Từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chân truyền thứ nhất, Học viện Tẩy Nguyệt khôi phục lại vẻ thường ngày.
Không ai biết nhiệm vụ thứ hai sẽ đến lúc nào, bởi vậy ai cũng nắm chắc thời gian khổ luyện .
Học viện bề ngoài bình tĩnh không có sóng, kỳ thật gió lốc đã xuất hiện từ lâu.
Điểm khác với trước là, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, Vệ Thiên Xung trở thành ngôi sao mới nổi của học viện Tẩy Nguyệt. Thân phận dự bị chân truyền này đủ làm sáng mắt một số kẻ không biết nội tình, còn những người biết chuyện cũng chỉ có thể hâm mộ Vệ gia may mắn, tìm được một người hầu học tài năng.
Cũng may sau khi từ núi Hổ Gầm quay về, Vệ Thiên Xung vùi đầu khổ luyện, không chịu ảnh hưởng bên ngoài, không hề biết mình đã thành nhân vật phong vân.
Phần lớn tư liệu quý giá rời tay đổi về một bình đan dược tu luyện quý giá, Vệ Thiên Xung tu luyện không biết mệt mỏi, cố gắng tăng cường bản thân.
Vẫn có rất nhiều việc không hiểu, nhưng so cảnh con ông cháu cha trước đây, rõ ràng Vệ Thiên Xung đã trưởng thành hơn nhiều.
Thỉnh thoảng Vệ Thiên Xung sẽ cùng Thị Mộng đi Hổ Khiếu Cốc, không phải vì trên núi Hổ Gầm có chỗ gì tốt mà là để gia tăng kinh nghiệm đối chiến.
Tuy phần lớn thời gian là lỗ vốn, nhưng theo từng trận chiến, kinh nghiệm thực chiến của Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều đã nâng cao, không còn gặp nguy hiểm thì chân tay luống cuống như trước đây nữa.
Nửa tháng về sau, Vệ Thiên Xung hoàn thành đột phá, chính thức tiến giai Linh Hồ.
Lúc này học sinh đồng kỳ cũng đã có hơn trăm người trước sau tiến vào, trong đó bao gồm An Như Mộng, Thái Quân Dương và một đám nhân vật có thiên phú tuyệt hảo.
Chạy bốn vòng đuổi theo một đám thiên tài, chênh lệch không tính quá xa, Vệ Thiên Xung đã có thể kiêu ngạo.
Tin tức truyền tới Vệ gia, cả nhà chúc mừng!
Từ đó về sau theo Đường Kiếp an bài, Vệ Thiên Xung lựa chọn một môn thuật pháp mới: Âm phong chiến tốt.
Âm phong chiến tốt là vô số âm linh bậc thấp tương đối tinh nhuệ trong âm giới, so với Câu Tà Âm Binh thì hùng mạnh hơn rất nhiều, cái hiếm là còn kèm thuật pháp âm phong tấn công, lúc di chuyển có thể hóa gió mà đi, trên phương diện chiến đấu hay tốc độ thì đều là thượng thừa.
Chỗ không tốt duy nhất là là âm phong chiến tốt không thể đồng thời triệu tập ra nhiều như Câu Tà Âm Binh, hơn nữa lúc triệu tập chỉ có thể triệu tập một con. Dù vậy, cũng giúp thực lực của Vệ Thiên Xung tăng trưởng lớn.
Ngoài ra Vệ Thiên Xung còn học một môn hộ thể Phong tráo thuật.
Phong tráo thuật này không giống những cái khác, thông qua hy sinh một tên âm binh, lực phòng ngự của Phong tráo thuật được quyết định bởi thực lực của âm binh, ưu việt lớn nhất là thi pháp cực nhanh, ít cần khổ luyện, cũng không tiêu hao linh khí.
Sau trận chiến ở núi Hổ Gầm, Vệ Thiên Xung đối với chuyện mình từng trống rỗng không thể phóng thích pháp thuật thủy chung không thể tiêu tan, vì nguyên nhân đó nên mới lựa chọn thuật pháp này.
Đường Kiếp hiểu điều này nên cũng đồng ý.
Sau khi học hai thuật pháp này, những ngày kế tiếp Vệ Thiên Xung không ngừng khổ luyện ngày đêm.
Còn lại là cố gắng bồi dưỡng tình cảm với tiểu hồ ly.
Theo thực lực của y nâng cao, lại hết lòng chiếu cố tiểu hồ ly khiến thái độ của nó cũng có chút đổi mới, không còn như lúc trước cự tuyệt hắn tới ngàn dặm, mặc dù vẫn chưa chỉ huy được, nhưng cảm tình đã có phần sâu sắc.
Về phần Thị Mộng, vì tư chất thiên phú hữu hạn, lại không có tài nguyên, khoảng cách tới Linh Hồ còn rất xa. Tuy nhiên y cũng không buồn mà tiếp tục luyện tập thuật pháp hữu hiệu, tranh thủ giúp thiếu gia trong nhiệm vụ kế tiếp.
Y vốn định học thêm vài môn thuật pháp công kích để giúp thiếu gia, nhưng không ngờ Đường Kiếp lại bảo y học một môn đào độn thuật pháp, hơn nữa còn phải tu luyện thuật này.
Thị Mộng tuy khó hiểu, nhưng y cũng giống Vệ Thiên Xung, đã quen nghe theo Đường Kiếp, bởi vậy cũng làm theo.
Về phần Đường Kiếp, mỗi ngày đều theo lẽ thường tu luyện. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, trung tâm tu luyện chuyển dời đến phương diện Tử Điện Túng Thân Pháp.
Tử Điện Túng Thân Pháp là một loại thân pháp hùng mạnh của Tẩy Nguyệt phái, tu luyện tới cao thâm, thân hình như điện, phiêu hốt như gió, bất kể chiến đấu hay bỏ chạy đều có ưu thế lớn. Trước đây Đường Kiếp dựa vào khí lực mạnh mẽ, không chuyên tâm tu luyện Tử Điện Túng Thân Pháp, lúc này lại dùng tám phần tâm lực vào phương diện này, còn hai thành tâm lực thì dùng cho tu luyện Thần Đình Thiên Biến.
Tu luyện Thần Đình Thiên Biến là vì phát triển kim đạn ngày ấy.
Đường Kiếp để lại hơn một vạn linh tiền nhưng không bố trí vào các khoản khác mà tiếp tục mua lượng lớn phế khí.
Khí lực tiến mạnh thêm một bước, Binh Tự Quyết cũng dần thuần thục, số lần sử dụng Binh Tự Quyết mỗi ngày dần gia tăng, nhu cầu với phế khí cũng ngày càng lớn.
Trong hai tháng ngắn nhủi, Đường Kiếp mỗi ngày phải dùng mấy trăm linh tiền tinh luyện các loại phế khí, hơn một vạn tiền nhanh chóng bay đi, kim đạn cũng phát triển to thành cỡ quả bóng bàn.
Kim đạn này không biết cắn nuốt bao nhiêu vũ khí mới lớn được tới mức này, thật khiến Đường Kiếp thổn thức không thôi.
Lô phế khí hôm nay đã đập hết, Đường Kiếp lần nữa biến thành kẻ nghèo hèn, trên người ngoài mười miếng linh tiền thì không còn vật gì khác, kim đạn trong tay đã to bằng quả trứng gà.
Vuốt ve kim cầu, Đường Kiếp tráo tới tráo lui, tâm niệm vừa động, chỉ thấy kim cầu màu vàng trong lòng bàn tay dần kéo dài, cuối cùng tạo thành một thanh dao găm.
Nhìn dao găm trong lòng bàn tay, Đường Kiếp khẽ mỉm cười, ngón tay khẽ nhúc nhích, dao găm nhanh chuyển động trên đầu ngón tay hắn như đang khiêu vũ mà không gây ra chút tổn thương nào, cuối cùng tạo thành một đường cong duyên dáng trên đầu ngón tay rồi mới biến mất không thấy gì nữa.
Nếu người khác nhìn thấy kỹ xảo thành thạo này chỉ e phải chấn động, Đường Kiếp mới tu luyện được bao nhiêu năm, thực tế đều là dựa vào công năng của Thần Đình Thiên Biến, mượn dùng sức mạnh cho thuật pháp, nhanh chóng quen với các chủng hình thái và kỹ xảo sử dụng vũ khí.
Dao găm biến mất, cánh tay trái Đường Kiếp chấn động, chỉ thấy tay phải hiện ra kim mang, một cái găng vàng bao lấy tay Đường Kiếp.
Vẫn là do kim mang kia biến thành.
Đường Kiếp thử một chút, ngay cả Đoạn Tràng Đao cũng không chém vỡ được lớp phòng ngự của găng tay, chỉ có điều, găng tay này có thể ngăn cản thương tổn trực tiếp, nhưng đối với những thuật pháp mang theo hiệu quả đặc thù thì vẫn không ngăn cản được, dù vậy cũng là một kiện vũ khí phòng thủ có một không hai.
Cuối cùng Đường Kiếp vẫy tay, tâm niệm chuyển động, kim cầu hóa thành chỉ sáo mang trên tay.
Năm mũi chỉ sáo sắc bén thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng tùy ý đấm một quyền, không cần thúc dục linh lực đã đánh nát một khối đá lớn.
Theo thể tích kim cầu gia tăng, biến hóa cũng gia tăng, uy lực của Binh Tự Quyết càng thêm hung dữ, nhưng không còn khó sử dụng giống trước đây.
Có vật này trong tay, hào khí trong lòng Đường Kiếp tỏa ra, tự nghĩ cho dù đối mặt với Thoát Phàm Cảnh thượng sư, cũng có lực đánh một trận.
Đang lúc hăng hái, chợt nghe bên thắt lưng vang một tiếng nhỏ.
Cúi đầu nhìn ngọc bội gửi tới.
Là Hứa Diệu Nhiên.
Trái tim Đường Kiếp nóng lên.
Gỡ xuống ngọc bội xuống nhìn, mặt trên hiện ra một hàng chữ đẹp:
- Đại hội mấy hôm trước được thứ bốn, đã thua bởi Tần sư tỷ, Thẩm sư tỷ với Lam sư huynh. Tức chết ta. Ôi, ai bảo họ là thiên tài chứ, thua thì thua vậy. Chàng thế nào? Đại hội thế nào? Được rồi được rồi, ta biết chàng không thể nói, không cần trả lời ta, vẫn là chúc chàng mọi chuyện thuận lợi. Bà bà lại tới tìm ta, nói tới đây thôi, tạm biệt.
Đường Kiếp rất muốn nói cho nàng biết, hắn không tham gia đại hội học viện, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đi tranh giành chân truyền, không ai có hứng thú tranh giành chút đan dược hay thứ hạng kia. Có chút thực lực cũng đều che giấu, đại hội học viện năm nay sớm đã trở thành thịnh yến chân truyền.
Đáng tiếc cuối cùng hắn chẳng thể nói được gì với Hứa Diệu Nhiên, chỉ biết nhìn ngọc bội thở dài.
Việc không thể trả lời tin tức giày bò hắn, hắn không nhịn được cầm lấy hạc giấy, rồi lại thở dài đặt xuống.
Cảm giác chỉ có thể nhìn chứ không thể làm cũng giống như nhìn thấy một dáng vẻ động lòng trên mạng lại nằm ngoài tầm tay, khiến người ta khó chịu, cũng cũng khiến người ta hoài niệm.
Văn Tâm cách Nhai Hải quá xa, dù có viết thư, chỉ e nửa năm sau cũng chẳng tới nơi.
….
Đường Kiếp chấn động!
Đúng vậy!
Viết thư!
Dựa vào gì không thể viết thư?
Dù thế nào, Văn Tâm và Nhai Hải vẫn có mậu dịch lui tới, cho dù một phong thư phải nửa năm mới đến, nhưng vẫn có thể viết!
Vì sao không thể dùng hạc giấy đưa thư chứ, thở ngắn than dài?
Thư đến chậm vẫn là thư, chỉ cần đối phương nguyện ý chờ, có bao lâu cũng chẳng hề lâu lắm.
Đường Kiếp vỗ trán:
- Ta thật ngốc, chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Nghĩ là làm, hắn lập tức quay về Đào Nhiên Cư, lấy giấy bút bắt đầu viết.
Lần viết này mất cả buổi chiều.
Thư rất dài, rất dài.
Như muốn nói sau lúc chia tay mọi chuyện vẫn bình an, Đường Kiếp nói một số chuyện, thậm chí cả một số không thể nói cũng viết hết lên thư, hết một trang lại một trang.
Mãi đến lúc hơn hai mươi trang giấy xếp thành một chồng, Đường Kiếp mới phát hiện trời đã hoàng hôn.
Dừng bút, đọc lại thấy không có gì quá phận khiến con gái người ta không tiếp nhận được, Đường Kiếp mới cất chúng vào phong thư, đi về phía dịch trạm.
Đem thư giao cho một học sinh, học sinh đó chỉ nhìn thoáng qua địa chỉ, kinh ngạc nói:
- Thiên Nhai Hải Các?
- Phải, Thiên Nhai Hải Các, ta có bằng hữu ở đó.
Đường Kiếp cười đáp.
- Thật sao.
Học sinh kia cười cười, nhìn tên người nhận thư:
- Hứa Diệu Nhiên... Không ngờ là một giai nhân. Tuy nhiên Thiên Nhai Hải Các cách đây rất xa, e phong thư này phải rất lâu mới tới nơi!
- Đúng vậy, nhưng cứ đến được là được.
Gửi được thư, tâm tình Đường Kiếp cũng khá hơn, giống như nhìn thấy phong thư ngồi xe, ngồi thuyền, cứ thế từ từ đến tay Hứa Diệu Nhiên; dường như nhìn thấy nét cười rạng ngời sức sống của Hứa Diệu Nhiên; dường như nhìn thấy phong thư bay qua gió qua biển, giao cho một người...
Vào lúc suy nghĩ hỗn loạn, lại nghe thấy tiếng gọi dồn dập.
- Đường Kiếp, Đường Kiếp!
Quay đầu lại chỉ thấy một người từ xa chay tới, đúng là Thị Mộng.
Thị Mộng chạy như bay, tình huống cấp bách nên dùng thuật pháp mới kết hợp Phong thể thuật bay nhanh tới chỗ Đường Kiếp la lớn:
- Tìm ngươi khắp nơi, sao ngươi lại ở chỗ này?
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Nhiệm vụ thứ hai!
Thị Mộng kêu to, nhưng trên mặt không thấy vẻ vui mừng.
- Nhiệm vụ gì?
Đường Kiếp vội hỏi.
- Vô Hồi Cốc!
- Cái gì?
Đường Kiếp nghe tiếng chấn động:
- Không ngờ là Vô Hồi Cốc?
- Đúng, Vô Hồi Cốc. Lạnh đến thắng cả ngọn lửa Hồng Liên!
Thị Mộng lặp lại một lần, trên mặt hiện vẻ sầu khổ:
- Thật không nghĩ sẽ tới đó... Đường Kiếp, có phải ngươi đã đoán được trước nên mới bảo ta học đào bào thuật pháp không?
- Ta chỉ biết nhiệm vụ kế tiếp sẽ không tốt đẹp gì... Nhưng lại không ngờ là nơi đó.
Đường Kiếp cũng cười khổ.
Hắn nhìn Thị Mộng:
- Hy vọng trong khoảng thời gian này, ngươi không lười nhác tu luyện.
Gương mặt Thị Mộng khổ sở.
Y đương nhiên không lười biếng, vấn đề thời gian tu luyện ngắn ngủi, còn Vô Hồi Cốc hung hiểm vượt mức tưởng tượng.