Chương 1286: Yến hội
Đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến mọi người run lên.
Từ khi tiến vào không gian quỷ dị này, mọi người không nghĩ nơi này sẽ có người tồn tại.
Ngọc Thành Tử sắc mặt đại biến, có cảm giác không tốt.
Hắn chịu bao khổ sở tiến vào nơi này vì điều gì?
Còn không phải vì cơ duyên vượt qua Thiên Đạo sao.
Năm đó hắn biết nơi này cũng nhờ nhiều nguyên nhân. Vốn tưởng ngoài Binh Chủ chưa có ai khác tiến vào, bây giờ vào rồi mới biết nơi này còn có người ở, cơ duyên liệu có còn không? Có ý nghĩ không? Cảm giác trong lòng phức tạp tới chẳng còn tâm trạng để ý Đường Kiếp.
Theo lời nói, trước bảo tháp xuất hiện một cô gái.
Cô gái này mặc y phục rực rỡ, dung nhan diễm lệ, trong tay có một cái lẵng hoa, tay phải còn cầm cuốc, xem ra đang đi ra hái hoa. Thấy chúng nhân chỉ mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Thấy thế, chúng nhân nhìn nhau.
Vốn là đám đông hỗn tạp, giờ chỉ tập trung nhìn cô gái kia.
Cô gái kia như không biết tâm tư chúng nhân, vưa đi vừa nói:
"Chư vị tới là lúc Túy thiên niên thức tỉnh, ta đang muốn hái để chế thành rượu ngon khoản đãi chư vị."
Nói rồi tiên vào vườn.
Cả khu vườn lúc trước còn giương nanh múa vuốt, giờ thấy cô gái kia tiến vào liền dồn dập thu rễ, đám Tinh Linh càng vây quanh cô gái không ngừng líu ríu như cáo trạng.
Cô gái kia cười nói: "Biết rồi, biết rồi. Bọn họ không phải quái vật, sẽ không thương tổn các ngươi... Cung không phải vực ngoại Thiên Ma, đừng có rảnh rỗi nghĩ linh tinh thế?"
Nghe cô gái kia lên tiếng, một đám tiểu Tinh Linh càng coi họ là ma đầu.
Nhưng đúng là hiện giờ có một đám ma đầu Hồng Mông Giới ở đây, cung không biết cô gái kia có nhận ra.
Ngọc Thành Tử nói: "Nơi đây quỷ dị, mọi người cẩn thận."
Cô gái này xuất hiện thật kỳ quái, lại là tồn tại trong không gian quỷ dị này, mặc ai cũng không dám coi thường, cung không ai tùy tiện ra tay.
Cô gái kia bước vào hoa viên, cầm cuốc tới chỗ thực vật moc ra trái cây màu xanh lam, đặt cuốc xuống khiến thực vật kia kêu rên thê thảm, ê a như nói gì đó. Cô gái kia liền an ủi: "Mạc Khiếu, lấy của ngươi ít rễ thôi, đừng keo kiệt như vậy."
Nói rổi rút bào tùng trong đất ra, gỡ xuống một đoạn rễ rồi thả trở lại, tiện tay đặt sợi rễ vào lẵng hoa.
Ngay tại lúc sợi rễ nhập rổ, đột nhiên tỏa ra khí thế trước nay chưa từng có.
Khí tức cổ cửu viễn hoang, đối mặt với nó như đối mặt với nhân vật khủng bố siêu cấp.
Cũng may cảm giác này chỉ tồn tại một cái thoáng rồi biến mất, thế nhưng ai nấy đều cảm nhận được áp lực cực lớn.
Ngay cả Tây Thiên Phật Tổ cũng cả kinh.
Từ khi tiến vào không gian quỷ dị này, mọi thứ đều quỷ dị, ngay cả một sợi rễ cũng có khí tức làm người ta kinh ngạc.
Một tên ma đầu hậm hực nói: "Chỉ giỏi dùng huyễn thuật."
"Đó không phải là huyễn thuật." Đường Kiếp nói làm chúng nhân khiếp đảm.
Không phải huyễn thuật thì là gì? Nếu một sợi rễ đã có sức mạnh kinh khủng như vậy, thực vật kia là gì?
Khó trách lúc trong hoa viên họ không có sức chống đỡ thực vật kia, nếu mỗi một cây thực vật đều kinh khủng như thế thì có thể lý giải.
Cô gái kia vào bên trong hái thêm vài cây hoa nhỏ, mấy trái cây mới cầm rổ đi về phía tháp, vừa đi vừa nói: "Mời quý khách đi theo ta."
Chúng nhân nhìn nhau, không ai nhúc nhích.
Vẫn là Đường Kiếp cười cười, đi cùng cô gái kia.
Ngọc Thành Tử hừ một tiếng: "Muốn xem xem có trò quỷ gì."
Rồi cung đi theo.
Tiếp theo là Tây Thiên Phật Tổ, Tam Thánh lão tổ, Vương Diêu Cơ Dao Tiên.Các lão đại tiến vào thì chư tiên đành phải đi theo. Từng kẻ từng kẻ nhìn nhau, vừa tràn ngập căm thù đề phòng lẫn nhau, lại cẩn thận nhìn quanh sợ có quái vật xuất hiện.
Theo cô gái kia tiến vào trong tháp, liền nhìn thấy trong tháp không gian trống trải, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một đại sảnh lớn.
Bên trong đại sảnh bày ghế dựa tinh mỹ, kiểu dáng và phong cách khác chính giới. Bàn kéo dài tới tới cuối đại sảnh, trên xếp đầy giá cắm nến, hai bên vách tường là hội họa cùng tác phẩm điêu khắc.
Một nam tử ngồi ở cuối bàn nhìn chúng nhân, cười nói: "Hoan nghênh quý khách."
Nói xong vỗ tay, liền thấy trên bàn tự động hiện ra các món ăn tinh mỹ.
Cô gái kia cười nói: "Chư vị có thể vào tiệc trước, mỹ thực tồn tại đã lâu, rốt cục có thể chiêu đãi những người khác ngoài phu thê ta hẳn rất cao hứng. Ta đi xử lý một chút này Thiên Niên Túy rồi sẽ tới sau."
Nói xong nhâc rổ rời đi.
Rốt cục có người không kiềm chế nổi.
Một tên ma đầu hét lên: "Được rồi, các ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Thiên đạo cơ duyên ở nơi nào..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy nam tử phất tay một cái nói: "Bình tĩnh đừng nóng."
Theo hắn phất tay, miệng ma đầu kia kín lại như trời sinh không miệng, nói không ra lời.
Ma đầu kia kinh hãi, muốn xé miệng cũng không làm được, thậm chí hai tay dính vào miệng, chỉ có thể chạy vòng quanh.
Chúng nhân ngơ ngác, đây là thủ đoạn gì?
Chỉ có Đường Kiếp cùng Ngọc Thành Tử nhận ra đó là lực lượng của "đạo".
Đạo của không gia quỷ dị này.
Nhưng trình độ vận dụng cao minh hơn Đường Kiếp nhiều.
Thấy thế, Đường Kiếp vẫn thản nhiên cười nói: "Nếu như thế, đa tạ ý tốt của chủ nhân."
Nói xong ngồi xuống.
Ngọc Thành Tử hiển nhiên cũng có ý nghĩ đó, lúc Đường Kiếp ngồi xuống cung ngồi xuống, vừa vặn ngồi đối diện nhìn đối phương đầy nóng bỏng. Phảng phất nói tạm thời ngừng tay, chờ về sẽ liều mạng lại.
Thủ lĩnh ngồi xuống, những người còn lại cung chỉ có thể theo bước.
Do luân phiên chiến đấu, hai bang tiến vào chỉ còn dư lại hơn ba mươi người, ngồi vào bàn mới phát hiện vị trí vừa đủ không thừa không thiếu. Trong lòng không rõ bàn ăn có công năng biến hóa hay chủ nhân đã biết từ trước.
Thấy mọi người ngồi xuống, nam tử kia giơ tay chỉ vào đồ ăn nói: "Xin mời dùng."
Những đồ ăn này đều là bàn ăn biến ra, trong cảnh quỷ dị như thế mọi người chỉ nhìn nhau, không ai động đũa.
Vẫn là Đường Kiếp không khách khí gỡ một chân gà nướng bỏ vào miệng chậm rãi nhai.
Đồ vừa vào miệng như có dòng nước ấm tiến vào thân thể, mang theo năng lượng khổng lồ xung kích khiến thể tu lần nữa đề thăng.
Điều này khiến Đường Kiếp vừa mừng vừa sợ.
Chỉ là một miếng thịt lại mang tới hiệu quả kinh người như vậy, lúc trước giết trọn ma quái trên một đạo binh cũng không được như thế.
Đường Kiếp ăn hai miếng ba miếng, khí tức vận chuyển hấp thu năng lượng bên trong, tiếp theo ăn chiếc thứ hai.
Vậy là Đường Kiếp động tay liên tục, xoạt xoạt xoạt ăn hết một đĩa "Gà nướng".
Chúng tiên trừng mắt, có kẻ gan lớn thử theo, hiển nhiên cung cảm nhận được năng lượng bên trong, mắt toả sáng, tốc độ ăn nhanh lên, bàn ăn lúc này mới từ từ náo nhiệt.
"Từ từ, đừng vội."
Cô gái lúc trước đã đi ra, trong tay có một bình thủy tinh, bên trong óng ánh tửu dịch.
Cô gái kia vỗ bình rượu, liền thấy tửu dịch trong bình tự động bay vào trong chén chúng nhân, đồng thời cười nói: "Thiên Niên túy thuần hậu thơm ngọt, chư vị có thể thoả thích thưởng thức."
Chúng nhân đã bị mỹ thực động tâm nên hiển nhiên bình rượu kia cũng là bảo vật, thứ nào cũng mang tới sự bất ngờ lớn.
Đường Kiếp lướt qua liền thôi, nói: "Mỹ thực đã hưởng, rượu ngon đã dùng. Hiện tại chủ nhân có thể nói qua tình huống nơi đây?"
Lời vừa nói ra, mọi người yên tĩnh lại, đồng thời nhìn đôi nam nữ.
Nam tử kia mỉm cười nói: "Trước khi các ngươi tiến vào chẳng lẽ chưa điều tra rõ nơi này là đâu sao? So với hỏi ta, vì sao không hỏi kẻ dẫn các ngươi vào?"
Lời này làm tất cả mọi người đồng thời nhìn sang Ngọc Thành Tử.
Tiến vào nơi này do Ngọc Thành Tử, nói tình huống hẳn là hắn biết nhiều nhất.
Đường Kiếp cười nói: "Ngọc Thành Tử, đến giờ còn che giấu có ý nghĩa gì? Không bằng cứ nói trước chuyện ngươi biêt, rồi tiếp tục nghe cố sự của chủ nhân."
Ngọc Thành Tử hừ một tiếng: "Chuyện ra biết ngươi gần như cũng biết."
"Cái gì có ngọn nguồn vẫn tốt hơn." Đường Kiếp nói.
Nghe thế, Ngọc Thành Tử dừng một chút, lúc này mới xa xôi lên tiếng: "Vậy thì phải nói đến hơn một vạn năm trước..."