Chương 1285: Người hữu duyên

"Chúng ta đang ở trong một đại thiên thế giới khác sao?"

Một vị tiên nhân kinh ngạc nhìn quanh: "Nhưng không đúng, nếu thế sao thế giới này lại nhỏ như vậy?"

"Còn nữa, sao chúng ta qua được? Vì sao đang ở dị giới, ta vẫn có thể cảm nhận được nơi này có liên quan tới Tinh La Đại Thiên Giới?" Lại có ma đầu nói.

Đều là lão quái thành danh van năm, không phải đồ ngốc. Được Đường Kiếp thức tỉnh, lập tức ý thức được chỗ này không bình thường, rồi lại phát hiện nơi này như chưa hoàn toàn thoát ly Tinh La Đại Thiên Giới.
Một đại thiên thế giới? Nó khác Tiểu Thế Giới ở chỗ nào?

Tiểu Thế Giới cùng đại thiên thế giới có điểm khác biệt lớn nhất chính là Tiểu Thế Giới do người sáng tạo, hoàn toàn được bao che mới tồn tại trong đại thiên thế giới, có thể bị con người nô dịch, sử dụng.

Lẽ nào Đại thiên thế giới cũng vậy...

Chúng nhân nghĩ tới ý tưởng này.

Nô dịch một đại thiên thế giới, nhờ đó đạt được cơ hội siêu thoát Thiên Đạo?

Nếu như chuyện đó có thể trở thành sự thật, như vậy cái gọi là siêu thoát Thiên Đạo xác thực có vài điểm đáng tin.
Chỉ có điều đó là dị giới xưng vương, bản chất so với Tinh La Đại Thiên Giới vẫn có chỗ bất đồng.

Suy đoán rồi suy đoán, có một số việc phải đi đến cuối mới biết đáp án.

Trải qua một phen Sát Lục, con đường đi về bảo tháp nhẹ nhõm không ít.

Đường Kiếp như bất bại Thiên Thần, một đường thần cản giết thần phật chặn giết phật, tất cả ma quái tất cả đều bị hắn giết chết, tận tình hấp thu năng lượng làm mạnh bản thân.

Chúng ma thấy cung chỉ có thể nhìn mà ước ao.

Sau khi vượt qua tinh hà do đạo binh tạo thành, đám Đường Kiếp đã đi tới gần tháp.

Bảo tháp tọa lạc trên bình đài rộng lớn, ước chừng van dăm, có vô số thực vật kỳ dị không rõ tên sinh trưởng thành hoa viên rậm rạp.

Trong hoa viên còn có sinh linh tồn tại, đó là một tiểu nhân lưng mọc hai cánh như Tinh Linh, bay trong hoa viên vui vẻ đầy tiếng cười.

Khi đám người Đường Kiếp đến, các tiểu Tinh Linh giật mình hóa thành vô số lưu quang biến mất. Chỉ là tốc độ có nhanh cũng đâu thoát được ánh mắt đám người Đường Kiếp, đã thấy rõ bọn chúng trốn sau những kỳ hoa kia.

Một tiểu Tinh Linh nhô đầu ra, tò mò nhìn quần thể khách không mời mà đến, một đôi mắt to vụt sáng đáng yêu. Vào khoảnh khắc đó Đường Kiếp tưởng như đã nhìn thấy Y Y.

Sinh mệnh dễ thương như thế khiến người ta khó tránh sinh lòng thương tiếc.

Một vị tiên tu cười đi tới nói: "Tiểu gia hỏa này thật đáng yêu."

Nói xong đưa tay ra tiểu Tinh Linh.

Ngay lúc hắn đưa tay ra, Đường Kiếp sắc mặt đột biến: "Chớ tới gần nang!"

Nhưng vẫn muộn môt chut.
Ngay lúc tiên tu đưa tay ra, tiểu Tinh Linh đột nhiên thé giọng há miệng cắn. Tiên tu thực lực bị quản chế, nhưng thân thể tốt xấu cũng là tiên thể, tuyệt đối không phải thứ bình thường có thể phá. Nhưng tiểu Tinh Linh cắn một cái khiến bàn tay hắn như muốn đứt ra, đau đến gào thành tiếng.

"Muốn chết!" Tiên tu gầm lên, thể nội tỏa năng lượng muốn đánh chết tiểu Tinh Linh. Tiểu Tinh Linh chỉ vươn mình bay lên, năng lượng thể nội của hắn không thể làm gì nàng. Tiên tu giận dữ vỗ tới một chưởng.

"Đừng động!" Đường Kiếp giơ tay ngăn lại.

"Không cần ngươi lo!"
Tiên tu kia phun ra tiên vân sương vụ bao phủ toàn bộ hoa viên.

Đường Kiếp hất tay đánh vào mặt tiên tu, khiến tiên vân sương vụ rút hết vào bụng tiên tu, cũng tiện thể kéo người về.

"Đường Kiếp!" Tiên tu phẫn nộ gầm lên.

Đường Kiếp vung tay tóm lấy yết hầu tiên tu: "Dám gọi thẳng tên bản tôn, ngươi muốn chết sao?"

Tiên tu liều mạng muốn kéo dài tay Đường Kiếp, nhưng làm thế nào cũng không được.
Đường Kiếp giữ chặt cổ họng hắn, trong mắt lộ sát ý.

Nhìn ánh mắt này, tiên tu lạnh cả tim, lúc này mới ý thức được mình đối mặt với ai.

Đại La Kim Tiên, bất bại Kim thân, tồn tại vô địch trong không gian quỷ dị, thái độ khi nãy của mình đúng là muốn tìm chết?

Cung khó trách hắn quên điểm ấy, hắn là tuỳ tùng của Tam Thánh lão tổ, người thiên hạ có thể khiến hắn kiêng kỵ không nhiêu. Đường Kiếp tuy mạnh nhưng trước khi tiến vào không gian này cũng không thiếu người có thể làm đối thủ của hắn, Tam Thánh là một trong số đó.

Ở nơi quỷ dị, pháp tu đều chịu áp chế, duy thể tu không bị ảnh hưởng nên Đường Kiếp mới hung hăng thế này. Với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện chưa thể thích ứng ngay được.

"Nếu có lần sau, ngươi phải chết chắc!" Đường Kiếp thuận tay ném tiên tu đi rồi nhìn tiểu Tinh Linh.

Trong hoa viên có một lượng lớn Tinh Linh vẫn cảnh giác nhìn bọn họ.

Đường Kiếp suy nghĩ một chút, đột nhiên cất bước tiến vào.

Khi hắn bước vào, tất cả Tinh Linh đồng thời sốt sắng. Nhưng Đường Kiếp không nhìn các nàng mà cứ thế đi tới trước.

Những Tinh Linh kia cực nhát gan, thấy Đường Kiếp tới liền tránh né, nhìn lén Đường Kiếp. Đường Kiếp cung không để ý tới, cứ tiếp tục đi tới kéo dài khoảng cách.

"Các ngươi còn không vào đi?" Thanh âm Đường Kiếp truyền đến: "Nhớ kỹ, không chạm vào chúng sẽ không sao."

Chúng tiên thấy thế, chỉ có thể theo Đường Kiếp tiến vào.

Một ma đầu nói: "Không thể trực tiếp quét ngang qua sao?"

Đường Kiếp nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn làm như vậy cũng được, nhưng chờ chúng ta cách xa đã, đừng làm liên lụy tới ta."

Nghe hắn nói như vậy, mọi người cung bỏ tâm tư.

Vương Diêu không nhịn được hỏi: "Nghĩa phụ, sao biết chỉ cần chúng ta không động vào chúng sẽ không sao?"

"Là đạo nơi này cho ta biêt." Đường Kiếp trả lời.

"Đạo?" Vương Diêu ngạc nhiên: "Người thật sự đã lĩnh ngộ đạo nơi này?"
Đường Kiếp gật đầu: "Ly kinh phản đạo, ở đây lại là hợp đạo, có thẻ cộng hưởng với thế giới này, vì vậy ta có thể cảm nhận được một vài thứ."

"Nếu như đụng vào các nàng, sẽ sinh hậu quả rất đáng sợ sao?" Vương Diêu lại hỏi.

Lần này Đường Kiếp lắc đầu: "Ta không biết, nhưng muốn biết đáp án cung không cần phải do chúng ta tới thử."

Vương Diêu đang muốn hỏi không thông qua chúng ta thông qua ai, đột nhiên trong lòng lĩnh ngộ.
Quay đầu nhìn lại, phía sau có đám người bay tới.

Đó là đám Ngọc Thành Tử.

Lúc này đám người Ngọc Thành Tử ai cũng có vết máu, khí tức không đều, hiển nhiên đã trải qua một phen khổ chiến.

Bọn họ cũng không có thể tu như Đường Kiếp trợ trận, trận xung kích lúc trước đã trả giá rất lớn. Nếu không có sau đó Đường Kiếp lĩnh ngộ đại đạo, dẫn vạn ma công đến, để họ nhân cơ hội thì chưa chắc đã tới được đây.

Không, rõ ràng có một người ngoại lệ.

Ngọc Thành Tử!
Cầm Hiên viên kiếm đội Toàn tri quan, thân mang Chiến Thần giáp, chân đạp Tỏa Không lý, Ngọc Thành Tử trước sau không thay đổi vẻ uy nghiêm, trên người toả ra kim quang nhàn nhạt, như trận khổ chiến lúc trước vốn chẳng hề ảnh hưởng tới hắn.

Dù không có Đường Kiếp hấp dẫn vạn ma, hắn vẫn có thể dẫn quần tiên tới đây.

Tới bình đài, nhìn đám Đường Kiếp đã ở phía trước, sắc mặt Ngọc Thành Tử hơi biến đổi.

Hắn phí tất cả tâm lực tiến vào nơi đây, vì vậy không thể chấp nhận kẻ khác đi trước mình. Giờ thấy vậy liền gọi: "Đường Kiếp!"

Tiếng gọi lọt vào trong vườn.
Khí thế khiến đám Tinh Linh sơ hai, dồn dập né tránh.

Một tên tiên tướng thấy thế, cười nói: "Gia hỏa thú vị."

Rồi chộp tới một con Tinh Linh.

Kết quả cũng như tiên tu lúc trước, mất một miếng thịt.

Tiên tướng giận dữ, máu từ vết thương hóa thành một thanh kim quang trường kiếm chém tới.

Tinh Linh kêu "A" một tiếng, bị một kiếm giết chết.
Tiểu Tinh Linh vừa chết, tất cả tiểu Tinh Linh đột nhiên rú lên thê thảm.

Rít lên âm thanh sắc nhọn chói tai.

Sau một khắc, trong hoa viên dậy sóng.

Lượng lớn rễ từ dưới nền đất như cự mãng mọc lên, quấn lấy quần tiên.

Vương Đình tiên tướng đồng thời ra tay, không ngừng đánh vào dây leo. Đồng thời hoa từ bốn phương tám hướng nở rộ, như vô số cái miệng lớn hướng quần tiên cắn xuống. Tiên cảnh xinh đẹp đã biến thành vùng đất hiểm ác đầy hung lệ.

Từng tiên tướng bị dây leo cuốn lấy, bị miệng lớn nuốt chửng máu thịt. Tiên pháp thần thông ở đây không phát huy ra tác dụng, từng Tiên Nhân cường hãn như biến thành phàm nhân bó tay chịu trói.

Ngay cả Ngọc Thành Tử cũng bối rối, thân tỏa kim quang gia tốc xông về phía trước.

Thấy thế, Đường Kiếp mỉm cười nói: "Nguyên lai ngươi cũng không biết tình huống như vậy sao? Xem ra sự hiểu biết của ngươi về nơi này cũng có hạn. Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi."

Nói xong đi tới hướng bảo tháp, không quản đám tiên tướng Vương Đình phía sau.

"Toàn bộ theo ta xông về phía trước!" Ngọc Thành Tử hô to xông về phía trước, kim quang ngày càng cường thịnh.
Dựa vào con đường Ngọc Thành Tử trùng kích ra, Vương Đình chúng tướng cung dồn dập xông tới. Xung quanh là quần thể Tinh Linh rít lên chói tai, kinh tâm động phách.

Hoa viên tuy lớn song tốc độ quần tiên không chậm, hai phe rốt cục một trước một sau xông ra hoa viên.

Lúc này Ngọc Thành Tử đã tổn thất một nửa số người, trong lòng phẫn nộ hét lớn: "Đường Kiếp, Thiên Đạo cơ duyên là của ta!"

Sau một khắc, một thanh âm nổ vang trong tai hắn: "Hoan nghênh chư vị, người hữu duyên."