Không ngờ dị tượng ảo cảnh Cự Linh, lại giúp hắn thoát khỏi sự dây dưa của Cơ Vô Cữu, thuận lợi đến được Diệt Ma Đạo.
Đứng ở trên con đường, Đường Kiếp dõi mắt nhìn ra chung quanh, quang cảnh đều thu vào trong mắt.
Nói Diệt Ma Đạo là một con đường, nhưng kỳ thật chung quanh là rừng rậm trải rộng, phạm vi lớn vô cùng. Trong rừng thoạt nhìn thì yên tĩnh, nhưng lại có vô số mãnh thứ ẩn nấp, nhiều cạm bãy, mê cung ảo trận. Chính bởi vì vậy, nên dù có tới được Diệt Ma Đạo cũng chưa có nghĩa là an toàn.
Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không để ý tới chuyện đó, mà là sự yên tĩnh trên con đường này. Không hề có một chút dấu vết của sự giết chóc, điều này có nghĩa là trước đó không hề có người đi qua đây, tức là hắn chính là kẻ đầu tiên bước lên Diệt Ma Đạo.
Sau khi nắm được điểm này, trong lòng Đường Kiếp càng yên tâm, vững vàng bước về phía trước.
Hắn đi cũng không nhanh, vừa đi vừa cẩn thận quan sát chung quanh.
Rừng rậm chạy dọc theo con đường, từ trong rừng có một con thú khổng lồ màu sắc sặc sỡ, đớp về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp không thèm để ý tới nó, tiện tay túm lấy gáy con thú, ném đi.
Yêu thú trên đảo Phong Ma thực lực bình thường, hiện tại không được Đường Kiếp để vào trong mắt. Lúc này điều mà hắn quan tâm là chuyện khác, chính là địa hình cụ thể của Diệt Ma Đạo.
Cũng không biết đi bao xa, khoảng cách với Cửu Cung Tâm Hoàn càng ngày càng gần, Đường Kiếp cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của chính mình.
Phía trước khoảng hai mươi mét, con đường chợt hẹp lại, hai bên đột nhiên dâng lên hai vách núi, biến con đường thành một con đường dài nhỏ.
Có không biết bao nhiêu hung hiểm được ẩn giấu trên con đường nhỏ này.
Ẩn trong tự nhiên, một nơi dễ thủ khó công.
Tới đoạn đường này, Đường Kiếp nhìn sang hai bên, hài lòng gật đầu:
- Chính là chỗ này, Y Y, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Nói xong liền đưa tay về hướng túi Giới Tử.
Đúng lúc này, một đao sáng lóe lên, đánh vào phía sau đầu Đường Kiếp.
Đúng lúc đao này được đánh ra, thì tay trái Đường Kiếp đang cho vào trong túi Giới Tử để lấy đồ, một cánh tay bị ngăn cản, sau đầu bị tập kích, có thể nói là hoàn toàn không có năng lực phản kích.
Ngay lúc này mà có kẻ tấn công, nắm bắt đúng thời cơ, phải nói là diệu vô cùng, ngay cả kẻ đánh lén cũng có cảm giác mình nắm đúng thời cơ, kẻ bị tấn công không có năng lực phản kháng, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác đắc ý.
Ánh đao lạnh thấu xương chém xuống.
“Xoẹt”!
Không có cảnh máu chảy như trong tưởng tượng, không có thảm cảnh la hét vì đau đớn như trong tưởng tượng.
Mũi đao chạy dọc theo thân thể Đường Kiếp rồi xẹt qua, chỉ lệch có một chút xíu nữa thôi.
Đường Kiếp thậm chí còn chưa động đậy.
Chuyện… chuyện gì thế này?
Kẻ đánh lén cũng ngẩn người không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đao kia đi sát thân thể Đường Kiếp, thoạt nhìn giống như là bản thân gã không nhắm chính xác, nên chém xuống bị chệch một chút.
Trong lòng gã chấn động, ngay sau đó liền hiểu được tại sao.
Đây hiển nhiên chính là Tích chi pháp - phương pháp che đậy vết tích của Cửu Cung Mê Thiên Trận, đại trận khiến cho tất cả mọi vật tồn tại bị chếch đi một chút, do đó tạo thành thị giác không chuẩn xác.
Chỉ có điều ảo trận trên Diệt Ma Đạo đã mất hiệu quả, vậy thì tích chi pháp từ đâu mà có, và lúc nào thì bắt đầu?
Kẻ đánh lén nghĩ mãi không ra, cũng không kịp hiểu rõ mọi chuyện.
Ngay khi gã đánh lén thất bại, Đường Kiếp đã động thủ.
Hắn đưa lưng về phía kẻ đánh lén, khẽ động người nhưng không xoay lại, mà trực tiếp lùi lại phía sau một bước, đâm thẳng vào lồng ngực kẻ đánh lén, đồng thởi khủy tay trái nhấc lên, đánh vào mặt của kẻ đánh lén.
Vì trực tiếp lui về phía sau nâng cùi chỏ công kích, nên chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, cùi chỏ cứng như sắt đập mạnh vào mặt kẻ đánh lén, trực tiếp đánh bay gã ra. Lực đánh cường đại, khiến gã gẫy xương mũi, mảnh vỡ của các cục xương đâm và trên mặt gã, khiến gã đau đớn thét lên.
Nói chung thì kinh nghiệm chiến đấu của gã cũng không tồi, ngay sau khi bay lên, thì một ánh đao sáng chói từ tay gã xuất ra, mãnh liệt bổ về phía cánh tay Đường Kiếp, nhưng không chém xuống cánh tay, mà đổi hướng chém xuống chỗ trống trước ngực Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không truy kích chỉ đứng yên tại chỗ, toàn bộ đao phong phản đòn đều thất bại rồi biến mất. Ngược lại, tiểu hổ bên cạnh nhân cơ hội đánh ra Đao Điện Quang, đánh thẳng vào người gã.
Đao Điện Quang bay tới nhìn thì như ngay trước mặt gã, nhưng lại nghiêng đi đánh lên trên eo gã. Hiển nhiên lần này cũng do thị giác bị ảnh hưởng, kẻ đánh lén lại không tránh kịp, một kích này lại khiến gã phun đầy máu tươi.
Cùng lúc đó, cánh tay Đường Kiếp đang đặt trong túi Giới Tử, cũng lấy ra được một thứ, chính là một lá bùa.
Thuận tay ném đi, lá bùa bay ra, hóa thành một thanh kiếm ngân quang khổng lồ, chém về phía kẻ đánh lén.
- Thiên Cơ Trảm Tướng.
Kẻ đánh lén phát ra tiếng hô hoảng sợ.
Thiên Cơ Trảm Tướng Phù, chính là bùa pháp, là pháp thuật mà người tu luyện Thoát Phàm Cảnh sử dụng, uy lực cực đại, ngay cả kẻ đáh lén cũng không dám cứng rắn chống đỡ.
Chỉ có điều gã bị tấn công bất ngờ, lúc này không thể tránh thoát, nên chỉ có thể nỗ lực vung đao lên, từ mũi đoa phóng ra trượng Hứa Quang Hoa, dốc toàn lực nghênh đỡ.
Đao kiếm chạm vào nhau, một cỗ lực lượng khổng lồ bùng nổ, khoảng đất giữa hai bên sinh ra một trận cuồng phong lớn.
Kẻ đánh lén hét lên một tiếng thảm thiết, bị Trảm Tướng Kiếm đánh bay ra ngoài.
Mặc dù gã thực lực dũng mãnh, nhưng có chuẩn bị đánh chứ không chuẩn bị phòng, nên không phát huy được ba phần thực lực, trực tiếp đối đầu với Thiên Cơ Trảm Tướng Phù cũng bị thua thiệt, sau một kích này liền trọng thương.
Gã bị chấn động bay lên không trung gần chục mét mới rơi xuống, nhưng dù vậy vẫn liên tục chém ra hơn mười đạo đao quang, tự phong kín bốn phía xung quanh mình lại, để tránh bản thân tiếp tục truy kích.
Chỉ là giao tranh trong chớp mắt, người phục kích ngược lại bị phục, bản thân trọng thương, lúc này trong lòng gã vô cùng kinh hãi.
Đường Kiếp bây giờ mới chậm rãi xoay người lại, đứng đối mặt với kẻ đánh lén.
Kẻ đánh lén có đeo khăn bịt mặt màu đen, hiển nhiên là không muốn Đường Kiếp nhận ra mình là ai, chỉ có điều bây giờ miếng vải đen đã bị máu tươi nhuộm ướt.
Đường Kiếp cười cười:
- Không cần phải làm hành động bịt tai trộm chuông như vậy chứ? Nếu ta đoán không nhầm, thì ngươi chính là Trương Khất Nan Trương đại nhân rồi.
Lúc này Y Y cùng tiểu hổ cùng nhau bay đến bên cạnh Đường Kiếp, đứng bảo hộ ở hai bên người hắn.
Kẻ đánh lén cắm đao xuống đất mới đứng vững, nghe Đường Kiếp nói vậy, biết rằng không thể che giấu được nữa, lôi miếng vả đen trên mặt xuống, chính là Khất Nan:
- Hóa ra ngươi đã sớm có chuẩn bị.
- Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, đúng không?
Đường Kiếp trả lời:
- Ta có thể xuống thuyền để tìm ngươi, sao lại không đề phòng ngươi được chứ. Nói tới các học sinh của học viện Tẩy Nguyệt, kẻ có khả năng tới Diệt Ma Đạo trước ta cũng chỉ có ngươi. Mà kẻ tới Diệt Ma Đạo, nhưng lại không vào Cửu Cung Tâm Hoàn, cũng chỉ có ngươi.
Điểm yếu lớn nhất của Khất Nan chính là, gã không biết Đường Kiếp tu luyện Phá Vọng Thiên Mục.
Dưới Phá Vọng Thiên Mục, phần lớn các phương pháp che giấu ẩn nấp đều không sử dụng được.
Tu vi của Khất Nan mặc dù cao, nhưng tầng cấp thuật pháp lại kém xa Thần Tiêu Kiếm Điển mà Đường Kiếp tu luyện.
Nếu pháp thuật có độ ưu tiên, thì độ ưu tiên của Phá Vọng Thiên Mục ca xa hơn Nặc tích chi pháp của Khất Nan nhiều. Mốn giấu diếm Đường Kiếp, làm gì có chuyện dễ như vậy.
Đương nhiên, Phá Vọng Thiên Mục chỉ có thể phát hiện pháp thuật ẩn nấp, không thể nhìn thấy được bộ mặt dưới miếng vải đen.
Tuy nhiên đám học sinh học viện Tẩy Nguyệt muốn đạt chân truyền, nếu như là những người khác tới Diệt Ma Đạo trước Đường Kiếp, chắc chắn sẽ không có hứng thú đợi ở đây, để phục kích hắn.
Cũng chỉ có Khất Nan mới làm như vậy.
Gã sở dĩ lựa chọn đánh lén, cũng là bởi vì nguyên nhân tương tự, đó là trong khoảng thời gian ngắn nhất giải quyết xong trận đấu, để tránh bị các học sinh khác phát hiện ta mình.
Chỉ là gã không nhờ bản thân mình ngược lại đã bị Đường Kiếp lợi dụng.
Một ảo trân nho nhỏ khiến cho công kích của gã bị thất bại, phản kích sau đó lại khiến gã sa vào hoàn cảnh lúng túng.
Nghĩ vậy, trong lòng Khất Nan cũng tức đến hộc máu, nhưng gã cũng có chút không rõ ràng:
- Ngươi biết ta sẽ đánh lén ngươi, nhưng lại cố tình cho ta cơ hội?
Mặc dù nói Đường Kiếp vừa rồi mượn cơ hội phản kích, đả thương gã, nhưng bản thân Đường Kiếp cũng mạo hiểm không nhỏ.
Ảo trận khiến cho thị giác bị lệch lạc, vừa lúc nãy chỉ cần Khất Nan sửa chém thẳng thành quét ngang, Đường Kiếp chắc chắn không thể tránh thoát.
Chính vì gã chém thẳng xuống, ngược lại mới bị ảo trận ảnh hưởng, một đao không tác dụng.
Đây cũng chính là điểm mà Khất Nan không rõ ràng, nếu hắn sớm biết mình đã đến dây, vì sao lại muốn mạo hiểm như vậy?
Đường Kiếp thở dài:
- Ta cũng không còn cách nào khác cả. Dù thế nào ngươi cũng là bậc Thoát Phàm Cảnh, dù chưa là bách luyện kỳ, nhưng thực lực ngươi chưa chắc ta đã đối phó được. Nói kiêu ngạo một chút, thì cho dù ta có dùng hết mọi thủ đoạn, lấy nhu đấu cương, cuối cùng thắng được ngươi, nhưng ta cũng phải trả một cái giá lớn thế nào? Sau đó làm sao còn khả năng để đối phó với trận chiến phía sau?
Hắn vừa nói xong, Khất Nan cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra:
- Cho nên ngươi cố ý dụ ta đánh lén ngươi, chính là vì muốn tạo cơ hội khiến ta bị thương nặng.
Tiềm tung nặc tích chi thuật có một nhược điểm, đó chính la không thể sử dụng cùng lúc với các pháp thuật khác. Dù sao Nặc tích chi thuật là pháp thuật tự thân, không có khả năng cùng lúc sử dụng linh khí tạo ra vòng bảo hộ cơ thể.
Chính vì nguyên nhân này, nên bản thân người tu luyện mai phục đánh lén, cũng đồng dạng không có chút phòng hộ nào cả.
Đây mới là điều mà Đường Kiếp cần.
Nếu như đối mặt chiến đấu, dựa vào thực lực Thoát Phàm Cảnh của Khất Nan, tùy tiện xuất ra vài pháp thuật hộ thân, thì cho dù Thiên Cơ Trảm Tướng Phù có lợi hại thế nào, cũng không thể khiến gã bị thương nặng thế này.
Nhưng khi gã đánh lén thất bại, còn chưa kịp sử dụng bất cứ pháp thuật hộ thể nào, đã gần như hứng chịu hoàn toàn uy lực của Thiên Cơ Trảm Tướng rồi.
Kẻ đánh lén không phòng bị.
Nếu không phải thân thể gã đã bách luyện thân, mà chỉ là cơ thể người bình thường, thì một kích này cũng đủ để giết chết gã.
Hiện tại, bản thân gã cũng giống như Cố Trường Thanh trong đầm Vân Vụ, tinh linh Băng Sương trong hang Hàn Băng, mà Đường Kiếp của hiện tại đã sớm không còn là Đường Kiếp ngày xưa.
Đối với Đường Kiếp mà nói, thứ hắn muốn bây giờ không phải là đánh thắng Khất Nan, mà là lấy cái giá nhỏ nhất để đánh bại gã.
Vì thế hắn không tiếc lấy thân mình ra đánh cược.
Bởi vì hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi hiểu được điều này, thân thể Khất Nan lắc lắc, ha hả cười:
- Được, Đường Kiếp ngươi được lắm. Ta đánh lén không thành ngược lại, lại bị ám toán. Xem như ngươi lợi hại, tuy nhiên cho dù thân thể ta chịu trọng thương, nhưng cũng không phải kẻ mà ngươi dễ dàng đối phó đâu. Trận chiến này có lẽ ta sẽ bại, nhưng ngươi cũng đừng mơ tưởng, có thể giữ sức lực để đối phó với những học sinh khác.
- Ừ, nếu như Khất Nan đại nhân liều mạng, thì đích xác sẽ như vậy.
Đường Kiếp cười cười:
- Tuy nhiên Khất Nan đại nhân, nếu như ngươi chết ở chỗ này, như vậy cũng biến thành bằng chứng là Nan đại nhân quấy rầy học sinh khảo hạch? Ngươi thực sự muốn liều chết để đánh cược?
Vừa nghe thấy vậy, toàn thân Trương Khất Nan lập tức run lên.
Nam Bách Thành phải ngăn cản Vệ Thiên Xung đoạt giải nhất, vì sao không tự mình ra tay? Tại sao lại muốn Trương Khất Nan không được bại lộ hành tung? Là bởi vì không muốn lưu lại chứng cứ?
Trong Tẩy Nguyệt phái, phe phái phân tranh kịch liệt, không ai biết rằng, lúc nào thì mình sẽ có khả năng bị người khác nắm được nhược điểm.
Yến Trường Phong thu nhận chân truyền, nếu sử dụng mưu mẹo, bị phát hiện sẽ là một cái tát vào mặt Trường Phong chân nhân.
Người khi ngồi trên chỗ cao, có của cải quyền thế, khi đó thứ cần nhất chính là thể diện.
Nam Bách Thành vì sao sống chết cũng không muốn Vệ Thiên Xung trở thành đồ đệ của Yến Trường Phong?
Chẳng phải là vì thể diện hay sao?
Nếu không, thì thu một kẻ kém cỏi làm đệ tử cũng có sao đâu?
Trương Khất Nan có thể đấu, nếu như đấu tới khi biến thi thể của bản thân trở thành bằng chứng, môn hạ làm rối loạn kỷ cương, khi đó cái chết của gã không những không phải có công, mà là có tội.
Chỉ một câu của Đường Kiếp, liền khiến Trường Khất Nan lâm vào hoàn cảnh lúng túng.
Lúc này Đường Kiếp chậm rãi nghiêng người, lộ ra con đường thông với Cửu Cung Tâm Hoàn:
- Trương đại nhân, thừa dịp bây giờ vẫn còn chưa có ai phát hiện ta, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn. Chỉ cần Trương đại nhân không ra tay với ta, Đường Kiếp ta lấy Tâm Ma lập lời thề, tuyệt đối không hé lộ nửa lời chuyện hôm nay với người ngoài.
Nghe thấy vậy, Trương Khắc Nan hắc hắc cười:
- Tiểu bối, không ngờ dám uy hiếp ta. Ngươi thực sự cho rằng người trong thiên hạ đều nằm trong vòng tính toán của ngươi sao?
Nói xong ánh mắt gã lộ ra sát ý mãnh liệt, thu đao trong tay lại, hai tay làm ấn pháp. Ngay sau đó, biến hóa xảy ra, linh triều chuyển động, xuất hiện sát cơ rung động trời đất.