Nói về thực lực, Băng Sương Tinh Linh mặc dù bị thương nhưng cũng vẫn mạnh hơn Đường Kiếp rất nhiều, nhưng Đường Kiếp cũng không muốn giết nó, chỉ là nhân cơ hội này để cướp lấy Hồng Liên—việc mà võ sĩ nhục thuẫn* am hiểu nhất kì thực chính là giật đồ.

* võ sĩ mình đồng da sắt, không sợ tổn thương.

Cho nên điều hắn muốn cũng chính là cướp lấy Băng Diễm Hồng Liên rồi rút lui.

Ngay sau đó, một quyền kim tuyến của đã lao thẳng tới Băng Diệm Hồng Liên.

Băng tinh khẩn trương, Hồng Liên này là gốc rễ thành tựu của nàng, điều đáng nói là một khi đã bị người khác chiếm được, muốn tiến giai thì ngàn khó vạn khó. Thời khắc này tinh mang trong mắt chợt hiện ra, hai đạo huyền quang đã giữ chặt lấy Đường Kiếp, rõ ràng là muốn đóng băng hắn một lần nữa.

- Cút ngay!!!
Đường Kiếp hét lên dữ dội, xoay người đánh một quyền vào hai đạo huyền quang kia, trên người hắn bùng lên huyết quang, lại muốn cứng rắn cậy mạnh để kháng cự lại lực đóng băng, trên cả cánh tay hắn đã ngưng tụ thành từng mảnh băng lạnh lẽo.

Chịu sự ngăn trở này, kim tuyến trong tay Đường Kiếp đã cuốn lấy kim liên, đang muốn phát lực thu về chợt nghe ầm một tiếng nổ vang, một luồng tiễn quang từ đằng xa bất ngờ đánh úp lại, đúng chính giữa ngực Đường Kiếp, một kích này vậy mà khiến hắn bị đánh bay ra ngoài, ngã ùm vào trong nước.

- Đường Kiếp!!!

Một kích xuất hiện quá đột ngột làm đám người Vệ Thiên Xung và Thái Quân Dương đồng thời kêu lên.

Vội quay đầu lại, chỉ thấy Long Đảo từ phía xa đang cầm trường cung, đứng ngạo nghễ:
- Băng Diệm Hồng Liên là của ta!!!

Theo phía sau hắn còn có một đám học đồ, không ngờ An Như Mộng cũng xuất hiện trong đó.

Thời khắc này trường cung trong tay hắn lại rung lên, lại một mũi tên nữa bay ra, lần này là trực tiếp bắn về phía đám người Thái Quân Dương.

- Mẹ nó chứ!!
Thái Quân Dương chửi một câu, đẩy Vệ Thiên Xung ra, ba người tách ra theo hai hướng.

Một mũi tên bức lui được đối phương. Long Đảo đã quát lớn:
- Đi lấy Hồng Liên!!

Tiếng quát này là để nói với đám học đồ theo sau hắn.

Một đám học đồ đồng thời lao ra, hướng về phía Hồng Liên trong đầm, chỉ có An Như Mộng vẫn như cũ bất động ở phía sau.

Băng Sương Tinh Linh mắt thấy có học sinh tiến vào, hét lên một tiếng chói tai thê lương, một luồng khí lạnh đột nhiên xộc lên từ trong đầm, kéo theo một dòng nước xiết cuốn về phía mọi người.

- Cẩn thận!!!
Tên học đồ cầm đầu biến sắc hét lên.

Long Đảo vung trường cung trong tay lên nói:
- Để đó cho ta…Long Ngâm!!!

Theo tiếng hô của hắn, một mũi tên nhỏ màu bạc bắn ra từ cánh cung, ánh sáng màu bạc chợt bùng lên một mảng lớn hỏa diễm, hóa thành một hỏa long cự đại đánh về phía dòng nước lạnh kia.

Bắn ra được một mũi tên này, sắc mặt Long Đảo rõ ràng kém đi rất nhiều, liền lấy một viên đan dược ra rồi nuốt vào.

Uy lực của kích Long Ngâm này có thể so được với Đại Ma La Thiên Vương Chú, cũng may chỉ là loại công kích một lần, không tiêu hao linh khí liên tục giống như Đại Ma La Thiên Vương Chú, hơn nữa hắn vốn là Linh Hải học đồ, cho dù không tiêu hao hết linh khí cũa hắn thì cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Tiêu hao nhiều như vậy đương nhiên sẽ làm uy lực cực kì khủng bố.

Lực lượng băng hỏa tương khắc giờ phút này đối đầu nhau, va chạm ầm ầm, làm bắn ra vô số lửa băng rực rỡ. Hỏa long gần như trong nháy mắt đã phá hủy dòng nước lạnh, uy thế không giảm, vẫn tiếp tục lượn một vòng trên không rồi tiếp tục đánh về phía Băng Sương Tinh Linh.

Trong lòng Băng Sương Tinh Linh rung động, lại hét lên thê lương, theo tiếng kêu của nàng, từ vô số cây tuyết tùng phía xa bay ra từng phiến băng hoa to lớn, những phiến băng này trong nháy mắt hóa thành vô số những con dơi bằng băng tuyết, rậm rạp bay tới, cuồn cuồn không ngớt giống như thiêu thân lao vào lửa đánh về phía hỏa long.

Ánh sáng rực rỡ của lửa và băng điên cuồng bay múa, vô số con trong đàn dơi băng tuyết phút chốc tan ra, hóa thành dòng nước trôi đi, nhưng hỏa long kia dưới lực lượng của băng tuyết cũng dần dần tan rã, trở nên ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một đám lửa tàn rồi tan biến mất.

Long Đảo khi nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi.

Hắn vốn tưởng sau khi Băng Sương Tinh Linh bị thương sẽ không còn sức tái chiến nữa, không ngờ được vẫn còn uy thế như vậy.

Đường Kiếp có thể đỡ đòn công kích của Băng Sương Tinh Linh rồi mạnh mẽ cướp lấy Hồng Liên, bọn họ cũng không có bản lĩnh này.

Một phiến băng hoa lớn nữa lại bay ra ngay sau tiếng rít của Băng Sương Tinh Linh.

Loại pháp thuật này quả nhiên là khủng bố, cũng chỉ ở trong tay này, tiên pháp mới có thể phát ra uy năng vốn có của nó được.

Băng triều phần phật lao xuống, một đám học đồ tất cả đều biến sắc.

Ngay đúng lúc này, một tiếng thét lớn vang lên.

- PHÁ…!!!!

Tiếng hét lớn giống như tiếng phong bạo trong huyệt động, phảng phất như sấm sét vang động cả chín tầng trời, làm chấn động màng nhĩ cả đám người, mà ngay cả băng triều kia cũng bị chấn động, cuốn ngược trở lại.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, từ hành lang bên cạnh có một người đi ra, đúng là Bành Diệu Long.

Những hành lang này từng cái từng cái đều nối thông với nhau.

Vị đại sư huynh của Tẩy Nguyệt học viện này cởi trần bước ra, cơ bắp toàn thân căng phồng, dòng khí trên người hắn hùng hồn cuộn lên không dứt, tỏa ra một hơi thở đầy dã tính.

Băng phong lướt qua người của hắn tựa như làn gió nhẹ lướt qua một tảng đá lớn, không thể lay động hắn dù chỉ một chút.

Thấy Bành Diệu Long xuất hiện, Long Đảo cười lạnh:
- Từ trước đến nay vẫn nghe Bành sư huynh thần lực vô song, không nghĩ tới năng lực động hư phá vọng cũng mạnh đến thế, lại có thể thoát khỏi huyễn trận một cách nhanh chóng như vậy.

Hắn có thể nhanh chóng thoát ra như vậy bởi vì phụ thân hắn đã để lại cho hắn một món bảo vật, có thể động hư phá ảo. Khi đối phó với ảo trận của Băng Sương Tinh Linh, bởi vì hắn không đủ thực lực nên không phá được, nhưng đối phó với loại Bát Hoang Huyễn Linh Trận thiếu tài liệu của Đường Kiếp thì lại quá thừa, cho nên mới có thể trực tiếp thoát ra trước khi ảo trận bị phá. Không nghĩ tới Bành Diệu Long lại thoát ra nhanh như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu.

Bành Diệu Long thản nhiên nói:
- Học đồ của Tẩy Nguyệt học viện bọn ta, được dạy là phải trực chỉ bản tâm, không bao giờ lạc lối, một ảo trận nho nhỏ mà thôi, cần gì phải tiếc nuối chứ? Mạnh sư muội, Diệp sư đệ, các ngươi nói xem có đúng không?

Một tiếng cười sang sảng truyền tới từ một hành lang khác, một nam một nữ mang theo vài học đồ nữa cùng xuất hiện. Nam đúng là Diệp Thiên Thương, nữ thì áo quần trắng như tuyết, tướng mạo thanh nhã, khí chất cao thượng, chính là Mạnh Thập Tuyết trước kia đã từng giúp đỡ Đường Kiếp.

Diệp Thiên Thương nói:
- Sớm nghe Bành sư huynh tuy tư chất tầm thường, nhưng tâm chí kiên định, trực chỉ bản tâm, vì đại đạo mà không mê muội trước ngoại vật, quả là danh bất hư truyền, không giống như ta, hoàn toàn là nhờ vào phúc của Tuyết muội muội.

Trong Tẩy Nguyệt học viện, trình độ trận pháp của Mạnh Thập Tuyết cũng tương đối nổi danh.

Mạnh Thập Tuyết đứng bên cạnh khẽ cười nhưng không nói lời nào, chỉ là phía sau cũng xuất hiện nhiều học đồ tùy tùng hơn.

Thời khắc này, cả ba phương tạo thành thế chân vạc, vây Băng Sương Tinh Linh vào giữa. Tuy không nhiều người lắm, nhưng Băng Sương Tinh Linh cũng đã mất đi ưu thế về trận pháp, nếu không đã có thể giống như trước kia, có thể thoải mái tùy ý đối phó với toàn bộ đám người này.

Khóe mắt Long Đảo khẽ quét qua mọi người:
- Nói như vậy, trận chiến đoạt bảo này, chiến thắng vẫn phải thuộc về một trong ba bên sao?

Khi hắn nói những lời này, cũng chưa từng liếc mắt nhìn đám người Thái Quân Dương một cái, tỏ vẻ căn bản không thèm để mấy người kia vào mắt. Về phần Đường Kiếp, hắn ngã vào trong đầm lạnh, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, hơn phân nửa là táng thân trong bụng cá, Long Đảo cũng chả muốn để tâm thêm nữa. Duy chỉ có An Như Mộng không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nước, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ có điều hắn vừa mới nói xong, một giọng nói khác lại vang lên:
- Long sư huynh hình như có vẻ quá coi thường tinh anh của Tẩy Nguyệt học viện bọn ta rồi đó.

Long Đảo ngạc nhiên, chỉ thấy một đám người nữa lại đi ra khỏi một nhánh hành lang.

- Lưu Uyên?
Long Đảo hừ một tiếng.

Lưu Uyên này là học đồ năm thứ 4, cũng coi như là một nhân vật tiêu biểu trong đám học đồ cùng khóa.

Tuy nhiên Long Đảo cũng không để hắn vào mắt.

Lưu Uyên này mặc dù cũng là cấp Linh Hải, tuy nhiên cũng chỉ là mới tấn cấp, so sánh cùng cùng bọn hắn, chung quy vẫn còn kém rất nhiều.

Đám học đồ đột nhiên xuất hiện này chỉ khiến Long Đảo hừ một tiếng, rồi lại không để ý tới, nhưng vẫn thấp giọng nói với An Như Mộng:
- Một lát nữa mà đánh nhau, ngươi phụ trách cướp đoạt Hồng Liên, để ta ở lại ngăn cản bọn hắn.

Thuật pháp của Thiên Tinh Tông xưa nay lấy sự nhẹ nhàng mau lẹ mà nổi danh, xứng với cái tên mờ ảo quỷ mị, đi vô hình, về vô ảnh.

Long Đảo sở dĩ mời An Như Mộng hỗ trợ, thứ nhất là nhìn trúng lai lịch xuất thân của nàng làm nàng không thể vi phạm minh ước để độc chiếm Hồng Liên, thứ hai chính là tốc độ của nàng. Cho dù là học đồ lâu năm cũng hiếm người có thể vượt qua nàng, đây đúng là một con át chủ bài trong trận chiến đoạt bảo.

Lúc này An Như Mộng nhẹ gật đầu:
- Hãy nhớ kỹ lời ngươi đã hứa.

Long Đảo cười ha hả:
- Yên tâm, loại thuật pháp mà ngươi muốn kia, ta nhất định sẽ nói phụ thân dạy cho ngươi, nhưng ngươi tốt nhất cũng nên nhớ kỹ đã đáp ứng một điều kiện khác của ta.

Nét tức giận trên mặt An Như Mộng chợt hiện lên rồi biến mất, nàng cắng răng nói:
- Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể dạy ra, ta tất không nuốt lời.

Nàng tu luyện Thiên Tông bí pháp, cái quan trọng chính là mê hoặc lòng người mà tâm bất động, thời khắc tức giận này, trong lòng liền tỉnh táo trở lại, lập tức thầm niệm Vấn Tâm Quyết, vận chuyển tâm pháp, trên mặt liền không lộ ra một tia cảm xúc.

Phía bên này Bành Diệu Long nhìn đám người vừa mới xuất hiện, đã cười to, nói:
- Hay lắm, lại một nhóm nữa đến, cũng đủ để giếp Băng Sương Tinh Linh này rồi. Như vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta liên thủ hợp lực, trước loại trừ yêu tinh kia rồi đoạt lại Hồng Liên!!!

Hắn trời sinh tính vốn hiếu chiến, chém giết với Băng Sương Tinh Linh đối với hắn còn hấp dẫn hơn so với Hồng Liên.

Trên thực tế, mục đính của mỗi người trong đám học đồ này cũng đều không giống nhau.

Long Đảo đoạt Hồng Liên vì muốn thành danh, An Như Mộng đoạt Hồng Liên chính là vì công pháp, còn Bành Diệu Long chính là vì mong mỏi một trận chiến.

Đại khái là Diệp Thiên Thương, Mạnh Thập Tuyết, đám người Lưu Uyên, là chân chính vì chân truyền mà đến.

Nhưng mặc kệ ý đồ như thế nào, mục đích chung cũng chỉ có một.

Ngay khi vừa dứt lời, Bành Diệu Long đã rống giận đánh ra một quyền.

Một quyền này khí thế tràn ngập, khí lưu cuồn cuộn sục sôi, Băng Sương Tinh Linh thét lên đánh là một phiến băng triều.

Hai cỗ khí lưu đối đầu, nhưng làm cho người ta kinh hãi đó là thiết quyền của Bành Diệu Long không ngờ lại chiếm thượng phong, như bẻ gãy nghiền nát mảnh băng tuyết kia, cứ vậy đánh thẳng ra.

Bành Diệu Long lại chuyển thân xông lên, hét lớn:
- Chỉ có như vậy thôi sao?

Toàn thân hắn trên dưới lóe ra ánh hào quang mạnh mẽ, khí thế như nước triều lên, Băng Sương Tinh Linh thấy vậy cũng hoảng hốt, tránh lui về phía sau vài bước.

Mắt thấy Bành Diệu Long chiếm ưu thế, hai bên Lưu Uyên và Diệp Thiên Thương đồng thời hét lên:
- Bành sư huynh, ta đến giúp ngươi đây.

Đồng thời cũng lao ra, hướng về phía Hồng Liên.

Bành Diệu Long giận dữ:
- Đừng có mơ!!

Hai quyền trái phải cùng chấn động, hai cỗ quyền phong đánh về phía hai người Lưu, Diệp.

Cuồng phong chợt nổi lên, lập tức thổi bay hai ngươi.

Diệp Thiên Thương tức giận kêu to:
- Bành Diệu Long, ngươi khốn khiếp!

Lưu Uyên lại vung tay lên kêu lên:
- Mau đoạt Hồng Liên!

Một đám học đồ đều xông lên.

Lúc này Băng Sương Tinh Linh đã không có ý chí chiến đấu, chính là thời cơ để đoạt bảo.

Hào quang trong mắt Long Đảo chợt lóe lên:
- An Như Mộng, đi cướp lấy Hồng Liên.

- Cơ hội chưa tới, chờ một chút đi.
An Như Mộng lại trả lời:
- Băng tinh kia còn chưa tới đường cùng, nó đang lừa người.

- Cái gì?
Long Đảo ngẩn người, lại nhìn Băng Sương Tinh Linh kia, thấy một nét gian trá chợt lóe lên trong mắt nó.

Trong lòng hắn chợt tỉnh ngộ, lập tức hiểu An Như Mộng nhìn nhận không hề sai, Băng Sương Tinh Linh này rõ ràng cố tỏ ra yếu thế, dụ dỗ bọn họ tự chém giết lẫn nhau.

Long Đảo vốn định nhắc nhở, nhưng nghĩ đây cũng là một cơ hội nên không nói ra, chỉ có điều gắt gao nhìn chằm chằm Băng Sương Tinh Linh kia. Cách đó không xa, Mạnh Thập Tuyết cũng không nhúc nhích, hiển nhiên cũng đang chờ đợi thời cơ.

Lúc này đám học đồ đi theo ba người Bành, Diệp Lưu đều đã lao ra, lại bị Băng Sương Tinh Linh ngăn trở, mà giữa sân Bành Diệu Long lại đang đại chiến cùng hai người Diệp Thiên Thương và Lưu Uyên.

Người này lấy một địch hai, nhưng càng đánh càng hăng, lúc này đánh đến mức sung sướng, lại quát to một tiếng:
- Thần Tiêu Bí Thuật, Cực Chiến Chân Cương.

Một dòng khí mênh mông trào ra từ cơ thể hắn, hình thành một mảnh cương khí hộ thể.

Kiếm của Diệp Thiên Thương lúc này đang đâm vào thân kiếm của Bành Diệu Long, cuồng phong quét qua, nhưng lại không thể đâm vào cánh tay Bành Diệu Long nửa phân, ngược lại thân kiếm lại bị uốn cong lên.

Cực Chiến Chân Cương là một loại bí thuật nằm trong Thần Tiêu Kiếm Điển.

Không đầu cơ trục lợi giống như Đường Kiếp, Thần Tiêu bí thuật của Bành Diệu Long chính là do hắn dùng mạng để đổi lấy. Vì đoạt được bí thuật này, hắn liều mạng đi hoàn thành các loại nhiệm vụ mà học viện công bố, tích lũy cống hiến, cuối cùng dùng lượng lớn tích lũy để đối được thuật pháp này. Quá trình đó không biết đã phải nhận bao nhiêu tổn thương, trải qua bao phen thập tử nhất sinh nhưng hắn vẫn còn sống.

Có lẽ chính bởi như vậy, Cực Chiến Chân Cương mà hắn chọn là một loại pháp thuật hộ thể cường đại, uy lực tuy kém so với Vô Tướng Kim Thân, chỉ là do Đường Kiếp học được quá nhiều thứ, thời gian tu luyện lại ngắn, uy lực chân chính của pháp thuật chưa được phát huy. Cực Chiến Chân Cương của Bành Diệu Long đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, đến lúc này công kích của Diệp Thiên Thương và Lưu Uyên đền giống như đang đánh vào sắt đá, làm bắn ra vô số ánh lửa mà lại không thể làm tổn thương hắn một chút nào. Mà mỗi quyền mỗi cước của Bành Diệu Long đều ẩn chứa uy lực to lớn, lại cứng rắn lấy lực lượng của một người để chặn cả hai.

Diệp Thiên Thương thấy con đường đoạt bảo bị Bành Diệu Long ngăn lại, trong lòng lo lắng quát:
- Là ngươi bức ta đó, Chỉ Nhật Kinh Thần!!!