Vị thiên kim đại tiểu thư này đúng thật là coi tiền như rác, ngàn dặm tùy tiện đưa tin, lại là một dòng tin tức hiện ra.

- Này, ngươi tiến vào Diệt Ma Đạo sao? Hay là đang chặn bọn họ rồ? Nếu như là đang chiến đấu, không cần vội vã trả lời, ta sắp tới đó rồi.

Mặt sau còn kèm theo khuôn mặt tươi cười.

Đường Kiếp cũng không có cơ hội nói cho Hứa Diệu Nhiên kế hoạch của mình, nhưng cũng như dự đoán của Nam Bách Thành, Hứa Diệu Nhiên hiển nhiên cũng đã nghĩ được điều này. Dưới tình huống như vậy, nếu muốn giúp Vệ Thiên Xung lấy được vị trí đứng đầu, chiến đấu trên Diệt Ma Đạo là biện pháp duy nhất.

Nhìn thấy tin tức của Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp đầu tiên ngây người ra một lúc, sau đó chợt nghĩ đến, đúng rồi…

Có thể nhờ nàng ta giúp đỡ.

Từ trong khẩu khí của Hứa Diêu Nhiên, có thể thấy được rõ ràng, nàng ta vô cùng quen thuộc Cửu Cung Mê Thiên Trận này.

Trong lòng Đường Kiếp dâng lên một tia hi vong. Hắn nhanh chóng thăm dò trong túi Giới Tử, lấy ra một vật, là con hạc giấy. Nhìn hạc giấy, Đường Kiếp hít sâu một hơi, viết mấy câu lên trên đó, sau đó thả cho nó bay đi.

Linh khí biến hóa, hạc giấu nhỏ bé mở hai cánh ra, bay vào trong không trung, rất nhanh hóa thành linh quang, biến mất ở phía chân trời.

Nhìn theo hạc giấy hoàn toàn biến mất, mang theo toàn bộ hi vọng của mình, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Mọi chuyện đều nhờ cả vào ngươi rồi.

Nói xong hắn lại nhìn về giao lộ phía xa.

Không biết trên Diệt Ma Đạo này, trừ mình và Trường Khất Nan, người đầu tiên xuất hiện sẽ là ai?

Trên đảo Phong Ma, Hứa Diệu Nhiên chậm rãi dạo bước trong trận, bề ngoài nhìn có vẻ nhàn nhã, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Neus không phải nàng vào trận muộn hơn so với học sinh học viện Tẩy Nguyệt, thì người đầu tiên lên Diệt Ma Đạo đã là nàng ta.

Tiên Đào và Hồng Uyển ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo, Hồng Uyển không chịu nổi nữa kêu lên:
- Tiểu thư, người chậm lại một chút đi.

Hứa Diệu Nhiên vẫn điềm nhiên bước đi nói:
- Ta đi nhanh sao, ta thấy ta đi rất chậm rồi đấy.

Nàng ta nói xong, đứng ở chỗ đó đi một vòng tròn, thể hiện bản thân mình rất thong dong, chỉ là đến để tham quan đại trận mà thôi.

Hồng Uyển trợn trắng mắt:
- Đúng thế, dùng Thuấn Hải Thiên Phong để đi tản bộ. Tiểu thư, muốn giả bộ thong dong cũng không có ai giả bộ giống như tiểu thư đâu. Mấy bước này nhìn thì có vẻ chậm, nhưng một lát sau thì đã đi xa rồi.

Hứa Diệu Nhiên đỏ mặt:
- Ồ, vậy sao? Có thể là do ta không chú ý, tu luyện mà, phải chịu khó, nắm chặt mỗi một chút thời gian, đây chính là lời mà phụ thân đại nhân vẫn nói đấy. Ôi, không nói chuyện này nữa, các ngươi nhìn xem, sắp tới Diệt Ma Đạo rồi.

Hồng Uyển chu miệng hét lên:
- Đúng thế, đúng thế. Mau chóng đi gặp tình lang đi. Đừng nghĩ là chúng ta không phá hiện ngài vụng trộm gửi thư cho Đường Kiếp. Xin ngài, ngài truyền tin tức chúng ta không nhìn thấy, nhưng chẳng lẽ linh hạc bay đi chúng ta cũng không nhìn thấy? Ngài không phải là muốn nhanh chóng qua đó giúp hắn sao?

Tiên Đào đẩy nàng ta một cái:
- Tại ngươi lanh mồm lanh miệng. Lần này xông vào trận, là Tẩy Nguyệt phái khảo nghiệm học sinh. Người của Thiên Nhai Hải Các không thể nhúng tay vào được, nếu không chỉ sợ không những không giúp đỡ được gì, ngược lại còn làm hỏng chuyện.

Tiên Đào là người cẩn trọng, lời này cũng đã âm thầm đánh thức Hứa Diệu Nhiên. Cho dù nàng hiện tại đuổi tới Diệt Ma Đạo, cũng không thích hợp công khai ra tay giúp đỡ Đường Kiếp. Một khi làm không tốt, liền biến thành chứng cứ Đường Kiếp ăn cây táo rào cây sung, ngược lại sẽ hại Đường Kiếp.

Hứa Diệu Nhiên cũng biết điều này, gật đầu:
- Ta biết, thật ra là ta chỉ muốn nhìn một chút. Không công khai giúp đỡ, nhưng trong tối thì được chứ? Có ta ở đó, rất nhiều chuyện có lẽ cũng sẽ không bị lộ đâu.

Nàng thực sự không quan tâm tới chuyện, Vệ Thiên Xung có trở thành chân truyền hay không. Chỉ hy vọng trận chiến này, Đường Kiếp đừng dùng tính mạng của bản thân góp vào là tốt rồi. Có nàng ở đây, ít nhất cũng có thể bảo vệ Đường Kiếp không chết.

Khi đang nói chuyện, chỉ thấy phía xa có một đạo linh quang thấp thoáng xuất hiện, sau đó ngọc bội trên người Hứa Diệu Nhiên đã rung lên.

- Ý?
Hồng Uyển kêu lên:
- Tại sao trên đảo lại có Thiên lý truyền thư?

Hứa Diệu Nhiên cúi đầu nhìn:
- Là Đường Kiếp gửi cho ta, hắn dùng lá bùa duy nhất có thể đưa tin cho ta.

- Nói gì vậy?
Hồng Uyển tò mò nhìn sang, lại bị Tiên Đào kéo ra, hung hăng trừng mắt lườm nàng, tức giận đôi môi nhỏ nhắn mím lại.

May mà nội dung trong thư không phải là điều không thể nói với người khác, Hứa Diệu Nhiên đã nói:
- Hắn muốn ta đi giúp đỡ Vệ Thiên Xung.

- Vệ Thiên Xung?
Tiên Đào và Hồng Uyển nhìn nhau.

- Ừ.
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Trong này Đường Kiếp nói, Nam Bách Thành sai Trương Khất Nan đánh lén hắn, bị Đường Kiếp đánh bại. Tuy nhiên lúc gần đi gã đã dùng Phiên Thiên Ấn, lấp Sinh môn của Cửu Cung, khiến Đường Kiếp không thể đưa kẻ thua cuộc trở về trong đại trận. Hiện tại, Đường Kiếp đang đối mặt với việc bị mọi người vây công, hắn lo lắng Vệ Thiên Xung bị ngăn cản, nên muốn ta tới giúp gã.

- Nhưng ảo cảnh trong Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận, phạm vi trộng lớn, nếu thực sự muốn tìm Vệ Thiên Xung, thực không hề dễ dàng.
Tiên Đào nhíu mày.

Trong Cửu Cung Mê Thiên Trận, không phải là không thể tìm được, nhưng phạm vi mấy ngàn ki lô mét vuông, nếu muốn tìm một người, thì rất khó khăn. Chỉ sợ ngay cả mảnh đất trống còn khó tìm chứ đừng nói đến việc, trong Cửu Cung còn có ảo cảnh. Nếu muốn tìm người thực sự không hề dễ dàng.

Hứa Diệu Nhiên cũng rơi vào trầm tư.

- Tiểu thư, việc này sợ là không thể giúp hắn được. Chúng ta căn bản không biết Vệ Thiên Xung ở nơi nào.
Tiên Đào đã nói.

Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng:
- Cũng chưa chắc. Các ngươi đã quên, có một nơi, có thể thu hết mọi thứ trên đảo vào trong tầm mắt hay sao?

Tiên Đào và Hồng Uyển liếc nhìn nhau, đồng thời kêu lên:
- Định Tâm Điện.

- Đúng vậy, ta đi Định Tâm Điện. Tiên Đào, Hồng Uyển, các ngươi ở lại đây, nghe lệnh của ta.
Hứa Diệu Nhiên nói xong, xuất ra một lá bùa phi lên trời.

Đây là tin tức nghênh đón phát tới cho người trên đảo, lúc này nàng đã hoàn toàn không còn tâm tư xông trận nữa.

Trên Diệt Ma Đạo, sương mù bao phủ chung quanh tảng đá lớn. Bên trong cũng có một rừng hoa rậm rạp, cắt đứt con đường nối với Cửu Cung Tâm Hoàn. Dù vậy, hoa trận vẫn không ngừng mở rộng, tiếp tục lan tràn ra bốn phía.

Ngồi ngay ngắn trong trận, Đường Kiếp như lão tăng ngồi thiền, nhưng trong lòng lại dậy sóng, không thể bình tĩnh.

Hắn biết rằng đây là do căng thẳng trước khi đại chiến, rõ ràng hy vọng đối thủ đến muộn một chút, để có nhiều thời gian chuẩn bị. Nhưng rồi lại bị thời gian chờ đợi giày vò, thế nên ngược lại lại muốn đối thủ tới sớm một chút.

Trong đầu hiên lên vô số ý niệm, đoán xem ai sẽ là người thứ nhất tiến vào Diệt Ma Đạo, cũng nghĩ tới việc Hứa Diệu Nhiên có nhận được tin tức của mình không. Nàng ta sẽ làm thế nào, cũng nghĩ tới cả một quyền kinh thiên động địa của Cự Linh Vương kia.

Ý nghĩ như sóng biển, hơi thở tỏ rõ vẻ rối loạn.

Đường Kiếp hít một hơi dài, tự nói với chính minnhf, phải trấn tĩnh, phải trấn tĩnh…

Nhưng, đủ loại cảm xúc cứ cuốn lấy hắn, làm sao có chuyện nói bình tĩnh liền bình tĩnh được.

Càng cố gắng cưỡng chế, ngược lại càng căng thẳng hơn.

Tâm trạng phập phồng, Đường Kiếp không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, dứt khoát đứng dậy tu luyện Ly Kinh.

Công pháp Ly Kinh phải phối hợp với dược thảo tẩy rửa mới hữu hiệu, tuy nhiên Đường Kiếp hiện tại không có lòng dạ nào tu luyện, thầm nghĩ mượn việc này để bình tĩnh lại, nên cũng không quan tâm tới hiệu quả.

Khí tùy tâm chuyển động, Đường Kiếp chuyển động theo từng chiêu thức của Ly Kinh, từng quyền một đánh ra, tâm tình cũng dần trở nên bình tĩnh. Những hình ảnh hỗn loạn trong đầu đều biến mất, thay vào đó là hình ảnh Binh Chủ mà Đường Kiếp từng nhìn thấy trên Binh Giám.

Khí phách hùng hồn đó không ngừng hiện lên trong đầu Đường Kiếp, giống như có cái gì đó kích thích Đường Kiếp. Quyền cước của Đường Kiếp càng lúc càng có lực, tiếng gió “Vù vù” phát ra mỗi lần lại mạnh hơn.

Lúc đó, trong đầu chợt có một ý nghĩ xẹt qua, đó là một kích vô song của Cự Linh Vương đánh bay Cửu Nan. Trong lòng Đường Kiếp như nhận ra gì đó, rống lên một tiếng, đánh một quyền lên thân cây đại thụ, chính là quyền đầu tiên để khởi động Ly Kinh.

Cây đại thụ đầu tiên lắc lư mấy cái, thoạt nhìn thì không có động tĩnh gì.

Đường Kiếp cũng không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cây đại thụ.

Một lát sau, thân cây đại thụ đột nhiên bùng nổ, hóa thành phấn vụn bay ra.

- Ý? Đây là pháp thuật gì vậy? Uy lực thật lớn.
Y Y bay tới, dừng lại trên vai Đường Kiếp hỏi, nhưng cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên. Một kích khiến thân cây vỡ vụn, về mặt pháp thuật mà nói, uy lực cũng không tệ, nhưng vẫn chẳng được coi là chuyện thần kỳ gì cả, nên nàng ta cũng không có gì ngạc nhiên hết.

Tuy nhiên câu trả lời của Đường Kiếp lại khiến nàng nhảy dựng lên.

Đường Kiếp nói:
- Đây không phải pháp thuật.

- Không phải pháp thuật?
Y Y giật mình nhìn Đường Kiếp:
- Làm sao có thể như vậy chứ?

- Ừ, không phải pháp thuật.
Đường Kiếp nhìn nắm đấm của mình, mỉm cười rạng rỡ.

Hắn cười, là vì cuối cùng hắn cũng đã hiểu được, một quyền của Cự Linh Vương rốt cuộc là như thế nào.

Ly Kinh chứa đựng pháp môn, đích tác chỉ là phương pháp tu luyện, chứ không phải dùng cho chiến đấu.

Nhưng phương pháp này không giống với thuật pháp, chính là nó tu luyện khí lực, trong quá trình vận hành pháp môn, hấp thu linh khí bên ngoài vào huyết mạch, cường hóa bản thân.

Nhưng ngược lại thì sao?

Nếu là hấp thụ linh lực từ huyết khí trong cơ thể thì sẽ thế nào?

Đây là điều mà vừa rồi khi không có dược thảo tẩy luyện, Đường Kiếp vận hành khí huyết, ngẫu nhiên nghĩ ra.

Sau đó chính là cảnh tượng vừa rồi phát sinh, thân cây đại thụ kia liền hóa thành bột phấn.

- Huynh nói là, dùng phương pháp tu luyện Ly Kinh lật ngược lại, liền tạo thành pháp môn công kích?
Nghe Đường Kiếp giải thích, Y Y trợn mắt há hốc mồn, dù sao trước tới giờ nàng ta chưa từng nghe qua chuyện thế này.

- Đúng vậy, muội cũng thấy đấy. Ta chỉ tùy tiện đánh ra một chưởng, chưa dùng toàn lực bộc phát ra uy lực cấp thuật pháp.
Đường Kiếp trả lời.

- Điều đó cũng có nghĩa là, về sau huynh tùy tiện đánh ra một quyền, cũng tương đương với việc sử dụng pháp thuật sao?
Y Y hưng phấn hỏi.

Đường Kiếp lại lắc lắc đầu:
- Chuyện này thì không thể được.

- Hả? Tại sao vậy?

- Bởi vì huyết khí bị tiêu hao không thể khôi phục lại được.
Đường Kiếp trả lời, trong khoảnh khắc này, hắn đã cảm thấy, cơ thể có một chút nghịch hành, lấy huyết khí của cơ thể để bạo phát, tuy rằng uy lực hùng mạnh, nhưng loại tiêu hao này lại không thể phục hồi được, là loại tiêu hao có giới hạn.

Hắn vốn đang kỳ quái, nếu Binh Chủ để lại phương pháp tu luyện Ly Kinh, vì sao không để lại phương pháp công kích, nhưng giờ thì hắn đã hiểu.

Tuy rằng loại chiến pháp này uy lực thật lớn, nhưng lại đả thương cả mình lẫn đối thủ. Hơn nữa hắn chỉ mới học Ly Kinh, nếu dùng pháp này để đối đầu với kẻ didhcj, chỉ sợ cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện nâng cao thực lực. Nói không chừng, có khi về sau thực lực còn bị giảm xuống, cho tới cuối cùng ngay cả người thường cũng không bằng, trực tiếp bị ép thành người khô.

- Vậy thì thật là đáng tiếc.
Y Y thở dài nói.

- Tuy nhiên cũng chính vì tiêu hao huyết khí của cơ thể, cho nên uy lực mới có thể chồng chất vô hạn như vậy.
Đường Kiếp nắm chặt nắm đấm nói.

- Chồng chất vô hạn?

- Ừ. Đặc điểm lớn nhất của Ly Kinh, chính là thông qua tẩy rửa hấp thu năng lượng. Linh dược trong trời đất, quan một lần tẩy rửa trực tiếp có thể hấp thu. Còn về phần huyết khí tự thân, lại phụ thuộc vào chính bản thân mình đấy, hoàn toàn không thể giới hạn được. Chỉ cần nguyện ý, hoàn toàn có thể tập trung toàn bộ huyết khí dồn vào một kích, uy lực của nó ý à…
Đường Kiếp nhìn tảng đá lớn màu vàng:
- Ít nhất thì đánh nát nó cũng không thành vấn đề.

- Nhưng chính huynh cũng nói sau đó sẽ trở thành người thường mà, phải không?

- Đúng thế.
Đường Kiếp cười nói:
- Yên tâm đi, ta còn chưa có ý định vì Vệ thiếu gia mà hy sinh bản thân mình.

Tiểu Y Y vỗ ngực một cái:
- Vậy thì tốt.

Nhìn bộ dạng ngây thơ của nàng, Đường Kiếp cũng không kìm được, mỉm cười:
- Tuy rằng phương pháp nghịch chuyển Ly Kinh không thể dùng, tuy nhiên dù nói thế nào, đây cũng là một đòn sát thủ. Có lẽ khi nào gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó có thể cứu chúng ta một mạng, cho nên dù sao có vẫn hơn là không có.