Đường Kiếp cười nhưng không nói gì.

Hứa Diệu Nhiên đứng dậy:

- Ta không muốn gặp người của học viện Tẩy Nguyệt, thấy họ thì sẽ tức giận, nếu đã như vậy, không bằng chúng ta tạm biệt ở đây đi.

Nói đến hai chữ tạm biệt, giọng có chút ảm đạm.

Đường Kiếp thản nhiên nói:

- Gặp nhau tức là có duyên, tương lai chắc chắn sẽ có lúc gặp lại.

- Vậy à…

Hứa Diệu Nhiên đảo mắt, đột nhiên lấy ra một thứ đặt vào tay Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhìn xuống, thấy một con hạc giấy, và một miếng ngọc bội nhỏ. Trên miếng ngọc bội còn lưu lại hơi ấm của Hứa Diệu Nhiên.

- Đây là?

Đường Kiếp nhìn Hứa Diệu Nhiên hỏi.

- Con hạc giấy là bùa truyền tin mà mẫu thân cho ta, có thể viết nội dun lên đó,chỉ có thể dùng một lần, còn ngọc bội dùng để nhận thư. Văn Tâm – Nhai Hải không qua lại, chỉ có thể dùng vật này thay thế. Tương lai nếu có một ngày, ngươi đến Nhai Hải, chỉ cần đốt hạc giấy, ta sẽ nhận được. Ngươi ở nơi này, cũng có thể nhận được thư mà ta gửi cho ngươi, đương nhiên, chỉ có thể nhận mà không thể trả lời.

Nói xong Hứa Diệu Nhiên lùi về phía sau, lắc tay với Đường Kiếp:

- Hy vọng như lời ngươi nói, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau.

Phất ống tay áo, người nàng đã bồng bềnh rời đi, cứ vậy mà rời đi, rất tiêu sái.

Đường Kiếp nhìn theo bóng hình xinh đẹp biến mất, nhất thời cũng có chút buồn bã.

Thật lâu sau, nhìn thấy đám mây ngũ sắc đã hạ xuống đỉnh núi Tiên Nữ, lúc này hắn mới bước về phía đỉnh núi.

Trong đạo quán, có một người nam tử trung niên mặt đen, chính là Tân Việt, phía sau còn có hai tu sĩ thuộc phân đường Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp không biết họ.

Vào điện nhìn thấy Tân Việt, Đường Kiếp vội chắp tay nói:

- Bái kiến thượng sư, sao Tân thượng sư lại tới núi Tiên Nữ?

- Phân đường cửa nam vào rạng sáng hôm nay nhận được tin từ núi Tiên Nữ, biết dược ngươi đang ở đây, nên lập tức báo về Tẩy Nguyệt phái, sau đó là chuyển tin về học viện. Viện chủ lệnh cho ta tới mang ngươi trở về.

Tân Việt dùng giọng điệu lạnh băng trả lời.

Ông ta nhìn Đường Kiếp, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc:

- Xem ra Cố Trường Thanh cũng không làm gì ngươi cả, ngược lại ngươi lại có thể đột phá, ngươi đã đột phá Linh Hồ rồi sao?

- Bẩm thượng sư, học sinh thực sự đã nhập Linh Hồ.

Nghe thấy vậy, Tân Việt nhất thời không biết phải nói gì.

Một học sinh bị Thiên Thần cung bắt đi, không những không hề bị thương tổn gì, thậm chí còn du sơn ngoạn thủy, đột phá Linh Hồ, việc này thật có chút…

Tân Việt nhìn nhìn Đường Kiếp, lâu sau mới nói:

- Nếu đã vậy, ngươi thu thập một chút đi, sau đó cùng ta trở về. Có chuyện gì, trở về học viện nói sau.

- Vâng, thượng sư.

Đường Kiếp cung kính đáp.

Cuối cùng, cũng đến lúc trở về học viện Tẩy Nguyệt rồi.

Học viện Tẩy Nguyệt.

Tây Vọng các.

Nơi này là nơi làm việc của viện chủ.

Tạ Phong Đường không hề thích làm việc ở Tây Vọng Các. Người tu tiên đều thích tiêu dao, cố định làm việc ở một nơi khiến ông ta cảm thấy bị trói buộc, bởi vậy phần lớn thời gian, Tây Vọng Các đều để không.

Nhưng mà hôm nay, Tạ Phong Đường hiếm khi xuất hiện, lại đang ngồi trên ghế của mình ở Tây Vọng Các.

Đối diện ông ta là Đường Kiếp đang đứng nghiêm.

Nhìn Đường Kiếp, trên mặt Tạ Phong Đường đột nhiên xuất hiện ý cười.

Nếu như nói lúc mới bắt đầu, ông ta còn cảm thấy căm tức vì hành vi của Đường Kiếp, theo thời gian thì hiện tại, sự phẫn nộ đã được giảm đi nhiều, ngược lại càng thưởng thức sự tranh đấu của Đường Kiếp, không tiếc tính mạng đặt cược một lần.

- Nói xem, Cố Trường Thanh sao lại bị ngươi giết chết? Vì sao sau khi giết chết Cố Trường Thanh không lập tức trở về, ngược lại còn đi khắp nơi du ngoạn?

Tạ Phong Đường không nhanh không chậm nói.

Đường Kiếp biết chuyện này do Thiên Diệt Tông báo lại với Tẩy Nguyệt phái. Cũng may hắn đã có chuẩn bị từ trước, liền kể đại khái chuyện mình và Cố Trường Thanh đã trải qua. Đương nhiên, trọng điểm cũng nhấn vào cuộc chiến nội bộ Ưng Đường giữa Cố Trường Thanh và Thanh Tùng, sau đó gã ta bị thương nặng, thực lực không còn như trước, mới để Đường Kiếp chiếm tiện nghi. Đương nhiên hắn cũng không nói về chuyện vừa vào đầm Vân Trạch, mình liền liều mạng với Cố Trường Thanh, mà là một mực đi theo Cố Trường Thanh, mãi sau này mưới có cơ hội một kích giết chết Cố Trường Thanh.

Dù sao chỉ cần việc mà Thiên Diệt Tông không chứng kiến, hắn muốn nói thế nào cũng được.

Vẻ mặt Tạ Phong Đường hoài nghi nhìn Đường Kiếp:

- Cho dù là Cố Trường Thanh trọng thương, nhưng cũng không thể thua dưới tay ngươi chứ? Dựa vào thân thủ, chỉ cần gã còn có một hơi thở, ngươi đều khó có khả năng giết được gã.

- May mà phát hiện được một thứ ở đầm Vân Vụ, trong đoạn thời gian ở đầm Vân Vụ, học trò may mắn gặp được một tinh vật.

- Tinh vật?

- Vâng.

Đường Kiếp thuận nước đẩy thuyền nói về Y Y. Ngụ ý rằng mình ở đầm Vân Vụ gặp kỳ ngộ, được Y Y tương trợ, cung cấp linh khí. Còn Cố Trường Thanh thân bị trọng thương, lại không nghĩ Đường Kiếp dám phản kháng, bị bất ngờ nên mới thất thủ. Sau này, Đường Kiếp lại phát hiện bản thân mình có đột khá, lập tức cố định khổ tư, tiến vào Linh Hồ, sau đó mang theo Y Y trở về học viện, thuận đườn đi qua núi Tiên Nữ diệt trừ nghiệt dư của Qủy đạo.

Mấy câu nói có thật có giả, lại thêm quần áo rách nát làm chứng cứ, ngay cả Tạ Phong Đường cũng không thể hoài nghi.

Trên thực tế, ông ta càng quan tâm tới một chuyện khác.

Sau khi nghe xong, Tạ Phong Đường quăng một vật ra trước mặt Đường Kiếp:

- Vậy những bức thư này là sao?

Đường Kiếp nhìn thấy thư sắc mặt liền đại biến, vội quỳ xuống:

- Học trò có tội, không nên lừa gạt học viện.

- Khốn khiếp! Ngươi hiện tại biết rằng bản thân mình có tội rồi hả? Ngươi có biết bởi vì hành vi của ngươi, Thiên Thần cung và Tẩy Nguyệt phái gần như trở mặt thành thù không?

Tạ Phong Đường giận dữ hét lên.

Dù cho ông ta có tán thưởng Đường Kiếp bao nhiêu chăng nữa, nhưng ít nhất lúc này, phẫn nộ của Tạ Phong Đường đều là thật.

- Nếu học trò biết được mọi chuyện sẽ như vậy, nhất định ban đầu sẽ không làm.

- Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì? Ta không hiểu, là ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám làm thế?

- Là tự học trò làm. Học trò tư chất bình thường, tài sơ học thiển, muốn thành tiên nghiệp, nhất định phải tranh thủ mỗi một cơ hội.

- Ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?

Tạ Phong Đường âm trầm nói.

- Cùng lắm là chết… Trong giới tu tiên, vì tiền đồ mà cả gan mạo hiểm, đâu phải chỉ có một mình Đường Kiếp?

Đường Kiếp gằn từng chữ trả lời.

Nội tâm Tạ Phong Đường khẽ run rẩy, trong đầu xẹt qua bộ dạng của mình khi còn trẻ.

Trước đó không lâu, ông cũng từng vì muốn thành tiên nghiệp, mà bốc đồn không lo lắng tới hậu quả.

Khi đó…

Tạ Phong Đường từ từ hít một hơi dài.

- Cùng lắm là chết… Chữ chết này, nói thì dễ, nhưng khi thực sự rơi xuống đầu rồi, ngươi mới biết thế nào là sợ hãi. Ngươi rơi vào tay Ưng Đường, cũng đã nếm thử hương vị của cái chết, thì ngươi nên biết câu “cùng lắm là chết”, không phải dễ dàng nói ra như vậy.

- Vâng, đoạn thời gian vừa qua, học trò thực sự hối hận, chỉ tiếc hối hận cũng chẳng có tác dụng gì. Sai đã sai rồi, học trò chỉ còn cách thản nhiên chịu đựng.

- Thản nhiên chịu đựng? Ta sợ ngươi không chịu nổi đâu.

Giọng nói của Tạ Phong Đường đột nhiên trở nên âm lạnh:

- Nếu dám lừa gạt học viện, vậy ngươi liền chuẩn bị chịu phạt đi.

- Sao đến giờ vẫn còn chưa ra chứ.

Vệ Thiên Xung xoa xoa hai ay vào nhau, sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài Tây Vọng Các, phía sau là Thi Mộng.

Trừ bọn họ ra, đám người Thái Quân Dương, Thư Danh Dương, Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt cũng đều đứng ở đó. Đừng nói tới bọn họ, ngay cả những học sinh chỉ coi như quen biết, thậm chí còn chưa từng qua lại với hắn cũng tới đây. Toàn bộ Tây Vọng Các bị học sinh vây đầy – Tin tức Đường Kiếp trở về, ngay lập tức đã được truyền khắp học viện.

Từ khi hắn bị Ưng Đường bắt đi, cái tên Đường Kiếp đã vang dội khắp học viện Tẩy Nguyệt, cho dù là kẻ suốt ngày vùi đầu trong phòng khổ luyện, cũng đều biết tới người tên Đường Kiếp này.

Chuyện này đã kéo theo một loạt các sự kiện, Tẩy Nguyệt phái nổi trận lôi đình xuất động. Dưới sự điên cuồng chạy trốn và phản kích của Ưng Đường, và sựu truy sát kịch liệt của Tẩy Nguyệt phái, liên tục kích thích thần kinh của mọi người, khiến cho bọn họ muốn quên Đường Kiếp cũng không được.

Không lâu sau đó, Thiên Thần cung nhận được tin tức, cho rằng Tẩy Nguyệt phái giả mạo Đường Kiếp, để hãm hại Thiên Thần cung. Tẩy Nguyệt phái tất nhiên sẽ không thừa nhận tội danh này, nói rằng Thiên Thần cung cố ý vu oan hãm hại. Hai bên đánh nhau một trận lớn bằng nước bọt. Sau đó Thiên Thần cung phái người đến Tẩy Nguyệt phái để đòi một lời giải thích. Hai bên giương cung bạt kiếm, còn có Luyện Thú Môn âm thầm chọc gậy, khiến cho hai bên suýt chút nữa là khai chiến. Cuối cùng tuy chưa thực sự đánh nhau, nhưng học sinh của hai phái đều tự động bị trục hồi, đến nay vẫn còn chưa về nước, quan hệ giữa Thiên Thần cung và Tẩy Nguyệt phái nhanh chóng chuyển biến xấu.

Chỉ vỏn vẹn có hơn bốn mươi ngày, trong Tê Hà Giới phong vân biến hóa, tình hình trở nên căng thẳng, mà mồi lửa gây ra mọi chuyện chính là Đường Kiếp.

Có thể nói một nhân vật nhỏ bé, đã thức đẩy toàn bộ tiến trình lịch sử của Tê Hà Giới. Tương lai trên sử sách, chuyện này sẽ được ghi lại vô cùng rõ nét.

Chính vì nguyên nhân đó, thậm chí có người còn hâm mộ Đường Kiếp, nói “Tu tiên giống như Đường Kiếp, dù không thể trèo lên đỉnh tiên lộ, cũng chỉ cầu vang danh thiên hạ”.

Nhưng cho dù gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng Đường Kiếp vẫn trở về mà không có bị tổn hại chút rắm nào.

Điều này khiến cho đám học sinh không thể không để ý.

Hiện giờ bọn họ tập trung ở ngoài Tây Vọng Các, cùng nhau lẳng lặng chờ đợi.

Mấy người Vệ Thiên Xung vì vận mệnh của Đường Kiếp mà lo lắng, sốt ruột, nhưng đồng thời cũng có không ít kẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Du Thiếu Phong ha hả cười lạnh:

- Giả mạo Đường Kiếp, lừa gạt học viện, cả gan làm loạn, hắn cho dù tránh được Ưng Đường của Thiên Thần cung, thì Tẩy Nguyệt ohais cũng không tha cho hắn. Theo ta thấy, kẻ tu luyện giống như hắn, nên phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi học viện mới đáng.

- Con mẹ nhà ngươi chứ, ngươi vừa nói cái gì?

Vệ Thiên Xung nhất thời nổi giận, xông về phía Du Thiếu Phong, nhưng Thi Mộng ở phía sau ôm chặt lấy gã, hô to thiếu gia bình tĩnh.

Hoa Dương bên cạnh cũng cười lạnh nói:

- Vệ Thiên Xung, ngươi cũng không tránh thoát đâu, Đường Kiếp là người hầu học của ngươi, ngươi quản hạ nhân không nghiêm mới gây ra chuyện như vậy. Tê Hà Gới chỉ vì chủ tớ hai ngươi, mà suýt chút nữa xảy ra chiến tranh, ngươi còn có mặt mũi mà ở đây giáo huấn bọn ta? Theo ta thấy Đường Kiếp chắc chắn sẽ bị phế bỏ tu vi, ngươi cũng nên bị trục xuất khỏi học viện mới đúng.

- Con mẹ nhà ngươi chứ.

Vệ Thiên Xung lại mắng chửi, nhưng Thái Quân Dương ra hiệu cho gã, mắt lạnh nhìn Hoa Dương:

- Hoa Dương, ngươi dù sao cũng là người của Tiêu Dao Xã, không giúp người của Tiêu Dao Xã chúng ta, ngược lại còn đi giúp bọn chúng, ngươi có ý gì? Đường Kiếp rốt cuộc đắc tội gì với ngươi, khiến ngươi đối xử với hắn như vậy? Nguyệt nhi không thích ngươi, ngươi dù có chửi bới Đường Kiếp thế nào cũng vô dụng mà thôi.

Hoa Dương tức giận mặt đỏ bừng, nhìn thoáng qua Bình Tĩnh Nguyệt, Bình Tĩnh Nguyệt cũng nổi giận nói:

- Hoa Dương, ngươi quá đánh rồi đấy.

- Được, được. Không ngờ tất cả đều trách ta.

Hoa Dương giận quá hóa cười:

- Ta sẽ giương mắt lên xem kết cục của tên Đường Kiếp kia thế nào. Bình Tĩnh Nguyệt, cô đừng cho rằng ta không biết cô tính toán gì, tên Đường Kiếp này không phải Đường Kiệt, phần tâm tư này của cô cũng nên thu hồi lại đi. Còn về chuyện Tiêu Dao Xã, lão tử rút lui là được chứ gì.