- Vô Hồi Cốc sao? Đó là nơi nào.

Ở bên trong Vườn Tĩnh Tâm, Vệ Thiên Xung đang ngồi ở vị trí của mình, ôm tiểu hồ ly hỏi.

Kỳ lạ là Đường Kiếp và Thị Mộng cũng không hề cười nhạo Vệ Thiên Xung ngu ngốc.

Đường Kiếp chỉ là nghiêm mặt nói:
- Vô Hồi Cốc là nơi đám học sinh thí luyện.

- Hóa ra là nơi thí luyện à, vậy thì có gì phải khẩn trương chứ?
Vệ Thiên Xung cười nói.

Hắn đã nhập vào Linh Hồ, căn bản là có thể tham gia thí luyện. Nếu Vô Hồi Cốc là nơi thí luyện, vậy thì xem ra, nhiệm vụ chính thứ hai chính là sử dụng thí luyện để thử nghiệm năng lực của đám học sinh.

- Vô Hồi Cốc khác với nơi khác.
Đường Kiếp nói:
- Là một nơi thí luyện bị phong ấn.

- Phong ấn? Vì sao phải phong ấn?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.

Thị Mộng thở dài:
- Thiếu gia, ngài thật sự nên đi học cho tốt đi.

- Thôi thôi.
Đường Kiếp không để ý nói:
- Tinh lực của thiếu gia có hạn, cứ để hắn tập trung toàn lực để tu luyện, có cái gì không rõ thì chúng ta sẽ nhắc nhở. Về phần nói vì sao phong ấn, thật ra là có liên quan tới linh khí tuần hoàn.

Cái gọi là linh khí tuần hoàn chính là chỉ tu giả sau khi chết, linh khí sẽ trở về với thiên địa.

Chính là vì linh khí tuần hoàn liên tục cả ngàn vạn năm nên Tê Hà Giới mới không ngừng sinh sôi linh khí tài năng, tạo dựng nên một thế hệ đại anh hào.

Nhưng nếu nhìn lại trong lịch sử, mọi người sẽ phát hiện ra thời điểm hiện tại và thời điểm sớm nhất vẫn khác nhau rất lớn.

Thời kì Thái cổ, khắp nơi đều là đất hoang, không có văn minh, các tộc hỗn chiến.

Nhân loại khi đó, mỗi người đều có thể tu luyện, nguyên nhan là do sự dư thừa của linh khí. Mặt dù thuật pháp rất thưa thớt, nhưng ít ra thì đồ tu luyện lại không ít.

Nghe nói loài người lúc đó, thậm chí không có Ngọc Môn Thiên Tỏa cũng có thể tự mình vượt qua ải, thổ nạp thiên địa, hấp thu tinh hoa.

Nhưng mà theo sự biến đổi của ngàn vạn năm, có thể tự mình thành tài lại càng ngày càng ít.

Toàn bộ Tê Hà Giới đều được chỉnh sửa, dần dần liền biến thành sự tách rời của tiên và phàm trần, tu giả cùng người phàm mặc dù vẫn ở cùng một mảnh thiên địa nhưng lại sống bên trong hai thế giới khác nhau.

-…. Nguyên nhân lớn nhất trong chuyện này chính là linh khí trong giới càng ngày càng ít, đã dần dần không ủng hộ phàm nhân tự mình tu luyện nữa.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

- Linh khí trong giới càng ngày càng ít sao?
Vệ Thiên Xung kinh ngạc:
- Chẳng lẽ là bởi vì có quá nhiều Tiên Đài đại năng phá giới lên trời mang đi linh khí sao?

Đường Kiếp và Thị Mộng nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Thị Mộng nói:
- Tiên Đài đại năng mang đi linh khí không sai, nhưng một tiên lực so với thế giới không khác gì cây kim so với biển cả. Cho dù qua ngàn vạn năm có vô số người phi thăng phá giới cũng không thể khiến linh khí trong giới loãng như vậy.

- Vậy thì vì sao?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.

- Bởi vì phân phối không cân đối.
Đường Kiếp trả lời.

- Phân phối không cân đối?

- Đúng, phân phối không cân đối…
Đường Kiếp trịnh trọng nói.

Sau khi tu giả chết, linh khí quay về với thiên địa, tuy rằng bản thân linh khí không cố định nhưng cũng không có nghĩa là có thể cùng quy thiên.

Cái này cũng giống như tuy không khí Bắc Kinh bị ô nhiễm nhưng không có nghĩa là Quảng Châu cũng bị ảnh hưởng.

Bởi vậy linh khí của tu giả bị chết đi chỉ có thể căn cứ vào thực lực ảnh hưởng đến một nơi, các loại học sinh Linh Đài Cảnh như Vệ Thiên Xung mà ngay cả ảnh hưởng một nơi cũng không thể làm được sẽ trực tiếp tiêu tan.

Nhưng cũng vì nguyên nhân này lại giúp nhân loại có được cơ hội cướp lấy linh khí trong thiên địa.

Thử nghĩ một chút, nếu có một ít tu giả trước khi chết đã phong ấn lại nơi mà mình tọa hóa khiến linh khí không thể chạy, vậy thì kết quả sẽ như thế nào?

Cũng giống như nơi thuộc về Binh Chủ bình thường, chỗ bị phong ấn nhất định sẽ trở thành một động tiên, trong đó tràn đầy linh khí, có cây tinh hoa khắp nơi, thuận tiện nhất để tu luyện!

Nếu như trường kỳ thời gian dài sẽ như thế nào?

Phải biết rằng không phải tu giả nào cũng sẽ chết tha hương.

Luôn vẫn có một ít người tu luyện tới cuối vẫn không thể tiến thêm, trải qua vô số năm liền tọa hóa ngay tại chỗ. Mà chỉ cần tọa hóa trong động tiên ở nơi này sẽ tương đương với đặt hết sức lực tu luyện cả đời ở đây.

Ý nghĩa tồn tại lúc ban đầu của môn phái chính là ở chỗ này.

Không ai biết phương pháp này là ai phát minh ra, nhưng sự thật chính là, phàm là đại môn phái gần như đều có nơi tọa hóa của chính mình, có thể là động thiên, cũng có thể là phúc địa.

Những nơi này chính là nơi tập trung nhiều linh khí nhất, có thể nói gần bốn phần linh khí Tê Hà Giới đều tập trung ở bên trong động tiên này, còn dư lại mới phân bố toàn bộ thế giới.

Cái gọi là lịch sử lâu đời ở Tê Hà Giới cũng không phải là một danh từ đơn giản, mà là đại biểu cho nội tình phong phú, đại biểu cho việc khó khăn trong việc đào tạo nhân tài. Mà nội tình bên trong một đại môn phái, đầu tiên phải xem là sức lực động tiên tích góp được.

Vì sao sau khi Ngũ Thần Giáo tự đại thất bại, tuy có truyền lưu công pháp nhưng thực lực lại dần dần suy yếu, khó có người mới xuất hiện.

Ý nghĩa của chân truyền là cái gì?

Ngoại trừ có danh sư ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là đệ tử có tư cách tiến vào phúc địa tu luyện.

Tất cả toàn bộ đều rất muốn cướp lấy hoặc chia cắt tài nguyên của thiên địa này.

Cũng là vì nguyên nhân như vậy nên linh khí trong Tê Hà Giới mới có thể loãng, Không phải là bởi vì nó thiếu linh khí, nó mất đi có lẽ chỉ một thành, nhưng bị chia cắt lại ít nhất hơn bốn thành.

Tê Hà Giới chỉ có một nửa linh khí sẽ không thể giống như ban đầu dễ dàng đánh vỡ gông xiềng ngọc môn, thế gian cũng từ đây có cả hai tiên và phàm trần cùng tồn tại.

Trừ cái đó ra, các đại môn phái vì tiến thêm một bước, đạt thêm càng nhiều tài nguyên nữa đã sử dụng một ít phương pháp khác tận khả năng khóa linh khí lại để phục vụ cho chính mình.

Trong đó có một loại chính là ruộng đất ngàn năm.

Cái gọi là ruộng đất ngàn năm chính là phương thức trồng trọt để kéo dài môn phái.

Mọi người đều biết, của quý trong thế gian năm số càng cao càng tốt.

Nhưng hàng năm đều có tu giả, mỗi thời đại đều có thiên tài, ai cũng mơ tưởng linh thực ngàn năm,

Chưa nói đến ngàn năm, chỉ một gốc cây linh thảo trăm năm đã cực kỳ hiếm lạ rồi.

Lại không có người có kiên nhẫn tự mình gieo trồng.

Các đại môn phái sử dụng ruộng đất ngàn năm là để bảo đảm tài nguyên sẽ không cạn kiệt,

Ở nơi linh khí dư thừa sẽ xuất hiện ngàn mẫu Linh Điền, phân loại linh thực sắp xếp theo từng năm, mỗi năm lấy một mẫu, sinh sôi không ngừng, tuần hoàn không ngớt, tức là thỏa mãn lúc ấy cần cũng thỏa mãn cho sự cần thiết mai sau.

Cái này một người không thể hoàn thành, chỉ có đại môn phái trường kỳ mới có thể tạo nên.

Hiện giờ động tiên Ánh Nguyệt Đàm của Tẩy Nguyệt pháp còn có một ngàn 800 mẫu Linh Điền, lấy một ngàn tám trăm năm làm hạn định, mỗi năm lấy một mẫu, gây trồng linh thực, truyền bá rộng rãi là nơi dành cho tầng thứ nhất của môn phái.

- Hóa ra là như vậy….
Vệ Thiên Xung nghe được liền líu lưỡi.

Một ngàn 800 mẫu Linh Điền, lại là sinh trưởng vô cùng vô tận…., ở bên trong động tiên, một mẫu linh thực hàng năm có thể sinh sống được trong một ngàn tám trăm năm, giá trị này có thể tưởng tượng được.

Đây là sức lực của đại môn phái, là sức lực thời gian, là sức lực tích lũy qua vô số thế hệ, không phải chỉ một người có thể làm được.

- Nhưng cái đó có quan hệ gì với Vô Hồi Cốc?
Vệ Thiên Xung còn có chút không rõ.

- Linh vật liệu trong Ánh Nguyệt đàm đều hiếm có, người có tư cách hưởng dụng cũng đều là nhân vật từ Thiên Tâm trở lên. Như vậy thì đệ tử ở tầng dưới phải làm thế nào?
Đường Kiếp hỏi lại.

Trong lòng Vệ Thiên Xung nhảy dựng, cuối cùng hiểu rõ, nhảy dựng lên kêu:
- Chẳng lẽ Vô Hồi Cốc chính là một động tiên phong ấn phục vụ cho đệ tử trong tầng dưới sao?

- Đúng vậy.
Đường Kiếp và Thị Mộng cùng nhau gật đầu.

- Đó là chuyện tốt!
Vệ Thiên Xung kích động:
- Bên trong hiển nhiên sẽ có vạn mẫu Linh Điền, vô số linh thực, cho dù không có linh thực ngàn năm thì linh thực trăm năm cũng không ít, nếu có thể lấy được thế nào cũng phát tài.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp và Thị Mộng lại cùng nhau nói.

Vệ Thiên Xung rốt cục nhận thấy một chút không đúng:
- Khẩu khí của các ngươi không ổn, chuyện tốt như vậy mà mặt các ngươi khổ như vậy làm cái gì?

Đường Kiếp cười nói:
- Trọng địa của Tẩy Nguyệt phái khác với chúng ta, Vô Hồi Cốc không phải nơi nuôi nhốt mà là nuôi thả.

- Nuôi thả?

- Đúng, nói đúng hơn là nơi đó ngoại trừ có linh thực trăm năm cũng có cả Yêu thú trăm năm…!

Vừa nghe nói như thế, toàn thân Vệ Thiên Xung liền run lên, rốt cục biết được vì sao vẻ mặt hai người này lại cổ quái như thế.

- Yêu thú trăm năm…
Vệ Thiên Xung run run một chút:
- Ta nhớ yêu thú một khi qua trăm năm, yêu thú tổi thiểu cũng phải là Khai Trí kỳ?

- Đúng vậy!
Hai người tiếp tục đồng thanh.

- Dường như Khai Trí kỳ sẽ giống như Thoát Phàm Cảnh?

- Đúng vậy.

- Dường như yêu thú bình thường sẽ mạnh hơn tu giả cùng cấp một chút?

- Đúng vậy!

Vệ Thiên Xung một đường hỏi, Đường Kiếp và Thị Mộng lại một đường trả lời, vô số câu trả lời đúng vậy khiến bắp chân Vệ Thiên Xung đều run rẩy.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa quên con yêu hổ khủng bố trên núi Hổ Gầm kia.

Đây chính là một yêu hổ thông linh thượng phẩm chưa tiến vào Khai Trí kỳ, cũng đã đủ nghiền ép hắn.

Mà hiện tại bọn hắn lại muốn đi đoạt bảo bối trong cốc của một đống yêu thú Khai Trí kỳ.

Cái này chính là tìm chết a!

Nghĩ đến đây, Vệ Thiên Xung đột nhiên nhảy dựng lên:
- Ta không đi, tuyệt đối không đi!

Không hề cảm thấy kỳ quái với câu nói của Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp cười nói:
- Ta có thể hiểu được tâm tình của thiếu gia, thế nhưng người cũng không cần lo lắng như vậy. Tuy rằng Vô Hồi Cốc kia có yêu thú Khai Trí kỳ nhưng cũng không phải khắp nơi đều có.

- Ngươi nói bậy, đó là nơi phong ấn, chắc chắn là trăm năm, vừa ra chính là Khai Trí đầy cốc, làm sao có thể không nhiều lắm chứ?

Đường Kiếp vẫn thong dong nói:
- Bởi vì Vô Hồi Cốc đã từng mở ra vào mười năm trước và hai mươi lăm trước, Đó là các học sinh Thoát Phàm Cảnh thí luyện, số lượng lớn yêu thú đã bị tàn sát. Hiện giờ chỉ qua mười năm, đại bộ phận yêu thú bên trong chưa trở thành Khai Trí kỳ được.

- Hóa ra là như vậy, nói như vậy là mở ra trước thời hạn sao?

- Cũng không thể nói rõ là mở trước thời hạn được. Cũng giống như nơi nuôi thả như Vô Hồi Cốc vẫn chưa tính là trọng địa của Tẩy Nguyệt phái, tuy có khôi phục và phát triển tuần hoàn, nhưng lại không có quy chí kiên thủ bất động. Bởi vậy thời gian phong ấn của Vô Hồi Cốc cũng không phải hạn định nhất định phải là trăm năm một lần, mà là căn cứ vào ngay lúc đó cần phải hoạt động trọng yếu.

- Vậy là tốt rồi.
Vệ Thiên Xung bấm ngón tay tính tính:
- Mười năm…. cũng không lâu lắm, vậy cũng không có bao nhiêu yêu thú có thể đột phá tới Khai Trí kỳ nha? Thế nhưng thượng phẩm chắc không ít, vẫn có nguy hiểm đáng sợ.

- Đúng là nguy hiểm đáng sợ.
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Tuy nhiên nếu bởi vậy mà nghĩ tới Khai Trí kỳ không hề có là sai lầm. Mặc dù nói yêu thú sinh trưởng trong mười năm gần như không có khả năng tiến đên Khai Trí kỳ, nhưng đừng quên nơi đó không phải nơi hòa bình. Giữa yêu thú và yêu thú cũng sẽ có cắn nuốt lẫn nhau, có thể sẽ sinh ra một ít mãnh thú cường lực. Hơn nữa mười năm trước Vô Hồi Cốc mở ra, tuy rằng đám học sinh Thoát Phàm Cảnh săn giết số lượng lớn yêu thú nhưng cũng có một ít may mắn trốn thoát. Những con trốn thoát được, cho dù không có trăm năm nhưng cũng có thời gian tu luyện rất lâu, có khả năng xuất hiện Khai Trí kỳ rất lớn, thậm chí còn có yêu thú Khai Trí trung phẩm hoặc là thượng phẩm.

Thị Mộng lại lạnh lùng tiếp lời:
- Nếu như là một ít yêu thú Khai Trí kỳ giải hoạt sớm biết thực lực mình kém, ẩn nấp không ra, rất có thể sẽ vượt qua mấy lần đi săn, thời gian sống sót còn vượt qua hơn trăm năm, thậm chí cũng có thể có cả mấy trăm năm.

Vệ Thiên Xung nghe xong lại sửng sốt lần nửa:
- Đây chẳng phải là ngay cả biến cũng sẽ có sao?

Đường Kiếp cười cười:
- Cái đó sẽ không có. Yêu thú biến hóa, thiên địa kịch biến khó có thể che giấu. Tẩy Nguyệt phái có chuyên gia trông coi, nếu có chi thú biến hóa tất nhiên sẽ phái chân nhân tiến đến săn bắt. Học sinh đi thử luyện, cho dù có khó khăn cũng đều có cực hạn, tuyệt sẽ không xuất hiện loại sự tình này với Thoát Phàm Cảnh. Nếu như nói ở bên trong Hổ Khiếu Cốc, Thông Linh thượng phẩm là cực hạn, như vậy ở bên trong Vô Hồi Cốc, Khai Trí thượng phẩm chính là cực hạn, hơn nữa số lượng tuyệt đối sẽ không nhiều.

- Khai Trí thượng phẩm…. hiện tại ta ngay cả Thông Linh thượng phẩm cũng không thể đánh lại!
Vệ Thiên Xung mặt mày nhăn nhó nói.

- Cho nên nói nhiệm vụ lần này chúng ta phải làm không phải là giết chết nhiều yêu thú, mà là làm thế nào để sống sót mà hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Kiếp từ từ nói.

- Ngươi nắm chắc có thể giúp ta còn sống trở về phải không?
Vệ Thiên Xung cầm cánh tay Đường Kiếp nói.

- Đương nhiên, thiếu gia còn chưa tin ta sao?
Đường Kiếp cười nói.

Vệ Thiên Xung nghe được câu này mới bớt buồn đau.

Ba người lại hàn huyên một lát, lúc này Đường Kiếp và Thị Mộng mới cùng nhau rời khỏi.

Vừa mới đi ra khỏi cửa, Thị Mộng đã bắt Đường Kiếp lại nói:
- Sao ngươi không nói cho thiếu gia, Vô Hồi Cốc là nơi phong ân không thể trực tiếp tiến vào, mà cần thông qua Vô Tự trận Truyền Tống?

Cái gọi là Văn Tinh trận Truyền Tống chính là người bị vận chuyển chỉ biết đại khái về phương hướng, nhưng lại không biết được vị trí cụ thể.

Nói trắng ra là từng người tiến vào trong cốc, một khi sau khi tiến vào cũng chỉ là một thân một mình, đừng nghĩ có thể đi theo một đoàn.

Nam Bách Thành có tâm muốn tác rời Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp ra, làm sao lại để bọn hắn có cơ hội cùng nhau tiến vào trong cốc? Sở dĩ lựa chọn Vô Hồi Cốc cũng bởi vì nơi này không Vô Tư trận Truyền Tống.

Đường Kiếp thở dài:
- Hiện tại hắn có dũng khí tiến vào Vô Hồi Cốc cũng đã không tệ rồi, ngươi lại muốn nói cho hắn biết về Vô Tự trận Truyền Tống có thể không hù chết hắn sao? Đừng quên nhiệm vụ lần này, phàm trần không dám tiến vào đấy liền tương đương với tự động từ bỏ. Hắn đã được tuyển chọn để truyền thừa, nếu lại tự động buông tha chẳng phải sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

- Đúng vậy.
Thị Mộng cũng thở dài, sờ sờ cằm:
- Sao ta lại cảm thấy nhiệm vụ lần này có chút hợp ý với chúng ta?

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời bật cười ha hả:
- Làm gì có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Mặc kệ như thế nào chúng ta cũng không thể dễ dàng buông tha. Bên thiếu gia ta vẫn tương đối yên tâm, có Khôi Lỗi, có Yêu Hồ, ta cũng để Y Y đi cùng hắn. Có ba người này đi cùng, hắn tiến công không đủ nhưng tự bảo vệ mình lại có thừa. Ngược lại ngươi mới là người khiến ta lo lắng.

Nói xong hắn lấy ra một vật giao cho Thị Mộng.

- Đây là….

- Ngân Tiêu Châm, một bộ thuật khí cũng không tệ lắm.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Tặng cho ngươi sử dụng đấy.

Sau khi Kim Cầu lớn dần lên, Đường Kiếp cũng không cần lấy châm ra nữa, bây giờ tác dụng của Ngân Tiêu Châm đối với hắn đã giảm đi, hiện tại giao cho Thị Mộng dùng mới thích hợp.

- Nhưng ta không biết dùng châm.

- Không sao cả, ném ra là được rồi, châm sáo sẽ tự thu hồi. Cho dù không có thuật pháp thì uy lực của bộ châm này cũng không hề kém. Đúng rồi, nếu có dư tiền thì mua một ít độc dược bỏ lên trên cũng được.

- Dùng độc hình như không tốt lắm?

- Cũng không phải là ngươi dùng với người khác, dùng với yêu thú là được rồi, có thể lựa chọn thuốc tê cường lực khiến địch nhân mệt mỏi, tốt nhất là xách thêm một lá bùa hộ thân, dù sao có còn hơn không.

- Ân, nếu thế thì ta sẽ không khách khí nữa.
Thị Mộng vui mừng nhận lấy.

Lần đầu tiên từ lúc hắn chào đời tới nay có một thuật khí thuộc về mình, không nghĩ tới lại là do Đường Kiếp đưa cho hắn, khiến hắn càng thêm cảm kích Đường Kiếp.

Ngẫm nghí một chút, hắn nói:
- Nhưng mà ta vẫn còn có chút lo lắng cho thiếu gia.

- Yên tâm đi. Ngọc bất trác bất thành khí, ta tin tưởng thiếu gia có thể qua được cửa ải này.
Đường Kiếp an ủi hắn nói:
- Đúng rồi, nhập cốc liền nhìn thẳng hắn, tận lực đừng để hắn nói chuyện với người khác, để tránh để lộ tin tức.

- Ta hiểu!

Bên trong Vườn Tĩnh Tâm, lỗ tai Vệ Thiên Xung không khỏi nóng lên, cảm giác thấy việc này có chỗ nào đó không đúng, nhất thời nghĩ mãi vẫn không rõ, lắc lắc đầu không hề tự hỏi nữa, lập tức trêu đùa tiểu hồ ly.