Liễu Nhứ Tùy Phong Kiếm này đúng là kiếm thuật sở trường của Lâm Lãng, là kiếm pháp kết hợp với thân pháp nhanh nhạy, tuy là kiếm pháp nhưng lại bao gồm cả bộ pháp thân pháp trong đó.
Pháp thuật của Lưu Vân thư viện dựa vào thân pháp nhẹ nhàng linh động, bởi vậy lúc chiến đấu có thể vừa công vừa thủ, vào những tình huống khó tin có thể xông lên phản kích.
Lâm Lãng thân là học sinh tinh anh Lưu Vân, còn nắm giữ được tinh túy trong đó, cú đâm chợt lóe này đã thể hiện được hết sự tinh diệu, có thể nói đã phát huy phương thức chiến đấu của học sinh tới mức vô cùng nhuần nhuyễn rồi.
Vào lúc này, thanh kiếm đâm ngược, cạnh kiếm sắc nhọn trực tiếp đâm tới cổ họng Đường Kiếp.
Đường Kiếp vỗ tay trái chụp lấy kiếm, trong mấy giây đã trao đổi mấy chiêu, Lâm Lãng và Đường Kiếp đồng thời ra tay.
Chỉ nghe hai tiếng bang bang, trên người Đường Kiếp hiện ra một tầng băng sương, đúng là Hàn băng chưởng của Lâm Lãng, đông lạnh cả sắc mặt y. Huyết khí trên mặt Lâm Lãng chợt lóe, hiển hiện một kích mạnh mẽ này đã khiến huyết khí của y bốc lên.
Nhưng ngay sau đó, hai người không kịp nghỉ đã tiếp tục ra tay, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho đối phương.
Trảm Phong Đao chống lại Liễu Nhứ Tùy Phong Kiếm, chỉ thấy quang hoa không ngừng lóe lên, va chạm trong nháy mắt không biết đã đánh bao chiêu, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm liên miên không dứt.
Hợp hợp phân phân.
Hai bóng người tách ra, trên mình Lâm Lãng có một vết đao sâu thấy xương, trên mặt, ngực và tay Đường Kiếp cũng có vết thương, nhưng nhẹ nhàng hơn Lâm Lãng nhiều.
Nhưng chỉ vừa liếc qua, hai người đã quát lên lao tới, tốc độ còn nhanh hơn trước.
- Vô tướng kim thân, Tử điện túng thân pháp!
- Thiên thần giáp, Vô vân tráo, Trục phong bộ!
- Thiên thần giáp, quả nhiên là người của Thiên thần cung!
- Thiên thần giáp là ta tự luyện, không có liên quan tới Thiên thần cung. Nhưng giờ nói gì cũng vô dụng, dù ta có phải hay không, Tẩy Nguyệt phái cũng không bỏ qua cho ta!
- Nói không sai, sớm biết có hôm nay, lúc trước còn làm!
- Trước phải giết ngươi, báo thù cho cha!
- Làm được rồi hãy nói!
Trong tiếng tranh chấp, hai bóng người cuốn vào nhau, kịch liệt chiến đấu ngươi lùi ta tiến ngươi tiến ta lùi, Đường Kiếp có thể lực cuồn cuộn không dứt, Lâm Lãng cũng có nhiều năm tu luyện, linh khí như biển, pháp thuật cuồn cuộn. Lúc này liên tiếp phát động pháp thuật, trên đất bằng không ngừng nổi phong vân.
Người ngoài bàng quan đứng xem phong vân kinh người, càng xem càng không rõ chứ đừng nói nhảy vào tham chiến, ngay cả đám Vệ Thiên Xung, Thị Mộng cũng hoảng sợ.
Họ đã sớm biết thực lực Đường Kiếp mạnh hơn mình, chỉ không ngờ lại cách biệt tới mức này.
Vốn Lâm Lãng trong mắt họ chỉ là hoa công tử quen dựa dẫm, nhưng biểu hiện kinh người này khiến họ phải nhìn lại, việc Đường Kiếp có thể trực tiếp đối kháng với học sinh năm sáu thật khiến người khác muốn rớt cằm.
Đây là thực lực học sinh năm hai hay là kỳ tài năm bốn đây?
Bọn họ khiếp sợ không thôi, Mặc Hương bàng quan đứng ngoài cũng không dám tin vào mắt mình.
Chuyện học sinh năm thấp đối phó với học sinh năm cao hơn, chuyện họ thắng nhìn cũng không có gì lạ, nhưng cô gia nhà nàng là học sinh nằm trong top 10 học viện Lưu Vân mà còn thế này thì đúng là hiếm thấy.
Lúc này hai người giao đấu kịch liệt vô cùng, đao của Đường Kiếp mạnh mẽ, mỗi đao đều mang theo lực đạo khổng lồ. Lâm Lãng chủ yếu dùng pháp thuật, linh khí như biển, nhẹ nhàng phiêu dật, lúc tiến lúc lui. Thi thoảng chỉ có những vết máu biểu tượng, nhẹ nhàng tiến lùi. Đao trong tay Đường Kiếp chấn động mạnh.
- Thiên Liệt trảm!
Lại thêm một lần Thần đình thiên biến.
Lâm Lãng biết uy lực phi phàm của một đao kia nên không dám đón đỡ, trước dùng Liễu Nhứ Toàn Phong kiếm giảm bớt, rồi dùng Trục Phong Bộ mượn lực né tránh, cuối cùng lấy ra Vô Vân Tráo, đồng thời phản thù.
- Lưu tinh chỉ!
Đường Kiếp cũng ra tay đánh trả.
- Nguyên Khí Châm!
Hai người cùng lúc thối lui.
Thiên Thần Giáp của Lâm Lãng có một lỗ hổng lớn, mà làn da sắt thép của Đường Kiếp cũng xuất hiện một lỗ nhỏ như ngón tay.
Lại thêm một lần lưỡng bại câu thương.
Trên người họ vết thương chồng chất, nhưng trong mắt đối phương, càng đánh càng phát hỏa.
Nhất là Lâm Lãng, sắc mặt y rất khó coi.
Với y mà nói, năm sáu với năm hai, đừng nói đánh ngang, dù chỉ chiếm được chút thượng phong đã là sỉ nhục.
Lúc này y tức tới quát lên.
- Quả là có chút bản lĩnh, khó trách có thể quấy động phong vân lớn như vậy. Tuy nhiên, ngươi nghĩ thế này là đủ rồi sao?
Rút tay trái về, Lâm Lãng thi triển thủ ấn, trong miệng lẩm bẩm những âm thành kỳ lạ,
Âm thanh này lọt vào tai Đường Kiếp khiến hắn biến sắc.
- Pháp chú?
Pháp thuật vốn lấy thủ ấn là trụ cột, thông qua hành khí và thành pháp, nhưng có một số pháp thuật phức tạp sẽ có những thủ đoạn phụ trợ đề thăng tốc độ, giống như ngưng Âm kiếm của Thị Mộng vậy.
Pháp chú là đại biểu điển hình nhất, một pháp thuật hùng mạnh cần chú ngữ phụ trợ phát động.
Người tu tiên hùng mạnh trong lúc chiến đấu sẽ hô to tên chiêu thức hoặc niệm một đoạn chú khó hiểu, trong chuyện này còn kế gì đó, trong lúc thi pháp nhất định sẽ dùng tới.
Đối với người lấy cận chiến là chính như Đường Kiếp, loại pháp thuật cần chú ngữ và thủ ấn kết hợp, đừng nói giờ hắn không học, dù là sau này cũng không học. Nhưng điều này không có nghĩa hắn thích đối mặt với pháp thuật này.
Một khi dùng đến pháp thuật như vậy, uy lực không còn giống hai người giao thủ lúc trước, thường thường là uy lực kinh người, chân chính thể hiện oai lực tiên thuật.
Ở trình độ nào đó, "Thuật" đã có thể mượn linh khí thiên địa giống "Pháp", chỉ khác biệt số linh khí tiêu hao nhiều hay ít.
Thấy Lâm Lãng niệm chú, Đường Kiếp không do dự, Tử điện túng thân pháp phát động, Đoạn Tràng Đao chém về phía Lâm Lãng.
Lâm Lãng toàn thân bất động, một viên ngọc xoay tròn trước ngực phóng thích quang hoa, một đao kia trảm xuống đỉnh đầu y không ngờ lại không thể chém xuống.
- Hộ thể ngọc bội!
Đường Kiếp hừ một tiếng, đánh một quyền vào màn quang hoa. Một quyền này dùng lực rất mạnh, chấn Lâm Lãng bay lên trời.
Có ngọc bội hộ thể, Đường Kiếp không thể phá được màn hoa quang của Lâm Lãng, mà pháp thuật của y có thể hoàn thành bất cứ lúc nào, mà việc cần nhất là đánh vỡ quá trình của y.
Chỉ có điều dù Lâm Lãng bay lên, thủ ấn vẫn biến hóa như cũ, chấn động này hiển nhiên không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì. Trừ khi là hấp thu lực lượng đại địa để vận dụng pháp thuật, nếu không ấn pháp không trọng yếu, quan trọng là ... tự mình cắt đứt hành khí.
- Hoắc!
Nương theo tiếng bạo rống, một đao chém tiếp.
Liên tiếp chịu đừng mấy đao, Lâm Lãng rên rỉ đau đớn thối lui, nhưng dù Đường Kiếp có công kích thế nào, y cũng không đình chỉ động tác.
Thời gian y thi triển pháp thuật lâu thì pháp thuật hoàn thành càng có uy lực khủng bố.
Tiêu điểm trận đấu trong nháy mắt tập trung vào Lâm Lãng, trái tim mọi người như muốn nhảy ra khỏi họng.
Trong thủ ấn biến hóa và chú ngữ lẩm bẩm, Đường Kiếp thấy trên người Lâm lãng hiện ra hào quang màu bạc, trường kiếm trong tay đã ngưng tụ phần lớn lôi quang.
- Thiên Lôi Phần Quang kiếm?
Đường Kiếp thầm than, rốt cuộc hắn đã biết Lâm Lãng ngưng tụ pháp thuật gì.
Không ngờ là Thiên Lôi Phần Quang kiếm.
Đây là pháp lực mạnh nhất học sinh Linh Đài có thể vận dụng, uy lực của nó lớn hơn pháp thuật thường vô số lần, có thể nói là mạnh nhất phát thuật đơn thể, hiệu quả ngang với thượng sư Thoát Phàm Cảnh. Dựa vào cơ thể hiện giờ của Đường Kiếp thì không thể chống đỡ.
Không thể cho y hoàn thành thuật này.
Nhất định phải ngăn cản y.
Vào lúc này trong đầu Đường Kiếp chỉ có ý nghĩ đó, hắn gào lên, kim quang trên đầu ngón tay lóe sáng, phát động Vô quang thuật che dấu màn kim sắc bắn về phía Lâm Lãng.
Nhưng vào lúc này, Mặc Hương chợt xông tới che trước người Lâm Lãng.
Kim châm bay ra, xuyên thủng người Mặc Hương.
- Phốc.
Trước ngực Mặc Hương hiện màn hoa máu.
Biến hóa này khiến mọi người chấn động.
Ngay cả Đường Kiếp cũng ngẩn ngơ.
Hắn không ngờ Mặc Hương lại ra tay, phá hủy công kích của hắn.
Bỏ lỡ thời cơ cuối cùng, hào quang trên người Lâm Lãng tăng vọt, trường kiếm trong tay quanh quẩn điện quang bay tới chân trời, kiếm thuật khủng bố đã hoàn thành.
- Rống!
Y quát lớn, trường kiếm trong tay quấn bằng vô số điện quang, âm thanh sấm sét rít gào, thiên uy bao phủ trọn tòa Từ phủ.
- Không tốt.
Vệ Thiên Xung, Thị Mộng lo sợ biến sắc, một kích kế tiếp của Lâm Lãng ắt phải long trời lở đất.
Nhưng giờ muốn chạy đã không kịp, Lâm Lãng tức giận giơ cao trường kiếm nhằm vào Đường Kiếp, điên cuồng hét lên.
- Ngươi phải chết!
Kiếm quang đột nhiên bổ xuống.
Nhưng vào lúc này ánh mắt Đường Kiếp ngưng trọng.
Hắn không né, ngược lại còn tăng tốc xông tới trước.
Vào lúc kiếm quang gần tới, hắn mạnh mẽ bắt lấy Mặc Hương đưa ra trước người, đón lấy lôi kiếm của Lâm Lãng.
Nếu chém một kiếm này, người đứng mũi chịu sào là Mặc Hương.
Đường Kiếp chăm chú nhìn y.
Lâm Lãng!
Chém hay không chém?
Lôi quang quanh quẩn bên trường kiếm ngưng lại.
Lâm Lãng nhìn cô nương trong tay Đường Kiếp, trong lòng run lên.
Trong đầu không tự nhủ nghĩ tới thư viện Lưu Vân, chủ tớ hai nàng chậm chậm bước trước, nói chuyện phiếm dưới trăng.
Lúc đó, nàng chỉ là một cô bé ngây thơ mang thêm vài phần bướng bỉnh, chỉ là muốn che chở chủ nhân mình, sợ tiểu thư bị thiếu gia bất lương nhà ai câu dẫn. Để đối phó Mặc Hương, Lâm Lãng chịu không ít đau khổ, cũng từng cảm thấy phiền chán cô bé này.
Nhưng qua thời gian ở thư viện, cô gái ngây thơ kia dần trưởng thành, cũng biết điều không cản trở y với Từ Mộ Quân.
Nhưng nhiều khi tình cờ, Lâm Lãng có thể cảm nhận sự yêu mến trong ánh mắt kia.
Y biết, Mặc Hương cũng thích mình.
Đáng tiếc y đã đặt hết tâm tình lên người Từ Mộ Quân, tình y của Mặc Hương cũng xem như không thấy.
Nhớ nửa năm trước, có một lần mình và Từ Mộ Quân bàn về tương lai của Mặc Hương, y từng đề nghị Từ Mộ Quân tìm cho Mặc Hương một người bầu bạn.
Đáng tiếc lúc đó Mặc Hương khóc nói vĩnh viễn không rời tiểu thư, cuối cùng tức giận chạy đi.
Khi đó y không biết, mình đã làm nàng tổn thương.
Lâm gia xảy ra chuyện, công tử bại vong, Mặc Hương còn bước ra nhanh hơn Từ Mộ Quân, tỏ vẻ không rời nửa bước.
Nếu không xảy ra chuyện kia, có lẽ…có lẽ mình đã trốn xa tới hải ngoại?
- Mặc Hương…
Lâm Lãng nỉ non thành tiếng.
- Cô gia…
Mặc Hương khẽ lẩm bẩm, si ngốc nhìn Lâm Lãng.
Đường Kiếp cưỡng ép Mặc Hương xông tới, trong gang tấc như xa cách thiên nhai, vào thời khắc này, Lâm Lãng thấy mình mê man rồi.
Một kiếm này, chém hay không chém.
Ý niệm thay đổi rất nhanh, vô số suy nghĩ cứ như vậy qua đi.
Đường Kiếp đã xông tới bên người.
Lâm Lãng thở dài một tiếng.
Ngay sau đó, lôi quang trên kiếm tiêu tan.
Một kiếm long trời nổ đất cuối cùng không thể chém ra.
Mặc Hương biến mất, thay vào đó là gương mặt ác nghiệt vô tình của Đường Kiếp.
Một chưởng đánh vào ngực Lâm Lãng.
- Phốc!
Lâm Lãng định lên tiếng trả lời, miệng hộc máu ngã xuống đất.
- Cô gia!
Mọi người đồng thanh hô.
Một chưởng này ẩn chứa gần như tất cả khí lực của Đường Kiếp, đánh vào Lâm Lãng khiến y gẫy mấy chiếc xương sườn, nhất thời không đứng dậy được.
- Không!
Mặc Hương hét lên, xông tới nâng Lâm Lãng dậy, Đường Kiếp không cản nàng ta, thu hồi kim châm lạnh lùng nhìn Lâm Lãng!