Chẳng lẽ mình phải chết ở đây?

Không!

Không thể như vậy!

Ta còn chưa trở thành chân truyền.

Ta còn chưa bước vào Thiên Tâm.

Nhưng Đường Kiếp không ở đây, chỗ dựa của gã không ở đây, không có ai có thể cứu được gã. Lúc này, người duy nhất có thể cứu mình chỉ có chính bản thân mình mà thôi.

Lúc này trong đầu Vệ Thiên Xung chợt trở nên thông suốt, từng trải qua “cuộc chiến sinh tử” trên đỉnh Hổ Khiếu, ít nhất gã cũng có chút kinh nghiệm, khiến gã hiểu được thế nào là sinh tử, đầu tiên bản thân tuyệt đối không được hoảng loạn.

Đôi mắt gã mở to, cố gắng khiến mình bình tĩn lại. Đợi cơ hội thoát ra, gắng sức quay đầu, nhìn sang bên cạnh.

Gã thấy con rối đang gắng hết sức kéo mình lại, ngay cả tiểu hồ ly cũng tới hỗ trợ.

Tiểu hồ ly?

Hai mắt Vệ Thiên Xung tỏa sáng, gã dùng hết sức lực hét lên:
- Dùng đao Hư Không, chém sượt qua tay ta.

Hả?

Tiểu hồ ly nhìn Vệ Thiên Xung.

Nhanh.
Vệ Thiên Xung hô to.

Xoẹt.

Một đạo hò quang xuất hiện, là lưỡi đao Hư Không của tiểu hồ ly, bay sát qua cánh tay Vệ Thiên Xung. Chém đứt toàn bộ dây leo quấn quanh gã, đồng thời tạo thành một vết thương rất sâu trên cánh tay gã.

Chỉ là dây leo quá nhiều, tiết diện đao Hư Không lại nhỏ, không thể cắt đứt toàn bộ chúng.

Thừa thời cơ này, Vệ Thiên Xung rút cánh tay ra, nắm lấy chiếc rìu, bổ mạnh về phía cánh tay trái của mình.

Tay trái của gã cũng bị Phệ Huyết Ma Đằng cuốn lấy, chém xuống một rìu, Qủy Phủ Thuật chém đứt hai dây gai, tay trái được tự do hoạt động. Nhưng sau khi cánh tay bị chiếc rìu chém lên, gầ như chặt đứt xương cốt của gã, đau đớn xé ruột xé gan khiến gã thét dài một tiếng.

Tuy nhiên ngay sau đó, gã vẫn nhịn đâu, tay trái đưa ra nặn ấn pháp.

“Ầm”!

Một quả cầu lửa bay ra, đánh mạnh lên Phệ Huyết Ma Đằng.

Ngọn lửa bốc cao lên, Phệ Huyết Ma Đằng phát ra tiếng gào rít thê lương, tiếng thét bén nhọn.

Dây leo thu lại, thần hình Vệ Thiên Xung nghiêng ngả, lại tiếp tục giáng xuống một rìu, bổ thủng giữa thân Phệ Huyết Ma Đằng.

Một rìu liền chặt đứt nó, Vệ Thiên Xung hô lên:
- Bắt.

Con rối phía sau xôn lên, không để ý tới Vệ Thiên Xung mà trực tiếp tóm lấy dây leo.

Cú tóm này cực kì khéo léo, tóm vào chính giữa thân dây leo.

Con rối và dây leo thông qua Vệ Thiên Xung đấu sức với nhau, Vệ Thiên Xung liền giống như một sợi dây trói chặt hai bên lại với nhau, bị hai phía lôi đi kéo lại.

Hiện giờ con rối tiến lên, vượt qua Vệ Thiên Xung, trực tiếp tóm lấy dây leo, nên cơ thể gã tự nhiên không bị chịu lực nữa.

Nhân cơ hội này, Vệ Thiên Xung lại nâng rìu lên, chém hai búa liên tiếp lên hai đùi trái phải của mình. Bởi vì dây leo bị con rối giữ chặt, dây leo không có lực, nên Phệ Huyết Ma Đằng không tiếp tục trói được Vệ Thiên Xung nữa, Vệ Thiên Xung xoay người giãy ra.

Người xoay vòng trên không trung, tay Vệ Thiên Xung nắn động ấn pháp, chỉ ra phía trước, một con tốt chiến xuất hiện trong không trung, đánh mạnh vào Phệ Huyết Ma Đằng, chính là Âm phong chiến tốt.

Âm phong chiến tốt có thể mạnh hơn cả Câu tà âm binh nhiều. Nhân lúc Phệ Huyết Ma Đằng và con rối đang giằng co, một đôi móng vuốt sắc bén đã điên cuồng đánh lên thân ma cây.

Tiểu hồ ly đang muốn tiếp tục dùng đao Hư Không, Vệ Thiên Xung liền hét lên:
- Đừng dùng.

Tiểu hồ ly ngẩn ngơ, nhìn về phía Vệ Thiên Xung, chỉ thấy toàn thân Vệ Thiên Xung là máu tươi. Hiện giờ tay chân gã đều bị thương, thân thể bị ma cây đâm bị thương chi chít, một vài dây gai bị chặt đứt vẫn bám trên người gã, điên cuồng giãy dụa, giống như con rắn còn sống, thoạt nhìn hết sức đáng sợ. Vẻ mặt Vệ Thiên Xung mang đầy sát khí nói:
- Nơi này có nhiều cửa như vậy, chỉ sợ sau cánh cửa nào cũng có nguy hiểm. Đao Hư Không của ngươi không nên dùng nhiều, phải giữ lại dùng vào thời điểm quan trọng. Mẹ nó chứ, muốn ăn lão tử, lão tử ăn ngươi trước. Làm thịt mẹ ngươi.

Nói xong lại vung rìu lên, điên cuồng đánh xuống ma cây.

Lúc này gã giống như một người đốn củi đang tức giận, cứ bổ xuống từng nhát từng nhát, Phệ Huyết Ma Đằng gần bị chặt đứt, thi thoảng lại phun ra máu tươi, nhuộm đỏ toàn thân Vệ Thiên Xung. Vệ Thiên Xung cũng không ngại, càng điên cuồng chém xuống. Đau đớn cũng không làm giảm ý chí chiến đấu của tên mập này, ngược lại càng khiến gã trở nên điên cuồng, vừa chém xuống vừa hét lên:
- Lão tử băm nát ngươi, một đống gỗ mục, ta xem ngươi còn hung hăng được không.

Ầm, lại một quả cầu lửa nữa ập xuống, đánh vào thân ma cây, khiến nó gào rít đau đớn. Ngọn lửa lan ra nhanh chóng, đốt thân cây khô nhanh chóng cháy hết, chỉ còn một khối ngọc màu xanh, phát ra ánh sáng chói lọi.

- Phù.
Vệ Thiên Xung lúc này mới vô lực ngồi bệt xuống, toàn thân đau xót như vừa bị hồng thủy quét qua, làm cho gã chỉ muốn ngủ một giấc.

Tuy nhiên ngay sau đó, Vệ Thiên Xung vẫn đứng dây, thì thào tự nói với chính mình:
- Ta không thể ngã… Ta đã đồng ý với Đường Kiếp… Nhất định phải mau chóng đuổi tới Diệt Ma Đạo… Hắn đang ở đó chờ ta…

Gã lấy ra một lọ thuốc, ăn một viên thuốc chữa thương, lại nhìn về không gian đen tối phía trước.

Cánh cửa có Phệ Huyết Ma Đằng đã biến mất.

Trong không gian, vẫn có hàng trăm cánh cửa khác, lóe lên ánh sáng.

Khoảnh khắc này, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng cảm thấy toàn thân vô lực.

Mình cuối cùng phải mở ra bao nhiêu cánh cửa, mới thoát khỏi mê cung ảo cảnh chết tiệt này chứ?

Gã không biết, nhưng gã biết rằng bản thân gã nhất định phải kiên trì.

Sau đó, gã hít sâu một hơi, lại mở ra một cánh cửa…

- Thú vị… Không ngờ có thể thoát khỏi Phệ Huyết Ma Đằng, nhanh như vậy đã mở ra cánh cửa thứ hai.

Trong đại điện, Cơ Vô Cữu nhìn hình ảnh trên viên pha lê, không tự chủ cười hắc hắc:
- Nam huynh, huynh nói xem kẻ này tâm tình không kiên định, suy nghĩ ngu dốt, cho nên không nên trở thành đệ tử của Trường Phong Chân Nhân. Nhưng sao ta thấy, biểu hiện của kẻ này, có phần kiên nghị, cái chết ngay trước mắt mà không hề hoảng loạn, càng thêm một phần dũng mãnh. Thậm chí còn biết tiết kiệm sức chiến đấu của sủng vật, chuẩn bị sau này sử dụng, đều là những biểu hiện không rồi đấy.

Vẻ mặt Nam Bách Thành trở nên âm trầm:
- Đối mặt với cái chết, kích thích ý chí chiến đấu, gặp nguy không hoảng loạn… Thật có chút ngoài dự đoán của mọi người. Đó la huynh là không biết biểu hiện trước kia của tên này, cần bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, đây cũng là lần đầu tiên ta thất biểu hiện này của gã.

- Thì ra là vậy.
Cơ Vô Cữu hiểu ra:
- Có một số người, bình thường tranh đấu dũng mãnh tàn nhẫn, nhưng đối mặt với cái chết, liền hồi hộp sợ hãi. Cũng có một số người, bình thường thoạt nhìn có vẻ sợ chết, nhưng tới lúc đối mặt với sự tồn vong của mình, lại bộc phát năng lượng cực lớn. Hiện tại xem ra, tiểu tử Vệ gia này cũng là kẻ như vậy. Trước kia có thể biểu hiện rất kém cỏi, nhưng tới thời điểm quan trọng, lại có thể giữ vững tâm trạng, không thể coi là quá kém.

- Ừ.
Nam Bách Thành ừ một tiếng.

Nhìn thấy biểu hiện của Vệ Thiên Xung, Nam Bách Thành không thể không thừa nhận, chính mình cũng đã nhìn nhầm gã rồi.

Cơ Vô Cữu cười nói:
- Vệ Thiên Xung này cũng không có tồi như Nam huynh vẫn nghĩ, vậy Nam huynh có muốn thay đổi chủ ý không?

Ngẫm nghĩ một lát, Nam Bách Thành lại lắc lắc đầu:
- Tên Vệ Thiên Xung này, trước cái chết có thể bộc lộ năng lực không phải là giả, nhưng thế gian này kẻ không màng sinh tử, lâm nguy vẫn giữ vững tinh thần không phải chỉ có mình gã. Biểu hiện hằng ngày mặc dù không quan trọng bằng biểu hiện trước mắt, nhưng cả một đời người, có mấy lần trải qua cuộc chiến sinh tử chứ? Sau này Sư tôn không thể gặp ai cũng nói, đừng nhìn tiểu đồ đệ này ngày thường nhút nhát, nhưng đến thời khắc quan trọng, gã vẫn có năng lực đấy. Thiếu gì người xưa nay biểu hiện tốt, tới thời khắc quan trọng cung xuất sắc như gã, vậy thì cần gì phải chọn lựa một kẻ chỉ ở thời khắc quan trọng mới phát huy năng lực làm sư đệ chứ?

- Điều này cũng đúng.

- Hơn nữa thân là đệ tử, nhiều khi chính là đại diện cho sư phụ. Đệ tử bình thường vô năng, cũng có nghĩa là khiến cho sư phụ mất mặt. Tính tình của sư tôn Trường Phong Chân Nhân, thà rằng thời khắc sinh tử ngươi vô dụng, nhưng cũng không nguyện có một đệ tử ngày thường vô năng. Cho nên kẻ này… Chung quy vẫn là không thích hợp.

- Nếu đã như vậy, hãy cứ để gã tiếp tục lưu lại trong Chúng sinh khổ lao đi. Xem gã có thể kiên trì đến bao giờ, có phá được trận không.
Cơ Vô Cữu cười ha hả nói:
- Chúng sinh khổ lao, bắt đầu dũng mãnh thì dễ, kiên trì chiến đấu mới khó. Cửa này không chỉ khảo nghiệm ý chí, mà đồng thời cũng khảo nghiệm lòng tin, định lực…và kiên trì của gã.

Lúc này Vệ Thiên Xung đã đứng trước cánh cửa thứ hai, hung vật chiến đấu đứng thành đoàn.

Đối thủ lần này là một mãnh hổ màu sắc sặc sỡ, tuy nhiên cũng là thú ảo, cũng không nguy hiểm như ma cây lúc nãy. Chỉ một lát đã bị Vệ Thiên Xung giết chết.

Nhưng mà Chúng sinh khổ lao, hung hiểm vô số, cho dù thoát được một hai cửa, nhưng phía sau vẫn còn vô số nguy hiểm đang chờ đợi.

Gã nhất định phải nhanh chóng mở hết cửa, thả ra đối thủ, sau giết chết nó, mới có khả năng thoát khỏi ảo cảnh trói buộc này.

Chỉ không biết Đường Kiếp có thể chờ tới lúc đó hay không?

Gã thậm chí không thể xác định, Đường Kiếp có phải người đầu tiên tiến vào Diệt Ma Đạo không?

Nếu như ngay cả điều này mà còn không làm được, vậy cuộc tử chiến này không phải là vô nghĩa sao?

Nhưng Vệ Thiên Xung tin tưởng Đường Kiếp.

Gã tin rằng Đường Kiếp có thể làm đươc, càng thêm tin tưởng vào bản thân mình.

Dù có thế nào chẳng nữa, cũng không được để Đường Kiếp thất vọng.

Giống như lời Cơ Vô Cữu nói, ảo cảnh không chỉ khảo nghiệm ý chí chiến đấu, mà còn khảo nghiệm sức chịu đựng, nghị lực, lòng kiên trì, cùng với sự tín nhiệm.

Lúc đầu tiến thủ mạnh mẽ, yêu ma bị tiêu diệt dần, thời gian kéo dài, thì thể lực giảm xuống, đồng thời lòng tin cũng giảm xuống.

Đến khi phá vỡ vô số quan, giết chết lượng lớn yêu mã, tiêu hao toàn bộ sức lực, lại càng không biết đã ở trong ảo cảnh này bao lâu, thì sự tin tưởng còn sót lại mấy phần đều không nói rõ được.

Nhất thời dũng cảm, cũng chỉ giữ được hy vọng, từ trong ngịch cảnh kiên trì tiến lên, mới gọi là can đảm chân chính.

Mặc dù đối với Đường Kiếp mà nói, đây là một khảo nghiệm lớn mà hắn khó có thể tưởng tượng được, Vệ Thiên Xung có thể vượt qua được hay không đây?

Chạy.

Không ngừng chạy.

Chạy từ biển rộng với tận hoang mạc, lại từ trong cát bụi mờ mịt chạy tới đỉnh núi băng tuyết.

Đường Kiếp không ngừng chạy, xuyên qua không biết bao nhiêu ảo cảnh

Có đầm lầy âm u, có núi lửa đang phun trào, có tĩnh mịch cô liêu, thậm chí còn có đường xuống hoàng tuyền, địa ngục u ám, thế giới âm tà…

Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến đổi, hắn càng chạy khung cảnh xung quanh cũng không ngừng biến đổi.

Thời gian trôi qua, Đường Kiếp giống như đã đi qua toàn bộ Tinh La Đại Thiên Giới, trải qua vô số dòng nhân sinh, giống như vô số đoạn phim ngắn đang xẹt qua trước mắt hắn.

Cửu cung mê thiên đại trận là trận pháp do trưởng lão Xích Mi Thượng Nhân của Thất Tuyệt Môn bày ra.

Người này chu du khắp thiên hạ, sau khi Tiên Đài phá giới phi thằng, đã đi khắp Tinh La Đại Thiên Giới.

Đai nạn buông xuống, ông ta mới trở lại Tê Hà Giới, viên tịch ở mảnh đất lành của Thất Tuyệt Môn.

Cửu cung mê thiên trận, là tác phẩm cuối cùngtrước khi ông viên tịch.

Trận pháp này mặc dù không có giết chóc, nhưng lại bao quát vạn cảnh, trong đó là hiểu biết của Xích Mi Thượng về Tinh La Đại Thiên Giới. Phần đông ảo cảnh đều là do ông tái hiện lại thế giới thực, chính là một Tinh La Đại Thiên Giới thu nhỏ.

Chính vì nguyên nhân này, nên có rất nhiều đại nhân vật có chí phi thăng, trước khi phi thăng đều đi dạo một vòng trong Cửu cung mê thiên đại trận pháp.

Đối với học sinh học viện Tẩy Nguyệt mà nói, một lần phá trận cũng không thể khiến bọn họ chân chính nhận thức được thế giới rộng lớn, nhưng Cơ Vô Cữu cố ý nhằm vào điểm này, khiến cho Đường Kiếp chân chính trải nghiệm sự hấp dẫn của Tinh La Đại Thiên Giới.

Mặc dù là lo lắng cho Vệ Thiên Xung, nhưng trong lúc băng chạy này, Đường Kiếp vẫn không khỏi kinh ngạc và thán phục vô số ảo cảnh kỳ quan trong Tinh La Vạn Tượng.

Không biết bản thân đã xông qua bao nhiêu ảo cảnh, trước mắt Đường Kiếp chợt lóe lên, phát hiện phía trước mặt là một thành thị khổng lồ.

Thành thị này vô cùng gao lớn, tường thành cũng cao gần năm mươi trượng. Đứng dưới chân thành nhìn lên, Đường Kiếp cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé. Từ cửa thành nhìn sang, mơ hồ có thế thấy kiến trúc trong thành cũng được xây dựng vô cùn cao lớn, cho dù là phòng ốc cũng lớn gấp ba lầ phòng ốc ở Tê Hà Giới.

Mặc dù biết rõ là ảo cảnh, Đường Kiếp vẫn không khỏi rung động trước thành thị to lớn này.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp liền bước vào.

Vừa bước vào cửa thành, chỉ thấy thành thị nguyên bản trống trơn, chợt hiện ra vô số người.

Những người này thân hình cao lớn, như người khổng lồ, cho dù là trẻ con cũng cao như một người thanh niên.

Bọn họ đi lại trong thành, mở cửa bán hàng, cười nói qua lại.

Một kẻ trong đám người khổng lồ đi tới, cứ như vậy đâm thẳng vào Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng không né tránh, chỉ thấy người đó xuyên qua thân thể hắn, rồi tiếp tục bước về phía trước.

Qủa nhiên đều là ảo cảnh.

- Nơi này chẳng lẽ chính là Cự Linh Giới trong truyền thuyết?
Đường Kiếp tự nói.

“Đại hoang du ký” đã từng ghi, bên trong Tinh La Đại Thiên Giới, có một nơi tên là Cự Linh. Trong vùng đất đó, người tu không tu linh pháp, mà tu huyết khí, nên cơ thể họ đều vô cùng cường tráng, vô cùng mạnh mẽ.

Những người trước mắt, ai thân thể cũng vô cùng vạm vỡ, thoạt nhìn có chút giống người trong Cự Linh Giới. Chẳng biết tại sao, Đường Kiếp luôn có một cảm giác quen thuộc với họ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được tại sao.

Nhưng hiện tại hắn phải mau chóng đến dược Diệt Ma Đạo, lúc này cũng không rảnh mà suy nghĩ, trực tiếp bước thẳng về phía trước.

Chung quanh đám người khổng lồ vẫn sinh hoạt bình thường, có người nói chuyện, có người đi dạo, cũng có người vội vàng, cũng có thương nhân đứng bên đường đang cò kè mặc cả, một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Đường Kiếp biết rằng, đây chính là khung cảnh mà Xích Mi Thượng Nhân chứng kiến được khi đi chu du tới Cự Linh Giới. Khung cảnh hiện tại chỉ là do tiên pháp để tái hiện lại mà thôi.

Nhưng vào lúc này, xa xa đột nhiên nổi lên một trận ồn ào, một phiến ánh sáng màu đỏ bay lên ở phương Bắc.

Ngay sau đó, vô số người khổng lồ đột nhiên phát ra tiếng la hét kinh sợ, nhìn về phía chân trời kích động hò hét.

Sau đó một đám mây màu đỏ như máu bay tới, trên bầu trời, những người khổng lồ nhìn thấy một đám mây máu, trong mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy, từ trong đám mây máu, vô số bóng dáng nhảy ra, từ trên không trung đáp xuống.

Tới gần, Đường Kiếp mới nhìn rõ, những bóng dáng đó là có hình dạng kỳ lạ như yêu quái.

Những yêu ma đều có hình dáng khác nhau, có kẻ ba bốn tay người, có kẻ làn da màu máu, có kẻ người mặc áo giáp, có kẻ trên đầu còn có sừng nhọn.

Nhưng toàn bộ bọn chúng có chung một đặc điểm, đó là hình dáng đều vô cùng dữ tợn, khí thế sấm sét. Lúc này chúng bay ra khỏi đám may, tấn công xuống phía dưới, trong tiếng gào rít sắc bén, xuất hiện vòng hào quang pháp thuật lớn.

Trong nháy mắt, toàn bộ thành Cự Linh đã bị pháp thuật bao phủ. Ánh sáng bắn ra bốn phía, bùng nổ khắp nơi, Đường Kiếp đang ở trong đó dường như nhớ lại khung cảnh nào đó, nhìn đường phố dưới chân hóa thành vô số mảnh vụn, kiến trúc xung quanh đều sập xuống.

Vô số người khổng lồ trong thành đồng thời reo hò, vung nắm đấm lên bầu trời, khiêu kích đám yêu ma.

Những người khổng lồ thần lực vô song, co dù cấp thấp nhất cũng mạnh mẽ hơn Đường Kiếp vô số lần. Khi bọn họ tức giận công kích, đám mây máu của bọn yêu ma bị xé rách thành mảnh vụn, hóa thành các đạo ánh sáng rồi biến mất. Nhưng đám yêu ma vẫn không ngừng từ đám mây máu nhảy ra, giống như mưa rơi điên cuồng nện xuống.

Sau đó yêu ma cũng dần trở lên to lớn, càng lúc càng mạnh mẽ.

Đường Kiếp tận mắt thấy, một tên yêu ma có ba chân, trong tay cầm lưỡi hái, trên đỉnh có hai chiếc sừng màu đen, như ác ma từ trên trời giáng xuống, y vung tay lên, một đạo ánh sáng màu đen bắn ra, chém một người khổng lồ thành hai đoạn.

Y hướng lên không trung, phát ra tiến gầm đắc ý, sau đó càng nhiều ác ma màu đen hạ xuống.

Thành Cự Linh rơi vào cảnh gió tanh mưa máu, người khổng lồ liều mạng gào thét, điên cuồng chiến đấu.

Xa xa một đoàn người khổng lồ toàn thân mặc áo giáp đang xông tới, trong tay họ đều là binh khí to lớn, đánh vào bốn phía. Những người khổng lồ mặc áo giáp sức lực còn mạnh mẽ hơn, nháy mắt đã nghiền nát bọn ác ma thành bột phấn.

Khi người khổng lồ mặc áo giáp xuất hiện, thì trong đám mây máu cũng vang lên một tiếng nổ nặng nề. Tiếp đó Đường Kiếp nhìn thấy trên đám mây máu, xuất hiện một đại ma quái cơ thể vô cùng to lớn.

Đại ma quái này thân voi đầu lừa, có sáu tay, đang nắm một sợi xích dài.

Vừa xuất hiện, tay liền vung lên, sợ xích bay về phía người khổng lồ mặc áo giáp, trói chặt một người khổng lồ mặc giáp, sau đó sợi xích đột nhiên biến thành một con mãng xà cực lớn, cắn vào người khổng lồ, một lượng máu khổng lồ theo sợi xích chạy về phía con yêu quái đầu lừa.

Người khổng lồ mặc áo giáp phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng bất kể gã có phản kháng thế nào, cuối cùng cũng bị hút cạn máu.

Sau đó, trong đám mayay càng nhiều yêu quái đầu lừa xuất hiện, đều đánh về những phía khác nhau.

- Grào!

Xa xa đột nhiên vang lên một tiếng rống to.

Một nắm đấm khổng lồ màu vàng kim chợt xuất hiện, bay tới như sao băng, hung mãnh đánh vào đám mây máu.

Vô số yêu quái đầu lừa xông lên ngăn cản, nhưng mà không cản nổi nắm đấm, đều bị đánh bay trở lại. Nắm đấm lướt qua, đám yêu quái ở đó đều hóa thành bột mịn, sau đó thiết quyền đánh vào đám mây máu.

Đúng lúc này, từ trong đám mây máu đột nhiên có một bàn tay khổng lồ màu đen vươn ra, hướng về phía trước nhấn một cái, ngăn thiết quyền màu vàng kim lại.

Hai bên đụng vào nhau, thiết quyền không thể tiếp tục đánh xuống, hóa thành ánh sáng biến mất.

Sau đó chỉ thấy bàn tay màu đen thu lại, một đài hoa sen màu máu từ trong đám mây đánh xuống dưới.

Đài hoa sen có ba cánh hoa, xoay tròn trên không trung, mỗi cánh hoa đều có một vòng khói màu đen bao phủ.

Trên đài hoa có một người đang ngồi, là một hòa thượng. Lúc này đang nhắm mắt, tay lần chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm tụng kinh. Chuỗi tràng hạt đen như mực, có thể thấy được bàn tay khổng lồ vừa nãy là do gã phát ra.

Lúc này sự xuất hiện của gã, đã kéo theo vô số tiếng hoan hô từ đám yêu ma qủy quái.

Sắc mặt Đường Kiếp đại biến:
- Đài sen huyết ngọc, Cửu Nan Yêu Tăng… đại kiếp Hồng Mông.

Hắn cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang phát sinh ở Thành Cự Linh.

Sự xâm lấn của Hồng Môn Giới.

Đây là kiếp nạn sự xâm chiếm của Hồng Môn Giới, vào một ngàn tám trăm năm trước. Đây là một đại kiếp nạn, có rất nhiều yêu ma quỷ quái mà mọi người đều quen thuộc, trong đó Cửu Nan Yêu Tăng là đại yêu ma kinh khủng nhất của Hồng Môn.

Khi hắn hô lên câu đó, thì đồn thời yêu tăng trên đài hoa sen đột nhiên mở mắt.

Y vừa mở mắt, dường như cả không gian chỉ còn sót lại đôi mắt hẹp dài đó.

Khiến cho người ta kinh hãi, đôi mắt y nhìn thẳng về phía trước, chiếu thẳng vào Đường Kiếp.

Sau đó, yêu tăng nhẹ hàng nhấc ngón tay, một ngón tay màu đen xé rách không trung, lao về phía Đường Kiếp.