Chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Đường Kiếp nhìn Lâm Lãng, chậm rãi nói:
- Có người ta có thể thả, nhưng có người thì không thể thả được.
Lâm Lãng cười thảm gật đầu:
- Vâng, ta hiểu. Đa tạ hậu ý của Đường công tử, chỉ cần cho thê tử ta một con đường sống, mạng của Lâm Lãng thì có xá gì.
Nói xong y giơ tay lên, định đập xuống đầu mình.
- Lâm lang!
Từ Mộ Quân hô lên.
Chưởng lực sắp hướng vào đầu ngưng lại, Lâm Lãng nhìn Từ Mộ Quân, cười nói:
- Đáng tiếc, không thể ở bên nàng cả đời.
Từ Mộ Quân khóc lớn.
Bàn tay đang muốn hạ xuống, Đường Kiếp đột nhiên ra tay bắt lấy tay Lâm Lãng.
Lâm Lãng ngẩn ra:
- Ngươi có ý gì?
Trong mắt mọi người lộ vẻ mong đợi, chẳng lẽ Đường Kiếp thiện lương, muốn tha cho cả Lâm Lãng?
Đáng tiếc là sau đó Đường Kiếp lắc đầu:
- Thiếu gia, ngươi đi giết Lâm Lãng.
- Cái gì?
Vệ Thiên Xung không dám tin vào tai mình.
- Ta nói... Ta không cần hắn tự tử, ta muốn ngươi ra tay giết hắn!
Đường Kiếp nói từng chữ một.
Vệ Thiên Xung run rẩy nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi... Ngươi bảo ta đi giết... giết hắn?
- Uhm.
Đường Kiếp nghiêm túc gật đầu:
- Dù y có là mãnh hổ thì cũng là mãnh hổ đầu hàng không kháng cự, ngươi sợ cái gì? Đi đi, đi giết hắn.
- Nhưng... nhưng sao lại bảo ta ra tay? Để hắn tự giải quyết không được sao?
Vệ Thiên Xung oán giận nói.
Ngược lại Lâm Lãng có hiểu ý của Đường Kiếp.
Y nhìn Vệ Thiên Xung, cười nói:
- Chắc ngươi chưa từng giết người?
Vệ Thiên Xung há hốc miệng, không nói nên lời.
Đúng vậy.
Từ lúc nhập học đến nay y vẫn dốc lòng tu luyện, có khi nào từng giết người?
Xác thực y chưa từng giết ai, mà chiến đấu cho tới hôm nay, cũng chưa từng có ai chết.
Lâm Lãng gật đầu:
- Vậy ngươi nên thử xem. Giết người thật ra cũng không dễ, nếu là lần đầu tiên thì ấn tượng càng sâu sắc hơn. Rất nhiều người giết người lần đầu thường không chịu nổi áp lực quá lớn, tự mình suy sụp... Nếu diễn ra trong cuộc chiến một chọi một thì không nói làm gì. Nhưng nếu là hỗn chiến, sự suy sụp này sẽ lấy đi tính mạng ngươi.
Vệ Thiên Xung ngơ ngẩn.
Lâm Lãng đảo ngược trường kiếm trong tay giao cho Vệ Thiên Xung:
- Ngươi có một hầu học tốt, hắn đang tranh thủ mọi cơ hội cho ngươi. Giết ta rồi, trải qua lần đầu trong tình huống này, đúng là không còn gì tốt hơn.
- Nhưng... nhưng ta không thể... Ta... Ta không muốn giết ngươi, ta thấy ngươi làm người cũng không tệ lắm.
Vệ Thiên Xung hoảng hốt trả lời, lời nói hơi ngốc nghếch, nhưng lại chân thành vô cùng.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Vậy càng phải giết. Trên con đường tu tiên có rất nhiều lúc ngươi phải giết người người mà ngươi không muốn giết. Lần đầu giết người sẽ khiến ngươi không thoải mái, lần đầu tiên giết người không muốn giết cũng sẽ làm cho ngươi khó chịu. Thiếu gia, lần đầu của ngươi nhất định nằm trong hai tình huống này, thật ra đây cũng là kỳ ngộ, ít nhất nó có thể cho ngươi trải qua một lần mà không cần đau khổ hai lần.
Nói đến đây, Vệ Thiên Xung không còn lựa chọn khác.
Y run rẩy giơ kiếm lên, Lâm Lãng lại nhìn đối phương cười. Chuyện khúc mắc lớn nhất trong lòng y đã được Đường Kiếp giải quyết xong, ý chí chiến đấu buông bỏ chỉ một lòng muốn chết, đúng là thản nhiên vô cùng.
Vệ Thiên Xung run tay, Đường Kiếp cũng vẫn kiên nhẫn dặn dò:
- Nắm chắc, đâm ra là được... Rất đơn giản.
- Giản... Đơn giản... Đâm ra là được.
Vệ Thiên Xung lặp lại lời Đường Kiếp, rốt cục lấy hết dũng khí đâm ra một kiếm.
Phốc!
Mũi kiếm đâm vào cơ thể Lâm Lãng sâu ba phần, đau đớn khiến Lâm Lãng theo bản năng co cơ lại, kẹp lấy trường kiếm khiến nó không thể đâm vào quá sâu.
- Không dùng đủ sức.
Đường Kiếp cau mày nói:
- Khí tới hai vai, phát lực phải trầm ổn. Dù cho tâm tình thế nào cũng phải dùng tất cả khí lực chém tới!
- A!
Vệ Thiên Xung huy kiếm lần nữa.
Lúc này y chém vào cổ Lâm Lãng nhưng lại không chuẩn xác mà chém vào vai, máu thịt vung ra, người bên cạnh thật không dám nhìn.
- Cô gia!
Mặc Hương đau khổ hét lên.
Từ Mộ Quân rên một tiếng ngất đi.
Duy có Lâm Lãng mạnh mẽ nói:
- Lại tới đi!
- A!
Vệ Thiên Xung hét lên lần nữa, liên tiếp bổ ba kiếm xuống, họa ra trên người Lâm Lãng ba vết thương rất sâu, nhưng không biết vô tình hay cố ý lại không có kiếm nào đánh vào chỗ trí mạng.
Đường Kiếp không nhin nổi nữa quát:
- Ngươi muốn lăng trì y sao? Ngươi có biết mình mềm lòng chỉ khiến y thêm đau khổ? Một kiếm giải quyết đi, đừng do dự nữa!"
Vệ Thiên Xung run lên:
- Hiểu rồi, Quỷ Phủ Thuật!
Hào quang trên trường kiếm chợt lóe rồi biến mất, Vệ Thiên Xung nhảy lên, trường kiếm hướng về phía cổ Lâm Lãng chém xuống.
Lúc này trong lòng y không có kẻ thù, không có Lâm Lãng, thậm chí không có bất kỳ mục tiêu nào, đứng trước mắt y dường như là một pho tượng vẫn chưa hoàn thành.
Y dốc hết sức chém vào cổ "Pho tượng" kia, rất nhanh đã có màu máu xuất hiện.
Máu nhuộm trời xanh!
Một cái đầu người bay lên cao, trôi nổi trong suối máu rồi rơi mạnh xuống đất.
Trên mặt Lâm Lãng vẫn là ý cười thỏa mãn như trước.
Nhìn thấy cảnh này, Mặc Hương cũng mở to mắt, ngất đi.
Từ Đình An quỳ trên mặt đất, khóc rống không ngừng.
- Giải quyết xong...
Buông kiếm, Vệ Thiên Xung há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.
Đường Kiếp đi qua, nhặt đầu Lâm Lãng lên.
Hắn thay Lâm Lãng khép lại hai mắt, sau đó dùng một mảnh vải bọc vào, tùy tay giao cho Thị Mộng.
Thị Mộng có phần buồn bã tiếp nhận.
Trận giết chóc này đúng là khảo nghiệm và rèn luyện cho Vệ Thiên Xung, để y tự tạo cho mình cảm giác?
Làn suối máu trên không trung kia cũng chiếu vào trái tim hắn, những khát khao tốt đẹp về tu tiên, trước sự thật thảm thiết này lại có phần thanh tĩnh.
Tiên lộ hung hiểm!
Vào lúc nhìn đầu người trong tay, Thị Mộng gần như là phải đè nén sự kích động muốn ném nó xuống đất.
Thấy hai người Vệ Thiên Xung và Thị Mộng sắc mặt nhợt nhạt, nhưng cuối cùng vẫn chưa tới mức không chịu nổi. Đường Kiếp hài lòng gật đầu, rồi mới quay sang nói với Từ Đình An:
- Chuyện nơi này đã xong, chúng ta sẽ rời đi, các vị... tự giải quyết cho tốt.
Thuận tay cầm thanh kiếm và ngọc bội hộ thân của Lâm Lãng đi —— tốt xấu gì là hai kiện thuật khí tốt, giá trị không ít tiền.
- Cung kính thượng tiên! Đè nén bi thương, Từ Đình An và mấy người hầu không chịu rời đi cùng nhau quỳ nói.
Ba người quay mình rời khỏi Từ phủ.
Mới đi được vài bước, Thị Mộng đột nhiên biến sắc:
- Linh nhãn dò xét của ta đặt ngoài Từ phủ phát hiện có linh khí dao động.
Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung cả kinh:
- Mấy người?
- Nhiều, đang đi về phía này, tốc độ rất nhanh!
Thị Mộng nhanh chóng nói.
- Nhất định là những học sinh Tẩy Nguyệt khác.
Vệ Thiên Xung vội hỏi.
- Tới nhanh thật.
Đường Kiếp hừ một tiếng.
- Làm sao bây giờ?
Thị Mộng có phần nóng nảy.
Nếu gặp phải học sinh Tẩy Nguyệt khác, chúng sẽ lập tức cướp đoạt đầu người từ tay họ.
Giống như lời Tôn Bảo Nhiên nói, chỉ có học sinh Tẩy Nguyệt mới có thể đối phó học sinh Tẩy Nguyệt.
Đường Kiếp trầm ngâm một chút, ôm lấy đầu người trong tay Thị Mộng, thấp giọng dặn dò.
Hai người liên tục gật đầu, bên này Đường Kiếp đã chuẩn bị, nhét một bọc vải vào tay Vệ Thiên Xung nói:
- Chia nhau đi!
- Hiểu rồi!
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng không do dự nhanh chóng tách thành hai đường bỏ chạy, chỉ có Đường Kiếp quay lại.
Ba người vừa tách ra, mấy nhân ảnh nhanh chóng hạ xuống Lâm phủ, người cầm đầu mặc hồng y bồng bềnh, đứng trên ngọn cây, đúng là Liễu Hồng Yên.
Nàng từ trên cao nhìn xuống, chính là nhìn về phía Đường Kiếp.
Mắt hai người đồng thời sáng lên, Đường Kiếp cười nói:
- Không ngờ lại là các ngươi?
Liễu Hồng Yên cười nói:
- Đường Kiếp, ngươi quả nhiên vẫn phải tới! Ta biết ngay ngươi sẽ không từ bỏ, không ngờ ngươi thật đã tìm được chỗ của Lâm Lãng.
Cái xác Lâm Lãng không đầu còn nằm trên đất chưa kịp khâm liệm, chỉ có một thi thể không đầu, có thể biết Đường Kiếp đã hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không xác thực.
Đám Liễu Hồng Yên không có hứng thú với Từ phủ mà chỉ muốn thu được đầu người, nhưng đối với việc Đường Kiếp xuất phát sau mà có thể tìm được Lâm Lãng trước thì vẫn có chút bội phục.
Thời khắc này chỉ thấy bóng người chợt lóe, Thái Quân Dương đã nhảy lên, chỉ trường kiếm về phía Đường Kiếp cười nói:
- Hảo huynh đệ, không ngờ nhất ngữ thành châm, lần này đúng là phải cướp đầu người từ tay ngươi rồi. Đem đầu người giao ra đây, ta cam đoan không đánh ngươi.
Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi đánh thắng được ta sao?
Thái Quân Dương cười lớn:
- Một chọi một không phải là đối thủ của ngươi, nhưng vấn đề chúng ta có rất nhiều người!
Vào lúc hắn nói chuyện, Thư Danh Dương, Bình Tĩnh Nguyệt đã xuất hiện.
Sau đó, không ngờ cả đám Dương Chí Nguyên, Lý Dật Cảnh cũng tới, tổng cộng bảy học sinh vây lấy Đường Kiếp.
Bảy người vây quanh Đường Kiếp, mặt không có sát khí, nhưng Đường Kiếp biết, trước chân truyền mà trông chờ họ lưu tình là chuyện không thể nào.
Đây là tiên lộ chi tranh, là con đường tranh giành lớn, là con đường người tu cả đời theo đuổi!
Không buông được tình nghĩa huynh đệ, không ngừng được thủ túc tình thâm!
Nhìn mọi người đang vây quanh mình, Đường Kiếp chậm rãi nâng đao lùi ra sau:
- Nếu vậy, ta cũng không khách khí.
Song phương sầm mặt, giương cung bạt kiếm, Liễu Hồng Yên đột nhiên nói:
- Đầu người không có trên người ngươi, đúng không?
Đường Kiếp hơi chậm lại, bầu không khí lập tức đông lại.
Liễu Hồng Yên nhanh miệng:
- Ngươi đã nói ngươi không muốn chân truyền, ta tin ngươi. Việc lần này là ngươi làm cho thiếu gia nhà ngươi à?"
- Nhưng không có nghĩa là tạm thời thả trên người ta." Đường Kiếp trả lời.
- Nhưng cũng có thể ngươi giữ nhân chúng ta, để cho hai chủ tớ họ dẫn người đi trước.
- Đúng vậy, khả năng nào cũng có, vậy các ngươi phái ai đuổi theo họ đây?
Đường Kiếp hỏi lại.
Bảy người cùng ngưng lại.
Dù nói lúc này đám cướp đầu người phải đồng tâm hiệp lực, nhưng chân truyền chỉ có một, giữa bảy người đương nhiên sẽ phát sinh tranh chấp.
Nhìn biểu hiện thản nhiên của Đường Kiếp, tám phần đầu người không có ở chỗ hắn, khả năng lớn là ở trên người Vệ Thiên Xung, như vậy ai đuổi theo Vệ Thiên Xung mới là vấn đề.
Làm sao bây giờ?
Liễu Hồng Yên cắn răng nói:
- Ba mục tiêu, có khả năng là trên người Vệ Thiên Xung, cũng có khả năng là trên người Đường Kiếp, càng có khả năng là trên người Thị Mộng, tin ai thì đuổi theo người đó! Ta lựa chọn ở lại đối phó với Đường Kiếp.
Giờ phút này, cưỡng ép sai khiến không còn thích hợp, biện pháp tốt nhất là tự thân vận động.
Về phần Liễu Hồng Yên lựa chọn ở lại, chủ yếu do nàng ta có được bí pháp dấu ấn, dù Vệ Thiên Xung chạy đến đâu nàng ta vẫn có thể tìm tới, nếu như thế, đương nhiên nên đi tìm người khó đối phó trước.