Rết bọ ngựa bốn mắt là một loại yêu vật cực kỳ hung ác trong Tê Hà Giới, có trăm chân, trong đó có một đôi chân gần đầu đặc biệt phát triển giống như cánh tay, vô cùng sắc bén, cho nên được gọi là Rết bọ ngựa.

Bởi vì trăm chân không đồng đều nên bình thường con rết loại này hay di động bằng nửa người dưới, nửa người dưới đứng lên như rắn.

Cái này khiến nó nhìn vô cùng quái dị, nhưng nếu ai coi thường nó thì chính là tự tìm cái chết.

Thân thể Rết bọ ngựa trời sinh lớn, bình thường mười năm dài một thước. Thân thể Rết bọ ngựa này dài ba thước, sau lưng lại mọc lên ngân tuyến, chứng tỏ đã là yêu thú Thông Linh thượng phẩm, đợi đến khi vòng kim màu bạc sẽ bước vào bậc Khai Trí.

Thái Quân Dương không nghĩ tới lời nói của mình lại đúng như thế, nói không chạy trốn liền đụng phải yêu vật thượng phẩm, lập tức cũng có chút choáng váng, nhìn Đường Kiếp:
- Làm sao bây giờ?

- Còn phải hỏi sao? Chạy mau!

Hai người hô to, cùng nhau chạy tới bên cạnh sườn núi, bọn họ không buông tha cho việc tới Lôi Điểu Nhai, vậy nên chạy đường vòng bên cạnh.

Rết bọ ngựa kia nhìn thấy hai người chạy vội, một tiếng bén nhọn đuổi theo về hướng hai người.

Trăm chân dưới thân nó đều cử động, chỉ thấy vô số móng vuốt cào trên mặt đất, thoạt nhìn giống như vô số mái chèo thuyền đập vào, cát bụi vô số, nhìn có chút đồ sộ.

Tốc độ lại nhanh, trong bụi đất tung bay liền đuổi tới phía sau hai người, đánh tới hướng Đường Kiếp và Thái Quân Dương.

Hai người cùng nhảy lên, tách ra, Rết bọ ngựa kia đánh trúng một gốc cây nhỏ, bộ phận miệng lúc mở lúc đóng, chợt nghe răng rắc một tiếng, cây nhỏ kia đã bị rạch thành hai đoạn.

Rết bọ ngựa này không chỉ có càng sắc bén, mà ngay cả răng cũng rất cường đại.

Một kích vồ hụt, Rết bọ ngựa bốn mắt kia vung thân lên chém về phía Thái Quân Dương.

Thái Quân Dương nhảy mạnh lên, xẹt qua sát thân thể hắn chém vào trên một tảng đá lớn, chặt hòn đá thành hai đoạn, mặt cắt bằng phẳng bóng loáng, Thái Quân Dương nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh trong lòng.

Hắn ra tay không phải chậm, trở tay đâm một kiếm lên trên người Rết bọ ngựa, lại chỉ nghe tiếng leng keng giòn vang.

Mặc dù Rết bọ ngựa này không phải là loại yêu thú kiên giáp phòng ngự, nhưng rốt cục vẫn là yêu thú thượng phẩm, cho dù là hạng bình thường cũng có điểm mạnh hơn so với yêu vật trung phẩm.

Một kích vô công, Rết bọ ngựa kia cuốn thân đánh xuống phía Thái Quân Dương, tốc độ cực nhanh làm người ta phẫn nộ, Thái Quân Dương vung kiếm vượt qua, kiếm này của hắn quá tốt, từ trước tới nay thời khắc mấu chốt đều có thể làm tấm chắn. Chỉ nghe một tiếng vang dội, một kích này đã đánh hắn bay ra ngoài, cũng may Đường Kiếp đúng lúc hấp dẫn lúc chú ý của Rết bọ ngựa lại, nếu không Rết bọ ngựa kia bổ một đao xuống, Thái Quân Dương chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Dù là như thế, Thái Quân Dương nhìn đằng trước cự kiếm của chính mình xuất hiện một lỗ nhỏ, cũng là vừa sợ vừa giận, Lãng kiếm của hắn chính là bị hao tổn dưới một kích của Rết bọ ngựa.

Lên tiếng kêu lên:
- Cẩn thận, công kích của nó rất sắc bén!

- Biết!
Đường Kiếp quát khẽ lùi về phía sau, không ngừng kéo ra khoảng cách với nó, dựa vào cây cối xung quanh để lẩn tránh công kích, trong lòng cũng âm thầm tính toán thực lực của Rết bọ ngựa.

Trước trận chiến này, hắn chỉ chiến đấu qua một lần với yêu thú thượng phẩm, chính là Vương Phá Quân trên núi Hổ Gầm. Hung mãnh và sức lực mà lúc trước Vương Phá Quan bày ra khi đuổi giết hắn đều in dấu thật sâu trong lòng hắn, mãi đến hiện tại, đối mặt với Vương Phá Quan, có được Kim Sa thì Đường Kiếp cũng không có bất kỳ nắm chắc thắng lợi.

Cũng vì thế nên Đường Kiếp theo bản năng đều xem mỗi Thông Linh thượng phẩm thành cường nhân cùng cấp với Vương Phá Quan, vậy nên sau khi nhìn thấy Rết bọ ngựa xuất hiện liền quyết định chạy trốn.

Nhưng khi chiến đấu, mặc dù Rết bọ ngựa này hung ác hùng mạnh, nhưng vẫn còn kém xa so với dự tính của Đường Kiếp, bất kể là tốc độ, công kích hay phương diện sức lực vẫn kém hơn Vương Phá Quan không chỉ một bậc.

Điều này làm cho hắn có chút hiểu được, chỉ sợ chính mình đã phỏng đoán sai thực lực của Thông Linh thượng phẩm.

Vương Phá Quan là yêu thú có được huyết mạch kế thừa, thông qua huyết mạch truyền cho Vương Phá Quan không chỉ có trí nhớ, có cừu hận mà còn có cả sức lực.

Huyết Luyện Thần Thuật chính là như thế!

Thông Linh thượng phẩm bình thường sẽ không cường đại giống như Vương Phá Quan.

Cũng vì nguyên nhân này, trong lòng Đường Kiếp đột nhiên xuất hiện một ý tưởng “Có lẽ chúng ta có thể xử lí được con yêu thú này”

Nếu chỉ có một mình hắn, hắn cũng không nắm chắc lắm, nhưng giờ có thêm Thái Quân Dương, hy vọng cũng tăng lên nhiều.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp kêu lên:
- Quân Dương, đừng vừa đánh vừa chạy với nó nữa, liều mạng đi.

- Liều mạng sao?
Thái Quân Dương hoảng sợ:
- Con mẹ nhà ngươi điên rồi? Đây chính là Thông Linh thượng phẩm đó.

- Chính là liều mạng.
Đường Kiếp kêu lên:
- Tốc độ của Rết bọ ngựa này quá nhanh, vừa đánh vừa chạy sẽ bất lợi. Ta có thể phá lân giáp của nó, thế nhưng cây có bóng, người có uy, sức lực sinh mạng yêu thú quá mạnh mẽ, ta có thể tổn thương nó nhưng chưa hẳn có thể giết nó, cần phải có người giúp ta.

- Ngươi xác định?

- Đánh chẳng phải sẽ biết sao!
Đường Kiếp nổi giận gầm lên một tiếng, phát động Vô Tướng Kim Thân, lồng Ngưng Thủy, Huyết Luyện Thần Thuật.

Trong nháy mắt hắn phát động toàn bộ năng lực hộ thể của mình ra, kim tuyến dọc theo Đoạn Tràng Đao tuôn ra, đánh lại trò cũ, chém về phía Rết yêu kia.

Trảm Phong!

Rết yêu vung càng ra, thời khắc chạm vào đao chợt nghe một tiếng bén nhọn thê lương, càng của Rết yêu đã vẩy ra một chút máu màu xanh.

Một đao kia chém một phát thật mạnh trên càng Rết yêu, tạo ra vết thương nhưng lại không thể chém đứt, trong lòng Đường Kiếp thất vọng, biết rõ đây là do chiều dài kim tuyết không đủ để bố trí hết.

Mặc dù kim mang sắc bén nhưng sức chịu đựng của thân thể có hạn, sức lực xuyên thấu lần này có hạn. Dùng kim tuyết quấn lên thân đao, có lợi cho phát lực, cũng sẽ bất lợi với thương tổn.

Nghĩ đến đây, Đường Kiếp thu kim tuyến trong tay về, đang muốn biến hóa hình thái công kích, Rết bọ ngựa kia đã mãnh liệt hí một tiếng phun ra một đoàn khói độc lớn.

- Cẩn thận!
Thái Quân Dương quát, nhanh chóng lui về phía sau.

Khói độc này chính là một đòn sát thủ khác của Rết bọ ngựa bốn mắt, mặc dù không có độc tính đáng sợ như thiên độc của con rết loại này, nhưng cũng mang độc tính mãnh liệt.

Thời khắc này khói độc phun ra bao phủ khắp nơi, cây cối hoa lá quanh thân đều điêu tàn héo rũ, uy thế không hề kém so với Ban Xà lúc trước Đường Kiếp nhìn thấy, vả lại diện tích cũng lớn hơn.

Đường Kiếp không cẩn thận hít một hơi, chỉ cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, cũng may hắn đã là thân thể Ngọc Thạch, năng lực kháng độc vượt xa thường nhân, hơi thở vận chuyển xuống dưới, nhanh chóng cảm giác tốt hơn rất nhiều. Còn Thái Quân Dương lại nhanh chóng lấy một viên giải độc đan ra ăn, hắn không biết thuộc tính độc của Rết bọ ngựa bốn mắt thế nào, bởi vậy phải dùng loại giải độc có phạm vi lớn nhất này, giá cực kỳ đắt.

Cưỡng chế cảm giác nôn mửa trong lòng, kim tuyến trong tay Đường Kiếp hóa thành lưỡi dao, ném về phía Rết bọ ngựa.

Không nghĩ tới Rết bọ ngựa này sau một lần ăn thiệt đã biết công kích của Đường Kiếp sắc bén, không ngờ không hề dùng càng cứng rắn chống đỡ, ngược lại đưa một chân ra chụp.

Kim Đao xẹt qua, cái chân kia lập tức bị cắt thành hai đoạn, nhưng phương hướng chịu lực lại biến đổi, không thể đánh trúng bản thể Rết bọ ngựa. Rết bọ ngựa kia có trăm chân, căn bản cũng không quan tâm đến việc thiếu một cái, phẫn nộ xông lại chém hai nhát về phía Đường Kiếp.

Tốc độ của Rết bọ ngựa quả nhiên là cực kỳ nhanh, hai càng chỉ lập lòe ra một chút quang ảnh liền gần lại bên hắn.

Đường Kiếp nỗ lực né một đao, nhưng không thể tránh được đao còn lại, chỉ có thể dựa vào lực phòng ngự cứng rắn mà thôi.

Càng cắt qua lồng Ngưng Thủy, chém lên Vô Tướng Kim Thân, khảm thật sâu vào thân thể của hắn.

Cũng may đây là hắn, nếu đổi lại là học sinh bình thường, sợ rằng đã sớm bị cắt đứt.

- A!
Đường Kiếp quát to một tiếng, gắt gao ôm lấy cái càng kia, Rết yêu mãnh liệt hí một tiếng, mạnh mẽ vung càng lên không trung, mang theo Đường Kiếp đưa lên cao hướng lên không trung.

- Đường Kiếp!
Thấy một màn như vậy, Thái Quân Dương kinh sợ kêu ra tiếng:
- Nộ Đào trảm!

Dùng hết toàn lực bổ về sau lưng Rết yêu.

Không nghĩ tới lại bị nửa người trên của Rết yêu kia chặn lại, bốn mắt trừng lớn phóng ra bốn đạo ánh sáng, thời điểm kiếm quang tiến tới gần Thái Quân Dương, Thái Quân Dương lại bị một kích đánh bay, toàn thân lâm vào trong thái cứng đờ.

Uy lực của ánh sáng do bốn mắt bắn ra rất mạnh mẽ, có hiệu quả định thân, khiến Thái Quân Dương nhất thời không thể động đậy.

Ngăn được một đòn này, Đường Kiếp liền gọi Kim Đao quay về hóa thành quyền sáo, đánh một kích về phía càng Rết dính trên người mình.

Lần này hắn dùng toàn lực, huyết quang tóe ra, năm kim sắc đột nhiên nho lên hung hăng nện ở chỗ khớp xương của càng Rết, càng kia vốn đã bị thương, nay còn chịu đòn nghiêm trọng như thế nên chỉ nghe tiếng răng rắc vang nhỏ, cũng là vỡ ra ngay chỗ khớp xương, hiện ra một tia máu.

Tiếng kêu đau nhức của Rết yêu rất kỳ lạ, thanh âm sắc nhọn gần như xé rách màng tai của hai người, cái càng còn lại của Rết yêu đã nhanh chóng đâm về cổ họng của Đường Kiếp.

Đường Kiếp vỗ vỗ hai tay kẹp lấy càng, mũi đao sắc bén lại lần nữa đâm vào trong ngực Đường Kiếp, sau khi đâm vào cơ thể ba phần lại không thể tiếp tục đâm thêm.

Sức lực khổng lồ đột nhiên bùng nổ, Đường Kiếp bay ra, bên trái còn dính nửa càng của Rết yêu kia.

Quay cuồng một lúc trên mặt đất, Đường Kiếp nhanh chóng lấy ra thuốc bột vẽ loạn trên miệng vết thương. Đây là Trấn Thống tán cầm máu, mặc dù thể chất hắn dũng mãnh nhưng hai nhát đao mang đến thương thế quá nặng, thật sự không thể đợi nó tự lành được.

Nhưng giá của thuốc trị thương này lại không rẻ, một bao nhỏ cũng trên trăm tiền, dùng xong giúp Đường Kiếp hết đau về thể xác nhưng tâm lại đau.

Rết bọ ngựa kia cũng gần như điên cuồng, lại lần nữa hí dài một tiếng, chỉ thấy trong cơ thể của nó chợt hiện ra một mảnh hồng quang.

Hai người cùng ngạc nhiên, Thái Quân Dương kêu lên:
- Yêu đan, là yêu đan! Mẹ nó, đây là một yêu thú tạo ra yêu đan!

Yêu thú Khai Trí tất sẽ có yêu đan, nếu là thượng phẩm sẽ có một phần ba tỷ lệ tạo ra yêu đan, trong hạ phẩm thì tỷ lệ sẽ nhỏ hơn, nhìn kỹ lại sẽ giống như những trường hợp cá biệt có thiên phú. Có một ít yêu thú sau khi kết thành yêu đan, thực lực sẽ không tăng lên, bởi vì bọn chúng đem đại bộ phận sức lực máu thịt vào trong nội đan, còn một ít yêu thú thì chưa chắc như thế.

Nhưng bất kể là loại nào thì cũng có thể xác định được, yêu thú có yêu đan đều cực khó đối phó.

Tuy rằng thực lực của Rết bọ ngựa cường đại nhưng vẫn không xuất ra thủ đoạn gì trí mạng, bởi vậy sẽ thuộc loại trước, tức là đưa hầu hết sức lực vào bên trong yêu đan, bởi vậy mới khiến thực lực bị suy yếu.

Nhưng thời khắc này, một khi sức lực của yêu đan được phát động, tình thế lập tức bị thay đổi.

Quả nhiên khi hồng quang lộ ra, càng bị thương của Rết bọ ngựa bốn mắt lại từ từ cầm máu, nó tiến lên chỉ vào càng bị gãy, càng kia liền quay trở lại chỗ bị đứt, bắt đầu khép lại, mà ngau cả một chân lúc trước bị Đường Kiếp cắt đứt cũng bắt đầu mọc ra một lần nữa.

Tác dụng quan trọng nhất của Yêu đan là có thể phóng thích năng lượng, hồi phục tự thân.

Mỗi một con yêu thú có được yêu đan liền tương đương đã có được năng lực khôi phục.

Đương nhiên, đây cũng là một loại tiêu hao đối với yêu đan, hơn nữa còn là hình thức tiêu hao có hạn mức cao nhất, không khổ tu thời gian dài sẽ rất khó bồi bổ lại.

- Không thể để cho nó tự lành!
Đường Kiếp rống lên.

Liều mạng bị thương nặng mới chặt được một càng của nó, nếu để nó hồi phục lại thì hai người sẽ không có hy vọng.

Ngay sau đó Đường Kiếp liền huy động Đoạn Tràng Đao lao thẳng tới.

Lại là một Trảm Phong!

Đồng thời hiệu quả định thân của Thái Quân Dương cũng bị giải trừ, hung ác xông lại, cự kiếm vung lên, mạnh mẽ chém ra một nhát.

Phương hướng hai người xông tới chính là chỗ chân bị đứt của Rết bọ ngựa kia.