Liễu Hồng Yên ánh mắt sắc bén, kéo dài giọng nói:
- Học sinh Tẩy Nguyệt, Trần Nãi Hạnh, Trần Nãi An, cướp bóc đồng môn, sát hại người vô tội, bán đứng chiến hữu, hãm hại bạn học, tội không thể tha, ấn luật xử tử. Môn hạ Luật Đường, Liễu Hồng yên chấp hành giới luật, thi hình phạt, mời Luật Đường tam bảo.
Theo lời nàng nói, khối Luật Tự Lệnh phát ra ánh sáng chói lòa, như bông hoa chiếu lên không trung, hiện ta ba đạo hư không, chính là một thanh đao, một thanh kiếm, và một lưỡi hái.
Trừng tà đao.
Giết ác kiếm.
Lục hồn câu.
- Tội ác tày trời, linh hồn đáng bị đày đọa, không được vào luân hồi, vĩnh viễn không sinh tồn được. Phán xử hình phạt lục hồn câu.
Cùng với tiếng nói vút cao của Liễu Hồng Yên, bàn tay mềm mại của nàng ta chỉ vào chiếc lưỡi hái, chiếc lưỡi hái trong không trung ngưng thành thực thể, bay về phía hai huynh đệ Trần gia.
Lục hồn câu là pháp bảo trừng phạt nặng nhất trong ba pháp bảo.
Đao gây tổn thương, kiếm lấy đi sinh mạng, còn lưỡi hái là diệt linh hồn.
Người bị hình phạt Lục Hồn Câu, ngoại trừ bị giết chết, linh hồn còn vĩnh viễn không được vào luân hồi, không thể đầu thai chuyển kiếp.
Đương nhiên, với thực lực của hai huynh đệ họ, cho dù không cần dùng Lục Hồn Câu, cũng không có tư cách chuyển sang kiếp khác, nhưng ý nghĩa của hình phạt này đại biểu sự trừng phạt khiến người ta sợ hãi.
Không ngờ kế sau Bình Tĩnh Nguyệt, không ngờ trong bốn người đó lại có người của môn phái.
Đương nhiên, không giống với Bình Tĩnh Nguyệt, Liễu Hồng Yên chân chính là người của Tẩy Nguyệt phái. Bởi vậy, cho dù hiện thân nhưng cũng là quang minh chính đại, đường hoàng chí khí, không hề sợ hãi.
Sự tình đến mức này, huynh đệ bọn họ biết đã phải lên đoạn đầu đài, cũng không còn cứu vãn được nữa.
Đối với Bình Tĩnh Nguyệt, bọn họ còn có thể giết người diệt khẩu, đụng tới người của Luật Đường, dù cho có làm gì cũng vô dụng. Nhưng lời vừa rồi của Liễu Hồng Yên đã được ghi vào Luật Tự Lệnh, gửi trở lại Luật Đường.
Chính vì được Luật Đường cho phép, nên nàng ta mới có thể mời hư ảnh của ba bảo vật.
Ba bảo vật đều là thần trân cấp bảo vật, chỉ là hư ảnh truyền tin cũng đã đưa tới uy năng, đủ để giết chết người bậc Thoát Phàm Cảnh.
Lúc này huynh đệ hai người họ hét to một tiếng, đồng thời bỏ chạy.
- Chạy đâu cho thoát.
Liễu Hồng Yên quát một tiếng, chỉ vào hai người đó. Lục hồn câu phóng ra một đạo ánh sáng, truy đuổi sau lưng hai kẻ đó.
Nhưng vào lúc này, hai huynh đệ Trần gia nhìn nhau. Trần Nãi An hét lên:
- Đại ca, hãy sống thay ta. Nhật nguyệt độn không!
Hai tay đánh một chưởng vào lưng đại ca mình, chính là Nhật nguyệt độn không pháp. Đã không bị Bình Tĩnh Nguyệt hạn chế, hai người có thể sử dụng độn pháp này rồi.
Chỉ có điều muốn sử dụng Nhật nguyệt độn không pháp cần phải có thời gian, lục hồn câu đang đuổi giết phía sau, nên hai huynh đệ bọn họ không thể đồng thời vận dụng, chỉ có thể hy sinh một người làm gia tốc, thành toàn cho người còn lại.
Trần Nãi Hạnh kích động nói:
- Huynh đệ, ta sẽ… Mẹ kiếp, ngươi….
Chỉ thấy bàn tay Trần Nãi An đặt sau lưng Trần Nãi Hạnh, sắc mặt âm u lạnh lẽo:
- Hay là để ta sống thay huynh đi.
Nói xong thân hình gã lóe lên, mạnh mẽ đánh bay Trần Nãi An đánh ra ngoài, bóng người gã ta biến trong không trung.
- A.
Cùng với đó là tiếng gào thét phẫn nộ của Trần Nãi Hạnh. Lục hồn câu lướt một vòng quanh đầu Trần Nãi Hạnh, sau đó thân thể Trần Nãi Hạnh nổ tung, một tia khói bay ra khỏi cơ thể gã, tan biến không thấy gì nữa.
Lục hồn câu bay một vòng trên không trung, không tìm thấy mục tiêu, cùng với đao và kiếm lặng lẽ tan biến.
Liễu Hồng Yên từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, thu hồi lệnh bài, sau đó lấy túi Giới Tử trong từ trong nội y ra, thả vào trong đó.
Hóa ra nàng ta cũng giống như Bình Tĩnh Nguyệt, cũng giấu túi Giới Tử trong nội y.
Làm xong mọi chuyện, nàng ta đi về phía Bình Tĩnh Nguyệt.
Hai cô nương nhìn nhau, sắc mặt Bình Tĩnh Nguyệt ảm đạm:
- Hóa ra ngươi đã chú ý tới ta từ lâu.
- Không phải ngươi cũng như vậy sao?
Liễu Hồng Yên hỏi ngược lại.
Bình Tĩnh Nguyệt cười khổ:
- Đúng, ta cũng nhận ra một số việc, chẳng qua chỉ không ngờ tới…
Nàng dừng lại một chút, sau đó mới cao giọng nói:
- Ta là người của Thiên Tình Tông, nhưng không phải tới để do Tẩy Nguyệt phái.
Liễu Hồng Yên gật gật đầu:
- Ta biết, ngươi vì Đường Kiếp mà tới. Chuyện của Hư Mộ Dương năm đó, kinh động lục đại phái, có quá nhiều người muốn biết rốt cuộc Thiên Thần cung đã xảy ra chuyện gì. Thiên Tình Tông cũng muốn biết, nhưng cuối cùng thì chuyện này cũng có liên quan tới các ngươi. Tẩy Nguyệt phái và Thiên Tình Tông vốn là đồng minh, không thích hợp dùng các biện pháp cứng rắn, sử dụng thủ đoạn, chỉ được bí mật điều tra nghe ngóng. Ta phụng mệnh của Gia sư là Ngọc Liễu Chân Nhân, tiến vào học viện để giám thị ngươi.
- Hóa ra cô là đệ tử của Ngọc Liễu chân nhân?
Thái Quân Dương thốt lên.
Ngọc Liễu chân nhân là Phó Đường chủ Luật Đường của Tẩy Nguyệt phái, địa vị ngang hàng với Tạ Phong Đường, tuy là nữ nhưng lại nổi danh vì công chính nghiêm minh.
Liễu Hồng Yên trả lời:
- Đúng vậy. Năm đó ta vượt qua đường Yêu Ma, được Ngọc Liễu chân nhân nhìn trúng, trực tiếp thu làm môn hạ. Tuy nhiên, dựa theo quy củ, ta vẫn phải tới học viện học tập, nên sư tôn cũng nhân tiện giao nhiệm vụ này cho ta.
Những dòng tu tiên như vậy có rất nhiều, nhưng đại đa số bọn họ, đều đưa nữ nhi vào trong học viện của môn phái, rèn luyện một phen, cũng không phải bởi vì tự có tiên pháp mà bắt nữ tử ở bên cạnh cả đời.
Một mặt là bản thân không có tinh lực dạy bảo, một mặt là để nữ tử kết giao với các học sinh khác.
Trừ phi tu vi thông thiên, ngạo thị thiên hạ, không có đối thủ, đạt được đủ mọi pháp thuật, nếu không chỉ cần thân vẫn ở nhân thế, thì đều phải chú ý đối nhân xử thế, bồi dưỡng chút thủ pháp, dù cho là tiên nhân cũng không phải ngoại lệ.
Bởi vậy, cho dù là con của chân nhân, cũng sẽ phải tới học viện học tập, Hứa Diệu Nhiên chính là một ví dụ.
Liễu Hồng Yên mặc dù đạt được cơ hội vượt hồng môn, nhưng cũng chỉ là môn hạ, còn chưa phải là đệ tử chính thức, bởi vậy nàng ta vào học viện, cũng là chuyện rất bình thường.
Ngọc Liễu chân nhân từng đồng ý với nàng, nếu nàng có thể tìm được Đường Kiệt trong những học sinh nhập học, thì sẽ được lọt vào chân truyền.
Đáng tiếc là nàng ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ này, ngược lại trong thời gian này Tạ Phong Đường lại giao cho nàng một nhiệm vụ khác, chính là giám thị Bình Tĩnh Nguyệt, nàng làm rất hoàn mỹ.
Trên thực tế, trước khi Bình Tĩnh Nguyệt hoàn toàn bại lộ, nàng cũng đã nhận ra thân phận của nàng ta.
Đây cũng là lý do vì sao nàng phải công khai thân phận của mình – chỉ có như vậy thì Bình Tĩnh Nguyệt mới không phát điên.
Nghe thấy vậy, Bình Tĩnh Nguyệt cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, lật ngược cổ tay, Thất tình tuyệt sát kiếm phân thành hai mảnh, lần nữa biến thành Liễu diệp kiếm và dây định hồn, đặt chúng vào trong túi:
- Nói như vậy, chuyện của ta cũng sẽ không gây rối loạn chứ hả?
Liễu Hồng Yên cười nói:
- Sư tôn có nói, giả bộ hồ đồ là tính cách mà các đại nhân vật nên có.
Tẩy Nguyệt phái và Thiên Tình Tông hợp ý hòa thuận với nhau nhiều năm, không bên nào muốn chỉ vì chuyện cỏn con mà trở mặt với nhau. Chỉ cần sự tình không lớn, hai bên đều giả bộ hồ đồ đấy.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chuyện không được lộ ra bên ngoài, nếu không chắc chắn sẽ có người biết chuyện phẫn nộ, làm náo loạn, lúc đó sẽ khó mà thu thập được.
Lúc này hai người đứng đối diện nhau, đồng thời đều thả được gánh nặng trong lòng xuống, mỉm cười với đối phương, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, bất kể là Bình Tĩnh Nguyệt, Thái Quân Dương hay Liễu Hồng Yên, trong lòng bọn họ đều để lại một khối u.
Có nhiều thứ, giống như giấy che cửa sổ, nhất định không thể chọc thủng được.
Một khi đã bị chọc thủng, khó mà tránh được khúc mắc, thậm chí ngờ vực lẫn nhau.
Trong lòng Bình Tĩnh Nguyệt, chuyện ngày hôm nay, khiến thân phận nàng bị bại lộ, trong lòng tất nhiên có khó chịu.
với Thái Quân Dương mà nói, bạn bè bên cạnh đều là những người quỷ mị, có tâm cơ, khiến gã không thể tránh khỏi cảm giác bị lừa gạt.
Còn với Liễu Hồng Yên, nàng vẫn nói dối một chuyện.
Chính là ngay từ đầu, nàng cũng không thể xác định được Bình Tĩnh Nguyệt có phải người của Thiên Tình Tông hay không.
Nàng còn nghĩ Bình Tĩnh Nguyệt là người của Thiên Thần cung.
Nhưng sự thật chứng minh nàng đã nghĩ sai rồi.
Như vậy, cuối cùng Thiên Thần cung còn ám tử khác nữa không? Hay là ám tử vẫn nằm trong số mấy người bọn họ? Hay là… ám tử nằm trong hai người mà bản thân mình chưa hề nghi ngờ? Hay bọn họ cũng là ám tử của một môn phái khác?
Có quá nhiều đáp án.
Có quá nhiều giả thiết.
Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua hai người Thư Thái. Thái Quân Dương vẫn thất thần, giống như đang hồi tưởng lại mọi chuyện vừa phát sinh; trên mặt Thư Danh Dương thì không lộ ra chút biểu cảm nào, nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời, như đang ngẫm nghĩ cái gì, lại như toàn bộ đều không liên quan tới gã.
Liễu Hồng Yên không tìm được đáp án, liền đứng dậy.
Mãi lâu sau, Thái Quân Dương đột nhiên kêu lên:
- Chết rồi.
- Sao thế?
Mọi người cùng hỏi.
- Đường Kiếp! Cứ lằng nhằng ở đây, chỉ sợ bọn họ chạy ròi.
Thái Quân Dương trầm giọng nói.
Hiện giờ ba người Dương Chí Nguyên đã chết, thân phận của Bình Tĩnh Nguyệt và Liễu Hồng Yên bị bại lộ, nên các nàng sẽ không có khả năng đoạt chân truyền. Cơ hội của Thái Quân Dương tăng lên nhiều, trong đầu lập tức nghĩ tới đối thủ mạnh nhất.
- Tìm được rồi thì thế nào? Ba người đều đã lục soát rồi, không có đầu người.
Liễu Hồng Yên nói. Mặc dù nàng không có ý gì với chân truyền, nhưng cũng giống như mấy người Dương Chí Nguyên, cho dù trao đổi, thì cũng đạt được không ít lợi ích.
- Thật kỳ quái bọn họ giấu đầu người ở nơi nào?
Bình Tĩnh Nguyêt nghi ngờ nói:
- Ta đuổi theo Vệ Thiên Xung, thấy gã chạy trối chết, không có chút ý định muốn trở về. Nếu muốn cất giấu thứ gì, không trở về thì tìm thế nào được? Nhưng nếu bọn họ đã mang đầu người đi, nhưng bên cạnh bọn họ cũng không có người khác.
- Ai nói bên cạnh bọn họ không có người khác… Chỉ là chúng ta không để ý mà thôi.
Thư Danh Dương đột nhiên nói.
Ba người còn lại đều ngẩn ra, đột nhiên đồng thanh hô lên:
- Tử phủ!
Thân hình chợt lóe, Trần Nãi An hiện ra trên một con đường lớn.
Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy mình cách chỗ chiến đấu lúc trước vài trăm mét.
Bởi vì một mình trốn thoát, nên hiệu quả của nhật nguyệt độn pháp giảm đi, chỉ đưa gã đi được vài trăm bước.
Tuy nhiên chỉ ngần này cũng đã đủ rồi, chỉ cần gã tiếp tục chạy, rất nhanh có thể chạy thoát.
Gã cũng không biết rằng, đám người Liễu Hồng Yên không đuổi theo gã, nên lúc này gã chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng rời khỏi mấy học sinh khủng bố này.
Đang định tiếp tục chạy trốn, Trần Nãi An phát hiện cách đó không xa, có một người đang ngồi trên cây.
Người đó đầu đội nón tre, ngồi trên cành cây, nhìn về phía trước, dường như đang hồi tưởng lại chiến trường lúc trước của chính mình.
Có lẽ là bị quang hoa của thất tình tuyệt sát kiếm gây chú ý, lên trèo lên cây để xem náo nhiệt. Trần Nãi An nghĩ.
Gã không có tâm trí đâu mà để ý tới người đó nữa, tuy nhiên mắt gã lại lướt tới con ngựa dưới gốc cây.
Trong lòng lập tức nổi lên tham niệm, muốn cưỡi ngựa thay vì đi bộ, có thể thoát khỏi đây nhanh hơn, liền chạy về phía tàng cây.
Người ngồi trên thân cây thấy có người chạy lại, liền ôm thân cây trượt xuống, đứng bên cạnh con ngựa của mình.
- Cút ra.
Trần Nãi An phất tay hét to, muốn giết chết chủ con ngựa.
Một cỗ đau đớn bỗng nhiên ập tới.
Bước chân của gã bị đình chỉ.
Trần Nãi An cúi đầu, nhìn thấy một thành trường đao đầu có móc câu đang cắm trước ngực mình.
Người đội nón tre tới gần gã, thấp giọng nói bên tai:
- Ca ca ngươi chết rồi, thân ngươi là đệ đệ, sao có thể không biết xấu hổ mà sống một mình chứ?
Hất nón tre lên, Trần Nãi An nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú.
- Đường… Đường Kiếp.
Gã rên rỉ nói:
- Đừng giết ta, ta cho ngươi biết một bí mật của… Bình… Bình Tĩnh Nguyệt và Liễu Hồng Yên…
- Ta đã biết từ lâu.
Đường Kiếp thản nhiên nói.
Đoạn Tràng Đao được rút ra, mang theo cả lục phủ ngũ tạng Trần Nãi An.
Đòn trí mạng này khiến Trần Nãi An lảo đảo, tay gã quơ quơ trong không trung vài cái, sau đó ngã xuống.
Thu hồi thanh đao, Đường Kiếp xoay người, nhìn Mặc Hương đang ở phía sau hắn.
- Đã làm xong rồi?
Hắn hỏi, nhưng trong giọng nói không hề có chút kinh ngạc.
- Mọi chuyện đều làm theo lời công tử căn dặn.
- Đa tạ.
- Coi tư báo ơn ngài cứu mạng thiếu gia nhà ta và bỏ qua cho Từ gia.
Mặc Hương nói xong, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng, khóe miệng Đường Kiếp xuất hiện nụ cười.
Nếu không phải hắn lựa chọn bỏ qua cho Từ gia, người của Từ phủ cũng sẽ không giúp hắn làm chuyện này.
Người tốt ắt được báo đáp, trên đời này làm gì còn cái gì có thế khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ bằng chuyện này chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng cảm thấy được an ủi.
Cuối cùng, phóng mắt nhìn về chiến trường lúc trước, hắn kéo nón tre xuống, thúc ngựa rời đi.