Bước xuống thuyền nhỏ, Hứa Diệu Nhiên xua tay nói:
- Tất cả đứng lên đi, ta vừa đi qua nơi này, thấy bầu trời Phong Ma Đảo bị mây che phủ, là biểu hiện của Cửu cung mê thiên trận, liền tới gần xem có phải có cường địch xâm phạm.

Hồng Uyển nhìn vẻ mặt tiểu thư nhà mình, thầm nghĩ rằng rõ ràng là tình lãng nói sẽ đi qua nơi này, quả nhiên nơi đây vô ngân, không kìm được bật cười, cũng may Tiên Đào biết điều, đẩy nàng một cái, nàng mới không cười ra tiếng.

Bên này đã có người trả lời:
Huyện chủ hiểu lầm rồi, nơi này học viện Tẩy Nguyệt phái mượn để bày Cửu cung mê thiên trận khảo nghiệm học sinh. Việc này đảo chủ cũng đã từng thông báo rồi, được cho phép mới bắt đầu ạ.

- Thế à.
Hứa Diệu Nhiên vẻ mặt như chợt hiểu ra:
- Nghe khá là thú vị. May là lúc nãy ta cũng không chính thức xông qua Cửu cung mê thiên trận. Nếu đã đến đây rồi…

Nàng cúi đầu trầm tư một chút nói:
- Tiên Đào, Hồng Uyển, chúng ta xông vào Cửu Cung Trân đi. Để xem học sinh Tẩy Nguyệt phái lợi hại, hay là Hứa Diệu Nhiên ta lợi hại.

Nói xong liền bước vào trong trận.

Hình ảnh của ba nữ tử chợt xuất hiện trên pha lê lục lăng.

Cơ Vô Cữu đang chủ trì đột nhiên thấy có thêm ba người, đầu tiên là ngây ra, sau đó nhìn kỹ lại, chợt nhảy vọt tới, không còn chút hình tượng tiên phong đạo cốt nào cả, thất thanh kêu lên:
- Sao nàng lại tới đây?

Nhìn hình ảnh của Hứa Diệu Nhiên trên pha lê, Nam Bách Thành có chút mê hoặc:
- Nữ tử này là ai vậy?

Cơ Vô Cữu thu hồi lại tâm trạng, trả lời:
- Nàng tên là Hứa Diệu Nhiên, con gái của Hứa Vong Ưu.

- Hyện chủ Bồ Phong?
Nam Bách Thành nghe xong, cũng không khỏi ngây người:
- Tại sao nàng ta lại tới đây?

- Ta làm sao biết được.
Cơ Vô Cữu tức giận trả lời:
- Có lẽ là cảm thấy buồn chán, nên tới đây giải buồn. Nàng ta tính tình hiếu động, vài ngày trước còn còn chạy ra ngoài đi du lịch cơ.

- Nàng sẽ không làm gì ảnh hưởng tới chúng ta chứ?

- Khó nói lắm, nàng ta vừa đến, có một số việc ta không tiện làm. Nếu không để nàng ta phát hiện ta, báo lên trên…
Cơ Vô Cữu lắc lắc đầu.

Nam Bách Thành nghe vậy lòng liền trầm xuốn, đây là câu mà gã sợ nghe thấy nhất.

Lúc này Đường Kiếp vẫn còn đang xông trận, từng ảo cảnh lần lượt bị phá vỡ, giống như bẻ cành khô vậy. Cơ Vô Cữu từng bước bố trí phòng vệ, cũng không ngăn nổi bước chân của hắn, chỉ có thể kéo dài thời gian phá trận của hắn, giờ mà thu tay lại chẳng khác nào để mặc hắn tiến quân thần tốc?

- Cữu huynh, việc này liên quan tới chân truyền của sư tôn, huynh nhất định phải giúp ta.
Nam Bách Thành vội nói.

Cơ Vô Cữu chỉ thở dài nói:
- Trong Cửu cung mê thiên trận mặc dù đa phần đều là ảo ảnh, nhưng cũng có giới hạn. Góc này nhiều lên, thì ở một chỗ khác sẽ bị ít đi. Trên con đường Đường Kiếp đi qua, ta đã bày ra liên hoàn ảo cảnh, trận pháp vận chuyển, linh khí biến hóa, rất dễ lộ ra dấu vết. Học sinh Tẩy Nguyệt không biết chỗ ảo diệu của Cửu Cung đại trận pháp, tất nhiên sẽ không phát hiện ta. Nhưng Hứa Diệu Nhiên, là con gái Chân Quân, chắc chắn cũng hiểu về Cửu cung mê thiên trận. Ngươi xem…

Gã chỉ vào hình ảnh Hứa Diệu Nhiên trong pha lê, Hứa Diệu Nhiên mang theo hai người thị nữ lên Phong Ma Đảo, một đường thẳng tiến, không hề gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Cơ Vô Cữu tiếp tục nói:
- Trừ phi có người chủ trì, nếu không Cửu Cung đại trận tự động vận chuyển, sẽ không phân biệt bằng hữu, phàm là người tiến vào, kết quả đều giống nhau. Nhưng ngươi nhìn xem, các nàng cùng nhau tiến vào, nhưng lại lần lượt tránh được từng mê cũng ảo ảnh một, tránh được những chỗ nguy hiểm, điều này có thể chứng minh được nàng ta khá hiểu trận pháp này. Ta nếu như tiếp tục nhúng tay vào, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vốn còn chút thủ đoạn để kéo dài thời gian của Đường Kiếp, nhưng xem ra hiện giờ không thể dùng được rồi.

- Phát hiện thì cứ phát hiện đi, Tẩy Nguyệt phái ta đã mượn đảo này, dùng để khảo nghiệm học sinh. Cừu huynh ra tay là do ta nhờ vả. Cửu Cung Mệ Thiên Trận, tuy là trận dùng để vây hãm, nhưng không có người chủ trì uy lực sẽ giảm đi nhiều, chỉ là một trận pháp chết. Đã là khảo nghiệm học sinh, tất nhiên muốn mời Cừu huynh ra tay, gia tăng độ khó.
Nam Bách Thành lập tức nói.

Cơ Vô Cữu nở nụ cười nhìn gã:
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng sự biến hóa lại chỉ nhằm vào người nào đó, thì sẽ không còn giống như vậy nữa. Nam huynh, không sợ chuyện này truyền ra, sẽ để kẻ khách nắm thóp sao?

- Vì sư tôn, có một số việc không quản được nhiều như vậy.

Cơ Vô Cữu lắc đầu:
- Không nên như vậy. Ta thấy Nam huynh bị tên Đường Kiếp kia làm cho tức giạn, tâm tư đều đặt vào trên người hắn. Thay một góc độ khác để nhìn, nếu không ngăn cản được Đường Kiếp, vậy thì cần gì phải ngăn cản hắn chứ? Mục đích thực sự của ngươi, không phải là ngăn cản Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền hay sao?

Cơ Vô Cữu nói xong, phất cây phất trần, hình ảnh trên viên pha lê chớp động, vô số hình ảnh xẹt qua, cho tới khi hình ảnh Vệ Thiên Xung xuất hiện.

Hiện tại gã đang trên một con đường hẹp dài, thường xuyên có yêu thú hung mãnh xông ra đánh lén gã. Yêu thú có con là chân thân, cũng có con là ảo ảnh, cũng có khi chân thân và ảo ảnh cùng lúc xuất hiện.

So với con đường ở giữa, thì con đường bên trái xuất hiện nhiều yêu thú hớn, đường cũng xa hơn một chút. Nhưng ít ra phương hướng vẫn rõ ràng, tuyệt đối không lo bị ảo cảnh làm lạc đường.

Mà hiện tại Vệ Thiên Xung đang ra sức chém giết, con rối và tiểu hồ ly bảo vệ ở hai bên trái phải, còn bản thân gã thì cầm một chiếc rìu nhỏ trong tay, vừa bổ vừa chém, không ngừng phóng ra quả cầu lửa và âm binh.

Tốc độ không nhanh, nhưng trầm ổn, kiên định, từng bước tiến về phía trước.

Vệ Thiên Xung?
Nhìn thấy hình ảnh Vệ Thiên Xung, Nam Bách Thành cũng ngạc nhiên:
- Ý của Cữu huynh là…

- Muốn ngăn cản thì hãy ngăn cản chính chủ. Chỉ cần chính chủ không đến được, cho dù Đường Kiếp vào được đường Diệt Ma thì có thể làm gì chứ?
Cơ Vô Cữu âm trầm trả lời:
- Hắn muốn ở trên đường Diệt Ma ngăn cản những học sinh khác, vậy cứ để hắn làm thế đi. Hắn ngăn được một chốc một lát, cứ không ngăn được mãi.

Nam Bách Thành do dự một chút:
- Ý của Cữu huynh ta hiểu. Vấn đề là Vệ Thiên Xung lại chọn con đường bên trái. Con đường đó mặc dù không ngăn giống đường giữa, nhưng lại không lo bị lạc đường. Chỉ cần kiên trì đi tới phía trước, chắc chắn có thể đi ra. Khả năng giữ chân gã…

- Nam huynh cũng quá coi thường Cửu cung mê thiên trận rồi. Cửu Cung đại trận mặc dù lấy ảo cảnh làm trọng, nhưng cũng không có nghĩa là con đường bên trái dễ dàng đột phá. Ta chỉ cần thêm chút biến hóa, thêm ảo cảnh giữ chân, trong thời gian ngắn gã đừng nghĩ thoát khỏi đó được. Như vậy biến háo cũng sẽ được điểu chỉnh ở biên độ nhỏ, cho dù là Hứa Diệu Nhiên cũng không nhìn ra được.

Nói xong Cơ Vô Cữu đưa một ngón tay ra, chỉ vào một trong mười tám ngọn đền khổng minh khẽ quát:
- Chúng sinh khổ lao.

Sau đó, Vệ Thiên Xung chợt phát hiện con đường mình đang đi có chút biến đổi. Con đường hẹp dài chợt biến mất, yêu thú hung mãnh cũng không còn, thay vào đó là một khoảng không gian tối đen.

Có vô số những điểm chớp sáng lóe lên trong không giân, nhìn kỹ một chút, lại thấy một cánh cửa.

- Đây là cái gì?
Vệ Thiên Xung nhìn mà không hiểu gì, không biết đã phát sinh chuyện gì.

Gã nghĩ mãi mà vẫn không ra ảo diệu trong đó, liền không thèm suy nghĩ thêm nữa. Nếu hiện tại con đường đã biến mất, bản thân lại bị nhốt ở không gian tối đen này, vậy thì tìm đường ra là được.

Nghĩ thế, gã đẩy cánh cửa mở ra.

Có điều cánh cửa vừa mở ra, chỉ thấy phía sau nó là một bịu dây leo to dây leo giống như xúc tu quấn lấy người gã, lôi gã vào trong cánh cửa.

Vệ Thiên Xung kinh hãi, gã tuy rằng không biết phía sau cánh cửa là gì, nhưng thấy hình huống này, chỉ sợ là vô cùng hung hiểm.Gã vội vàng ôm lấy con rối, bám chặt vào nó, mới không để bản thân bị dây leo kia kéo đi. Hai bên kẻ kéo người trụ, không bên nào nhường bên nào, cả hai đều không nhúc nhích được.

Nhìn thấy cảnh này, Cơ Vô Cữu hắc hắc cười nói:
- Vừa bắt đầu đã gặp phải Phệ Huyết Ma Đằng, vận khí của tên này thực sự rất kém.

Ánh mắt Nam Bách Thành hơi co lại:
- Đây là Chúng sinh khổ lao sao?

Chúng sinh khổ lao, chính là ảo cảnh nổi danh nhất của Cửu cung mê thiên trận. Khi đi vào ảo cảnh này, tựa như đang ở mê cung, vô số cánh cửa sau lưng, cất dấu vô số loại hung hiểm, chỉ có một con đường, có thể nhanh chóng tiến tới đường Diệt Ma. Nếu như uy lực Cửu cung mê thiên trận toàn bộ khởi động, Chúng sinh khổ lao thậm chí còn sinh ra ảo ảnh trong cuộc sống. Người có trong đó, sẽ gặp tâm ảo, quên mất ký ức, trầm mê vào cuộc sống trong đó.

Dù có thoát ra được, đối mặt với vô số cánh cửa, chỉ cần không phải đúng đường, thì lại một lần nữa rơi vào ảo cảnh.

Tên gọi của Chúng sinh khổ lao do đó mà thành.

Hiện tại Cửu cung mê thiên trận mới chỉ mở hai tầng, tâm ảo chưa động, bởi vậy sau lưng các cánh cửa đều là sinh vật hung mãnh. Chúng sinh khổ lao chưa thích hợp với tên của nó, nhưng cũng vân có năng lực khiến người rơi vào hỗn loạn.

Muốn phá được ảo cảnh, cách duy nhất là hiểu rõ quy luật vận chuyển của trận pháo, tìm ra con đường chính xác. Đương nhiên, nếu không làm được, vậy thì lần lượt thử từng cánh cửa một đi.

Hàng trăm cánh cửa ánh sáng, phía sau mỗi một cánh cửa đều có một loại nguy hiểm khác nhau, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị chết trong trận.

Không giống với các ảo cảnh khác, Chúng sinh khổ lao không phải là một ảo cảnh độc lập, mà là các ảo cảnh liên tiếp nhau, tương đương với việc tất cả sức lực đều tập trung cùng nhau phát huy. Như vậy so với trước kia chỉ là qua năm quan chém sáu tướng, hiện giờ là binh lực của cả năm cửa đều tập trung một chỗ để đối phó với ngươi. Đây là một cách ứng đối thông dụng trong Cửu cung mê thiên trận, không kẻ nào có thể bới móc được.

Chính vì nguyên nhân đó, nên một khi ảo cảnh này bị đột phá, sẽ nối thẳng với đường Diệt Ma.

Cơ Vô Cữu sở dĩ không dùng ảo cảnh này đối phó với Đường Kiếp, cũng là bởi vì với thực lực của Đường Kiếp, uy lực trận pháp lại mới chỉ mở hai tầng, bao nhiêu ảo cảnh không cản trở nổi hắn, nếu dùng Chúng sinh khổ lao, thì hắn vượt qua được ảo cảnh này là xong hết.

Chính vì thế đối phó với người như Đường Kiếp, không ngừng dùng các loại ảo cảnh thông thường kéo dài thời gian của hắn mới là thượng sách.

Nhưng đối phó với Vệ Thiên Xung, để gã vĩnh viễn không qua nổi một ải khó khắn, so với việc để gã tiến từng bước một hữu hiệu hơn nhiều. Nếu như đối phương chết trong trận, vậy thì lại càng rảnh tay rồi.

Lúc này Vệ Thiên Xung đang giãy dụa dưới sự trói buộc của Phệ Huyết Ma Đằng. Gai nhọn trên dây leo đâm vào da thịt gã, bắt đầu hút máu, hơn nữa lại có một sức mạnh khổng lồ đang không ngừng kéo gã lại phía sau cánh cửa.

- A.
Vệ Thiên Xung sợ hãi hét lên một tiếng.

Gã không hiểu tại sao trong Cửu cung mê thiên trận lại có sinh vật khủng bố như vậy. Từng đám dây leo giống như rắn độc, biến thành chiếc miệng với đầy gai sắc nhọn, điên cuồng cắn xé, lôi thịt trên người gã xuống, nhưng lại cố tình dùng lực không đủ, cứ dai dẳng mãi không thôi.

Từ khi gã vào học viện tới nay, tuy có trải qua chiến đấu, thậm chí dưới sức ép của Đường Kiếp cũng đã từng giết người, nhưng lại chưa bao giờ thực sự đi qua quỷ môn quan cả.

Tuy rằng Đường Kiếp cũng biết, không trải qua đau đớn lúc tranh giành sự sống từ trong cái chết, khó mà thành tài được, nhưng sinh mạng chỉ có một lần, ai dám dùng để thử chứ?

Chính vì nguyên nhân đó, nên Đường Kiếp cho dù có muốn giúp Vệ Thiên Xung thế nào, cũng không bao giờ để gã một mình đối mặt với trận chiến sinh tử.

Hành trình trên núi Hổ Khiếu tuy rằng khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng chỉ là một màn kịch, ít nhất ở đó Vệ Thiên Xung có thể chạy trốn. Vô Hồi cốc tuy rằng hung hiểm, nhưng đã có Y Y và Thái Quân Dương hỗ trợ.

Không ngờ tới núi Hổ Khiếu và Vô Hồi Cốc không đưa thần chết tới bên gã, nhưng Cửu cung mê thiên trận vốn không nguy hiểm, tại thời khắc này lại biểu diễn một tiết mục sinh tử.

Đối mặt với Phệ Huyết Ma Đằng hung mãnh Vệ Thiên Xung chỉ cảm thấy cái chết đang treo ngay trước mặt, không ngừng phóng đại.

Thể lực gã, dần dần biến mất dưới sự hút máu điên cuồng của Phệ Huyết Ma Đằng. Thân thể cứ bi kéo dần về sau cánh cửa, ngay cả con rối cũng không giữ được gã.

Trong lòng gã rất hoảng sợ, thầm nghĩ mình sắp chết sao?