Lúc này Điệp Lãng Kiếm vung lên, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đã xoay người bỏ chạy.

- Thái Quân Dương, nơi này không có chuyện của ngươi.
Diệp Thiên Thương đã xông lại, chém một kiếm về phía Thái Quân Dương. Nói về thực lực, hắn mạnh hơn Thái Quân Dương rất nhiều, chỉ một kiếm đã đẩy lui Thái Quân Dương, cùng lúc đó Mạnh Thập Tuyết ở phía xa đã vẩy ra một mảnh băng tuyết, ý đồ muốn ngăn cản hai người bỏ chạy.

YY cũng vung tay lên, một ảo trận đã được bố trí ở phía sau.

Cho dù mấy người kia có phá vỡ mắt trận cũng phải hao phí chút thời gian, đó chính là cơ hội để hai người kia chạy thoát.

Không nghĩ tới Băng Sương Tinh Linh kia cũng gào to một tiếng, băng sương nổ tung, ảo trận vừa mới bố trí kia liền ấm ầm tiêu tan.

Lúc này tinh linh và đám học đồ vô hình trung lại liên thủ cùng với nhau.

Tiểu Hổ nổi giận đùng đùng, chém ra một đòn Liệt Phong Điện Quang Nhận về phía Băng Sương Tinh Linh, lần này Băng Sương Tinh Linh không thể né tránh. Thuật pháp của Băng Sương Tinh Linh tuy mạnh, nhưng năng lực phòng ngự tự thân nó lại rất bình thường, trúng phải một chiêu này, lập tức kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra xa, cứ như vậy mà hôn mê ngất đi.

Lúc này ảo trận đã bị phá, mắt thấy Vệ Thiên Xung không thể bọ chạy được, hàn băng trong hàn đầm đột nhiên cuốn ngược trở lại, một ánh đao như dải lụa, mạnh mẽ đánh về phía mọi người, chính là Đường Kiếp.

- Đường Kiếp, ngươi còn dám xuất hiện sao?
Long Đảo mừng rỡ.

Mọi người đồng thời chuyển công kích về phía Đường Kiếp. Vệ Thiên Xung còn muốn cứu giúp, Đường Kiếp đã trừng mắt nhìn hắn:
- Các ngươi còn không mau đi?

Thái Quân Dương đã chạy tới chỗ Vệ Thiên Xung nói:
- Đi mau, ngươi ở lại đây cũng chỉ làm vướng chân hắn thôi.

Làm vướng chân?

Nghe nói vậy, trong lòng Vệ Thiên Xung ngẩn ra.

Hắn tu luyện tới hiện tại, vẫn như cũ chỉ là một kẻ làm vướng chân người khác sao?

Một khắc này nhìn tất cả cùng vây công Đường Kiếp, mà Đường Kiếp vốn đã có thể cầm Hồng Liên rời đi một cách an toàn, lại bởi vì mình mà xuất hiện một lần nữa, trong lòng Vệ Thiên Xung vô cùng hổ thẹn.

Bị Thái Quân Dương và Thị Mộng lôi kéo, một mạch chạy như điên, hắn đột nhiên buông tay hai người, dừng bước, hô lớn về phía Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ta sẽ nhớ kĩ tất cả những gì ngươi đã làm vì ta. Ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ tự mình cố gắng, tuyệt đối không để cho ngươi thất vọng.

Một khắc này trong lòng hắn vô cùng phẫn hận, hận chính mình vô dụng, hận chính mình mình không tranh giành, chưa bao giờ hắn lại khát khao sức mạnh như lúc này.

Nghe nói như thế, Đường Kiếp cũng hơi ngẩn người.

Hậu quả là hắn bị Lưu Uyên hung hăng bổ trúng một chưởng.

Bất quá hắn vẫn mỉm cười, gật đầu với Vệ Thiên Xung ở phía xa, lộ vẻ đã tiếp thu những lời này.

Vệ Thiên Xung lúc này mới lau nước mắt, quay đầu lại cùng với Thái Quân Dương vội vã chạy ra ngoài.

Ngay cả Thái Quân Dương nhìn Đường Kiếp bị đánh như bao cát, cũng chậm rãi nói:
- Đường Kiếp, ngươi đã vượt qua ta nhiều lắm, tuy nhiên cứ chờ xem, một ngày nào đó ra nhất định sẽ vượt qua ngươi.

Một khắc này trong lòng của hắn cũng sinh ra vô tận chiến ý.

Trong huyệt động, Đường Kiếp cùng các học đồ vẫn còn đang hỗn chiến.

Đã không có đại địch Băng Sương Tinh Linh, tất cả học đồ chính thức xuống tay rất tàn nhẫn.

Đối mặt với công kích của đám người, trong mắt Đường Kiếp không vui không buồn:
- Tranh giành rồi lại tranh giành, xuống tay tàn nhẫn với người mình như vậy đã mất đi ý nghĩa ban đầu của việc tranh phong rồi, lũ khốn kiếp!

Hắn đoạt được Hồng Liên, vốn đã có thể an toàn rời đi, nhưng bởi vì một câu của Lưu Uyên mà bị bức phải xuất hiện lần nữa, nên đối với y cùng căm giận vô cùng, bởi vậy kẻ đứng mũi chịu sào cũng chính là Lưu Uyên.

- Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Lưu Uyên tức giận.

- Cũng chỉ là một cái bình vứt đi mà thôi.

Đao thế như cầu vồng, đỡ một đòn công kích của đám học đồ, Đường Kiếp đã điên cuồng hung bạo xông tới, một đao bổ ra, Lưu Uyên cũng nâng đao lên đỡ, chỉ cảm thấy một đao kia lực lượng lớn vô cùng, đánh bay một đao của y.

Bên cạnh, Diệp Thiên Thương đâm một kiếm vào dưới nách Đường Kiếp, sâu vào thịt ba phần. Đường Kiếp hét to đánh ra một chưởng vào người Diệp Thiên Thương, làm Diệp Thiên Thương bị đánh bay ra ngoài.

Mạnh Thập Tuyết cũng xông lên, đánh ra một chiêu Băng Lăng vào Đường Kiếp làm cho thân hình hắn lảo đảo. Thân ảnh Đường Kiếp cũng chợt lóe lên, bay lên tung một cước, đá Mạnh Thập Tuyết văng ra ngoài.

Bên tai lại nổi lên tiếng gió rít, Đường Kiếp đã giơ tay chộp tới, một mũi tên dài bị hắn nắm trong tay, đuôi tên vẫn còn lắc lư, ở trong tay hắn làm rỉ ra đạo đạo tơ máu.

Ngay khi Đường Kiếp bị phân tâm bởi mũi tên này, một chưởng của Bành Diệu Long cũng đánh vào ngực Đường Kiếp, một đòn mạnh mẽ này khiến Đường Kiếp không chịu nổi, phun ra một ngụm máu lớn, tiếp đó mấy đao của đám học đồ cũng chém lên người hắn. Tuy nhiên Đường Kiếp cũng đánh trả, kim quang trên tay chợt lóe lên, chém vào vai Bành Diệu Long, kim quang nhập vào cơ thể, gần như chém đứt cánh tay của y.

Bành Diệu Long kêu lên đau đớn, tung ra một cước ngay giữa bụng Đường Kiếp.

Lưu Uyên thấy vậy, mừng rỡ:
- Đường Kiếp, chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta sao?

Ngay lập tức lại nhìn thấy Đường Kiếp theo đà vọt tới trước, lại nhào tới mình như một viên đạn pháp, thân hình trong nháy mắt gia tốc, lập tức liền tới trước người Lưu Uyên, tay phải như đao, đâm thật vào bụng Lưu Uyên.

- Aaaa!!!
Lưu Uyên không dám tin, kêu lên thảm thiết.

Phía sau vô số quang hoa đánh tới, Đường Kiếp đã ôm hắn lăn lộn trên mặt đất.

Một mảng lớn pháp thuật ngập trời đánh cho không gian đảo điên, hai người trên mặt tuyết lăn đi vài vòng rồi không động đậy gì nữa.

Long Đảo cẩn thận đi tới, dùng chân đá đá ddk, thấy không có động tĩnh gì, liền đá mạnh vào hông hắn, muốn lấy đi túi giới tử.

Đường Kiếp lật người, ánh đao chợt lóe lên.

Long Đảo biết răng không ổn, vội vàng lui lại, nhưng Đoạn Tràng Đao đã đâm một lỗ máu trên người hắn.

Chỉ là móc câu không vào sâu trong cơ thể hắn, không lôi cả ruột của hắn ra. Ngay sau đó, Hàn Băng Chưởng của Mạnh Thập Tuyết và Cuồng Phong Kiếm của Diệp Thiên Thương cũng đồng thời đánh lên người hắn, làm hắn toàn thân đẫm máu bay ra ngay cả túi giới tử cũng rơi trên mặt đất.

Túi giới tử vừa rơi xuống đất, An Như Mộng đã nhẹ nhàng lướt qua, bắt lấy túi giới tử, nhưng đồng thời Bành Diệu Long cũng đánh ra một quyền.

Một quyền này đánh vào mặt đất, một luồng sóng triều từ mặt đất xông lên, đánh vào An Như Mộng ở giữa, làm nàng kêu thảm, bị đánh bay lên cao.

Gần như cùng lúc, Mạnh Thập Tuyết và Diệp Thiên Thương liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng thời động thủ, một chưởng một kiếm cùng nhau đánh lên người Long Đảo.

- Các ngươi…
Long Đảo vừa sợ vừa giận, bị đánh bay ngay tại chỗ.

Hai người Mạnh, Diệp liếc mắt nhìn đám người đi theo Long Đảo:
- Các ngươi còn muốn đánh nữa sao?

Long Đảo bị thương nặng, đám người còn lại nhìn nhau, đồng thời lui về phía sau, An Như Mộng lại trực tiếp bay ra khỏi động.

Đám người đi theo Lưu Uyên thấy Lưu Uyên đã chết cũng liền trực tiếp chuồn đi.

Giữa sân hiện giờ chỉ còn lại Bành Diệu Long và nhóm Mạnh, Diệp hai người.

Diệp Thiên Thương cười lạnh, nói:
- Bành sư huynh, ta thừa nhận ngươi thần lực vô song, tuy nhiên việc đã đến nước này, những học đồ khác không tính, nhưng bọn ta hai ngươi một, ngươi lại bị thương, cũng không thể chiến thắng. Hiện tại ra Băng Diệm Hồng Liên này nhất định là của ta rồi.

- Thật thế sao?
Bành Diệu Long cười lạnh, nhìn cánh tay do Đường Kiếp chém bị thương của mình.

Một đòn này có uy lực vô cùng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, cánh tay này của hắn hẳn là không dùng được rồi.

Thở dài, Bành Diệu Long nói:
- Ta thừa nhận, lấy một chọi hai thì ta không phải đối thủ của các ngươi. May mắn! May mắn! Người thực sự lấy một chọi hai lại không phải là ta.

- Cái gì?
Diệp Thiên Thương ngẩn người, trong lòng chợt động, hắn gào to một tiếng xông về phía trước.

Đáng tiếc là vẫn chậm một bước!

Một ngón tay thon dài đặt trên lưng hắn, một luồng khí lạnh chợt phun ra, phụt một tiếng, Diệp Thiên Thương phun ra một ngụm máu tươi, bên trong đám máu kia còn mang theo vô số mảnh băng vụn.

- Mạnh Thập Tuyết!!
Diệp Thiên Thương kêu lên thê lương, ngã nhào xuống đất.

Mạnh Thập Tuyết thu hồi ngọc thủ:
- Thật xin lỗi, ta với hắn mới chân chính là cùng một phe.

- Ngươi cùng với hắn? Hắn có thể cho ngươi cái gì?
Diệp Thiên Thương rống giận.

- Dù sao so với những gì ngươi cho thì còn nhiều hơn. Chim khôn chọn cây mà đậu, bất luận là thực lực, tin tưởng hay là giao tình thì ta cũng đều hơn hẳn ngươi. Mạnh muội sao lại không giúp ta cơ chứ?
Bành Diệu Long đắc ý cười nói.

Rất nhiều người thấy hắn chiến đầu cương mãnh, liền cho rằng người này ngốc nghếch, nhưng lại chưa có ai dùng óc mà nghĩ, hắn dựa vào cái gì để trải qua hàng loạt trận chiến mà vẫn còn sống đến hiện tại?

Hắn cùng Mạnh Thập Tuyết mấy năm trước đã có nhiều lần cùng nhau trải qua nhiều chuyện, giao tình sâu đậm, tâm đầu ý hợp, mà không biết mối giao tình đó lại phát huy tác dụng lớn vào một ngày này.

Hiện giờ Lưu Uyên đã chết, Đường Kiếp, Diệp Thiên Thương trọng thương, Long Đảo, An Như Mộng bỏ trốn, Bành Diệu Long hắn chính là chúa tể trong Hàn Băng quật này, lấy Băng Diệm Hồng Liên dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến đây, Bành Diệu Long cũng không khỏi kích động, bước vội về phía túi giới tử, nhanh chóng chụp tới.

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh như băng đột nhiên vang lên:
- Ha ha ha, thú vị, thú vị! Đúng là đã xem được một vở kịch thật hay.

Bàn tay đưa ra chụp túi giới tử của Bành Diệu Long chợt cứng đờ.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Băng Sương Tinh Linh khi trước bị Lôi Quang Nhận của Tiểu Hổ đánh hôn mê, nay lại một lần nữa đứng lên.

Bành Diệu Long chớp mắt liên tục:
- Tinh vật xảo quyệt, quả là danh bất hư truyền. Xem ra khi nãy ngươi cố tình tỏ ra yếu thế, dẫn dụ chúng ta tự chém giết lẫn nhau.

- Cho dù đoán được, các ngươi cũng không chém giết như thế sao?

Bành Diệu Long bĩu môi không nói chuyện.

Đúng vậy!

Đám học đồ không phải là kẻ ngu, đối với quỷ kế của Băng Sương Tinh Linh này, bọn họ chưa chắc đã không nhận ra.

Nhưng có vài việc, không phải cứ phát hiện là có thể giải quyết ngay.

Một đạo lý đơn giản nhất:
Băng Sương Tinh Linh có Hồng Liên, cũng chỉ biết đem thả vào trong đầm, hấp thụ tinh hoa, còn đám học đồ có được Hồng Liên, chắc chắn sẽ mang đi, làm những người khác vĩnh viễn mất đi cơ hội

Bởi vậy, nếu như có ai chiến thắng trong lần này, đám học đồ bằng lòng để Băng Sương Tinh Linh thắng chứ không bao giờ tình nguyện để cho kẻ khác được lợi.

Bởi nếu Băng Sương Tinh Linh thắng, bọn họ còn có cơ hội

Còn nếu học đồ khác chiến thắng, bọn họ liền mãi mất đi cơ hội.

Chính bởi nguyên nhân này, cho dù biết rõ Băng Sương Tinh Linh có thể vẫn đang lừa dối, đùa bỡn, bọn họ vẫn không có lựa chọn nào khác, phải tự giết lẫn nhau để tranh đoạt.

Lúc này Bành Diệu Long nhặt túi giới tử lên, lạnh lùng nói:
- Bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng đằng sau, đạo lý này quả không sai. Tuy nhiên rốt cục ai chim sẻ thì vẫn còn phải dùng nắm đấm mới biết được. Tinh vật, tuy rằng ngươi giả chết dẫn dụ chúng ta chém giết lẫn nhau, nhưng mấy lần bị thương trước chắc chắn không phải là giả, thân thể của ngươi cũng không mạnh mẽ, những tổn thương này đối với ngươi hẳn là ảnh hưởng không nhỏ đúng không? Nơi này không gian chật hẹp, không thuận lợi thi pháp, ngươi lại không thể rời xa Băng Cung, thực lực lại bị ảnh hưởng thêm nữa, trận chiến này ai thắng ai bại, thì vẫn còn khó nói lắm.

Nghe những lời này, Băng Sương Tinh Linh cũng trầm mặc

Bành Diệu Long nói không sai, vì để đám học đồ tin là mình không địch lại nên mấy lần bị thương trước của nó đều là thật.

Mà trải qua một trận chiến như vậy, Băng Cung tổn hại, linh khí bị tiêu hao rất lớn, địa hình nơi này lại không thích hợp cận chiến, nó hiện giờ, ngay cả ba thành thực lực lúc toàn thịnh cũng đều chưa đến.

Chỉ có điều Hồng Liên là thứ có liên quan đến việc tu luyện cả đời của nó, dù thế nào cũng không thể để kẻ khác cướp đi.

Thời khắc này mắt nó lộ hung quang, hung ác nói:
- Ngươi cho rằng không có Băng Tuyết Cung là ta không có cách nào đối phó với các ngươi sao?

Cơ thể nó lấp lánh quầng sáng, băng trượng trong tay biến hóa thành một thanh Băng Tinh trường kiếm, đâm một kiếm tới Bành Diệu Long. Chỉ có điều nó cường pháp mà nhược thể, một kiếm này đâm ra nhìn quả thực có vẻ rất yếu nhược.

Sắc mặt Bành Diệu Long thận trọng, thấy một kiếm yếu nhược này đâm tới lại không trực tiếp chống đỡ, mà lui ngược về phía sau, nói với mấy học đồ bên người:
- Xử lí nó!!

Mấy học đồ kia cam chịu để hắn sai khiến, đã xông lên phía trước, một người trong đó cười to:
- Tinh vật chơi kiếm? Cũng lạ đấy!

Thuận tay một kiếm vung lên, đang muốn chém bay Băng Sương Tinh Linh kiếm trong tay tinh vật, lại chỉ nghe keng một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Băng Sương Tinh Linh kiếm kia bị đẩy ra, kiếm của tên học đồ cũng đột nhiên tách ra đại lượng băng hoa, dọc theo thân kiếm một đường lan ra, nháy mắt đóng băng toàn thân thể hắn.

Ngay sau đó Băng Sương Tinh Linh đánh một chưởng vào người tên học đồ kia, sau một tiếng nổ lớn, thân thể tên học đồ kia đã chia năm xẻ bảy.

- Tiểu Đồ!!
Một học đồ hét lên thất thanh, phẫn nộ phát ra một đạo thuật pháp về phía Băng Sương Tinh Linh.

Không ngờ Băng Sương Tinh Linh lại không tránh né, chỉ hừ một tiếng:
- Ngưng băng tuyết, tố thần khu!

Hào quang băng tuyết trên người nàng ngưng tụ, nguyên bản chỉ là một người nhỏ bé nhưng lại dần trưởng thành, lớn bằng người bình thường, thân hình cũng trở nên linh hoạt hơn.