Tốc độ của con thuyền không chậm, nhưng trong mắt Vệ Thiên Xung, hiện tại nó đi chậm như rùa bò. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám đông vô cùng ồn ào, rất nhiều hoc sinh đều đang đuổi theo Đường Kiếp, gã nóng ruột giậm chân không ngừng, miệng hô to:
- Mau lên! Mau lên!
Trên bờ Đường Kiếp chạy như điên, mấy trăm học sinh đang đuổi theo sau lưng hắn.
Trong đó có người đã ghen ghét Đường Kiếp từ lâu, hô hào khẩu hiệu:
- Đánh! Đánh!
Nhất thời tiếng hô nổi lên khắp nơi.
Một đạo hào quang thuật pháp đầu tiên lóe lên, đánh thẳng vào sau lưng Đường Kiếp.
Tử Điện Túng Thân Pháp của Đường Kiếp cũng rất nhanh, nhưng cũng không thể nhanh bằng bản thân thuật pháp. Đạo hào quang đánh lên người hắn, khiến hắn lảo đảo một chút, lập tức càng có nhiều học sinh đuổi theo, trong tay họ bắt đầu phóng ra từng đạo thuật quang.
- Đáng chết.
Đường Kiếp biết rằng tình thế không ổn.
Những học sinh này không có nghĩ tới, nhiều người cùng ra tay một lúc thì hậu quả sẽ thế nào.
Bọn họ có lẽ không có ý định giết người, nhưng khi nhiều người cùng đứng ném đá một lúc, cho dù là voi có khi cũng bị nện chết.
Chuyện như vậy, Đường Kiếp không chỉ mới nghe qua một lần.
Thấy vô số thuật pháp đang bay đến, trong lòng Đường Kiếp càng tức giận.
Hắn cho rằng mình từ trước tới nay làm việc gì cũng khiêm tốn nhẫn nại, cũng không có ý định tranh giành điều gì, chính vì vậy mới được mấy người Tạ Phong Đường yêu thích. Nhưng đối mặt với đám người đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, dù thông minh thế nào cũng vô dụng. Lúc này, chiến đấu trở thành phương pháp giải quyết duy nhất.
- Được! Các ngươi đã muốn chiến, vậy thì chiến đi.
Đường Kiếp gầm lên.
Lần đầu tiên trong đời, Đường Kiếp thực sự bị đám học sinh này chọc giận. Lúc này hắn không lùi bước mà tiến lên, đi về hướng đám học sinh đang lao tới.
Lồng Ngưng Thủy được phát động.
Vô Tướng Kim Thân được phát động.
Thuật pháp đánh lên người hắn, nổ thành nhưng mảnh quang hoa lớn, ngay khi đó, thân mình Đường Kiếp như tia chớp, vọt vào trong đám người.
Hai bên vốn đang chạy như điên, bởi vậy trong nháy mắt, Đường Kiếp đã tiến vào trong đám người, Đọan Tràng Đao trong tay chém ra một tia quang diễm mãnh liệt, mạnh mẽ bổ về phía một học sinh.
Gã học sinh đó hoàn toàn không ngờ rằng, Đường Kiếp lại dám quay lại phản công, nhất thời không kịp ứng phó, bị Đường Kiếp chém trúng. Trảm Phong Đao bổ xuống, gần như bổ đôi người gã ra, gã đau đớn thét lên một tiếng rồi bị văng ra ngoài.
Khí thế Đường Kiếp không giảm, tiếp tục điên cuồng xông vào trong đám người.
Năm trăm học sinh là con số quá lớn, nếu thực sự để bọn họ tùy ý thi pháp, chỉ sợ mỗi người một pháp thuật, đã đủ khiến Đường Kiếp không đỡ nổi. Nhưng lúc này hắn vọt vào trong đám đông, đám học sinh không dám tùy ý phóng pháp thuật, chỉ sợ tấn công nhầm phe mình. Cũng có người không quản sống chết của người khác, đánh loạn cả lên, nhưng thường đều không đánh trúng Đường Kiếp, ngược lại là làm bị thương kẻ đứng bên cạnh Đường Kiếp.
Nhưng, những người bên cạnh Đường Kiếp không hề kiêng kỵ gì hết.
Có người là học sinh khóa trên, cũng có người học sinh khóa thấp, có người nắm giữ một hai môn pháp thuật, cũng có người thực lực cao cường…
Đường Kiếp đôi mặt với một đám người như bầy hổ đang lao đến, lúc này bọn họ đều đồng tâm hiêp lực, phóng xuất ra sức mạnh của bản thân. Lúc này trên bờ hồ Ngọc Đới, trình diễn một cảnh thiết hỏa cuồng triều.
Linh sóng triều động, phong hỏa nổ ra, tạo thành sắc thái kích động, khiến lòng người càng thêm tham lam cuồng nhiệt.
Dưới sự công kích hung mãnh này, Đường Kiếp tựa như một con cá mập hổ đag tới lui tuần tra trên mặt biển, dòng nước chảy cuồn cuộn, sóng đánh tới đánh lui, chung quanh là đám người đông đúc, ánh sáng thuật pháp như những cơn sóng lớn đánh vào người hắn. Dựa vào cơ thể mạnh mẽ, Đường Kiếp ra sức cuồng xung, ý chí chiến đấu như đạt tới đỉnh điểm, Đoạn Tràng Đao bổ xuống liên tiếp, tạo ra khí thế ngút trời.
- Gràoooo!
Đường Kiếp gầm lên, phóng thích hoàn toàn sự điên cuồng, hoang dã của bản thân, đặt toàn bộ cảm xúc lên lưỡi đao.
- Thiên Liệt Trảm!
- Đao quang mạn vũ.
- Đi mau.
Chưa đợi thuyền cập bờ, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đã nhảy lên mặt đất, bay nhanh về phía đỉnh núi, vừa đi được vài bước, chợt thấy có người đứng chắn ở trước mặt.
- Diệp Thiên Thương?
Thị Mông kinh hãi hô lên.
Người ngăn bọn họ lại, chính là người ngày trước ở thư viện Lưu Vân truy kích bọn họ - Diệp Thiên Thương.
Tay cầm trường kiếm, Diệp Thiên Thương hừ một tiếng:
- Xem ra Lâm Lãng quả thực bị các ngươi giết chết, nói, các ngươi giấu đầu người ở đâu?
Sau khi mất dấu Đường Kiếp ở thư viện Lưu Vân trở về, tìm kiếm tư liệu lại trúng vào kế của Đường Kiếp, khiến gã đi một vòng lớn mà chẳng được gì.
Sau khi Lâm Lãng bị giết, Diệp Thiên Thương liền đoán bọn Đường Kiếp đạt được đầu người, là việc duy nhất có thể chắc chắn ngoài đám người Liễu Hồng Yên. Chính bởi vậy, gã liền cấp tốc trở về, cũng không giống với những kẻ khác, mà ngược lại lại trấn thủ ở trong học viện, nơi không được phép đánh nhau.
Mặc dù gã đứng trong núi, nhưng vẫn quan sát động tĩnh bên hồ, nhìn thấy hai người thông qua được khám xét, liền có thể khẳng định đầu Lâm Lãng không ở trên người bọn họ. Nhưng sau khi cuộc chiến xảy ra, hai người này lại vội vã trở về núi, càng khiến Diệp Thiên Thương biết rõ suy nghĩ của mình là đúng, đa phần đối phương đã dùng phương pháp nào đó đưa được đầu người về học viện, bởi vậy lúc này trực tiếp hiện thân chặn bọn họ lại.
Vệ Thiên Xung cả giận nói:
- Không liên quan tới ngươi, tránh ra.
Nói xong đã nghiêng người muốn lách qua, không ngờ Diệp Thiên Thương lại vung tay lên, chém một kiếm về phía Vệ Thiên Xung. Vệ Thiên Xung sợ hãi, vội vàng lui về phía sau:
- Diệp Thiên Thương, ngươi dám động thủ? Nơi này đã là học viện, tất cả các học sinh không được đánh nhau ở đây.
- Sai.
Sắc mặt Diệp Thiên Thương không đổi:
- Đúng là nếu học sinh đánh nhau, tất sẽ bị trừ điểm.
- Ngươi nói cái gì.
Trong lòng Vệ Thiên Xung chấn động mãnh liệt.
Diệp Thiên Thương thản nhiên trả lời:
- Nói cách khác, chỉ cần có thể chịu bị trừ điểm, đánh nhau một trận cũng không phải chuyện gì lớn. Mấy năm nay ta ở trong học viện khổ luyện, cũng không có sai phạm gì lớn, trong tay hiện tại còn hơn chín mươi điểm tích lũy, vẫn thừa khả năng đánh bảy tám trận đấy.
Những lời này như mọt đạo thiên lôi, hung hăng đánh vào đỉnh đầu Vệ Thiên Xung.
Đây chính là lý do vì sao Diệp Thiên Thương lại có gan, đứng ở đây chặn đường bọn họ. Gã không muốn đứng trong đám người chém giết, mà yên lặng đứng ở đây, chính vì chờ đợi giờ khắc này.
Nhìn ra được lối suy nghĩ của thường nhân, mới có thể sắp xếp ra thứ khác với người thường, đối với Diệp Thiên Thương mà nói, gã đợi giờ khắc này quá lâu rồi.
Lúc này trường kiếm trong tay chỉ ra, nhằm về phía Vệ Thiên Xung, Diệp Thiên Thương điềm nhiên nói:
- Kỳ thực các ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được. Các ngươi hẳn là dùng phương pháp gửi hàng, trực tiếp gửi đầu người về học viện? Cũng là một biện pháp hay, hiện tại thứ đồ đó có lẽ đang ở dịch trạm phải không? Đáng tiếc, đồ ở dịch trạm người không được chỉ định thì sẽ không lấy được, Vệ Thiên Xung chỉ cần ngươi viết cho ta một phong thư, nói rõ ta giúp ngươi lấy hàng, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.
- Ngươi đừng có mà mơ.
Vệ Thiên Xung giận gữ quát lên.
Vậy sao?
Diệp Thiên Thương khẽ mỉm cười, nhìn ra xa xa:
- Các ngươi vội vàng trở về, là vì muốn dùng đầu người hoàn thành nhiệm vụ, để giải vây cho Đường Kiếp? Tuy nhiên, có ta ở đây, các ngươi không thể đi đâu được cả. Cứ tiếp tục như vậy, không biết tên tiểu tử kia có thể kéo dài tới lúc nào.
Đôi mắt gã sáng như ngọn đuốc, nhìn về phía Đường Kiếp. Lúc này, cảnh chiến đấu hỗn loạn, Đường Kiếp càng không ngừng chạy vào giữa đám ngời, khiến cho bản thân chỉ phải tiếp nhận ba đến năm người công kích một lúc. Nhưng loại tiến công điên cuồng này, khiến cho thể lực và linh khí hắn tiêu hao rất lớn, vận khí không tốt đụng phải một hai kẻ mạnh, cũng khiến hắn bị thương không nhẹ. Nếu không phải khí lực của hắn lớn hơn người thường, Vô Tướng Kim Thân pháp lài là kiếm điểm công pháp, nếu đổi là người khác chắc đã ngã xuống từ lâu rồi.
Nhưng mặc cho hắn chống đỡ thế nào, cứ tiếp tục đánh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gục ngã.
Diệp Thiên Thương dù gấp nhưng vẫn ung dung nói chuyện, phân tích điểm yếu của hai người, khiến Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều không biết nói gì.
Hai bên nhìn chằm chằm nhau, Vệ Thiên Xung dậm chân nói:
- Được, ta viết cho ngươi một lá thư, nhưng ngươi phải hứa với ta, lấy được đầu người xong phải lập tức đi giao nhiệm vụ, cứu Đường Kiếp.
Không biết từ lúc nào, trong mắt Vệ Thiên Xung, tính mạng của Đường Kiếp đã quan trọng hơn chân truyền.
Việc này đối với Diệp Thiên Thương chẳng khó khắn gì cả, gã đang muốn ừ bừa, đột nhiên Thị Mộng kêu lên:
- Không được. Đường Kiếp vì thiếu gia mà lao tâm khổ tứ, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc thiếu gia từ bỏ chân truyền. Thiếu gia, bây giờ người lập tức đi lấy hàng, rồi đi thẳng tới bảng đài, ta ở lại ngăn cản gã.
Nói xong không đợi Vệ Thiên Xung trả lời, gã đẩy mạnh một cái, sáo trúc bắn ra một đạo kiếm khí, đâm thẳng vào Diệp Thiên Thương.
Diệp Thiên Thương không ngờ đối phương lại dám động thủ, nghiêng đầu tránh thoát, Vệ Thiên Xung cũng ngây người.
Thị Mộn kêu to:
- Đi mau.
Vệ Thiên Xung ừ một tiếng, sau đó vỗ vào con rối bài, con rối phi thân bay ra.
Vệ Thiên Xung chỉ vào Diệp Thiên Thương kêu lên:
- Ngăn gã lại.
Sau đó xoay người bỏ chạy.
- Khốn khiếp.
Nhìn Vệ Thiên Xung muốn chạy, Diệp Thiên Thương giận dữ, tay trái cong lại, bắn ra một luồng gió về hướng Vệ Thiên Xung.
Thân hình con rối lóe lên, chắn ngang sau lưng Vệ Thiên Xung, nghênh đỡ luồng gió, Yên La Bộ dưới chân Vệ Thiên Xung khởi động, chạy nhanh về phía đỉnh núi.
Diệp Thiên Thương hừ một tiếng, đang định đuổi theo Vệ Thiên Xung, thì Thị Mộng lại lao đến, hai tay giang ra, ôm chặt lấy Diệp Thiên Thương. Gã không có bản lĩnh gì cả, chỉ còn cách dùng chính mình để giữ chân đối phương.
Thấy Thị Mộng xông lại, trong mắt Diệp Thiên Thương lóe lên tức giận:
- Muốn chết!
Đang muốn xuất kiếm.
Thị Mộng không hề né tránh gào lên:
- Ngươi giết đi.
Diệp Thiên Thương lập tức dừng lại.
Gã ở trong học viện đánh nhau, liều mạng trừ một ít điểm tích lũy, tất nhiên là không vấn đề gì, nhưng nếu giết người, vậy không đơn giản chỉ là trừ điểm tích lũy thôi đâu.
Thị Mộng cũng là một tiểu tử lanh lợi, biết Diệp Thiên Thương không dám giết mình, nên không hề cố kỵ ôm chầm lấy gã.
- Khốn khiếp, ngươi nghĩ làm vậy có thể ngăn được ta hay sao?
Diệp Thương Thương quát lên, vươn người bay lên, thanh kiếm trong tay không tuốt ra khỏi vỏ, chỉ tiện tay chém về phía Thị Mộng, đồng thời phi chân đá vào người con rối.
Bang bang hai tiếng liên tiếp, gã đã đánh ngã Thị Mộng và đá lui con rối. Trường kiếm trong tay xoay ngang ra, người đi theo kiếm, đuổi theo Vệ Thiên Xung.
Xa xa có học sinh giám sát đang tiến lại, muốn ngăn cản Diệp Thiên Thương, gã liền vứt ra Học Sinh Lệnh:
- Tránh ra, đừng cản đường.
Người giám sát vừa nhìn thấy Diệp Thiên Thương, cầm lấy Học Sinh Lệnh, nhất thời không biết phải làm gì cho phải. Diệp Thiên Thương vội vã rời đi, đuổi theo phía sau Vệ Thiên Xung.
Ngay khi đang muốn bắt lấy Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung đột nhiên áp tay xuống dưới, quát:
- Chấn.
Trong lòng Diệp Thiên Thương cả kinh, chỉ nghe phía sau có tiếng bước chân ầm ầm, con rối giơ cao hai tay đập xuống đất. Một cỗ sức mạnh từ mặt đất truyền đến, khiến Diệp Thiên Thương chấn động.
Cùng lúc đó, Thị Mộng lại phi thân tới, ôm chặt lấy Diệp Thiên Thương, kêu lên:
- Thiếu gia, đi mau.
Diệp Thiên Thương nhấc khủy tay, nện vào lưng Thị Mộng. Cú đánh vô cùng mạnh, khiến Thị Mộng phu ra một phun máu, gã vẫn gào lên:
- Thiếu gia, đi mau đi.