“Cứ như vậy, cuối cùng là người thứ hai hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ thứ ba chưa đi, cũng không biết phải chờ tới khi nào, nhưng ta nghĩ trước khi ngươi thu được tin, cuộc tranh chân truyền cũng đã hạ màn. Cho nên nói, Hứa đại tiểu thư, đừng cả ngày oán hận lệnh tôn bắt ngươi học này học kia, xem như chúng ta bị xui xẻo, vì buộc ngươi ti luyện, ngay cả mạng cũng là không cần, ngươi đó, đang ở trong phúc mà không biết hưởng đó.”
“Được rồi, hôm nay đã nói vậy, chúc ngươi sớm ngày thành công tu luyện, danh dương thiên hạ, tiêu dao vạn giới, Ta biết rõ ngươi không quan tâm những thứ này, nhưng đây là giấc mộng của vô số học sinh. Ngươi trước phải có được nó, mới có thể không cần quan tâm nó.”
Viết viết xong, Đường Kiếp nhìn kĩ một chút, trong đầu hiện lên vô số emo thú vị khi nói chuyện trên internet, ở phía sau vẽ một khuôn mặt tươi cười, lúc này mới vừa lòng buông bút.
Cầm thư đến dịch trạm, phụ trách học sinh đã quen thuộc với hắn, cười nói:
- Sao, hôm nay lại gửi thư cho Hứa cô nương?
- Đúng vậy.
Đường Kiếp đưa thư tới.
Học sinh kia nhận lấy:
- Có thể làm cho mãnh hổ Đường Kiếp để ý nhất định là giai nhân, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cô nương đó đối với ngươi cũng là không để ý, đến nay cũng chưa một lần hồi âm.
- Có thể là còn chưa tới.
Đường Kiếp cười cười.
Sau mấy ngày trăn trở, phong thư đầu tiên của hắn đã đến Thiên Nhai Hải Các, chẳng qua Hứa Diệu Nhiên hồi âm lại thông qua vận chuyển ngọc bài, việc này học sinh là vĩnh viễn không có khả năng thu được.
- Kia chỉ sợ ta phải nói một câu khiến ngươi phải ủ rũ rồi.
Học sinh kia nói:
- Vài ngày trước đó có một thương đội từ Thiên Nhai Hải Các đến đây, đây chính là thương đội trực tiếp lệ thuộc Hải Các, tốc độ so với thương đội phàm nhân nhanh nhiều lắm. Nàng nếu thật có thư cho ngươi, chính là thông qua thương đội này mà đến.
- Hả?
Đường Kiếp hỏi:
- Vậy thương đội đó vẫn còn ở đây chứ?
- Còn ở, tuy nhiên hàng hóa đã được xử lý gần xong, có thể ngày mai trở về.
- Vậy có thể hay không nhờ bọn họ giúp ta chuyển thư hay không?
Học sinh do sự một chút, suy nghĩ một hồi nói:
- Có thể thì có thể, tuy nhiên giá hơi đắt một ít, cần thêm năm miếng linh tiền.
Năm miếng linh tiền gửi một phong thư, giá thật là không rẻ, vì để gửi sớm một chút, lại thực đáng giá.
- Ta chi.
Đường Kiếp đã lấy ra năm miếng linh tiền đưa qua, thuận tay lại đưa nhiều thêm một miếng:
- Quy củ cũ.
Cái gọi là quy củ cũ, chính là muốn học sinh kia giúp hắn giữ bí mật việc truyền tin.
- Còn chưa từ bỏ ý định.
Học sinh kia cười nhận lấy.
Theo gã, bởi vì Hứa Diệu Nhiên không hồi âm, Đường Kiếp chỉ là đang đơn phương không có kết quả.
Tuy nhiên đã có người nguyện ý đưa tiền cho mình, gã cũng vui vẻ giúp đỡ.
Đưa thư xong, Đường Kiếp trở về Đào Nhiên Cư, đẩy cửa ra, chỉ thấy cả vườn hoa, lay động bốn phía, hương thơm đập vào người. Đường Kiếp lững thững ở trong biển hoa, hai tay chắp sau lưng, nhìn xem thong thả.
Khi hắn đi qua một bụi hoa nhỏ, một cánh hoa ở phía sau hắn dần dần bay lên, mắt thấy sắp rơi trên đầu vai hắn, lúc đó Đường Kiếp bước về phía trước một bước, như đang trốn cánh hoa rơi vào vai.
Ngay trong phút chốc đó, vô số hoa lá bùng lên, thổi qua Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng là cười một tiếng dài, thân hình thay đổi thật nhanh, ở trong đám bão bụi họa nhẹ điểm một cái, ở giữa đó có một đóa hoa.
Sau đó chợt nghe một tiếng thét kinh hãi, đầu ngón tay Đường Kiếp buông xuống, thân hình Y Y vừa hiện, chính là rơi vào trong ngực Đường Kiếp, bị Đường Kiếp ôm lấy.
Biển hoa đầy trời biến mất.
- Chán ghét!
Y Y kêu to:
- Vì sao ngươi có thể nhanh như vậy đã tìm được ra? Ngươi mới tu luyện Phá Vọng Thiên Mục không bao lâu a!
Từ khi Y Y có thể ẩn thân trong rừng hoa, Đường Kiếp liền tu luyện Phá Vọng Thiên Mục, trò chơi trốn tìm này trở thành trò chơi Y Y và Đường Kiếp thích nhất, so với chơi trốn tìm ảo trận trước đó, lại cao cấp hơn rất nhiều.
- Lại quên.
Đường Kiếp vỗ mông Y Y một cái:
- Không thể nói Phá Vọng Thiên Mục, chỉ có thể nói là Tham Tích Thuật!
Y Y le lưỡi :
- Ồ, đã biết.
Lập tức như nhớ ra cái gì, đá chân hô to:
- A! Không được đánh mông! Không được đánh mông!
Nhìn bộ dáng Y Y đáng yêu, Đường Kiếp không thể tự chủ cười to.
Lại nói tiếp, hắn tu luyện Phá Mục Vọng Thiên thật sự là thông thuận vô cùng, tuy chỉ là ngắn ngủn mấy ngày, tiển cảnh lại là một ngày ngàn dặm.
Không phải nói Phá Mục Vọng Thiên đơn giản, trên thực tế Phá Mục Vọng Thiên mặc dù trong Thần Tiêu Kiếm Điểm thuộc loại pháp thuật cấp cao nhất, phức tạp vô cùng, tu luyện gian nan.
Nhưng từ sau khi ở nui Hổ Khiếu làm rõ con đường ngộ đạo, Đường Kiếp đối với cảm ngộ lại rất thấu suốt, mặc dù dưới tình huống không có học tập bất cứ loại thuật pháp quan sát gì, nhưng dưới sự trợ giúp của Liễu Hồng Yên lại có thể tìm ra Băng Sương Tinh Linh, có thể nói trong lúc vô hình đã có được thiên phú ở phương diện này.
Đi đến cuối con đường mới hiểu đạo mà nói, giống như trước ngộ đạo rồi mới đi con đường này, lại là như thế nào?
Dĩ nhiên là thiên phú dị bẩm, tư chất hơn ngươi, thiên tài quan sát, Ngọc Môn Cửu Chuyển!
Bởi vậy chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủn, Đường Kiếp đã xem như năm vững cơ bản Phá Vọng Mục Thiên, dưới hai mắt, Nặc Tích Thuật lẫn lộn thông thường đã không thể giấu được hai mắt hắn. Thủ đoạn của Y Y dung để đối phó với Tham Tích Thuật còn được, dùng để đối phó hắn thì tuyệt đối không thể rồi.
Nhìn Y Y vẫn đang còn giơ chân, Đường Kiếp tóm lấy nó đứng lên nói:
- Tốt lắm, trò chơi chấm dứt, kế tiếp tới phiên ngươi.
- Lại tới!
Y Y bực bội muốn kêu to, bất quá vẫn là ngoan ngoãn nắm hai tay trước ngực, nhẹ giọng nói thầm.
Ngay sau đó hoa mưa hồi sinh, bay tán loạn trên bầu trời, hướng vế phía thân thể Y Y, tầng tầng lớ lớp, hình thành một kén hoa thật lớn, bao trọn lấy nó.
Nhìn kéo hoa sinh ra, Đường Kiếp chợt đánh ra một quyền, kình phong lạnh thấu xương, ầm ầm một kích đánh bay Y Y ra ngoài.
- A!
Tiếng thét chói tai của Y Y vang lên bên trong, cánh hoa bay bay, sau đó là Mạn Thiên Hoa Vũ, Y Y trên không lăn lộn ngã xuống, cũng may đúng đúng lúc Tiểu Hổ vọt ra, bay nhanh tiếp được thân thể Y Y.
- Bảy phẩn.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Cuối cùng có thể tiếp được một kích bảy phần sức của ta, tuy nhiên còn chưa đủ, Y Y, ngươi lại làm biếng phải không?
Kén hoa vừa rồi, chính là Đường Kiếp bắt Y Y đi học Vạn Hoa Tráo, lấy hoa làm vật trung gian hình thành cái lồng hoa, bảo vệ bản thân, khó nhất chính là pháp thuật này có thể đồng thời vận dụng cùng Mạn Thiên Hoa Vũ, khiến cho công thủ vẹn toàn.
Là một tinh vật, năng lực thuật pháp Y Y rất mạnh, nhưng bản thân quá mức gầy yếu, bởi vậy Đường Kiếp mới bắt Y Y chọn loại thuật này để bảo vệ chính mình.
Năng lực phong ngự của Vạn Hoa Tráo không yếu, chẳng qua nó không dụng công đi tu luyện, mới có thể bị một kích của Đường Kiếp đánh tan.
Lúc này nghe được Đường Kiếp giáo huấn, vật nhỏ này bĩu môi nói:
- Mới không có, chính là ta không thích thôi.
Tính tình Y Y nhanh nhẹn ham chơi, tuy rằng hiện tại dần dần lớn lên, cũng đã trải qua một ít chuyện sống chết, nhưng cuối cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cái nết đánh chết không chừa, đối với loại thuật phòng ngự chịu đánh này rất rất không hứng thú, bởi vậy tu luyện cũng không chú ý. So sánh là, ngược lại là tâm linh đối thoại với Đường Kiếp tâm đầu ý hợp, nàng hiện giờ đã càng ngày càng thuần thục.
Đáng tiếc loại phụ trợ năng lực không cần thiết phải thuần thục, đối với việc này Đường Kiếp cũng chỉ có thể hô không có cách nào.
Thời khắc này thấy nó tức giận, chỉ có thể lại dụ dỗ an ủi nói:
- Được rồi ngoan ngoan, đây cũng là muốn tốt cho ngươi, sau này chúng ta có thể gặp được nhiều phiền toái, ca ca còn cần ngươi bảo vệ nữa.
Y Y có một thói quen, chính là Đường Kiếp phải nói với nó “Đây là muốn tốt cho ngươi”, nó sẽ hơn phân tùy hứng không quan tâm. Nhưng Đường Kiếp nói với nó “Đây là vì tốt cho ca ca”, vậy thì hơn phân nửa Y Y sẽ cố gắng đi làm.
Ở trong mắt nó, không có người nào quan trọng hơn đại ca mình, nó có thể không vì mình mà cố gắng, lại nguyện ý vì Đường Kiếp mà liều mạng.
Đường Kiếp nói ra khiến cho lòng Y Y lập tức giật mình, nó nhìn Đường Kiếp:
- Ca ca, có phải hay không sau này chúng ta sẽ gặp phiền toái?
- Ừ.
Đường Kiếp khẳng định gật đầu:
- Tiểu thiếu gia đã hai lần đứng đầu, có ít người khẳng định ngồi không yên. Vô Hồi Cốc còn có thể là cố gắng một lần, khi cố gắng thất bại, chính là liều mạng. Một ít người có thể e dè thủ đoạn, lần trước không thành, lần sau không thể đoán trước được. Cho nên dù ta hay ngươi, đều phải cố gắng tu luyện, mới có thể đối phó được với phiền toán đang tới. Y Y, Vạn Hoa Tráo của ngươi phòng ngự quả thật rất tốt, khó nhất chính là phải có đầy đủ hoa lá, mới có sử dụng cho nhiều người, đến lúc ca ca an toàn hay không còn muốn dựa vào ngươi bảo vệ.
- Ồ, ta biết rõ rồi !
Nghe nói như thế, Y Y rất là nghiêm túc gật đầu.
Nhìn Y Y biểu tình thật đáng yêu, Đường Kiếp cũng vui mừng mỉm cười.
Nhưng mà những ngày tiếp theo, tin tức có liên quan đến nhiệm vụ thứ ba đột nhiên im lặng không tiếng, lại không nghe được một tia phong phanh nào. Ngay cả mấy tháng trôi qua, nhiệm vụ vẫn chậm chạp không có tuyên bố, bất luận đám học sing truy hỏi như thế nào, đều không chiếm được manh mối, thế cho nên rất nhiều ngươi cho rằng Trường Phong chân nhân không phải là buông ta cho việc thu đồ đệ chứ?
Chỉ có Đường Kiếp biết rõ, nhiệm vụ tuyệt đối không có bị buông tha, thời gian chờ đợi dài, càng nhiều an bài, chuẩn bị và bố trí cho nhiệm vụ kế tiếp.
Mà những chuẩn bị này, khả năng rất lớn là hướng về phía Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp mà tới.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua rất nhanh, ngày tu luyện cứ gia tăng lên, cùng thời tiến vào học viện năm đó phần lớn học sinh hiện giờ đều đã đột phá Linh Hồ.
Tháng thứ ba từ sau Vô Hồi Cốc trở về, Thị Mộng thành công đột phá, tiến vào Linh Hồ Giai.
Trong tháng đó, vận khí Vệ Thiên Xung bùng nổ, trên đấu trường tránh đi cường địch sau đó đại phát thần uy, thậm chí áp chế đối thủ, có được cơ hội khắc tên lên bàng, thuộc hàng thứ tư.
Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Thiên Xung có tên trên bảng, khiến cho gã giống như được thần trợ giúp chứ không phải là có tiếng là con rồi, mà ngay ở nhiệm vụ đầu tiên, gã còn không có thuần thực sử dụng Hỏa Cầu Thuật.
Dựa vào vật lộn với con rối, Yên La Bộ lẩn tránh rất nhanh lại liên tục phóng thích hỏa cầu, không ngờ Vệ Thiên Xung một học sinh tương đương tốt vậy mà bắt được.
Ngay cả Đường Kiếp đều không hiểu được đây là chuyện gì.
Học sinh Cao niên kỳ cũng không có dừng bước chân của bọn họ.
Trước đây không lây truyền đến một tin.
Bành Diệu Long Thoát Phàm rồi!
Gã cũng là một trong những người tham gia nhiệm vụ tranh đoạt, người thứ nhất, cũng là một người duy nhất tiến vào Thoát Phàm Cảnh đó.
Sau khi gã tiến vào Thoát Phàm, chuyện chứ nhất chính là phát ngôn bừa bãi, trong mộ lần nhiệm vụ đã bị Đường Kiếp đánh một trận. Chẳng qua gã rất nhanh đã bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.
Trong lúc đang chờ đợi, Mạnh Thập Tuyết ra ngoài làm nhiệm vụ cống hiến, gặp được Diệp Thiên Thương đánh lén, trọng thương.
Bành Diệu Long giận dữ, vội vàng ra tay đuổi giết Diệp Thiên Thương, Diệp Thiên Thương không địch lại vội bỏ trốn, trăn trở khắp nơi, cuối cùng trốn về học viện.
Hienj tại hai người ở học viện mỗi ngày thấy mặt đã trừng mắt, nhưng sợ quy củ học viện, Bành Diệu Long tạm thời không thể làm gì Diệp Thiên Thương.
Cuối cùng chính là Thái Quân Dương xuất quan.
Y sau khi xuất quan chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Đường Kiếp đánh một trận.
Kết quả cuộc chiến vẫn không liệt lên danh sách, bởi vậy không biết được ai thắng.
Chỉ biết lúc đi ra cả người Đường Kiếp là vết thương, mà Thái Quân Dương sau khi đi ra chuyện đầu tiên chính là trở về bế quan.
Sắp tới đầu hạ, mắt thấy lại là nửa năm sắp qua.
Hôm nay, nhiệm vụ đám học sinh luôn chờ cuối cùng đã tới.
Bảng treo trên đài, ba chữ “Phong Ma Đảo” thật to, hoàn toàn rung động tâm của tất cả học sinh.