Chương 1288: Luận đạo

Vận mệnh trêu đùa ta!

Lời Ngọc Thành Tử như bão táp trong đại sảnh, vang vọng, chập trùng.

"Đáng đời ngươi!" Cơ Dao Tiên nhìn Ngọc Thành Tử phun từ trong kẽ răng ra ba chữ này.

Nang đã từng cho tất cả là quỷ kế của Thanh Long, Ngọc Thành Tử cũng bị lừa dối. Sau đó biết Ngọc Thành Tử cung lừa Thanh Long, lại cho rằng Ngọc Thành Tử cung phát giác nhưng không để ý tới, không quan tâm. Lại không nghĩ rằng bản thân đã tao ngộ độc thủ của Ngọc Thành Tử.

Đúng, Thanh Long là cường giả Vận Mệnh đạo, Ngọc Thành Tử không phải sao?

Thanh Long dựa vào gì có thể lừa gạt Ngọc Thành Tử.

Mọi thứ đều do tên khốn kiếp đáng chết này làm ra, là kế hoạch để hắn vượt qua Thiên Đạo!

"Sao ngươi biết?" Đường Kiếp hỏi.

"Bởi vì ta đã thấy hắn!" Ngọc Thành Tử trả lời.

Cũng không ai biết, ngay lúc Binh Chủ Lê Cửu Dương trốn ra khỏi Ma giới, người đầu tiên đi tìm không phải Dao Nữ mà là Ngọc Thành Tử hắn biết tất cả những chuyện này đều do Ngọc Thành Tử gây nên.
Đó là một lần gặp gỡ phi thường bí ẩn, hai người gặp lại trong loạn hải xa xôi.

Một trận chiến kinh thiên động địa bạo phát.

Cuộc chiến đấu này kéo dài van dăm, lan xa rộng khắp, nhưng không phát sinh nguy hiểm để người khác biết được.

Mọi người chỉ biết đêm đó tinh không óng ánh khác thường.

Mọi người không biết, Vương Đình Tiên Đế đã thất bại, còn bại thê thảm.

Binh Chủ hầu như bẻ cành khô đánh bại Ngọc Thành Tử, đập hắn từ chỗ cao cao tại thượng, kiêu ngạo cùng tôn nghiêm xuống vũng bùn.
Hắn giẫm lên mặt Ngọc Thành Tử mà nói "Đây là quả báo với hành vi của hắn", sau đó bồng bềnh rời đi tìm nữ nhân mình yêu.

Ngọc Thành Tử như sắp phát điên.

Chính là trận chiến đó, hắn thật sự xác định trong không gian kia có gì.

Chính là trận chiến đó, khiến hắn quyết định khai phá ra thâu thiên hoán nhật.

Chính là trận chiến đó mới đặt ra các loại Nhân Quả như bây giờ.

Hắn nhìn Đường Kiếp, nói từng chữ: "Trận chiến đó là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời ta. Ta không cách nào quên, nhưng bởi đạo tâm kiên định. Đời này đặt việc lợi dụng tiến vào nơi đây là mục tiêu tối cao."

Chẳng ai ngờ Ngọc Thành Tử còn có chuyễn xưa bi thảm như vậy, nhất thời thổn thức không ngớt.

Vào lúc ấy, Cửu Nạn đột nhiên nói: "Trận chiến đó phát sinh vào thiên diệu nhật?"

Thiên diệu nhật chính là ngày đặc thù trong lịch sử Tinh La Đại Thiên Giới, tinh quang óng ánh, nhật nguyệt vô quang, thiên địa biến hóa, tiên triều không ngừng, đại thiên thế giới ước chừng có gần nửa đều cảm nhận được thiên địa biến hóa, gọi là Thiên diệu nhật.

Ngọc Thành Tử gật đầu: "Xác thực mà nói, thiên diệu nhật vốn do trận chiến đó mà ra. Nhưng thế thì sao?"

Một trận đại chiến gợi ra thiên biến, có thể thấy được uy năng khủng bố.

Cửu Nạn than nhẹ một tiếng niệm phật: "Lão nạp chính vào ngày ấy tiếp nhận chỉ dẫn của trời cao, là ngày nhập ma."

Thiên Đạo là ma!

Tất cả mọi người hít vào một hơi.

Ngay cả Ngọc Thành Tử cũng ngẩn ngơ chốc lát mới nói: "Chẳng lẽ nói, đúng là nhất ẩm nhất trác, là tiền định? Nếu thế vận mệnh chỉ dẫn ta mưu hại bọn họ, dẫn đến Lê Cửu Dương tiến vào nơi đây là chuyện gì? Tại sao vận mệnh chỉ dẫn hoàn toàn ngược lại?"

"Co thê do thứ bọn họ tiếp thu vốn không phải chỉ dẫn của một ý chí đồng nhất."

Một thanh âm đột nhiên vang lên.

Nam tử mặc áo tím ngồi ngay ngắn thưởng trà, thần thái nhàn nhã.

"Ngươi nói gì?"

Ngọc Thành Tử cùng Cửu Nạn đồng thời kinh hãi, đưa mắt nhìn đối phương.

Sau một khắc Cửu Nạn lớn tiếng nói: "Lão nạp tuyệt đối nhận được chỉ dẫn của Thiên Đạo. Mọi việc đều là phụng thiên làm việc!"
"Ngươi tự tiếp dẫn ma đạo chứ? Thiên đạo đâu thể đẩy ngươi nhập ma?" Tây Thánh Mẫu cười lạnh nói.

"Ngươi biết cái gì!" Cửu Nạn quát lên: "Phật môn có lôi đình nộ hỏa, Thiên Đạo cũng cần vũ khí giết địch! Ma đạo vốn là lưỡi đao của Thiên Đạo. Thiên Đạo không phải ma, mà là tất cả tồn tại, từng cọng cây ngọn cỏ trên thế gian đêu vì Thiên Đạo! Vậy nên, thiên đạo, ma cũng là Thiên Đạo!"

Cửu Nạn tiền thân là đại đức cao tăng, hiện là Hồng Mông Ma Tôn, phật pháp tinh thâm, đạo lý vô ngại, đã sớm có cách nhìn Thiên Đạo là ma không phải ma của mình. Lúc trước là hắn xem thường việc cùng người khác tranh luận, hiện tại lên tiếng, ngôn từ chuẩn xác, tự thành hệ thống, giải thích đảo ngược toàn bộ Thiên Đạo.
Dưới cái nhìn của hắn, Thiên Đạo giả chính là thể hiện ý chí của toàn bộ đại thiên thế giới, bởi vậy bất luận chính phản giới, bất luận sống và chết đều là một phần ý chí Thiên Đạo, ma cung được, tiên cũng được, phật cũng thế. Vậy nên, mặc kệ ở đâu đều có thể từ thiên, ứng thiên, phụng thiên.

Vậy nên, Thiên Đạo là nghĩa chẳng từ nan, đọa thân thành ma!

Đây chính là nguyên nhân giải thích cho hành vi của Cửu Nạn.

Cũng là đạo của hắn!

Cơ Dao Tiên nói: "Đại thiên thế giới có thể là Thiên Đạo, nhưng thế vô ý chí. Thiên Đạo không phải thiên ý, vậy nên thiên ý không tồn tại."
Đó là lý luận Thiên Đạo không tồn tại của nàng.

Đương nhiên theo những gì đã từng trải qua, lý luận Cơ Dao Tiên khá phong phú. Nang không phủ nhận Thiên Đạo mà là thiên ý. Nang cho rằng thế có Thiên Đạo, nhưng không có thiên ý.

Tây thiên phật tổ ngâm phật hiệu nói: "Thế có Thiên Đạo, thiên có thiên ý. Nếu như không có thiên ý, tại sao có vận mệnh?"

Cơ Dao Tiên liền hỏi: "Thiên ý đến từ nơi nào?"

"Từ cây cỏ cá sâu, sơn thủy hoa lá, thiên địa vạn vật hội tụ mà thành."
Tây thiên phật tổ đáp.

Tam Thánh lão tổ liền nói: "Không phải, không phải. Cây cỏ vô ý, làm thế nào có chí. Thiên Đạo bản nguyên mới là ngọn nguồn ý chí."

Cùng Tây Thiên phật tổ, Tam Thánh lão tổ cung cho rằng tồn tại thiên ý. Chỉ là Tây Thiên phật tổ cho rằng thiên ý chính là ý chí của thiên hạ vạn vật tập hợp, là do vô số vận mệnh rải rác ngưng tụ thành. Tam Thánh lão tổ thì cho rằng, thiên ý từ lúc mới bắt đầu đã tồn tại ở đầu nguồn, tức Thiên Đạo bản nguyên.

Bản nguyên chính là hạch tâm Thiên Đạo, sản sinh ý chí.

Đây là cách nhìn của Tam Thánh lão tổ.
Một hồi biện luận liên quan tới Thiên Đạo thiên ý, trong lúc nhất thời mỗi bên một lý, không ai phục ai.

Cũng có kẻ tôn trọng Thiên Đạo cho rằng thiên ý không lường được, ngông cuông bàn bạc Thiên Đạo sẽ dẫn tới Thiên Đạo lửa giận. Nhưng hiện tại đã bắt đầu "Vượt qua Thiên Đạo", còn nói không dám thì cũng quá buồn cười, vì vậy không ai nói tới.

Vào lúc song phương trò chuyện kịch liệt, có người hỏi: "Tức xưng bản nguyên, như vậy Thiên Đạo bản nguyên ở đâu?"

Vấn đề này có chút lắt léo.

Chúng nhân ngẩn ra.
Cuối cùng vẫn là Tam Thánh lão tổ trả lời: "Lão nạp vẫn cho rằng, Thiên Đạo Pháp Luân chính là vị trí bản nguyên."

"Bản nguyên vốn vô hình, tại sao lại ngưng tụ pháp, luân, tượng?"

" Thiên Đạo Pháp Luân là gì?"

"Là Thiên Đạo chung!"

"Là biểu hiện cụ thể của bản nguyên!"

"Là đại đạo hội tụ!"

"Là ngu dân loạn tên!"
Tranh luận từ Thiên Đạo xuất phát từ thiên ý, trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu, thậm chí còn người có cho rằng Thiên Đạo Pháp Luân vốn không phải là gì, do người không biết gọi lung tung chứ vốn chẳng liên quan tới Thiên Đạo.

Vào lúc ấy, đột nhiên có âm thanh vang lên.

"Ồ? Ta nhớ Cửu Nạn lên cấp Thánh Tiên liền có hư ảnh Thiên Đạo Pháp Luân xuất hiện. Vì sao chúng ta đã tiến vào không gian quỷ dị này mà Thiên Đạo Pháp Luân lại không có động tĩnh?"

Kẻ lên tiếng là một tiên tướng Vương Đình.

Nhưng ngay lúc lời ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều ý thức được gì đó.

Có một tia quái lạ.

Có một tia không tên.

Tại sao? Mỗi khi then chốt nhất định sẽ có biểu hiện, thể hiện sự tồn tại của bản thân như Thiên Đạo Pháp Luân lần này lại không có động tĩnh gì?

Tranh luận đình chỉ, mọi người cùng nhìn nam tử kia.

Lúc này, có lẽ chỉ có nam tử mặc áo tím kia mới có thể giải đáp cho họ.

Nam tử mỉm cười:
"Có vài thứ, kỳ thực vẫn luôn tại, chỉ là chưa ai phát hiện ra."

Cái gì?

Chúng nhân kinh ngạc nhìn nhau.

Ai cũng không rõ lời nam tử mặc áo tím có ý gì.

Chỉ có Đường Kiếp ánh mắt sáng quắc.

Hắn thấp giọng nói: "Không biết bô măt thât của núi vì đang ở trong núi... Chẳng lẽ nói..."

"Cái gì?"
Chúng nhân nhìn Đường Kiếp.

Có tia sáng thoáng hiện trong đầu, Đường Kiếp bật thốt: "Thiên Đạo Pháp Luân! Nơi này chính là không gian Thiên Đạo Pháp Luân!"

"Chúng ta đang ở trong Thiên Đạo Pháp Luân!"