Nếu không phải lĩnh ngộ được một tia chi đạo, nếu không phải bản thân hắn đã tu luyện Ly Kinh, nếu không phải Cơ Vô Cữu lặp đi lặp lại ảo cảnh khiến màn kia diễn đi diễn lại nhiều lân, nếu không phải lúc này tâm trạng Đường Kiếp không yên, Đường Kiếp mới dùng quyền cước để tĩnh tâm, vứt bỏ tạp niệm, thì hắn chắc không thể nhanh như vậy lĩnh ngộ được mọi chuyện.
Nhưng dù thế nào, hắn cũng đều hiểu được rồi.
Hơn nữa theo như Đường Kiếp thấy, vấn đề tiêu hao huyết khí, chưa chắc đã không có cách giải quyết, nếu không Cự Linh Vương kia đã không dễ dàng xuất chiêu như vậy.
Chung quy vẫn là thời gian tu luyện quá ngắn, căn cơ còn nông, nên mới không chịu nổi sức ép. Không chừng về sau có khí lại có đột phá, cũng không tiêu hao khí huyết đấy.
Nếu thực sự không có cách, thì bản thân hắn cũng có thể tự tìm cách phá giải. Thuật pháp trong thiên hạ, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, chỉ cần dùng tâm, hầu như giải quyết được toàn bộ các vấn đề khó khăn cả đấy.
Lúc này Đường Kiếp đã nói:
- Đúng rồi, công kích này dù sao cũng phải đặt cho nó một cái tên mới được, cũng không thể gọi nó là nghịch chuyển Ly Kinh phải không?
- Nhất định phải đặt một cái tên khí phách một chút.
Y Y vung tay hô lên.
- Khí phách một chút?
Đường Kiếp mân mê cằm:
- Vậy gọi là Bá long thiên tường được không?
- Thô tục.
- Bá hải lưu tinh?
- Ác tục.
- Bá hải triều sinh quyền?
Hai mắt Y Y trừng hắn sắp lồi cả ra:
- Huynh cứ phải cho từ “Bá” vào để phân cao thấp hay sao?
- Là muội nói phải khí phách một chút mà…
Đường Kiếp hậm hực trả lời.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Cú đấm này là do ta nhìn Cự Linh Vương chiến đấu với Cửu Nan Yêu Tăng đại ác ma của Hồng Mông Giới, mà lại ở Diệt Ma Đạo ngộ ra. Nếu đã vậy, hay là gọi là Diệt Ma Quyền đi. Lấy tên này để kỷ niệm con đường này, cũng kỷ niệm một ngàn tám trăm năm trước, mọi người trong tu tiên giới cùng nhau chống chọi với yêu ma Hồng Mông.
Nói xong, hắn lại ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi lĩnh ngộ được Diệt Ma Quyền, tâm trạng vốn hỗn loạn của hắn đã hoàn toàn bình phục, chỉ ngồi đó yên tĩnh chờ đợi các học sinh khác tới.
Hoa trận vẫn như cũ, không ngừng sinh sôi, trong rừng thi thoảng lại truyền đến tiếng gầm của tiểu hổ.
Trên Diệt Ma Đạo thì một không khí yên lặng quỷ dị bao trùm.
Thời gian cứ vậy vô tình trôi đi.
Cũng không biết đã chờ đợi bao lâu, cuối cùng cũng có một thân ảnh hiện lên ở phía xa. Là một nữ tử mặc áo tím, bên cạnh có một con sói lớn màu đen đi theo.
Lúc này trên Diệt Ma Đạo, vẻ mặt nàng ta tỏ ra lạnh lùng diễm lệ, không có chút biểu hiện mệt mỏi nào.
- Ý? Tô Hinh Nguyệt? Sao lại là nàng ta?
Nhìn thấy rõ nữ tử đó, Đường Kiếp cũng ngẩn người.
Trong lúc chờ đợi, hắn cũng không ngừng đoán xem người đầu tiên bước chân lên Diệt Ma Đạo sẽ là ai.
Luận thực lực, có khả năng nhất chính là Bành Diệu Long; luận gia cảnh, người có hy vọng nhất chính là Long Đảo; luận trận đạo có Bành Thiếu Thanh, người này là môn hạ của Triệu Hi Lương; luận tốc độ có Diệp Thiên Tương đứng đầu, An Như Mộng mặc dù tốc độ cũng nhanh, nhưng lại không có tư cách trở thành chân truyền, nên lần này cũng sẽ không liều mạng xông lên, mà chỉ mở mang kiến thức, thu hoạch tài nguyên là chính.
Nhưng cố tình đều không phải là những người này đến trước, mà lại là một người không có mấy tiếng tăm là Tô Hinh Nguyệt xuất hiện.
Nữ tử Tô Hinh Nguyệt này cùng năm học với Mạnh Thập Tuyết, nhưng danh tiếng lại kém xa Mạnh Thập Tuyết, từ trước tới nay đều ít xuất hiện. Đường Kiếp biết nàng ta, chủ yếu là vì dung nhan nàng ta xuất chúng, dù sao học viện Tẩy Nguyệt nữ học sinh rất ít, dáng vẻ xinh đẹp lại càng không nhiều. Ngoài ra chính là vì con sói đen to lớn mà nàng ta nuôi dưỡng, nghe nói là một yêu thú trung phẩm, chỉ là chưa bao giờ chứng kiến Tô Hinh Nguyệt giao chiến, nên cũng không thể xác định được.
Không ngờ lúc này, nàng ta lại là người đầu tiên tới được đây, khiến Đường Kiếp cũng phải tán thưởng. Học viện Tẩy Nguyệt quả là nhân tài như nước, chung quy cũng sẽ có một số người, bằng phương thức ngươi không hề nghĩ tới, đột nhiên khiến ngươi khiếp sợ một phen.
Lúc này trên Diệt Ma Đạo, nhìn thoáng qua màn sương mờ, khuôn mặt Tô Hinh Nguyệt đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm:
- Qủa nhiên ngươi vẫn là người đầu tiên tới được đây sao? Đường Kiếp.
Đường Kiếp đang ở trong sương mỳ, nàng ta chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, ánh mắt rơi thẳng trên người Đường Kiếp.
Đường Kiếp chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi màn sương mù:
- Xem ta Tô cô nương đã sớm biết ta ở đây rồi, ta cũng không ngờ rằng, trận chiến này, đối thủ đầu tiên lại là cô. Đa số học sinh học viện Tẩy Nguyệt, đều không ai biết được thực lực chân chính của Tô đại tiểu thư, quả nhiên là giỏi ẩn giấu, thật bái phục.
Tô Hinh Nguyệt hơi nhấc tay lên:
- Thuật pháp vốn là dùng cho chiến đấu, chưa tới lúc sinh tử, cần gì phải khoe khoang? Hơn nữa, thiên hạ to lớn, thiếu gì người có năng lực, bêu xấu không bằng giấu dốt, chẳng qua là có nhiều người không hiểu được đạo lý này thôi.
Đường Kiếp khẽ mỉm cười:
- Tô cô nương là đại tiểu thư của Tô gia thành Vạn Tuyền, tài nguyên không lo, tất nhiên có thể mai danh tiềm tu, cất tiếng có thể khiến người ta kinh hãi. Chúng ta là những kẻ xuất thân bần khổ, chung quy vẫn phải bán chút quyền cước, mới đổi được tiền cơm đấy.
- Nếu như vậy, thì ta cho ngươi chút tiền, ngươi bỏ qua cho ta được chứ?
Tô Hinh Nguyệt cười nói.
Đường Kiếp lắc lắc đầu, cũng không trả lời.
Tô Hinh Nguyệt hiển nhiên cũng biết đây là chuyện không thể xảy ra, nên khuôn mặt xinh đẹp dần chìm xuống:
- Đường Kiếp, ta biết rằng thực lực ngươi rất mạnh, ngay cả Bành Diệu Long cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi. Ta cũng không chắc có thể đánh thắng ngươi, nhưng trận chiến này, ta không phải muốn thắng ngươi, mà chỉ muốn đi qua con đường kia.
Ngón tay nàng chỉ vào đám sương mù ở giao lộ:
- Ta cũng không tin, ngươi có thể cản nổi ta.
Giọng điệu nàng ta vô cùng tự tin.
Đường Kiếp cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt dừng trên con sói màu đen.
Hắn nói:
- Chả trách trận chiến ở Vô Hồi Cốc chỉ có cô không xuất hiện. Trận chiến đó, có lẽ toàn bộ tinh lực của cô đều đặt trên việc bồi dưỡng Tử Diệm Ma Lang này, xem ra cũng sắp tới Khai Trí rồi.
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Hinh Nguyệt liền thay đổi.
Đúng như lời Đường Kiếp nói, trận chiến Vô Hồi Cốc, nàng sở dĩ không xuất hiện, chính là vì đào tạo Tử Diệm Ma Lang này.
Cũng giống như Đường Kiếp chui lỗ hổng, dùng linh thảo tẩy luyện cơ thể, Tô Hinh Nguyệt cũng chui một lỗ hổng, chính là lợi dụng đặc tính chiếm đoạt của yêu thú, trong Vô Hồi Cốc trắng trợn bồi dưỡng Tử Diệm Ma Lang. Vì thế nàng ta không tiếc từ bỏ cuộc chiến Vô Hồi Cốc, chính là để bảo tồn thực lực, giải quyết dứt khoát một lần cho xong.
Cách làm này tăng khả năng thành công của nàng ta sau này, dù có thất bại, ít nhất cũng đã đạt được một yêu thú cường đại, xem như tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Không ngờ Đường Kiếp chỉ liếc mắt đã nhận ra, lúc này hắn lại thản nhiên nói:
- Ẩn dấu thực lực, súc thế một kích, Tô cô nương coi như là có tâm đấy. Đáng tiếc, ẩn dấu thực lực không có nghĩa là thực lực thật sự nhất định sẽ mạnh hơn đối phương. Con thỏ dù có ẩn nấp thế nào, chung quy vẫn không thể đối đầu với mãnh hổ được.
Dứt lời, toàn thân Đường Kiếp phát ra khí thế kinh người, thổi quét toàn bộ không gian.
Thực lực của Đường Kiếp mạnh như thế nào?
Vấn đề này, thành thật mà nói ngay cả Đường Kiếp cũng không rõ lắm.
Nhưng hắn biết rằng, thực lực hiện tại của hắn đã sớm vượt qua thực lực của một học sinh Linh Đài nên có.
Nếu nhất định phải phân tích rõ ràng, chính là tương đương với một cường nhân hơn mình một bậc, hay chính là mạnh hơn hai bậc so với người tu hành bình thường cùng cấp bậc.
Trương Khất Nan chính là chứng cứ rõ ràng, thực lực gã thuộc loại trung bình của Thoát Phàm Cảnh, bởi vậy mặc dù không có màn giả vờ bị mai phục, Đường Kiếp cũng tự tin có thể thắng được gã, vấn đề chỉ là trả giá cao hay thấp mà thôi.
Về phần Tô Hinh Nguyệt, có lẽ nàng ta rất mạnh, có lẽ nàng ta che giấu thực lực.
Nhưng đúng như lời Đường Kiếp nói, con thỏ có ẩn giấu thực lực thế nào, thì chung quy vẫn chỉ là con thỏ mà thôi.
Lúc này tiếng gió nổi lên, linh triều dậy sóng.
Đường Kiếp bước mạnh về phía trước một bước.
Chỉ là một bước, đã khiến cho Tô Hinh Nguyệt cảm thấy có một cỗ áp lực vô cùng to lớn.
Dung nhan nàng khẽ biến, chỉ vào Đường Kiếp:
- Tiểu Tử (tím), lên.
Tử Diệm Yêu Lang mạnh mẽ vọt lên, phun ra một ngọn lửa màu tím về phía Đường Kiếp.
Tử Diệm Yêu Lang cũng như tên gọi của nó, ngọn lửa màu tím có thể đốt kim thiêu cốt, sắc bén vô cùng. Ngay cả Đường Kiếp cũng không dám cứng rắn chống đỡ, thân mình chuyển động, nháy mắt tránh khỏi ngọn lửa tím, Đoạn Tràng Đao trong tay hắn bổ thẳng về phía Tô Hinh Nguyệt.
Đao phong băng hàn!
Tô Hinh Nguyệt không ngờ tốc độ Đường Kiếp lại nhanh như vậy, chấn kinh vội vàng lui về phía sau, đồng thời tay trái tạo ấn pháp, đánh ra một đạo linh tuyến.
Đường Kiếp lập tức cảm thấy hơi thở trong cơ thể rối loạn, Tử Điện Túng Thân Pháp vận chuyển có chút cứng nhắc, hừ một tiếng:
- Khiên Cơ Thủ, coi như không tệ.
Trong tu giới, Khiên Cơ Thủ là một thuật pháp khá nổi danh, khiến cho khí cơ đối thủ bị rối loạn, phá hư thành pháp. Nghe nói tu luyện tới mức cao thâm, người thi pháp còn có tể khống chế đối thủ, biến họ thành con rối của chính mình. Đương nhiên Tô Hinh Nguyệt không làm được việc dó, nàng hiện tại ngay cả phá hư pháp thuật của Đường Kiếp còn không làm được, nhiều nhất chỉ khiến pháp thuật của hắn bị rối loạn một chút. Dù vậy, dựa vào sự phụ trợ của Tử Diệm Yêu Lang, học sinh bình thường đối đầu với nàng đều chịu thiệt thòi lớn.
Khiên Cơ Thủ vô cùng khó luyện, nàng ta có thể làm được đến mức này, có thể thấy là nàng ta đã cố gắng không nhỏ. Nhưng đó chỉ là đối với những kẻ không biết được năng lực của nàng ta.
Đáng tiếc nàng ta lại chọn sai đối thủ.
Mặc dù khí cơ của Đường Kiếp bị ảnh hưởng, nhưng bước chân của hắn cũng không ngừng lại, hai chân mạnh mẽ bước lên, thân hình như viên đạn lao đến.
Mặc dù không có thuật pháp hỗ trợ, dựa vào khí lực của bản thân hắn, cũng dư sức đối phó với tình huống này. Nói trắng ra, là hắn hiện tại chính là trang bị và pháp lực thuộc cấp hai, sinh mạng và phòng ngự cũng tương đương với cấp mười, chỉ với điều này cũng đã đủ để vượt qua phần lớn đồng môn, cũng là năng lực để hắn có thể xưng hùng được.
Hắn bổ nhào về phía trước, trong chớp mắt đã lao tới bên người Tô Hinh Nguyệt, Đoạn Tràng Đao trong tay mạnh mẽ chém xuống. Tô Hinh Nguyệt kinh hãi, theo bản năng giơ kiếm lên đỡ, sức mạnh kinh hồn ép xuống, thanh kiếm trong tay bị đẩy ra, trước mặt thiết quyền công kích thẳng tới.
Một vòng ngân quang hiện lên, bao lấy thân thể Tô Hinh Nguyệt.
- Lồng Ngân Quang?
Đường Kiếp hừ một tiếng, thiết quyền không dừng lại mà vẫn nện xuống, hoàn toàn không coi đối thủ là nữ mà nhẹ tay.
Lồng Ngân Quang mặc dù có thể ngăn trở nắm đấm của Đường Kiếp, nhưng sức lực hùng mạnh đánh vào nó, vẫn khiến Tô Hinh Nguyệt chấn động liên tiếp lui về phía sau.
Nàng ta thất thanh kêu lên:
- Tiểu Tử, giúp ta.
Tử Diệm Yêu Lang từ phía sau vọt lên, phun một ngọn lửa màu tím về phía Đường Kiếp, đồng thời móng vuốt chụp tới người Đường Kiếp.
Ánh sáng của nước chợt lóe lên.
Lúc này Đường Kiếp đã đồng thời xuất ra Lồng Ngưng Thủy và Vô Tướng Kim Thân cứng rắn chống đỡ lại ngọn lửa, cùng lúc đó phất tay đánh ra một quyền, quát lên:
- Cút ra.
Trong tiếng vang hùng hồn, nắm đấm và móng vuốt va vào nhau, con sói “Ngao…” lên một tiếng, rồi bị đánh bay ra ngoài.
Tử Diệm Yêu Lang mặc dù là yêu thú thượng phẩm, nhưng sức lực vẫn không bằng đại tinh tinh trong Vô Hồi Cốc. Ngay cả con tinh tinh đó cũng bị thiết quyền của Đường Kiếp đánh lui, huống hồ là một con yêu sói.
Lúc này con sói từ trên không trung rơi xuống, chân trước bị gập lại, rõ ràng là bị đánh gãy xương, thế nên nhất thời không đứng dậy được.
- Tiểu Tử.
Tô Hinh Nguyệt đau lòng kêu lên, trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi không phải là nam nhân.
- Thật xin lỗi, kéo dài bất lợi, lúc này chỉ có thể dùng tốc độ sấm sét tốc chiến tốc thắng.
Đường Kiếp không rung động trả lời.
Nếu chỉ có một mình Tô Hinh Nguyệt, hắn tất nhiên sẽ không hung ác như vậy, nhưng kế sau nàng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến trận. Cho nên hắn nhất định phải nắm chặt thời gian, giải quyết nhanh chóng mỗi cuộc chiến, nếu không chỉ cần hơi chậm trễ, có thêm học sinh gia nhập, liền lâm vào vòng khổ chiến.
Khổ chiến có lẽ sẽ không tránh được, nhưng Đường Kiếp ít nhất có thể đẩy nó lui lại phía sau một chút.
Câu nói này vừa thốt ra, lại bổ tiếp một đao về phía Tô Hinh Nguyệt:
- Giơ tay chịu trói, ta sẽ không giết cô.
- Ngươi đừng mơ. A.
Tô Hinh Nguyệt thét lên, âm thanh như kim châm vào màng nhĩ.
Đồng thời trường kiếm trong tay phát ra ánh hào quang, Phi Hồng Kiếm Thuật. Tay trái khẽ nhấc lên, đánh ra một đạo châm khí, là Vô Ảnh Châm.
Lúc này, Âm Khiếu Thuật, Phi Hồng Kiếm, Vô Ảnh Châm ba loại pháp thuật được sử dụng nối tiếp nhau, Tô Hinh Nguyệt cũng liều mạng dốc ra toàn lực.
- Grào.
Đường Kiếp gầm lên một tiếng chấn động.
Hắn không học qua bất cứ pháp môn Âm Khiếu nào, nhưng lúc này phát ra Hổ Khiếu, lại khiến Tô Hinh Nguyệt cảm thấy như có sấm nổ bên tai.