Hinh Nguyệt, khiến toàn thân nàng ta vô lực, sau đó hắn mãnh mẽ ném Tô Hinh Nguyệt về phía sau. Dây may sau lưng bay ra, cuốn lấy Tô Hinh Nguyệt. Y Y dùng dây mây trói chặt Tô Hinh Nguyệt lại, vô số đài hoa bao bọc toàn bộ cơ thể nàng ta, cứ như vậy kéo nàng ta vào trong trận.

Yêu sói giận dữ, muốn xông tới, Tô Hinh Nguyệt vội kêu lên:
- Tiểu Tử, đừng động.

Tử Diễm Yêu Lang lúc này mới không tình nguyện dừng lại, đi tới gần chủ nhân, phát ra tiếng rên rỉ bi thương.

Nhìn thấy cảnh này, Bành Diệu Long hừ một tiếng:
- Tô Hinh Nguyệt… Không ngờ ngươi chạy tới trước cả lão tử, thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên. Như vậy xem ra, Đường Kiếpta phải đa tạ ngươi đã giúp ta ngăn nàng ta lại rồi.

- Vấn đề là ngươi cũng sẽ không vì thế mà hạ thủ lưu tình, đúng không?
Đường Kiếp cười cười.

Bành Diệu Long nở nụ cười:;
- Đúng thế, đây mới là điều thú vị nhất. Từ khi ngươi bắt đầu, mỗi một người đến sau, kỳ thật đều là kẻ thua cuộc, vốn là không có cơ hội. May mà có ngươi, nên mới lấy được cơ hội. Mà cơ hội này, lại nhất định phải đánh bại ngươi mới có thể chân chính đạt được...

- Đúng là như vậy.
Đường Kiếp thở dài một tiếng:
- Kỳ thật, các ngươi nếu bởi vì vậy mà cảm ơn ta, như vậy hãy từ bỏ đi, không phải tốt hơn sao? Dù sao người đứng đầu vốn không phải là các ngươi, hà tất phải chém chém giết giết?

- Nhưng cũng không phải thuộc về Vệ Thiên Xung. Đường Kiếp, nếu như ngươi cứ như vậy đi qua, người đứng đầu là ngươi sẽ chẳng ai nói được gì. Nhưng ngươi muốn giúp đỡ Vệ Thiên Xung tranh giành chân truyền, vậy cũng là cho mọi người cơ hội. Ta nếu không quý trọng nó, chẳng phải là bỏ qua cơ hội trời ban hay sao?
Bành Diệu Long cười ha ha, sau đó toàn thân phát ra tiếng răng rắc, một cỗ hùng khí phát ra từ người gã, lộ ra tư thế lạnh lẽo kinh người.

Gã trừng mắt nhìn Đường Kiếp nói:
- Đường Kiếp. Tuy khảo nghiệm ta tới sau các ngươi, chỉ đứng thứ ba. Nhưng cũng là do ta không am hiểu trận đạo. Thật sự luận về thực lực, lão tử đã nhập Thoát Phàm, ngươi không phải là đối thủ của ta, những tính toán của ngươi cuối cùng sẽ đều thất bại cả thôi. Nể tình ngươi vừa đánh xong một trận chiến, ta không làm khó dễ ngươi, cho ngươi một cơ hội. Nhường đường, nếu không ta đánh ngươi.

- Ngươi hiểu sai một chuyện rồi, Bành đại sư huynh.
Đường Kiếp cười cười:
- Diệt Ma Đạo, ngươi không phải người thứ ba đến đây, mà là người thứ tư.

- Hả?
Bành Diệu Long ngẩn người.

K chỉ chỉ Phiên Thiên Ấn cách đó không xa:
- Có một tên không phải học sinh, gã mới là người đầu tiên đến đây, cũng là Thoát Phàm Cảnh.

- Cái gì?
Trong lòng Bành Diệu Long chấn động:
- Gã ta đâu?

Lập tức ý thức được câu hỏi của mình quá ngu xuẩn, hiện tại Đường Kiếp đang đứng đây, đối phương tất nhiên là bị Đường Kiếp đánh bại rồi.

Chỉ có điều Đường Kiếp có khả năng, đánh bại người thuộc Thoát Phàm Cảnh, điều này thực sự khó mà tin được. Phải biết rằng hiện tại hắn ta mới chỉ là Linh Hồ mà thôi.

Qủa nhiên Đường Kiếp đã nói:
- Còn có thể ở đâu được chứ? Tất nhiên là ném vào Cửu Cung Tâm Hoàn. Bành đại sư huynh, ở học viện Tẩy Nguyệt, ngươi cũng được coi là một người tài giỏi. Ta cũng đang muốn biết, sự chênh lệch giữa người vừa mới nhập Thoát Phàm là người và kẻ đã có danh hiệu Thoát phàm từ lâu kia có gì khác nhau. Nhưng ta nghĩ dù có thế nào, ngươi cũng không thể mạnh hơn gã ta.

Nói xong cánh tay Đường Kiếp chợt động, đánh một đạo quyền phong về phía Bành Diệu Long.

Lúc trước hắn nói chuyện là muốn mượn cơ hội hồi sức một lát, khôi phục một chút khí lực đã tiêu hao. Sau khi nghỉ ngơi liền lập tức ra tay, để tránh lại có học sinh đuổi tới.

Bành Diệu Long cười ha hả, quát lên:
- Được đến đây đi.

Đồng thời vung quyền nghênh đón.

Hai nắm đấm trên không trung va vào nhau, lập tức phát ra một trận sóng khí kinh người. Thân thể hai người đều chấn động, cùng bay ngược ra, Bành Diệu Long lui lại phía sau ba bước, Đường Kiếp thì lui nhiều hơn một bước.

Lần này trực tiếp đối đầu, Đường Kiếp rơi vào thế hạ phong.

Bành Diệu Long cười ha hả nói:
- Lần này cảm thấy thế nào?

Bành Diệu Long cũng giống như Đường Kiếp, thuộc loại học sinh có đấu pháp cương mãnh. Cực Chiến Chân Cương tu luyện thuần thục, so với Vô Tướng Kim Thân của Đường Kiếp còn mạnh hơn.

Lần trước gã ta và Đường Kiếp liều mạng, bởi vì chênh lệch thể lực, nên Đường Kiếp chiếm thế thượng phong. Lần này đột phá Thoát Phàm vào bách luyện, liền rút được kinh nghiệm xương máu, mỗi ngày đều khổ luyện.

Chính bởi vì vậy, nên pháp thuật của gã cũng không vì nhập Thoát Phàm mà nâng cao mấy, ngược lại tố chất thân thể lại nâng cao lên nhiều.

Hiện giờ thân thể gã so với trước tiến bộ hơn nhiều, so với Đường Kiếp vẫn còn nhiều điểm không bằng nhưng ưu thế của Cực Chiến Chân Cương lại bù lại những điểm không đủ này. Ngược lại khiến sức lực của gã còn vượt qua Đường Kiếp một chút.

Một kích đắc thủ, Bành Diệu Long lại tiếp tục nện tới một quyền.

Gã cũng không dùng găng tay sở trường của mình, mà cứ như vậy đánh tới một kích, nhưng lại mang theo uy thế kinh người.

Đường Kiếp hừ một tiếng, thu Đoạn Trường Đao lại, lần nữa trực tiếp nghênh đỡ.

“Oanh!”

Âm thanh vang dội phát ra, thân hình hai người tách ra rồi hợp lại, trong dòng khí mãnh liệt, chỉ thấy hai bóng dáng dũng mãnh xoắn lại một chỗ.

Sức lực Bành Diệu Long tất nhiên vô cùng lớn, quyền cước của Đường Kiếp lại vô cùng hung ác. Hai người quyền cước qua lại, đem toàn bộ linh khí trong cơ thể tập trung lên cơ bắp. Cuộc chiến giống như hai khối thép đánh vào nhau, phát ra tiếng choang choang không dứt. Không hề có ánh sáng pháp thuật, đều cứng rắn chiến đấu. Thoạt nhìn không hề giống với hai người tu luyện quyết đấu, mà giống với hai lực sĩ trên lôi đài tử đấu hơn.

Nhưng mà chính vì phương thức chiến đấu như vậy, nên lại càng tàn khốc, kịch liệt hơn, không có mưu mẹo, cũng không có may mắn.

“Rầm!”

Nắm đấm của Bành Diệu Long đánh lên mặt Đường Kiếp, khiến mặt hắn sưng phù lên, đồng thời con dao của Đường Kiếp cũng cứa lên cổ Bành Diệu Long, chỉ một kích đã kiến cổ của gã không động đậy được.

Sau đó Bành Diệu Long lại đấm vào bụng Đường Kiếp một phát, chân Đường Kiếp cũng giơ lên đá vào lồng ngực Bành Diệu Long. Hai người đồng thời rên lên, hộc máu, tách nhau ra nửa bước, sau đó lại cùng nhau xông lên, tiếp tục đánh đấm.

Hai người vì thế mà chiến đấu càng lúc càng hung ác tàn nhẫn, tràn ngập máu tanh. Nhát mắt trên cơ thể hai người đều đầy rẫy thương tích, nhưng cả hai đều không lùi bước. Quyền cước giữa hai bên càng lúc càng hung hãn, mang theo ý chí chiến đấu là tinh thần cứng rắn. Đó là khí thế mà bách luyện mới có thể có được, hiện giờ lại xuất hiện trên hai người học sinh, đủ để thấy hai người này không phải là kẻ nhàn rỗi. Trận chiến khốc liệt, tàn nhẫn, hung ác, khiến Tô Hinh Nguyệt đứng nhìn cũng há hốc miệng.

Từ khi nàng ta tiến vào học viện tới nay, vẫn luôn ẩn nhẫn khổ luyện, không cầu vạn người chú ý chỉ cầu một ngày thành danh. Nhưng mà cho tới tận ngày hôm nay, tới tận thời khắc này, nàng ta mới nhận ra rằng loại ý nghĩ của mình thực vớ vẩn, buồn cười.

Không có người nào có thể lập tức quật khởi được cả, trong quá trình quật khởi, họ đã trải qua vô số tôi luyện thống khổ, mới có thể dần dần trưởng thành.

Ẩn nấp không ra, vùi đầu tu luyện, một bước lên trời, đây chỉ là vọng tưởng của những kẻ vô năng không dám đối mặt với tranh đoạt thế gian, dùng nó để an ủi bản thân.

Dù cho Đường Kiếp hay là Bành Diệu Long, mặt ngoài là học sinh, nhưng kỳ thực họ đều trải qua không ít đau khổ. Đường Kiếp là vì đấu trí, đấu dũng khí, đấu hung ác, đấu tàn nhẫn với Thiên Thần Cung. Còn Bành Diệu Long thí luyện vô số, huyết chiến bao lần, mới có được khí phách như ngày hôm nay.

Thời khắc này hai người đánh tới đánh lui, đồng thời ăn miếng trả miếng, như lang sói trừng mắt nhìn nhau.

Đường Kiếp hung ác như hổ, Bành Diệu Long cũng trợn đôi mắt đỏ vằn như trâu nhìn Đường Kiếp.

Hai người há miệng thở dốc, Bành Diệu Long đột nhiên nhếch miệng cười nói:
- Đường Kiếp, ta khâm phục ngươi có khí thế một mình giữ quan ải. Nếu bình thường, nhất định phải kết thành bằng hữu với ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, vì chân truyền ta chung quy sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi nhìn cho kỹ, đây là bản lãnh mà ta ngộ được sau khi nhập Thoát Phàm Cảnh, nếu ngươi có thể đỡ được, coi như ngươi thắng.

Nói xong Bành Diệu Long đánh ra một quyền mang theo quang mang màu đen, đầu tiên mở rộng ra, sau đó lập tức lại ẩn vào trong nắm đấm, hoa anh nội liễm sức mạnh của nắm đấm chợt tăng vọt.

Bành Diệu Long quát to:
- Long Hổ Kinh Thần Quyền.

Đánh về phía Đường Kiếp, một làn sóng khí kinh người mãnh liệt tuôn trào.

- Grào.
Đường Kiếp cũng gầm lên một tiếng, xông lên phản kích.

Không có châm vàng, không có thuật pháp, chỉ có ý chí chiến đấu vô tận dâng lên.

Hai cỗ lưu khí trong nháy mắt đụng vào nhau, phát ra tiếng ầm ầm vang trời.

Hai nắm đấm va vào nhau như hai cơn sóng thần, đầu tiên đều đồng thời đình trệ, ngay sau đó bộc phát ra một cố sóng khí kinh người. Dòng sóng khí tuôn trào, Đường Kiếp chống đỡ không nổi, kêu lên một tiếng trầm đục rồi ngã xuống.

Long Hổ Kinh Thần Quyền của Bành Diệu Long, như không hề bị cản trở, đánh thẳng vào mặt Đường Kiếp.

Cú đấm này không hề nhẹ, khiến cho Đường Kiếp choáng váng, trước mắt tối sầm. Hắn biết rằng không tốt, ngay tại khi bị đánh bay lên, đồng thời kịp nhấc chân, đá vào lồng ngực Bành Diệu Long. Sau tiếng nổ lớn vang lên, Đường Kiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, nhất thời không đứng dậy nổi.

Cực Chiến Chân Cương trên người Bành Diệu Long cũng sáng lên một cái, sau đó lập tức biến mất, hiển nhiên cũng không còn khả năng tiếp tục duy trì, nhưng người vẫn đứng vững trên mặt đất.

- Ngươi thắng.
Đường Kiếp rên rỉ nói.

Lần va chạm này, Đường Kiếp chung quy không thể thắng nổi Bành Diệu Long đã nhập Thoát Phàm.

Luận thuật pháp, có lẽ gã ta còn kém Trương Khất Nan, nhưng luận sức mạnh và dám đấu dám đánh, thì gã không hề thua kém người kia.

Qủa nhiên, không hổ là nhân vật được xưng tụng là Đại sư huynh.

Bành Diệu Long che ngực, hừ một tiếng;
- Ta tu luyện sáu năm, đã vào tới Thoát Phàm Cảnh. Nhưng lại mạo hiểm mới thẳng nổi ngươi, người mới tu luyện hai năm, thắng mà không vẻ vang gì cả.

Gã và Đường Kiếp đánh tới mức này, Bành Diệu Long phải dùng tới chiêu thức bí mật mới có thể thắng hiểm đối thủ, nội tâm không hề có chút đắc ý nào.

Đường Kiếp chỉ cười cười:
- Thua là thua, thắng là thắng. Trên chiến trường, sinh tử vốn chỉ cách nhau một chút xíu, nào có thắng hiểm hay không hiểm chứ? Đại sư huynh không cần phải khiêm tốn như vậy.

- Nếu đã như vậy, thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi.
Bành Diệu Long hừ một tiếng, liền muốn rời đi.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Đáng tiếc, đại sư huynh thắng thì thắng rồi, nhưng muốn đi cũng không được. Bảo nhỉ, Y Y, ngăn gã lại.

Hắn vừa dứt lời, Y Y và tiểu hổ liền xuất hiện ở hai bên.

Thấy cảnh này, trong lòng Bành Diệu Long chấn động mạnh:
- Đường Kiếp, ngươi…