Cuối cùng toàn diện tiến công!
Nhận được tin tức, Đường Kiếp chuyện không chậm trễ, cưỡi Tiểu Hổ phi nhanh về phía rừng Vạn Hoa.
Một đường lao chạy, Đường Kiếp rất nhanh nhìn thấy một khu rừng muôn tím nghìn hồng. Trong rừng hoa nở đầy, màu sắc rực rỡ chiếu lên cả khu rừng lộng lẫy một mảnh, thoạt nhìn đẹp không sao tả xiết.
Nhưng Đường Kiếp biết, phía dưới mỹ cảnh phồn hoa này, đang ẩn chứa nguy hiểm vô cùng vô tận.
Rừng Vạn Hoa là phòng tuyến bên ngoài động Hàn Băng, nằm giữa khu vực Vô Hồi Cốc. Là vùng đất tràn đầy linh khí, cũng là nơi linh thực phân bố dày đặc, càng là nơi yêu thú chiếm trú tung hoàng.
Rừng Vạn Hoa bản thân là một đại trận, đừng thấy chỉ là một khu rừng rậm nhỏ nhoi, bên trong lại có không gian rộng lớn. Dựa theo tài liệu ghi chép của học đồ năm trước để lại, đây là đại trận đích thân Thiên Thư Chân Quân phái Tẩy Nguyệt xuất thủ, dựa theo thế địa hình bố trí thành trận. Bên trong ảo diệu vô cùng, thiên biến vạn hóa, do vậy là một đại trận nữa của người nữa của trời đất.
Triệu Hi Lương chính là học trò của Lư Nguyên Chấn học trò Thiên Thư Chân Quân, xem là thế hệ đồ tôn.
Nhìn xung quanh đã không có người lạ, các học đồ nghĩ chắc đã vào rừng rồi, Đường Kiếp cũng bèn bước vào.
Vừa mới bước vào rừng Vạn Hoa, xung quanh liền nổi lên một trận phong vân.
Từng dãy cây cối, hoa tươi, bụi cỏ trước đây vốn san sát, đột nhiên trở nên thưa thớt.
Rừng chính là đám rừng đó, hoa cũng chính là đám hoa đó, sắc thái vẫn rực rỡ, thời gian cách biệt trở nên xa xôi. Vốn ba bước một cây, thoát cái trở nên ba mươi bước một cây. Không gian trở nên trống trải, ánh sáng cũng trở nên sáng sủa, thoạt nhìn giống như không gian trong khu rừng Vạn Hoa thoát cái được phóng to gấp mười lần. Cả gốc cây xa xa cũng trở nên sừng sững cao lớn, tán hoa to như cái đầu người.
Thực vật vốn nhìn như vô hại, ở tình thế này cũng trở nên quỷ dị kinh khủng. Thế giới rực rỡ cũng vì vậy thoát cái biến thành nơi hung hiểm.
- Không gian Tu Di? Đường Kiếp lẩm bẩm nói
Không gian Tu Di là một loại thủ đoạn lợi dụng không gian.
Ở giờ GMT( giờ quốc tế), Đường Kiếp biết không gian là một tồn tại thực tế, biểu hiện hư không.
Mà ở Tê Hà Giới, thông qua sức mạnh tiên thuật, những người tu hành đều xác nhận điều này, và khai sáng ra vô số pháp thuật không gian cường đại. Không gian Tu Di trước mắt chính là minh chứng cho tất cả, Túi Giới Tử chỉ là một chứng thực khách quan.
Ở trình độ nào đó, Vạn Hoa Trận giống như một cái túi Giới Tử quý danh hơn nữa, cất chứa ngàn vạn, tất trở thành một thế giới nhỏ. Bút tích như vậy, đại khái cũng chỉ có đại năng như Thiên Thư Chân Quân mới có thể làm được.
Lúc này Đường Kiếp chỉ là bước về phía trước mấy bước, thì thấy một dây leo to như con mãng xà, đột nhiên cuộn chạy tới mình. Đường Kiếp ngẩng đầu, dây leo bay qua sát mặt hắn, bất thình lình cuốn trở lại Đường Kiếp. Đường Kiếp một tay nắm lấy dây leo kéo ra ngoài. Một gốc hoa cực lớn đã bay lên khỏi mặt đất, tán hoa đó mở miệng cắn tới Đường Kiếp.
Lúc Đường Kiếp muốn xuất thủ, Tiểu Hổ bên cạnh đã phun ra một chùm , đánh tán hoa vỡ vụn. Dây leo giống như con mãng xà co rút trên đất, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Đường Kiếp nhìn đóa hoa trên đất, lắc đầu nói:
- Không phải yêu thực thành tinh, chỉ là hoa phàm, xem ra là tác dụng của trận pháp, sử dủng tất cả phàm vật giai thông tính yêu.
Dưới tác dụng của đại trận Vạn Hoa, tất cả tồn tại trong rừng này đều trở nên tràn đây tính công kích. Đường Kiếp cẩn thận từng bước tiến lên trước, ngay cả Tiểu Hổ cũng trở nên rụt rè.
Đi về phía trước một đoạn thì có thể nhìn thấy một thi thể của một số học đồ.
Bọn họ vắt ngang hai bên đường, kèm theo là đủ loại thi thể yêu thú. Yêu thực nát vụn, một số người trước khi chết trong tay vẫn còn nắm chặt binh khí, mở to hai mắt kinh khủng. Rõ ràng không ngờ mình xuất sư chưa thắng đã chết ở nơi này. Bao nhiêu hào tình tráng chí, lý tưởng vĩ đại, lúc này theo tính mạng tiêu vong cùng tan biến mất.
Chính cả Đường Kiếp cũng không khỏi thở dài.
Những học đồ bọn họ cũng từng tràn đầy lòng hy vọng, càng mang kỳ vọng thiết ta của không biết bao nhiêu người. Bây giờ lại xuất sư chưa thắng thân đã chết trước.
Tiên lộ vô tình, bước trên tiên lộ, có lúc cũng chính là bước trên một con đường không có lối về.
Lúc này Đường Kiếp cẩn thận bước vào, dọc đường thỉnh thoảng lao ra đủ loại nguy hiểm, có phàm thực hoa yêu, có yêu thú hung ác, làm rừng Vạn Hoa trở vùng đất chết khó đi.
Trong đầu thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng hô của Y Y, đang nói về tiến độ của các học đồ. Đường Kiếp không vội không chậm đi theo.
- Không may rồi! Y Y đột nhiên quát to.
- Xảy ra chuyện gì?
- Phía trước có ảo trận, tất cả mọi người đều thất lạc, ca ca phải cẩn thận!
- Ảo trận? Ra làm sao?
- Không rõ lắm, khắp nơi đều là sương mù, nhìn không thấy người, thật là đáng ghét.
- Cả muội cũng không nhìn thấy?
- Nhìn không thấy! Y Y ủy khuất hô
Đường Kiếp chau mày.
Y Y là sinh ra dưới mê ảo trận, trời sinh có năng lực động hư phá ảo. Ảo trận bình thường căn bản không thể làm khó được nàng. Ảo trận cả nàng cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể cho thấy ảo trận này bản thân đã là cực kỳ cao siêu.
Tuy đại trận này là do Thiên Thư Chân Quân bày, nhưng mục đích của rừng Vạn Hoa bản thân là để khảo nghiệm học đồ, độ khó không nên quá cao.
Sở dĩ phía trước có nhiều thương vong như vậy, nói trắng ra chính là vì khảo hạch trước đây đều là Thoát Phàm Cảnh. Lần này học đồ thực lực không đủ mới dẫn tới thương vong gia tăng.
Tuy là vậy, cũng không nên tiến một bước khó khăn tăng một bước. Phải biết mất đi liên hợp, ưu thế của các học đồ sẽ giảm đi rất nhiều. Tới lúc đó không phải không qua được khảo nghiệm mà chết, mà là bị tàn sát mà chết. Tính chất này là hoàn toàn không giống, trừ phi…
- Trừ phi ảo trận này không phải là Thiên Thư Chân Quân bày! Đường Kiếp đột nhiên thầm cả kinh, hô:
- Y Y, bây giờ xung quanh bọn muội có gì khác thường không?
- Không có, chỉ có chút lạnh. Y Y trả lời.
- Lạnh? Đường Kiếp thầm kinh ngạc, thốt lên:
- Không ổn, là Băng Sương Tinh Linh! Cẩn thận, nó có thể ở trong rừng Vạn Hoa, ảo trận này là nó bày đấy!
- Cái gì, Y Y cả kinh:
- Nó không phải ở hang Hàn Băng sao?
- Nhưng không có nghĩa không thể ra, đừng quên nó là tinh vật Khai Trí. Đường Kiếp trầm giọng nói.
Yêu cũng được, tinh cũng được, một khi Khai Trí chính là trạng thái vô tri mộng mụi, không thể đánh đồng với yêu thú bình thường, Nếu không thực lực tiến bộ vượt bậc, tình thế này phán đoán, tính chất trận chiến sẽ khác nhau hoàn toàn so với trước kia. Sẽ không nhốt một nơi chờ chết, quả thật là chuyện quá đỗi bình thường.
Lúc này nương theo tiếng hô của Đường Kiếp, chỉ nghe xa xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Tiếng gào thét này thê lương, đau khổ như vậy, chính là tiếng hô tuyệt vọng của người phát ra trước khi chết. Sau đó là một tràng cười băng lãnh vang ra từ bốn phương tám hướng.
Tiếng cười đó quỷ dị như vậy, băng lãnh như vậy, nghe làm mọi người phát lãnh, giống như rơi vào hố băng.
- Y Y cẩn thận, nó ở xung quanh, đang dùng ảo trận ngăn cách chúng ta, nhất nhất săn giết! Đường Kiếp quát to, đã gia tốc xông lên phía trước.
Có trí tuệ rồi, săn giết mục tiêu không còn là độc quyền của người tu.
Nương theo tiếng cười ác nghiệt thê lương, trong rừng Vạn Hoa bắt đầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô kinh khủng. Quang huy của pháp thuật lấp lóe khắp nơi trong rừng, tiếng kêu thảm thiết càng là lúc xa lúc gần, mơ hồ bất định. Rõ ràng tinh vật đáng sợ này đang lợi dụng ưu thế địa hình chạy khắp nơi, đuổi giết học đồ.
Trên ngàn học đồ bị chia cắt thành vô số khối nhỏ trong Vạn Hoa đại trận, trong sương mù mờ mịt không còn nhìn thấy một chút hình bóng, kẻ địch khó phòng bị trở thành ám ảnh kinh hãi đè sâu trong lòng. Quan trọng nhất là bây giờ bọn họ cả lui lại cũng làm không được.
Ảo trận mê hoặc khắp nơi, cũng làm gián đoạn đường về!
Đúng lúc này, kiếm quang đột khỏi, một gã học đồ múa kiếm bay lên không trung, hiện ra hình dáng. Y nhìn nhìn xung quanh kinh hỉ kêu:
- Ảo trận này vô hiệu trong không trung.
- Không, mau xuống đây! Đường Kiếp kinh hãi hô.
Liền ngay sau đó, một đường băng lưu đã xuất hiện từ trong trận, đánh trúng học đồ đó. Học đồ đó lập tức hóa thành một bức tượng băng, nặng nề rớt xuống không trung, truyền ra âm thanh vỡ vụn chia năm xẻ bảy.
Đường Kiếp nhắm mắt, không dám nhìn thêm.
Không trung không có ảo trận, rõ ràng chính là Băng Sương Tinh Linh cố ý bày ra, dẫn dụ học đồ bay lên.
Với bản lĩnh của học đồ bây giờ, cho dù có thể bay lên trời, chiến đấu cũng không linh động bằng ở dưới đất, bay lên trời chỉ là làm con mồi sống mà thôi.
Cũng may đám học đồ phần lớn cảnh giác, nhìn thấy tình cảnh này, không ai dám bay lên nữa.
Đường Kiếp một đường chạy như điên, cuối cùng nhìn thấy chỗ sương mù lan ra ở đằng trước. Xác thực mà nói đó không phải là sương, mà là một đám hơi hơi bốc lên, mang theo chút lạnh lẽo lan tràn bốn phía.
Dừng lại trước sương mù, Đường Kiếp hô:
- Y Y, biết bây giờ các người ở chỗ nào không?
- Không rõ lắm, nguy rồi nguy rồi. Bọn người Hồng Yên tỷ tỷ cũng không thấy, vừa nãy có hai con quái vật xông tới đánh bọn muội, đợi đánh xong thì không thấy người. Bây giờ chỉ có Đại Bổn Tru, Tiểu Bổn Hầu và Đại Xuẩn Ngu!
Đường Kiếp sửng sốt:
- Đại Xuẩn Ngu là ai?
- Chính là gã họ Thái!
Nghe thấy Thái Quân Dương vẫn đang bên cạnh Vệ Thiên Xung, cuối cùng Đường Kiếp an tâm một chút. Hắn biết đây là Thái Quân Dương được mình nhờ vả, không có vứt bỏ Vệ Thiên Xung.
Nhưng chỉ cần ảo trận vẫn còn, cuộc chiến học đồ này sẽ không dành được thế chủ động.
Phải nghĩ cách phá tan ảo trận này.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Kiếp đã đánh một chưởng về phía trước. Băng gió ngập trời, xuất hiện ra một mảnh đất trống rộng lớn
Nhưng Đường Kiếp không vào, chỉ là tiện tay đánh ra một đường khí linh, rơi lên mặt đất phía trước. Tiếp theo là từng đường gió xé không bay ra, xoắn động gió mây, tràn ngập băng không, đã ép khói mù trước mặt ra một vòng nhỏ.
Chỉ là băng sương này tan ra rồi tụ lại, thủy chung không thể xua đuổi hoàn toàn.
Đường Kiếp cũng không cường cầu, tiếp tục đánh ra gió, đồng thời nắm một nhúm cát rải vào trong trận, quát:
- Hậu Thổ dương trần, ai về chỗ nấy!
Rải nhúm cát này ra, Đường Kiếp vận đủ thị lực nhìn qua. Chỉ thấy đất cát trong không trung đó đang xoay tròn chuyển động trong không trung, lả tả rớt xuống, hình thành từng vòng cát nhỏ, đều đều rơi xuống xung quanh, tức biết không ổn.
Ảo trận này là dùng hơi nước của hơi sương hình thành để che lấp tầm mắt, xáo trộn phương hướng, đồng thời dùng cách làm rối loạn không gian tạo thành hiệu quả mê ảo.
Vì nước thuộc khảm, do đó điểm mấu chốt của ảo trận này phải nằm ở trên hưu môn, muốn phá trận cần phải tìm được chỗ hưu môn nằm.
Thổ khắc thủy, nên Đường Kiếp rải cát thâm dò biến hóa. Chỉ cần trong trận có chút dị động, thì hắn có thể tìm được chỗ yếu hại, một đòn phá tan.
Không ngờ ở trận này không bị ảnh hưởng, lại không thể mò ra chút manh mối từ trong đó.
Đương nhiên cái này cũng có liên quan với phàm thổ mà hắn dùng. Nếu là linh thổ như bùn Hương Chiểu, tính chất sợ có chỗ không giống. Chỉ là thời gian vội vã, hắn tìm ở đây ra loại vật liệu này?
Trận pháp cấp cao, bố trận cố nhiên cần vật liệu, phá trận cũng cần như vậy.
Lúc này hắn không bột đố gọt nên hồ, nhất thời cũng đành chịu, nhưng bên kia Y Y lại kêu lên:
- Nó đến rồi!
- Y Y! Đường Kiếp khẩn trương kêu.
Lại không có nữa tiếng đáp lại.
Lòng của Đường Kiếp đột nhiên chợt lạnh.
Cũng may lát sau cuối cùng Y Y lên tiếng:
- Rất nguy hiểm, cuối cùng chạy thoát rồi, nhưng Thái đại ca không thấy nữa. Đại ca ca, ca ca mau đến giúp bọn muội đi!
Đường Kiếp hít vào một hơi khí lạnh, lúc này hắn thật có chút hối hận mình đã quá tham lam lợi ích nhất thời mà không về tới bên cạnh Y Y.
Chuyện thiên hạ không phải mọi chuyện đều tính toán rõ ràng, càng là sắp xếp tỉ mỉ. Cũng càng không thể xem thường, cho dù là một bất trắc nhỏ.
Nhưng lúc này hối hận đã vô ích, hít sâu một hơi, Đường Kiếp móc ra một khúc gỗ mới.
Thanh Nguyên Mộc.
Đây là một loại vật liệu mà lúc Đường Kiếp càn quét trước kia thu được, giá trị không xem là cao lắm. Nhưng cũng may cũng là một loại linh thực, nhưng dùng để bày trận, thuộc mộc tính.
Lúc này Thanh Nguyên Mộc ở trong tay, Đường Kiếp ném khúc gỗ này vào trong trận, quát:
- Cường thủy sinh mộc, phương tiết kỳ thế, chấn vị hiện!
Ngũ hành có sinh khắc, trong tay Đường Kiếp không có linh thổ, không có cách khắc chế đối phó, liền dứt khoát dùng cách tương sinh.
Thủy sinh mộc, Đường Kiếp lấy ra mộc, chính là muốn mượn cái này xác định phương vị chính xác trong ảo trận này. Hắn không tìm được chỗ hưu môn, thì tìm chấn vị trước, mò ra thương môn.
Dù sao tám phương hàng ngũ, chỉ cần tìm được một vị trí, bảy vị trí khác cũng dễ tìm ra.
Nhưng lúc hắn ném Thanh Nguyên Mộc ra, thì thấy trong trận lại nổi sóng gió. Thanh Nguyên Mộc đó chập chờn trong không trung, giống như bồng bềnh trên mặt nước, vẫn không rơi xuống.
Sau đó thì thấy một đám băng phong xa xa gào rít kéo tới, chính là đánh lên Thanh Nguyên Mộc đó. Thanh Nguyên Mộc ầm một tiếng hóa thành mãnh vụn, vô số mảnh vụn vung rải trong không trung, lại sinh ra mầm xanh biên biếc, lần lượt rơi xuống đất, biến thành từng gốc cây nhỏ trưởng thành rất nhanh, vun múa uốn éo giống như con mãng xà, chiêu diêu phát ra sát cảnh hung ác.
Cảnh tượng này làm Đường Kiếp cũng thầm cả kinh. Biết đây là Băng Sương Tinh Linh thuận thế phản lại biến Thanh Nguyên Mộc thành hữu dụng. Nếu không không thể giúp hắn tìm được chỗ bát môn, ngược lại liền mượn cơ hội bài ra những cây yêu thực hình thành sát thế trong ảo trận.
Vừa đến vừa đi này, Đường Kiếp đã đánh một chiêu với đối thủ chưa gặp mặt đó, nhưng lấy Đường Kiếp thảm bại mà kết thúc.