Sau khi từ biệt Thị Mộng, Đường Kiếp quay trở lại Vườn Tĩnh Tâm.

Đẩy cửa ra liền thấy được một mảnh hoa lá, Đường Kiếp vươn tay ra, lá liễu kia xẹt ngang qua tay hắn, lưu lại trên tay hắn một ít máu.

Ngay sau đó một mảnh hoa lá bay qua.

Đường Kiếp lấy tay che mặt, chợt nghe một trận ồn ào, mu bàn tay đã bị bắn thành cái sàng.

Sau đó mới nhìn thấy Y Y từ trong bụi hoa đi ra, cười hì hì nói:
- Thế nào? Ca ca, ta luyện Mạn Thiên Hoa Vũ cũng không tệ lắm phải không?

Đường Kiếp nhìn mu bàn tay, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiến bộ rất nhanh. Thế nhưng Y Y, hiện tại ngươi không thể luyện cái này nữa.

- À? Vì sao?
Y Y khó hiểu.

- Nắm chặt thời gian học tập pháp thuật khác.
Đường Kiếp nói xong đã mở ra thần tiêu bí điển thác bản.

- Một loại pháp thuật khác sao? Chẳng lẽ nhiệm vụ thứ hai đã xuất hiện?
Y Y lập tức ý thức được vấn đề. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dưới sự bồi dưỡng của Đường Kiếp, vấn đề tự hỏi nhạy bén của tiểu tử kia đã tăng lên rất nhiều, nhanh chóng ý thức được có thể đây là hành động nước tới chân mới nhảy của Đường Kiếp.

- Ừ, ở Vô Hồi Cốc.
Đường Kiếp nói lại tình hình đã thấy ở Vô Hồi Cốc.

Nghe được bên trong hung hiểm như thế, ngay cả Y Y cũng giật nảy mình.

Đường Kiếp nói:
- Mặc dù Vô Hồi Cốc hung hiểm nhưng ta có Binh Tự Quyết trong tay nên không sợ, duy nhất chỉ là lo lắng cho tiểu thiếu gia. Cho dù có ngươi ở bên cạnh hắn, lại thêm cả yêu hồ, đụng phải Thông Linh trở xuống có lẽ còn có thể chạy trốn, còn gặp được yêu thú Khai Trí sẽ không may mắn được như thế. Cho nên việc cấp bách đầu tiên là nghĩ biện pháp thành lập liên hệ, bảo đảm sau khi tiến vào trong cốc ta có thể tìm được các ngươi đầu tiên. May mắn chính là, trong Thần Tiêu Kiếm Điển có một loại bí pháp như vậy.

Nói xong hắn đã chỉ vào một loại trong đó.

- Tâm đầu ý hợp sap?
Y Y hô nhỏ một tiếng.

Tâm đầu ý hợp, đây là một loại thuật pháp vô cùng đặc biệt.

Nó cần ít nhất hai cá nhân tu luyện mới có hiệu quả.

Một khi sử dụng, mặc kệ khoảng cách rất xa, một người trong đó nói chuyện thì người còn lại cũng có thể nghe được, đó là tâm đầu ý hợp.

Vận dụng thuật pháp này cần tiêu hao tinh lực để duy trì, khoảng cách càng xa thì tiêu hao sẽ càng lớn, thế nhưng bởi vì không phải thuật pháp chiến đấu nên yêu cầu thông thạo cũng không cao.

Thời khắc này Đường Kiếp liền nghiêm mặt nói:
- Ngày mai bắt đầu nhiệm vị thứ hai. Đêm nay ngươi hãy chuyên tâm luyện thuật pháp này, tất yếu phải nhớ kĩ trong lòng. Một khi tiến vào Vô Hồi Cốc sẽ dùng thuật pháp này để thành lập liên hệ với ta.

- Vâng.
Y Y rất nghiêm tuc gật đầu.

Mặc dù như thế nhưng Đường Kiếp vẫn không quá yên tâm.

Ngẫm nghĩ một chút lập tức đi ra khỏi cửa phòng, đi thẳng tới Linh Diệu Phường.

Nhưng chỉ đi được một nửa đã thấy một người đâm đầu đi tới, chính là Thích Thiếu Danh.

- Đường Kiếp.
Thích Thiếu Danh hô một tiếng:
- Đã trễ thế này mà ngươi còn đi đâu?

Thích Thiếu Danh luôn luôn tâm cao khí ngạo lại chủ động chào hỏi với mình, Đường Kiếp cũng không thể tiếp tục bước đi:
- Đi đến Linh Đài Các, có một số việc muốn nhờ Thủy phu nhân hỗ trợ.

- Hả? Có chuyện gì sao? Có lẽ ta có thể hỗ trợ.
Thích Thiếu Danh nói.

Đường Kiếp không khỏi ngây ra một lúc.

Hắn đi tìm Thủy phu nhân, nói trắng ra là nghĩ muốn mượn một chút tiền.

Thế nhưng trước đây hắn còn thiếu mười ngàn tiền, Thủy phu nhân đã miễn lãi cho hắn, hiện giờ lại mượn liền cảm thấy có chút không mở miệng được.

Lúc này nghe Thích Thiếu Danh nói như vậy, do dự một chút, rốt cục nói:
- Là muốn tìm phu nhân mượn chút tiền.

- Bao nhiêu?
Thích Thiếu Danh hỏi.

- … Một ngàn.

- Ta cho ngươi mượn.
Thích Thiếu Danh mở túi Giới Tử ở bên người ra, trực tiếp đưa một khối linh ngọc cho Đường Kiếp.

Hắn cho mượn tiền thoải mái như thế khiến Đường Kiếp ngây ngẩn cả người:
- Ngươi…

- Trước đó vài ngày đánh một trận với ngươi, mặc dù ta thua nhưng mơ hồ được ngươi đánh thức, cuối cùng ta cũng không còn lạc lối, cái này xem như là lòng biết ơn của ta đi.

- Sao lại không biết ngượng mà nhận được chứ?

- Ngươi không cần khách khí, ta chỉ là cho ngươi mượn, cũng không phải là cho không ngươi. Đúng rồi, ngươi vay tiền là vì đi Vô Hồi Cốc sao?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Vâng, ngươi cũng phải đi Vô Hồi Cốc, cho ta mượn tiền chẳng phải là giúp địch sao?

Không nghĩ tới Thích Thiếu Danh lại lắc lắc đầu:
- Ta không có hứng thú với chân truyền.

- A?
Thích Thiếu Danh có tên trong một nhiệm vụ hay không, Đường Kiếp cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng hắn nghĩ đến, Thích Thiếu Danh sẽ không thể dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này mới đúng, không nghĩ tới Thích Thiếu Danh lại đưa ra đáp án này.

Thích Thiếu Danh nói:
- Gia tộc của ta đã vì ta khơi thông khớp xương, tìm được một vị sư phụ, không lâu nữa hắn sẽ thu ta làm đệ tử.

Hóa ra là như vậy.

Tuy rằng con đường tiến vào học viện là tiến vào môn phái chính đạo, nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có một con đường này.

Cũng giống như con trai của chân nhân, chưa có cơ duyên đứng hàng thập đại nhưng vẫn có thể tiến vào môn phái, dù sao vẫn có một ít con đường có thể giúp người ta mưu lợi.

Thích gia cũng coi như là đại gia tộc ở Văn Tâm, Thích Thiếu Danh lại là thiên tài, người lại khắc khổ, chỉ cần đồng ý tiêu tiền, tìm một vị minh sư đến không phải là việc khó, tự nhiên không cần phải tụ tập chém giết chân truyền cùng mọi người.

Với hắn mà nói, nắm chặt từng thời gian khổ tu mới là chính đạo.

- Thế nhưng ta vẫn sẽ đi tới Vô Hồi Cốc.
Thích Thiếu Danh nói.

- Đây là vì sao?
Đường Kiếp khó hiểu.

- Thứ nhất là muốn luyện thân một chút. Thứ hai cũng là vì thu hoạch một ít tài nguyên. Ta nghe nói nơi đó có một loại Ô Đàm Thảo, nếu có được sẽ rất có ích với Hàn Quang Phân Ảnh kiếm của ta, ta muốn đi xem thử một chút.

- Thì ra là thế, nếu như vậy thì lúc Thích huynh vào cốc, nếu có cơ hội gặp lại thì ta sẽ tận lực tương trợ!
Nếu Thích Thiếu Danh không tự mình đoạt chân truyền với mình, hắn cũng sẽ không để ý mà giúp Thích Thiếu Danh một tay.

- Vậy cảm ơn nhé.
Thích Thiếu Danh cũng không khách khí. Mặc dù hắn trời sinh tính cao ngạo nhưng cũng không phải người ngu. Ô Đàm Thảo không dễ có được, nếu được Đường Kiếp tương trợ, cơ hội sẽ tăng lên nhiều. Lúc trước hào sảng phóng khoáng như thế, ít nhiều gì cũng sẽ có dụng ý bên trong. Lúc này nói:
- Đúng rồi, An Như Mộng có thể cũng sẽ đi Vô Hồi Cốc, ngươi phải cẩn thận.

- An Như Mộng sao?
Đường Kiếp cảm thấy kì quái.

An Như Mộng là học sinh bên ngoài của Thiên Tình Tông, không có khả năng trở thành chân truyền, nàng đến Vô Hồi Cốc làm gì? Nghĩ vậy Đường Kiếp hỏi:
- Chẳng lẽ là vì tài nguyên trong cốc sao?

- Không.
Bất ngờ chính là Thích Thiếu Danh lại nói:
- Nàng là đi làm thuê.

- Làm thuê?
Nghe cái từ này, ánh mắt của Đường Kiếp chợt thu lại:
- Ai?

- Long Đảo.

- Hóa ra là hắn.
Đường Kiếp hiển nhiên hiểu được, xem ra đây chính là Long Đảo đang chiêu mộ nhân sĩ cho nhiệm vụ thứ hai của mình, không khỏi mỉm cười nói:
- Đường đường là thiên chi kiều nữ, không ngờ cũng bắt đầu vì linh tiền mà khom lưng?

Thích Thiếu Danh không cảm thấy kỳ quái:
- Chỉ cần ra giá tốt, ta cũng có thể làm như thế.

Hắn nói ra lời này, Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền cười ha ha.

Thích Thiếu Danh này bình thường lạnh lùng như băng sơn, không nghĩ tới lại nói ra như thế, quả nhiên cho dù có bề ngoài nhã nhặn như thế nào, thật ra cũng đều có tâm buồn rầu.

Lúc này nhìn thấy Đường Kiếp cười phóng khoáng như vậy, trong mắt Thích Thiếu Danh cũng hiện ra mỉm cười:
- Chúc ngươi may mắn.

- Ngươi cũng thế.
Đường Kiếp trả lời.

Lúc này Thích Thiếu Danh mới rời khỏi.

Đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại nói:
- Đường Kiếp.

- Hả?

- Cẩn thận người bên cạnh ngươi.

Nói xong lời này, Thích Thiếu Danh xoay người rời đi.

————————————

Cầm tiền, Đường Kiếp đi tới Linh Diệu Phường liền thấy ở đây rất ồn ào, tuy là buổi chiều nhưng lại vô cùng náo nhiệt.

Ngày mai chính là đại chiến Vô Hồi Cốc, tất cả học sinh có chí chân truyền đều đến trên phố tìm bảo vật để chuẩn bị chiến tranh.

Kết quả chính là ngay cả giá cả cũng theo đó mà tăng lên một ít.

Cũng may giá vật mà Đường Kiếp cần dùng cũng không quá cao, sau khi vội vàng mua vật mình cần xong, Đường Kiếp liền quay trở về Đào Nhiên Cư.

Mở rộng trận đồ, Đường Kiếp đặt tài liệu đã mua vào bên trong đó, bắt đầu bày trận, sau khi bày biện tốt mới giao trận đồ cho Y Y, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Có bố trí liên hoàn này, trừ phi Vệ Thiên Xung và Y Y xui xẻo đến mức trực tiếp bị chuyển tới trước mặt yêu thú Khai Trí thượng phẩm, nếu không cho dù gặp phải yêu thú trung phẩm cũng có thể bảo toàn mạng sống.

Hoàn thành xong chuyện này, Đường Kiếp liền cùng Y Y học thuật pháp tâm đầu ý hợp kia.

Một đêm này, đám học sinh có chí chân truyền gần như không thể nghỉ ngơi.

Phong Nhã đình, Thị Mộng không ngừng qua lại ở bên trong viện, thân hình biến hóa, Ngân Tiêu Châm trong tay rất nhanh bị rơi xuống.

Trong tiếng vù vù, ngân châm đâm vào trên bia vị, đuôi châm run run.

Nhìn ngân châm còn lệch khỏi hồng tâm một khoảng rất xa, Thị Mộng mang vẻ mặt đau khổ tự nói:
- Thời gian một đêm làm sao có thể nắm giữ được loại thuật pháp này chứ? Đánh cũng đánh không chính xác, cho dù có bỏ độc cũng vô dụng. Phải nghĩ biện pháp khác….

Sáo trúc trong tay vô ý dạo qua một vòng, trước mặt Thị Mộng đột nhiên sáng ngời:
- Có rồi!

Phanh!

Ngân tiễn bay vụt đánh vào một khối núi đá, nổ tung khiến đất đá bay đầy trời.

- Thật đẹp!
Một học sinh ở bên cạnh vỗ tay:
- Uy lực rít gào của Long thiếu gia lại tăng, lần này tiến tới Vô Hồi Cốc, thiếu gia nhất định sẽ lấy được Băng Diệm Hồng Liên!

Mặc Long Đảo không có chút cảm xúc thu hồi trường cung:
- Có lấy được Băng Diệm Hồng Liên, ta không quan tâm, ta muốn chỉ là giết chết được Đường Kiếp.

Nói xong tay của hắn đã khẽ vuốt vuốt yết hầu.

Một trận chiến Học Tử Lâm, hắn dưới sự khinh thường bị Đường Kiếp một kích xẹt qua yết hầu, dù chưa chết nhưng lại trở thành hổ thẹn lớn nhất cuộc đời.

Hắn vốn là con trai của chân nhân, vốn dĩ không thèm để ý đến vị trí chân truyền, chỉ là muốn thông qua một trận chiến này để thành danh, không nghĩ tới cuối cùng thành danh lại là Đường Kiếp.

Trận chiến Học Tử Lâm, hắn lấy một địch trăm, hung ác giết chóc, trước mặt mọi người chém chết Lư Phi, đến mức không có người dám nhảy ra ngăn cản, cũng đã có người gọi hắn là mãnh hổ.

Hắn tự nghĩ mình là cửu thiên cừu long, tự nhiên không thể nào ưa nổi đầu mãnh hổ như Đường Kiếp.

Khẽ thu tay trở về, mạnh mẽ nắm chặt thành quyền, Long Đảo ngoan độc nói:
- Trận chiến này Đường Kiếp hẳn phải chết!

Thu Phong cư.

Ầm ầm!

Một chưởng đánh vào trên một cây đại thụ, lá cây đều bay xuống dưới.

Kiếm quang chợt nổi lên tạo ra bão táp, tạo ra một trận thiên địa triều dâng.

Đợi đến lúc mưa gió ngừng, kiếm quang dừng lại, kiếm được thu về liền thấy trên không trung có vô số lá cây đang rơi xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy mỗi lá cây đều bể thành mười mảnh, từng mảnh rất đều giống như nhân công cắt quần áo,

Một kiếm này không ở tại uy lực mà là ở chỗ hoàn mỹ.

Diệp Thiên Thương kéo ra một kiếm hoa, đẩy lá rụng đầy đất, trên mặt đất liền xuất hiện một chữ:
- Đường!

Long Đằng cư.

Một trận gió lốc vừa thổi qua trong này.

Một gã học sinh khôi ngô mặc trang phục đen đứng nghiêm trang tại chỗ, trong vòng ba thước quanh thân thể hắn không hề có một vật, bên ngoài ba thước lại chất đầy đá vụn, mảnh đao.

Nhìn cảnh tượng này, học sinh kia hài lòng gật gật đầu, nắm chặt thiết quyền nói:
- Nghe nói gần đây có một học sinh mới tên là Đường Kiếp, tu luyện Vô Tướng Kim Thân, đánh vỡ kỷ lục Thiên Ngự Điện, năng lực hộ thân rất cường phải không?

- Vâng thưa đại sư huynh!
Một học sinh trả lời.

- Tốt lắm, lần này đến muốn cho hắn biết Vô Tướng Kim Thân của hắn càng mạnh thì Cực Chiến Chân Cương của ta sẽ càng mạnh hơn.

Sương Tuyết đình.

Một cô nương mặt hoa da phấn mặc áo tìm đang ngồi ngẩn người một mình, dưới chân có một sói lớn màu đen đang nằm úp sấp.

Nàng lấy tay chống mặt suy nghĩ một hồi lâu, khi con Sói khi cúi đầu phát ra tiếng hừ hừ mới khiến nàng tỉnh lại từ trong trầm tư.

Nhìn sói lớn dưới chân, nữ tử đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Được rồi cục cưng, không cần gấp quá. Vào Vô Hồi Cốc…. có khi sẽ cho ngươi ăn.

Vườn Tĩnh Tâm.

Vệ Thiên Xung đang ôm tiểu hồ ly, lúc này nó đang ăn thức ăn mà nó thích nhất.

Hắn thâm tình chân thành nói:
- Bảo bối, chúng ta ở chung với nhau trong thời gian dài như vậy, thiếu gia ta thấy mình không quá bạc đãi ngươi, lần này tiến vào Vô Hồi Cốc ngươi nhất định phải giúp ta, không giống như mấy lần trước là tốt rồi….