Cơ thể thoáng dao động, Đường Kiếp vô lực ngã ngồi xuống trên mặt đất.
Trước người đã là một biển máu.
Máu loãng thẩm thấu toàn thân của hắn, cả người giống như được ngâm qua ở trong huyết tương, ngay cả tóc cũng bết lại thành một đám. Máu loãng từ trên lọn tóc nhỏ xuống, một giọt một giọt dừng lại ở lồng ngực Đường Kiếp, năm vết cào thật dài gần như mổ bụng của Đường Kiếp.
Trên mặt của hắn, trên người lại càng hiện đầy lỗ nhỏ, đó chính là do Lôi Điểu dùng mỏ nhọn của mình lưu lại trên người Lôi Điểu, sau khi lôi điện mất đi công kích, bọn chúng dùng phương pháp nguyên thủy nhất tác chiến với Đường Kiếp, dùng miệng mà cắn, dùng móng vuốt xé, cho dù thể chất của Đường Kiếp dũng mãnh cũng là mình đầy thương tích dưới sự công kích điên cuồng này.
Nhưng mà hắn vẫn thắng.
Cách đó không xa ở trên mặt đất, Lôi Điểu Vương nằm trong một vũng máu.
Tuy rằng nó đã bị chết, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kiếp, giống như nói chúng ta có cừu hận gì mà phải liều mạng tiêu diệt chúng ta như vậy chứ?
Nhưng mà đây chính là tu giới.
Tu giả đỉnh cao vốn là dùng nền tảng vô số sinh mạng mà thành lập nên!
Thở ra một hơi thật dài, Đường Kiếp lấy đao chống đất, khó khăn đứng lên.
Đầu tiên là lấy hết lông vũ trên đầu Lôi Điểu xuống, sau đó Đường Kiếp huýt sáo, tiểu Hổ nhận được tin tức liền chạy như bay tới.
Khác với ngày xưa chính là tiểu tử kia không nhảy vào ăn liền, mà là hoảng sợ nhìn nhìn xác chim đầy đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nói:
- Ăn hết tất cả đi, càng để lâu thì linh lực sẽ tiêu giảm càng nhanh.
- Ô…
Tiểu Hổ khóc thảm một tiếng, xaoy người muốn chạy.
Đường Kiếp duỗi tay ra bắt được nó, bốn chân của vật nhỏ có làm thế nào cũng không hơn được Đường Kiếp, bị hắn hung hăng đè xuống đất, chỉ có thể tiếp tục ăn thịt chim mà thôi.
Bên này Đường Kiếp đã bắt đầu mổ xẻ Lôi Điểu xem có yêu đan hay không.
Tuy rằng lúc trước hắn tác chiến mạo hiểm, nhưng không lâu sau tất cả giết chóc đều là thông qua kim tuyến, yêu cầu một kích tất chết chính là không cho Lôi Điểu có cơ hội sử dụng lực lượng yêu đan.
Nhiều Lôi Điểu như vậy, trung phẩm có đến hơn mấy mười con, lại có thêm một Lôi Điểu Vương thượng phẩm, có thế nào thì hẳn cũng phải có từ một đến hai viên yêu đan chứ.
Quả nhiên khi tìm kiếm, Đường Kiếp tìm được bốn viên yêu đan Lôi Điểu, trong đó có ba viên là trung phẩm, một viên là hạ phẩm.
Cuối cùng lại lấy được một viên trên người Lôi Điểu Vương, tổng cộng là có năm viên yêu đan.
Đường Kiếp cầm trong tay, nhìn bộ dạng tiểu Hổ thật sự ăn không vào nữa, thở dài một tiếng nói:
- Thôi vậy, lần này liều mạng nhưng ưu đãi lại dành cho ngươi vậy.
Nói xong đã đút từng viên yêu đan cho tiểu Hổ.
Trong yêu đan ẩn chứa linh lực dư thừa nhất của Lôi Điểu, nếu như nhiều yêu đan như vậy mà vẫn không thể khiến vật nhỏ này sinh ra biến hóa, vậy thì Đường Kiếp cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thôi.
Cuối cùng sau khi ăn vào viên thứ tư, trong cơ thể tiểu Hổ rốt cục hiện ra một tia quang hoa lôi điện.
Mới đầu quang hoa lôi điện này rất yếu, chỉ có một điện hỏa hoa nhè nhẹ chạy trên người nó, càng về sau hào quang càng ngày càng mạnh, lại tạo nên một đám mây điện quang thật lớn.
Ở bên trong đoàn lôi điện này, hình thể của tiểu Hổ lại lần nữa trở nên lớn mạnh. Nó không kém so với mãnh hổ trưởng thành bao nhiêu, sau lưng lại dần dần sinh ra một đôi cánh bằng thịt.
Nhìn đến đôi cánh bằng thịt này, trong lòng Đường Kiếp cũng trở nên cả kinh.
Vật nhỏ này hẳn là đã mọc cánh ra rồi.
Hai đôi cánh một màu thanh một màu lam, phân biệt ẩn chứa Thanh Phong và điện mang, sau khi quấn quanh qua lại liền hình thành nên một cơn lốc lôi điện, mang theo tiểu Hổ bay lên không trung, trên không trung lung la lung lay, giống như có chút không vững vàng.
Đôi cánh bằng thịt vẫn còn tiếp tục lớn lên, dần dần trở nên dài hơn một mét, cơn lốc lôi điện cũng trở nên càng thêm cường lực, thân thể của tiểu Hổ dần dần ổn định lại, nó vui mừng kêu lên, bay lượn trên không trung tạo thành một đường cong, vả lại tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, dần dần trên đôi cánh tạo thành từng đạo điện quang ở trên không trung.
- Phong thần bộ…
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Vẫn là Phong thần bộ, chỉ có điều quang ảnh dưới tác dụng của lôi điện càng trở nên nhanh hơn, linh hoạt và sắc bén hơn, cũng càng thêm khó có thể phân rõ.
Trong lòng Đường Kiếp cảm thấy vui mừng, kêu lên:
- Bảo nhi, thử xem nào.
Hắn ném ra một tảng đá.
Miệng tiểu Hổ hơi mở, một đạo điện quang lóe lên, lưỡi dao gió đã nhanh chóng bay ra đến giữa hòn đá kia. Nếu như nguyên bản là lưỡi dao Liệt Phong thì chỉ cắt tảng đá kia thành hai nửa, nhưng thời khắc này dưới tác dụng của lôi điện, hòn đá đã nổ lớn hóa thành bột mịn.
Đường Kiếp rốt cục nhẹ nhàng thở ra, toàn bộ hai thuật phát này đều sinh ra biến hóa, ngay cả hình tượng của tiểu Hổ cũng thay đổi, tin tưởng cho dù là Tạ Phong Đường đứng ở trước mặt tiểu Hổ cũng sẽ không cho là nó có quan hệ với yêu hổ ở trên Hổ Khiếu Phong.
Tiểu Hổ cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào.
Sau khi ăn số lượng lớn Lôi Điểu và yêu đan, tiểu Hổ đã từ gia đoạn hạ phẩm tiến vào trung phẩm, nhưng một tiếng hổ gầm này lại thể hiện ra khí thế của yêu thú thượng phẩ,, dưới uy thế này đã khiến đàn chim và yêu thú trong rừng cả kinh chạy loạn khắp nơi.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Đường Kiếp nhanh chóng biến đổi.
Hai thuật pháp cũng thay đổi, nhưng thiên phú hổ gầm lại không có bất kỳ biến hóa này, chẳng qua là chỉ trở nên cường đại hơn, uy mãnh hơn, nhưng như vậy cũng đã đủ lực uy hiếp rồi.
Cái này cũng khó trách, loại năng lực Hổ Vương rít gào này không hề có quan hệ với thuộc tính linh khí, mà chỉ có liên quan tới huyết mạch và sức lực tự thân mà thôi. Tuy rằng hổ gầm không phải chỉ có yêu hổ trên Hổ Gầm mới có, chỉ dùng cái này mà luận định thì có chút quá võ đoán, nhưng nghi ngờ thì sợ là khó tránh khỏi. Tuy nhiên việc đã đến nước này thì Đường Kiếp cũng có cách nào, chỉ có thể về sau tận lực khiến nó đừng có dùng đển cái này là được rồi.
Một phen rít gào qua đi, tiểu tử kia đã đáp xuống dưới mặt đất, gió nghỉ lôi ngừng, duy chỉ có một đôi cánh lộ ở bên ngoài tự động khép vào sau lưng, nhưng lại vây xung quanh Đường Kiếp, ý kia là muốn Đường Kiếp cưỡi chính mình.
Đường Kiếp mừng rỡ, thu lực thi thể Lôi Điểu ở đầy trên đất, sải bước lên lưng hổ:
- Đi!
Tiểu Hổ lại lần nữa xòe cánh bay lên không trung.
Đây là lần Đường Kiếp bay lên trời, không nghĩ tới là nhờ vào tiểu Hổ.
Kình phong lay động, tiểu Hổ mang theo Đường Kiếp bay lượn trên không trung, từ trên bầu trời cao nhìn xuống thiên hạ, tầm mắt cũng được mở rộng, trong lòng càng thêm hăng hái.
Cũng chỉ có lúc này Đường Kiếp mới có thể thật sự cảm nhận được tâm tình của nhóm Đại Năng trong tu giới, cuộc đời của bọn họ cõ lẽ cũng giống như chính mình giờ phút này, suy nghĩ là cả thiện hạ, chứ không phải tiểu nhân vật chỉ biết an phận ở một góc có thể hiểu được.
Lòng hăng hái này ngay lập tức liền được thu lại, hiện tại hắn còn chưa thích hợp để nghĩ đi quá xa.
Tiểu Hổ bay xung quanh Lôi Điểu Nhai một vòng, mấy con chim non trên vách đá dựng đứng đều lên tiếng kêu to. Bọn chúng mất đi cha mẹ, đã định trước là rất khó có thể sống sót ở nơi hiểm ác như thế này.
Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, có chút hối hận vì mình đã giết sạch sẽ mọi Lôi Điểu ở đây.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn sai tiểu Hổ mang mình bay đến vách đá, chộp lấy những chú chim non nói:
- Nếu như ta giết chết cha mẹ của các ngươi thì sẽ cho các ngươi đi tìm cha mẹ một lần nữa, nhìn thử có ai nguyện ý nuôi dưỡng các ngươi hay không?
Sau khi hái chút hạt giống Lôi Linh Thảo, vừa muốn rời đi thì trong lòng Đường Kiếp lại vang lên thanh âm của Y Y:
- Ca ca!
- Có chuyện gì không?
- Bọn ta đụng phải Liễu tỷ tỷ và Bình tỷ tỷ rồi, Thái ca ca nói phải đi cùng với bọn họ, nhưng đầu heo ngu lại nói phải đợi ngươi tới, nên ta phải hỏi ngươi chừng nào mới tới đây.
- Ngươi hỏi trước mặt người khác hay sao? Chuyện tâm đầu ý hợp tuyệt đối không thể để người khác biết được.
- Không có, hiện tại ngoại trừ hầu ngu thì không ai biết cả.
Cái người gọi là hầu ngu chính là chỉ Thị Mộng, trong mắt Y Y, hai người kia một người là heo ngu, một người khác lại là hầu ngu.
- Vậy thì được.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Bên Liễu Hồng Yên có bao nhiêu người?
- Mười bốn, bọn họ nói muốn liên hợp lại đoạt lấy Hồng Liên.
Trong khoảng thời gian này, vùng Vạn Hoa Lâm đã xảy ra không ít trận chiến đấu, tuy nhiên đúng như Đường Kiếp đã đoán trước được, khi đối mặt với Vạn Hoa Lâm hung hiểm và Băng Sương Tinh Linh, đám học sinh căn bản không có cơ hội gì. Mà theo sự thất bại dần dần các học sinh chân truyền cuối cùng lại bắt đầu liên hiệp lại với nhau.
Tuy nhiên cũng bởi vì vậy nên Đường Kiếp cũng không vội vàng gì. Ngẫm nghĩ một chút hắn nói:
- Ngươi nói với thiếu gia không thể liên lạc được với ta, để hắn và bọn Liễu Hồng Yên đi cùng nhau trước đi.
- Biết rồi.
Hiện giờ hắn quét sạch Lôi Điểu Nhai, mới nếm thử mùa thu hoạch, đây chính là thời cơ tốt để nâng cao chính mình, làm sao dễ dàng chịu bỏ qua như thế chứ?
Để Vệ Thiên Xung và đám người Liễu Hồng Yên ở chung một chỗ tương đương với chôn một cơ sở ngầm trong đám người đó, thông qua Y Y Đường Kiếp có thể nắm giữ mọi tình huống bất cứ lúc nào. Chỉ cần một ngày quyết chiến cuối cùng chưa triển khai, hắn cũng không cần gấp gáp đuổi tới nơi, đại khái có thể tận tình lục soát cướp bóc xung quanh để làm bản thân thêm lớn mạnh.
Cái này cũng chỉ có Đường Kiếp mới có thể làm được.
Sau khi thông báo cho Y Y biết, Đường Kiếp liền đi về phương xa, tìm kiếm mục tiêu thích hợp ở xung quanh.
Có tiểu Hổ thay đi bộ nên tốc độ của Đường Kiếp cũng nhanh hơn rất nhiều, một đường bay liền nhanh chóng đi tới một rừng hoa tươi khắp nơi.
Lúc đang ở trên không trung nhìn ngắm, thình lình lại nghe ở bên dưới có người hô lên:
- Mau nhìn kia, có người đang bay trên trời!
Đường Kiếp nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở phía Tây xa xa có một đám học sinh đang đứng tò mò nhìn mình.
Có một người bay không hề kỳ quái, học viên Tẩy Nguyệt phái có không ít người có thể bay, nhưng cưỡi một lão hổ bay lại vô cùng hiếm thấy.
Thời khắc này đám học sinh chỉ trỏ hiển nhiên là tò mò ai lại có được năng lực như vậy, trong lòng Đường Kiếp khẽ động, vỗ vỗ cổ của Bảo nhi, nhanh chóng đáp xuống phía dưới.
Khi mấy học sinh nhìn thấy Đường Kiếp hạ xuống đều đã làm xong chuẩn bị phòng ngự, lộ vẻ trong khoảng thời gian này cũng chịu không ít thiệt thòi. Thế nhưng động tác này ở trong mắt Đường Kiếp lại khiến hắn cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Thật sự muốn hại người sẽ không làm như vậy, mà chỉ biết cố ý thể hiện thiện ý, hiển nhiên bọn học sinh này không phải là những kẻ hiếu sát khốn kiếp.
Thời khắc này Đường Kiếp đứng ở bên ngoài đám học sinh hơn mười mét, có người sau khi thấy rõ bộ dáng của hắn liền kêu lên:
- Chính là Đường Kiếp!
Đường Kiếp cũng nhận ra trong đám học sinh này có một người quen, chính là Lý Hoa Niên.
Lý Hoa Niên là học sinh cao hơn Đường Kiếp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn áp chế cảnh giới, ban đầu ở Linh Tuyền bậc và cùng học sinh năm thấp hơn tranh giành túi bụi ở trên bảng tài nguyên, và Đường Kiếp cũng là đối thủ cũ, cũng đã từng đánh bại Đường Kiếp.
Tuy nhiên kia đều là chuyện lúc đầu, hiện giờ Lý Hoa Niên đã sớm bị Đường Kiếp quăng ra phía sau rồi.
Thời khắc nhìn thấy Lý Hoa Niên, Đường Kiếp cũng cười cười:
- Hóa ra là Lý sư huynh, Lý sư huynh khỏe chứ, làm sao các ngươi bây giờ vẫn còn chuyển động ở nơi này? Ta nghĩ hẳn là đám các ngươi đã sớm đi tới hang Hàn Băng rồi chứ.
Lý Hoa Niên cười nói:
- Hiện tại hang Hàn Băng đã chật kín người rồi, mỗi ngày ở đó đều phát sinh đại lượng tranh đấu, ta sớm đã buông tha cho chân truyền rồi, thầm nghĩ mượn cơ hội lần này để tìm nhiều chỗ tốt hơn cho nên mới cùng vài bạn học đi dạo ở bên ngoài. Ta nghĩ chắc ngươi sẽ không từ bỏ cơ hội chân truyền đâu nhỉ, chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng bắt đầu buông tha cho tranh đoạt, muốn tìm kiếm lợi ích ở bên ngoài sao?
Chân truyền chung quy chỉ có một mà thôi, đối mặt với áp lực cạnh tranh khổng lồ, đại bộ phận học sinh sẽ buông tha cho khả năng khá mờ ảo kia, ngược lại bắt đầu lục soát cướp bóc ở Vô Hồi Cốc, mà Lý Hoa Niên lại là một trong số những người như thế.
Đường Kiếp trả lời:
- Không phải gặp ai ở ngoài thì nhất định là buông tha cho chân truyền, ta chỉ là gặp phải một chút chuyện làm trễ nãi mà thôi.
Lý Hoa Niên nhìn lão hổ dưới hắn:
- Chứ không phải là vì con cọp này sao? Khi con hổ này bay còn mang theo sức lực phong lôi, hơn nữa còn có năng lực mang theo người khác, sức lực thật là vô cùng lớn, sợ rằng ít nhất cũng là trung phẩm đó nhỉ, Có thể có một yêu thú trung phẩm đi theo, chuyến hành trình đến Vô Hồi Cốc của Đường huynh lần này cũng không hề thua lỗ, quả nhiên là thủ đoạn tốt!
Đường Kiếp chỉ cười cười nói:
- Cũng không hoàn toàn là vì nó, trước đây vài ngày còn lăn lộn ở Lôi Điểu Nhai, đã kiếm được chỗ tốt hơn nữa.
Nói ra Đường Kiếp đã xuất ra một ít quan linh Lôi Điểu.