Ngay sau đó liền thấy người tí hon Hồng Y cùng ngửa mặt lên trời gào thét, khuôn mặt vốn trắng nõn đáng yêu của bọn chúng đều dần dần biến hình, nhan sắc trở nên u ám, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Bọn chúng há mồm, lộ ra răng nanh sắc bén đầy miệng, chỉ trong nháy mắt liền từ tiểu hài tử ngây ngô biến thành yêu đồng hung ác dữ tợn.
- A!
Trương Thừa Vân quát to một tiếng, ném tinh vật trong tay muốn chạy trốn, liền thấy vô số tinh vật đã bay từ trên gốc cây đến, hóa ra vô số tia sáng màu đỏ trên không trung, hội tụ thành một mảnh hồng quang kéo thẳng tới chân trời.
Sau đó liền thấy cả trên người Trương Thừa Vân đã treo đầy người tí hon Hồng Y.
Trương Thừa Vân chợt lóe linh quang, vòng bảo hộ được vận dụng, thế nhưng những người tí hon này không hề bỏ qua, mở miệng cắn vào trên vòng bảo hộ. Vòng bảo hộ giống như xuất hiện dấu vết do răng nhọn của bọn chúng gây nên, đảo mắt liền tiêu tán.
Không đợi Trương Thừa Vân tạo ra vòng bảo hộ thứ hai, nhưng người tí hon này đều cắn vào trên người hắn, đau đến mức hắn liều mạng phẩy, thế nhưng những vật nhỏ này nhiều không kể xiết, một khi đã cắn liền không nhả ra.
Ở bên trong tiếng vang rầm rầm, vài người tí hon bị hắn đánh bay, từng người trong miệng còn ngậm lấy một khối thịt lớn, bọn chúng tham lam nhai nuốt, giống như đó là thức ăn ngon nhất thế gian vậy.
Tinh vật khát máu!
Mà những nơi người tí hon bị hất xuống trong nhảy mắt đã được bổ khuyết người khác, bọn chúng liều mạng cắn xe, từ trên người Trương Thừa Vân giật xuống một khối lại một khối da thịt, Trương Thừa Vân liều mạng la lên:
- Sư muội, mau giúp ta….
Hắn không kịp nói xong, bởi vì ngay lúc hắn há mồm, một tinh vật đã trực tiếp nhào vào trong miệng của hắn, cắn đầu lưỡi.
Trương Thừa Vân ngậm miệng lại, một phát cắn tinh vật thành hai đoạn, thế nhưng đầu lưỡi của hắn cũng đã bị cắn đứt.
- Ô…ô…
Trương Thừa Vân liều mạng phóng về phía ngoài rừng, hắn muốn thoát khỏi những tinh vật khủng bố này, nhưng lại có thêm rất nhiều tinh vật chen chúc mà đến, gần như mỗi một nơi hắn lộ ra bên ngoài đều chật ních, thậm chí ngay cả mệnh căn của hắn cũng treo lủng lẳng một người tí hon, từng miếng từng miếng không ngừng cắn nuốt về phía trước.
Hắn càng chạy càng chậm, toàn thân cao thấp đều có máu, thậm chí còn nơi còn xuất hiện cả xương trắng.
Cảnh tượng này khiến Đường Kiếp đứng xem và nữ sinh được gọi là Uyển nhi đều hồi hộp, ai cũng không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thừa Vân.
Lúc này bọn họ đã nhận ra đây là vật gì.
Phong quả tinh!
Một bầy tinh vật vô cùng đặc biệt.
Thực vật của loại tinh vật này không mạnh, cũng không có nhiều tiềm lực trưởng thành, nhưng vấn đề lớn nhất lại chính là số lượng của bọn chúng đặc biệt nhiều, một khi thành tinh thường thường chính là một đám.
Với lại lúc tinh vật loại này chiến đấu có một đặc điểm rõ ràng, chỉ cần mục tiêu khác không phát động công kích với mình thì tuyệt đối sẽ không động thủ, mà là dốc hết toàn lực công đánh mục tiêu, không ngừng tử chiến.
Đây là trí tuệ được hình thành trong sinh linh nhỏ yếu tiến hóa trong ngàn vạn năm, chúng nó biết rõ dựa vào sức lực của mình khó mà đối kháng với một ít sức mạnh hùng mạnh, duy nhất chỉ có thể dựa vào chính là phong cách không chết không ngừng tử chiến.
Vì nguyên nhân này, nên đặc điểm chiến đấu từ trước đến giờ của Phong Quả tinh chính là một mực cuốn lấy không buông tay.
Cho dù nơi này có một đám học sinh có thể xóa sạch nơi này, nhưng chỉ cần có bất kỳ một học sinh nào bị Phong Quả tinh bò lên sẽ không được may mắn lắm. Điều này cũng khiến tu giả muốn đánh nhau với chúng phải chú ý, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng trước, chuẩn bị tốt việc sẽ chết, và cũng đừng hy vọng có thể được ưu đãi gì đó.
Chính là dựa vào phương thức tác chiến có tính uy hiếp này nên Phong Quả tinh mới có thể tồn tại đến nay.
Cũng vì nguyên nhân này, Đường Kiếp và nữ sinh kia cũng không gấp gáp chạy trốn, bọn họ biết chỉ cần mình không ra tay, Phong Quả tinh tuyệt đối sẽ không chủ động công kích bọn họ.
Lúc này sau khi đi được hơn mười bước, rốt cục Trương Thừa Vân đã ngã mạnh xuống, không còn động đậy.
Những người tí hon kia vẫn đang điên cuồng tàn sát trên người hắn, gặm cắn, một lát sau gặm đến khi chỉ còn lại một bộ khung xương màu trắng mới thối lui, trở về trong rừng và từ từ hóa thành quả đỏ.
Từ đầu đến cuối chưa hề liếc mắt nhìn nữ sinh kia một chút.
Nhìn xong một màn đó, lúc này nữ sinh kia mới hừ lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn tự cho mình là người có tài, không có thực lực mà còn thiếu hiểu biết, ngươi không chết thì ai chết chứ?
Nói xong đã nhanh chóng đi qua, lấy túi Giới Tử bên cạnh khung xương giấu đi.
Nàng đang mưu đồ lấy túi Giới Tử của Trương Thừa Vân, cho nên mới cố ý khiến hắn phải chết.
Trong lòng Đường Kiếp khẽ động đây, đnag muốn ra tay lấy mạng nữ sinh âm hiểm này, không nghĩ tới nữ nhân kia sau khi lấy được túi Giới Tử lại mạnh lẽ lui về phía sau mấy bước, nhìn khắp bốn phía, sau đó đề khí chạy về phía xa, vô cùng nhạy bén.
Nhìn nữ sinh đó chạy trốn, Đường Kiếp lắc đầu đi ra.
Tuy rằng hắn có thể đuổi giết đối phương, nhưng giờ chỉ vừa bắt đầu du hành trong Vô Hồi Cốc, thật sự không cần phải nóng lòng tự chém giết lẫn nhau như thế, việc cấp bách chính là xác định vị trí của mình trước, tìm được Vệ Thiên Xung rồi tính sau.
Tiếp tục vượt qua rừng cây, Đường Kiếp đi vào một đầm nước.
Đầm nước kia trong suốt, chính giữa còn nổi lơ lửng mấy đóa lá sen, không gian yên tĩnh không có một tia động tĩnh.
Đường Kiếp đang muốn quan sát một chút, tiểu hổ lại sớm không nhịn nổi mà xông về phía đầm nước.
- Bảo nhi!
Đường Kiếp đang muốn ngăn lại thì tiểu Hổ đã uống nước dưới đầm. Vốn Đường Kiếp còn lo lắng đầm kia có độc, nhưng lúc thấy nó uống một hơi lại không có việc gì liền không ngăn cản nữa, đang muốn đi lên uống mấy ngụm liền thấy dưới nước mơ hồ có bóng dáng cái gì đó đang di động.
Trong lòng của hắn sinh ra cảnh giác, biết có điều không ổn liền bổ nhào qua ôm lấy tiểu Hổ quay cuồng.
Ngay lúc đó trong đâm đã xuất hiện một bóng đen cự đại nhào vào không trung, chính là một con cá sấu lớn.
Cá sấu kia vồ hụt một kích liền mạnh mẽ cuốn thân, cái đuôi thật to nện mạnh về hướng một người một hổ.
Đường Kiếp trở mình vỗ mặt đất nhảy lên mang theo tiểu Hổ tránh thoát được một đuôi này, bay lên đá một cước vào đầu cá sấu kia. Nhưng lại giống như bổ vào trong kim thạch, đầu cá sấu kia không hề bị chấn động, ngược lại còn quay đầu cắn một phát vào chân Đường Kiếp.
Cũng may Đường Kiếp thu chân nhanh, nếu không một chân sẽ bị mất.
Lần đánh nhau chết sống này không ai chiếm tiện nghi cả, một người một cá sấu đã hiện lên thế giắng co. Lúc này Đường Kiếp mới phát hiện cả người cá sấu đều màu đen, thân dài ít nhất hơn mười mét, toàn thân khoác lân giáp giống như nham thạch lên người, một đôi mắt cá sấu lạnh như băng vô tình nhìn hắn, giống như đang thưởng thức bữa tối của mình.
- Thông Linh… trung phẩm.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói, xoa xoa chân của mình.
Một cước vừa rồi hắn dừng Vô Tướng Kim Thân, nhưng không thể làm cá sấu yêu bị thương, ngược lại còn phản lại khiến chân hắn đau nhức, lân giáp cứng rắn như thế này ít nhất phải là yêu thú trung phẩm mới có thể có.
Thời khắc này tiểu Hổ giống như biết mình gây họa, sợ tới mức cái đầu dài núp trong lòng ngực Đường Kiếp không dám động, Đường Kiếp nhìn cá sấu yêu kia, suy nghĩ một chút, cảm giác mình có thể đối phó liền để tiểu Hổ qua một bên, rút Đoạn Tràng Đao ra nói:
- Bảo nhi ngoan không được chạy loạn, xem ca ca giết cá sấu thối này sẽ nướng thịt cho ngươi ăn.
Cá sấu yêu có thể coi là loại tồn tại hiếm thấy trong yêu thú, khí lực của chiến sĩ, có phong cách tách chiến của thích khách, bất kể là sức lực, tốc độ, phòng ngực hay công kích đều cực kỳ khả quan, hơn nữa còn là yêu thú trung phẩm, thực lực lại càng mạnh, học sinh bình thường đụng tới cũng phải suy nghĩ thật kĩ.
Đường Kiếp lại không thèm để ý, một năm trước hắn đụng phải yêu thú trung phẩm chỉ có thể bỏ chạy, hiện giờ gặp lại cũng đã khác.
Cá sấu yêu kia thấy Đường Kiếp rút đao, gào rú một tiếng, móng sau đạp mạnh, thân thể to lớn lại lần nữa vọt tới.
Mặc dù hình thể của nó vô cùng lớn nhưng tốc độ tiến lên lại không hề chậm, mở rộng miệng khổng lồ cắn về phía Đường Kiếp, thân hình Đường Kiếp vừa chuyển, Đoạn Tràng Đao đã vẽ ra một đường chém lên lân giáp của cá sấu yêu kia, phát ra tiếng động kim loại chạm vào nhau.
Đuôi cá sấu thật lớn quét ngang tới, Đường Kiếp nhảy lên tránh đi, ngay lúc tránh thoát khỏi một kích này, cá sấu yêu kia lại đột nhiên quay đầu lại, trong đầm nước mãnh liệt bắn ra ba đạo thủy tiễn.
Phàm là yêu thú đều biết pháp thuật, chẳng qua là thiên phú khác nhau mà có điều khác biệt. Thời điểm thủy tiễn được phun ra, Đường Kiếp không kịp né tránh, chỉ có thể cưỡng ép phát động lồng Ngưng Thủy kháng trụ thủy tiễn, thân hình lập tức bị ngăn trở. Cá sấu yêu kia bay lên không trung, thân thể cao lớn như núi đè về phía Đường Kiếp.
- Hống!
Một người một cá sấu vào thời khắc này cùng nổi giận gầm rú, Đoạn Tràng Đao chém trúng cá sấu yêu, Trảm Phong trúng ngay đầu cá sấu, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang ầm ầm, Đường Kiếp bị bắn ngược lại, chỗ bị chém xuất hiện một vết máu, cá sấu yêu kia cũng lăn lộn rơi xuống đất, trên đầu chảy xuống tơ máu.
Bị tổn thương như vậy khiến cá sấu yêu kia vô cùng phẫn nộ, vừa mới rơi xuống đất liền phóng tới hướng Đường Kiếp. Nó ỷ vào ưu thế toàn thân mặc giáp của mình, có lực phòng ngự kinh người nên không hề sợ công kích của Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhìn bốn bàn chân đang xông tới, trong lòng tính nhẩm một chút, biết chỉ dựa vào Đoạn Tràng Đao muốn làm thịt người này là điều có thể, nhưng không có một trăm tám mươi đao sợ là không được. Chưa nói đến việc phải tiêu hao bao nhiêu linh khí thể lực, chỉ riêng lân giáp kia sợ là đã tổn thất không ít. Bởi vậy cũng không kéo dài thời gian, đảo bàn tay, Kim Đao xuất hiện trong tay, vẽ ra một chút kim quang trên không trung, chém thẳng về phía đầu cá sấu yêu.
Cá sấu yêu kia ỷ vào chính mình có bộ da sắc bén, phòng ngự vô song nên cũng không né tránh, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Kim Đao cũng không trúng đỉnh đầu cá sấu yêu mà lại giống như ghim thấu vào trong đầu cá sấu yêu kia.
Cá sấu yêu không nghĩ tới mình sẽ bị thương nặng, điên cuồng rú lên nhảy vọt dậy, thân thể khổng lồ xoay tròn như gió, đuôi cá sấu to và dài lại điên cuồng đập lên đá vụn quanh thân, giống như nghiền bã đậu thành bột mịn, nháy mắt đã tạo thành một cái hố to ngay đó.
Sức lực của nó có lớn hơn nữa nhưng đánh không trúng người cũng vô dùng, Đường Kiếp đứng bất động nhìn tên này đang phát uy ở phía xa.
Sức lực sinh mạng của cá sấu yêu này cũng thật là kiên cường dẻo dai, vùng vẫy cả nửa ngày vẫn chưa chết. Đường Kiếp không kiên nhiễn, lại xuất ra vài Nguyên Khí Châm đánh về phía miệng vết thương của cá sấu yêu, lúc này cá sấu yêu mới ngừng quay cuồng, cuối cùng nằm im trên mặt đất.
Nhìn cá sấu yêu cứ như vậy mà chết đi, Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Thích nhất là làm thịt đối thủ.
Một đao chém đầu cá sấu xuống, Đường Kiếp ném đầu cá sấu cho tiểu Hổ:
- Ăn đi, đây là của ngươi đó.
Máu thịt của yêu thú vô cùng bổ dưỡng, tiểu Hổ nhào lên điên cuồng gặm. Nó không thể cắn được lân giáp cứng rắn kia, liền trực tiếp từ trong khoang cổ ăn xuống, rất nhanh liền vùi cả nửa người vào người cá sấu yêu, Đường Kiếp nhìn thấy bật cười, cũng không quản nó, phối hợp lột lân giáp của cá sấu yêu kia, lột bỏ từng khối máu thịt phía trên.
Những thứ thịt này không thể cất lâu, cho dù đặt trong túi Giới Tử cũng sẽ dần dần tiêu tan linh khí, cũng may là có tiểu Hổ nên cũng không cần lo lắng đến vấn đề lãng phí.
Lúc phân chia cá sấu yêu xong đã là nử ngày sau, Đường Kiếp thu thập đang muốn rời đi thì ánh mắt lại chợt lóe, nhìn đến vài cộng cỏ nhỏ màu đen đang vũ động theo gió ở trong đầm nước.
- Ô Đàm Thảo?
Đường Kiếp hô nhỏ.
Kia không phải là Ô Đàm Thảo mà Thích Thiếu Danh đang tìm kiếm sao?
Loại linh thực này chỉ sinh trưởng trong đầm nước, toàn thân đen thùi, dùng nước chiếu ảnh, có năng lực tự động phân liệt, nếu dùng làm thước sẽ có trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện loại pháp thuật ảo ảnh phân thân. Ô Đàm Thảo trước mắt thoạt nhìn có bốn gốc, nhưng thật ra chỉ có một gốc cây, còn lại đều là ảo ảnh.
Cá sấu yêu vừa bị Đường Kiếp giết chính là thủ hộ của Ô Đàm Thảo này, hiện giờ cá sấu yêu vừa chết, Ô Đàm Thảo liền tự động hiện hình. Nếu vậy thì Đường Kiếp cũng không khách khí, trong tay bắn ra kim tuyến cuốn lấy Ô Đàm Thảo kéo qua.
Khi Ô Đàm Thảo kia rời khỏi mặt nước, ba gốc trong đó lập tức biến mất, tàn ảnh kèm ở trong gốc chủ, lờ mờ chớp động ra ba ảo ảnh.
Đường Kiếp cẩn thận lấy ra một hộp ngọc, cất Ô Đàm Thảo vào bên trong.
Hộp ngọc này là vật được chuẩn bị cho hái thuốc, phần lớn đám học sinh tiến đến đều đã chuẩn bị.
Thu hồi Ô Đàm Thảo, Đường Kiếp tiếp tục mang theo tiểu Hổ đi tới trước, thế nhưng đi thẳng đến tối cũng không thể xác định được vị trí của mình. Về phần Vệ Thiên Xung ở bên kia, có Y Y ở bên nên cũng không gặp nguy hiểm gì, ngẫu nhiên đụng tới một hai con yêu thú, đánh không lại cũng có thể chạy thoát.
Đáng lưu ý chính là, Vệ Thiên Xung gặp được hai học sinh, sau khi nhìn thấy Vệ Thiên Xung, đầu tiên là giả vờ muốn liên kết, nhưng sau lưng lại đột ngột hạ sát. Cũng may Y Y cẩn thận, đúng lúc dùng ảo trận vây khốn đối phương giúp Vệ Thiên Xung thành công trốn thoát.
Việc này khiến Vệ Thiên Xung không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa, chỉ có thể khổ cực mong chờ Đường Kiếp nhanh chóng tìm thấy mình.
Đường Kiếp cũng chỉ có thể thở dài đối với cái này.
Thế giới của Vô Hồi Cốc không giống với bên ngoài; không có môn phái, học viện, pháp luật và điều lệ trái buộc nên một số người liền bắt đầu trở nên phô trương, không kiêng nể gì, thậm chí còn có chút điên cuồng.
Bộn họ không chỉ săn thú mà còn là thợ săn, bản chất cá lớn nuốt cá bé đã ăn sâu vào trong xương tủy, không ai có thể bỏ qua được.
Ba mươi ngày mạo hiểm, mới ngày đầu tiên đã xuất hiện loại sự tình này, Đường Kiếp hoàn toàn có thể tưởng tượng tình huống phát sinh kế tiếp như thế nào ¬¬—— thí luyện Vô Hồi Cốc là mùa thu hoạch, cũng là trận chiến tắm máu.
Bắt đầu từ nơi này, đám học sinh mới chính thức tiếp xúc với hiểm ác trong tu giới, rất nhiều tình nghĩa đồng môn tốt đẹp nhất định sẽ dần dần biến mất.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp không khói hồi tưởng lại lúc ở bên trong Vạn Tuyển Thành trước kia, trêm tửu lâu, đám học sinh nâng chén cùng uống, mang theo hào ngôn tráng ngữ.
- Tình đồng môn hăng hái thời thiếu niên… chung quy cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Tựa vào một gốc cây, Đường Kiếp từ từ thở dài, nhìn về phía tiểu Hổ, vật nhỏ này ăn cái bụng tròn vo, thời khắc này đang ngủ say dưới chân Đường Kiếp.
Một ít hồ đồ ngày hôm nay cũng sẽ bị sự thật tàn khốc thay thể, thật không hiểu trong tương lai sau khi huyết mạch nó thức tỉnh, sẽ lại như thế nào?
Tiểu Hổ không biết Đường Kiếp phiền muộn, chỉ cảm thấy có ai đó vuốt ve chính mình rất ấm áp, liền mơ mơ màng màng bò vào trong lòng ngực Đường Kiếp tiếp tục ngủ.
Đường Kiếp nhìn tiểu Hổ cười cười, cũng nhắm mắt lại, lặng yên chuyển chu thiên, chậm rãi hô hấp, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.