Sáng sớm, Đường Kiếp đầu tiên đi một chuyến tới Linh Đài Các tìm Thủy phu nhân trả món lợi tức một trăm ngàn linh tiền.

Đương nhiên hắn không trả hết mà để lại nợ mười ngàn linh tiền.

Lúc bạn không có tiền trả nợ, chủ nợ hận không thể tới nhà bạn sống.

Nhưng khi bạn có tiền trả nợ, đám chủ nợ vẫn sẽ hận bạn không thể mượn thêm.

Tiền, vĩnh viễn không ở trong tay người cần nó nhất.

Mà đối với Đường Kiếp, việc duy trì tình trạng thiếu nợ sẽ có lợi cho hành động sau này của hắn. Cố Trường Thanh, Vệ Thiên Chí đều là ví dụ rõ ràng nhất. Đường Kiếp cũng dần thấy rõ bản thân, trời sinh cũng không phải người an phận gì, nếu thế, không bằng dùng phần thiếu nợ này mua bảo hiểm cho mình.

Có phần bảo hiểm này, hắn càng thêm người can đảm xuất kích, đạt được nhiều lợi nhuận hơn nữa.

Kỳ thật thứ hắn mượn lúc này không còn là tiền, mà là quyền, là thế!

Dù vậy, Thủy phu nhân thấy hắn trả một lúc hết món nợ chín vạn thì vẫn giật mình không ngừng.

- Xem ra con rối một trăm ngàn linh tiền kia của ngươi đã giúp ngươi lời không ít tiền đâu.
Thủy phu nhân cười nói.

Nàng dùng con rối chưa từng tồn tại trêu ghẹo Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp da mặt mỏng hơi ngượng ngùng, chỉ có thể cúi đầu nói:
- Không có sự ủng hộ lớn lao của phu nhân, Đường Kiếp cũng không có ngày hôm nay.

Thủy phu nhân cười cười, nhìn Đường Kiếp như nhìn con cháu trong nhà:
- Chung quy vẫn là ngươi có tài mới đi được tới bước này. Nhưng phiêu lưu vẫn cứ là phiêu lưu, đi hiểm một lần, may mắn thành công thì thôi. Nhưng trường kỳ đi trên vách núi, cũng khó tránh lúc trượt chân. Con đường sau này vẫn nên đi theo con đường của mình mới là chính đạo.

Đường Kiếp nghe mà xấu hổ, biết Thủy phu nhân đang nhắc nhở, cũng là đang cảnh cáo hắn, chớ có cho Tẩy Nguyệt phái thật sự không biết gì, chỉ là có một số việc cuối cùng phải giả bộ hồ đồ thôi.

Vội vàng đứng lên đáp lại:
- Cảm ơn phu nhân chỉ điểm, tiểu tử hiểu rồi.

- Uhm.
Thủy phu nhân chỉ vào túi Giới Tử của Đường Kiếp:
- Trong túi ngươi còn có bao nhiêu tiền?

- ... Một vạn hai ngàn tiền.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp thành thật trả lời.

Thủy phu nhân mỉm cười:
- Khôn vặt... Nhưng vậy cũng tốt, sau này có ai nói chuyện này, cũng đỡ để người ta nói chúng ta bất công. Đúng rồi, trong túi ngươi còn món gì tốt chưa xử lý? Lấy cho ta xem. Cũng đều là bán, giao cho ta đến xử lý còn hơn để tiện nghi cho người khác.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đúng là có đồ tốt vẫn chưa xử lý, cũng không biết là vật gì, có gì giá trị, vừa hay mời phu nhân chỉ điểm.

Nói xong, liền hạt châu thu được lúc giết chết Cố Trường Thanh lấy ra.

Sau khi đoạt được thứ này, lúc nhàn rỗi Đường Kiếp cũng từng nghiên cứu, nhưng vẫn không biết nó là thứ gì.

Nói nó là bảo vật, nhưng có đưa vào bao nhiêu linh khí cũng không có phản ứng.

Nói không phải bảo vật, có thể được Cố Trường Thanh trịnh trọng cất giấu trong túi Giới Tử thì cũng không thể là vật phàm.

Hắn cũng từng tới chỗ các thương gia hỏi thăm, đáng tiếc đám danh gia chỉ biết ngồi công đường xử án này cũng không có ai biết, thậm chí còn nói vật này không đáng một đồng.

Chuyện tới bây giờ, Đường Kiếp cũng không muốn lừa Thủy phu nhân, thành thật lấy ra.

Thủy phu nhân nhìn hạt châu, quả nhiên ồ lên một tiếng:
- Vật ấy đúng là có chút kỳ dị.

Cẩn thận nhận lấy không rời mắt, chân mày đã cau vào một chỗ.

- Phu nhân nhận ra thứ đó sao?

Thủy phu nhân nhíu mày, hồi lâu sau mới nói:
- Vật này rất cổ quái, chất liệu chưa bao giờ nghe qua, linh khí đi vào mà không có phản ứng, nhìn không ra là vật gì, e là phải từ cấp chân nhân trở lên mới biết được.

Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp:
- Đây là thứ ngươi lấy từ chỗ Cố Trường Thanh?

Đường Kiếp gật đầu.

Thủy phu nhân suy nghĩ một chút nói:
- Nếu ngươi tin ta thì để hạt châu lại đây, ta đi tìm người xem rốt cuộc hạt châu này là vật gì.

Đường Kiếp gật đầu nói:
- Nếu đã giao cho phu nhân, đương nhiên là tin tưởng phu nhân.

Thủy phu nhân vừa lòng cười:
- Dù cho hạt châu này là vật gì, quyết cũng không phải vật phàm. Ngươi có thể tín nhiệm ta như thế, ta cũng không bạc đãi ngươi. Mười ngàn tiền kia làm đặt cọc, ta cũng không muốn lợi tức của ngươi, ngươi tự tu luyện cho tốt đi.

Đường Kiếp nghe xong mừng rỡ, cúi mình thật sâu với Thủy phu nhân:
- Đa tạ phu nhân ưu ái.

Lúc này Thủy phu nhân mới phất tay, cho hắn rời đi.

Rời khỏi Linh Đài Các, Đường Kiếp đi tới Tĩnh Tâm Viên.

Vệ Thiên Xung đang hăng hái khổ luyện ở bên trong vườn, nhiệm vụ Lâm Lãng hoàn thành khiến y thấy hy vọng thành công, tu luyện cũng cố gắng gấp bội, ngày ngày khổ tu, tiến bộ cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này thấy Đường Kiếp đi tới, Vệ Thiên Xung hưng phấn quát:
- Đường Kiếp, nhận của ta một chiêu!

Lưỡi búa thấu xương trong tay bổ ra một đao linh hoạt, tiếng gió sắc bén chém về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp bước lên nửa bước, tiện tay đánh vào tay Vệ Thiên Xung, nhưng không ngờ Vệ Thiên Xung đẩy tay lại, một hỏa cầu nghênh diện đánh tới.

- A?
Đường Kiếp không ngờ sẽ có biến hóa này, bị bắt thu tay lại, ngọn lửa kia ầm một tiếng tiêu tan trước mặt Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung thu búa cười nói:
- Thế nào?

- Hỏa Cầu Thuật của ngươi có tinh tiến à?

- Uhm, mấy ngày này luôn luôn khổ luyện.
Vệ Thiên Xung hưng phấn trả lời.

Hỏa Cầu Thuật này y tu luyện từ lâu nhưng vẫn chưa quen tay, mỗi lần giao chiến đều không phóng thích được. Ngược lại Quỷ Phủ Thuật dùng để chế tác con rối, do thường xuyên tu luyện nên tinh tiến hơn Hỏa Cầu Thuật nhiều.

Trận chiến ở Lâm phủ giúp Vệ Thiên Xung phát hiện vấn đề của mình, bắt đầu có ý thức bù lại sở đoản, Hỏa Cầu Thuật cũng dần tu luyện thành thạo.

- Không phải nói ngươi tạm thời không cần vội vã luyện thuật pháp, nâng cao cảnh giới trước sao?
Đường Kiếp hỏi.

Vệ Thiên Xung gãi đầu:
- Ta cũng biết, nhưng tấn thăng cảnh giới đâu phải ngày một ngày, không biết khi nào xuất hiện nhiệm vụ thứ hai, ta cũng muốn nâng cao bản thân, chia sẻ với ngươi.

Thì ra là vậy? Đường Kiếp cười cười:
- Tiểu thiếu gia quả nhiên hiểu chuyện hơn lúc trước.

Vệ Thiên Xung nghe mà ngượng ngùng.

- Tuy nhiên không có ý tưởng tốt, không có chuẩn mực chính xác cũng không được, Hỏa Cầu Thuật uy lực vẫn quá nhỏ, luyện tập cũng vô ích.

Vệ Thiên Xung cười hì hì:
- Ta biết, đây không phải gió trợ thế lửa mà...

Y nói chuyện lộn xộn, Đường Kiếp cũng không rõ gió trợ thế lửa và việc y luyện Hỏa Cầu Thuật có quan hệ gì, cũng không để ý tới, chỉ thản nhiên nói:
- Tùy ngươi. Tuy nhiên Hỏa Cầu Thuật chỉ giúp ngươi nâng cao thực lực một cách hữu hạn, trong khoảng thời gian ngắn, nếu muốn thực lực đột phá, ngươi cần tìm phương pháp khác.

- Hả? Ngươi có phương pháp?
Vệ Thiên Xung nghe thấy mừng rỡ.

- Ngươi đã quên trong tay ngươi còn có một bảo bối tốt, nhưng vẫn chưa phát huy được uy lực của nó sao?
Nói xong ánh mắt của Đường Kiếp đã dừng lại trên người tiểu hồ ly cách đó không xa.

Nhìn tiểu hồ ly kia, Vệ Thiên Xung bừng tỉnh nhưng ngay sau đó lại nhụt chí nói:
- Vô dụng, hồ ly thối này không biết tại sao, căn bản không nghe ta đấy, dọc theo đường đi mặc kệ ta gặp bao nhiêu nguy hiểm cũng không ra tay, ngay cả nó có bản lãnh gì ta cũng không biết. Ta thấy hơn phân nửa là đồ rác rưởi, chỉ có thể làm sủng vật.

- Rác rưởi?
Đường Kiếp cười lạnh:
- Nếu nó là rác rưởi, chỉ sợ thế gian chẳng còn con thú nào nữa rồi.

- Hả?
Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ:
- Đường Kiếp ngươi nói là...

- La Thiên Thần là nhân vật bậc nào? Được lão giữ bên người, dù là rác rưởi cũng có thể sửa dở thành hay, vốn ta từng cười nhạt chuyện ngươi gặp kỳ ngộ, nhưng giờ xem ra tiểu hồ ly này thật có chỗ không bình thường. Sở dĩ nó không nghe lời ngươi sai khiến, không phải vì nó quá yếu, mà là vì năng lực của nó quá lớn nên... khinh thường ngươi!

Lúc Đường Kiếp nói chuyện, tiểu hồ ly đang nhắm mắt ngủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiếp, một đôi mắt hồ ly tỏa ra hào quang rực rỡ.

Vệ Thiên Xung nhìn thấy cảnh tượng cũng phải bật thốt:
- Đường... Đường Kiếp... Nó có thể nghe hiểu chuyện!

Nói ra những lời này, cổ họng của Vệ Thiên Xung cũng the thé lên rồi.

Yêu thú chưa tới Khai Trí Kỳ, sẽ không có khả năng này, không có khả năng nghe hiểu nhân loại nói gì.

Hổ yêu trên núi Hổ Gầm có thể hiểu tiếng người là do huyết mạch kế thừa, nhưng không ngờ tiểu hồ ly trước mắt cũng có thông nhân tính, việc này quá hiếm lạ.

- Có cái lạ đâu. Nếu không có trí tuệ, sao có thể dụ dỗ ngươi sa vào bẫy của nó.
Đường Kiếp cười lạnh.

Vệ Thiên Xung đỏ mặt:
- Không đề cập tới chuyện này nữa, vẫn còn nói.

Đường Kiếp nhíu mày:
- Thiếu gia, xem xét một chuyện không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải học cách lý giải hàm nghĩa phía sau.

- Hả?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.

Đường Kiếp nói:
- Ta vừa mới nói, tiểu hồ ly này có năng lực rất lớn. Nhưng nếu nó năng lực rất lớn, vì sao lúc trước bắt ngươi còn phải sử dụng cạm bẫy? Ngươi chưa từng nghĩ tới vấn đề này sao?

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, y trời sinh ngây thơ chất phác nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, được Đường Kiếp nhắc nhở liền tỉnh ngộ, bật thốt:
- Chẳng lẽ năng lực của tiểu hồ ly này không sử dụng trong chiến đấu?

- Cũng có thể là hoàn toàn tương phản...
Đường Kiếp ý vị thâm trường nói.

Tiểu hồ ly kia quay người, lông hồ ly dựng đứng, lập tức lùi ra sau, ánh mắt nhìn Đường Kiếp đầy vẻ cảnh giác.

Đường Kiếp cười cười:
- Thế nào? Giờ biết sợ rồi sao? Vậy lấy bản lĩnh thực sự ra đi, nếu không chớ trách ta lột da rút gân, nấu ngươi thành một nồi linh nhục.

Nói xong bàn tay đã chộp về phía tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly hét nhọn một tiếng rồi chợt nhảy lên, bốn chân dừng lại trên không trung như đứng trên mặt bằng, cứ như vậy trốn ở trên không trung nhìn Vệ Thiên Xung:
- Thiên Phú Lăng Ba Bộ!

Dù gì y cũng là học sinh Tẩy Nguyệt, dù lúc thi học kỳ phải từng gian lận mới quan được. Nhưng thứ yêu hồ vừa phóng thích rõ ràng là một loại pháp thuật thiên phú Lăng Ba Bộ hiếm thấy, đi trên không như đất bằng, cũng có thể bay.

Đáng thương cho Vệ Thiên Xung mang theo đồ ranh con này đi qua nửa Văn Tâm Quốc mà không biết nó có thể bay, hơn nữa yêu thú trời sinh huyết mạch mạnh mẽ, dù không có lực lượng xưng hùng như yêu thú, nhưng mang theo một Vệ Thiên Xung cũng không thành vấn đề.

Khó trách trước đây sống chết nó cũng không chịu để lộ bản lĩnh, đây đúng là một tọa kỵ tiên thiên rất tốt!

- Không chỉ có vậy!
Đường Kiếp cười lớn, mạnh mẽ đạp xuống đất, xông về phía yêu hồ.

Hồ yêu kia ở trên không trung nhưng vẫn linh hoạt như cũ, thân hình nhanh chóng quay ngược lại tránh để Đường Kiếp bắt.

Đường Kiếp vồ hụt, cười dài một tràng, trong tay xuất hiện thêm Đoạn Tràng Đao.

Vệ Thiên Xung nhìn mà khẩn trương hô:
- Đừng giết nó!

Đây chính là yêu thú có thể ngự không, giá trị vô cùng quý báu. Phải biết nhóm học sinh tuy có thể học pháp thuật bay nhưng linh khí hữu hạn, dù có là học sinh bậc Linh Hải chỉ cầm cự được khoảng nửa canh giờ là tiêu hao hết linh lực.

Do nguyên nhân này nên dù có thuật pháp phi hành, đám học sinh vẫn cần tọa kỵ thay vì đi bộ, còn đám Đường Kiếp đương nhiên càng không học, vì đa phần các pháp thuật bay hiện giờ chỉ có tốc độ hữu hạn, bất lợi trong chiến đấu, khoe mẽ nhiều hơn thực dụng.

Yêu hồ này có thiên phú lăng không, dù là tốc độ cũng đã vượt xa thuật pháp bình thường, thật sự bảo bối tốt hiếm có.

Đường Kiếp vẫn cười lớn nói:
- Không tuân mệnh lệnh, dù có giá trị lớn hơn nữa cũng đâu có ích gì? Hoặc là chết, hoặc là hàng!

Nói xong Đoạn Tràng Đao hung hăng đánh xuống, kình phong thổi quét, không chút lưu tình.

Yêu hồ nhìn Đoạn Tràng Đao bổ tới, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, thân hình như quỷ mị chớp động trong hư vô, dùng hết sức tránh né được một đao kia, thân hình vội nhào ra dừng ở không trung, mắt lạnh nhìn Đường Kiếp, đôi mắt màu lục đã hiện lên huyết sắc, tỏ ý tức giận.

Ngay sau đó nó há chiếc mỏ nhọn, nhằm về phía Đường Kiếp phát ra âm thanh Xi..Xiiii...

Ánh trăng lưỡi liềm từ trong miệng nó hiện ra, màu bạc sáng bóng bay về phía Đường Kiếp.

Đối mặt với chiêu này này, Đường Kiếp như rất sợ hãi, không chỉ không dám dùng cơ thể chống cự, ngược lại còn gấp bụng, lăn tại chỗ một vòng.

Hình bán nguyệt bay qua, sượt qua đỉnh đầu của Đường Kiếp, rơi vào một ngọn núi giả trong sân.

Cứ xẹt qua trơn tru như vậy, đầu tiên ngọn núi giả kia vẫn bất động, nhưng sau đó chỉ thấy nửa phần núi giả đã ầm ầm rơi xuống, chỉ lưu lại một mặt cắt trơn nhẵn.