Chương 1279: Truy đuổi

Bay về phía tinh quang, cung không biết đã bay bao lâu. Trong không gian quỷ dị này cũng không có vật tham chiếu, không thể tính thời gian.

Đường Kiếp căn cứ vào cảm giác của mình, vẫn phán đoán mình đã bay chừng ba ngày.

Trong ba ngày này, hắn không gặp bất cứ thứ gì, mà phiến tinh quang kia vẫn như sao trời xa xôi.

Nhưng Đường Kiếp biết đây không phải ảo trận, mà là vùng không gian này thực sự quá lơn.

Thời khắc đang phi hành, Đường Kiếp đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa có hai đạo quang mang sáng lên, như hai ngôi sao sáng trong đêm tối vĩnh hằng.

Nhưng Đường Kiếp biết, đó không phải ánh sao.

Theo ánh sao kia ngày càng sáng, Đường Kiếp thấy rõ đó là hai mắt của một con cự thú.

Trong không gian đen kịt, thân ảnh cự thú kia như ẩn như hiện, không thấy rõ đường viền của nó, nhưng có thể cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ kinh khủng.

"Hô!"

Cự thú kia thổ ra một ngụm khí liền co phong triều vô biên mãnh liệt ập tới.
"Thái Cổ cự thú?" Cảm thụ phong triều kia, Đường Kiếp lập tức nhận ra đây là một con Thái Cổ cự thú, thực lực không tầm thường.

Năm đó ở mộ Tiên Đế, Đường Kiếp cung từng gặp Thái Cổ cự thú, không ngờ bên trong không gian quỷ dị này lại gặp được lần nữa. Nơi này cùng mộ Tiên Đế có khá nhiều chỗ tương tự, Đường Kiếp biết đây không phải trùng hợp mà là Ngọc Thành Tử đã có hiểu biết nhất định về nơi này mà mô phỏng ra mộ Tiên Đế.

Tâm niệm chuyển động, Đường Kiếp liên tục đánh ra mây chuc đao thần thông. Hắn hiện tại chỉ có thể phát huy ra thực lực Tử Phủ đỉnh phong, bởi vậy cần mây chuc đao thần thông mới miên cương chặn lại công kích của cự thú này. Cự thú kia mắt thấy công thế bị ngăn cản, há miệng hút Đường Kiếp.
Lập tức một cỗ hấp lực khổng lồ nhiếp chặt Đường Kiếp, kéo hắn tới miệng cự thú.

Lúc này mới thấy miệng cự thú đã rộng tới vạn trượng, bên trong có không gian gợn sóng, là một tiểu không gian.

"Đáng chết, là Thôn Thiên Thú." Đường Kiếp đã nhận ra lai lịch cự thú này.

Cự thú này tên gọi Thôn Thiên, quả thực có thể xưng là đệ nhất cự thú vũ nội. Không có ai biết chân thân nó lớn bao nhiêu, chỉ biết rằng nó lấy tinh giới làm thức ăn, thôn thiên phệ nhật, bên trong thân thể chính là một không gian độc lập, một khi bị nó hút vào sẽ vĩnh viễn ở trong đó. Bởi vậy Thôn Thiên Thú này không cần năng lực gì khác, thấy bất cứ thứ gì cứ hút vào là xong.
Thôn Thiên Thú chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, Đường Kiếp không ngờ có ngày gặp được nó.

Thời khắc này Thôn Thiên Thú hấp lực vô biên, Đường Kiếp biết không tốt. Nếu như bị nó hút vào, chi sơ từ đây phải sống trong thế giới trong bụng Thôn Thiên Thú, đừng hòng quay trở lại.

Hắn rống to một tiếng, chân thân vạn trượng xuất hiện, toàn thân bắn ra cự lực mãnh liệt.

Lực triều cuồng bạo lan tràn tới, may chưa bị Thôn Thiên Thú hút đi.

Đường Kiếp đấm một quyền tới.
Một quyền này đánh lên cái miệng lơn kia, cung không biết đánh vào nơi nào, nghe Thôn Thiên Thú kia đột nhiên hú lên môt tiếng, hấp lực khủng bố đột nhiên chuyển hóa thành lực đẩy, gió triều lại nổi lên thổi bay Đường Kiếp ra ngoài. Lấy cự lực của Đường Kiếp trước nó cũng chỉ như cánh diều.

Đường Kiếp cũng kinh hãi không thôi.

Tu luyên đên Đại La Kim Tiên, Đường Kiếp đã từng cho rằng phóng tầm mắt Tinh La đại thiên giới, trừ đám Ngọc Thành Tử đã không ai sinh được uy hiếp với mình.

Không ngờ giờ có một con cự thú, chỉ dùng một ngụm khí đã thổi bay hắn.

Cũng may Thôn Thiên Thú kia cũng bị một quyền của Đường Kiếp đánh cho đau. Nó cường đại song không có cốt khí, nhanh chóng rụt vòi.

Bóng đen vô biên biến mất, cự thú kinh khủng kia tựa như không tồn tại nữa, cứ thế biến mất khiến Đường Kiếp cảm thấy không quen.

Nó cứ thế mà chạy!

Trong truyền thuyết Thôn Thiên Thú không phải là hung thú, tính cách lười nhác, phần lớn thời gian đều ngủ say, hiện tại xem ra không giả.

Gia hỏa này cường đại nhưng không có hung tính, lúc trước may mắn gặp dịp muốn ăn Đường Kiếp, nhưng một khi phát hiện Đường Kiếp khó đối phó liền chủ động từ bỏ.
Bất quá Thôn Thiên Thú tỉnh lại vào lúc này chứng tỏ trước đó đã có người trêu chọc đến nó. Nếu Thôn Thiên Thú tham ngủ mà vẫn còn duy trì tỉnh táo, chuyện đó mang ý nghĩa là bản thân cách những người phía trước không xa.

Nghĩ tới đây, tinh thần Đường Kiếp phấn chấn.

Rốt cục đuổi đến nơi.

Một đường bay, rốt cuộc Đường Kiếp thấy phía trước có bốn kẻ đang truy đuổi tranh đấu, là ba tiên tướng đang truy sát một Ma Đầu.

Đều là cấp số Chân Tiên, nhưng ở đây chỉ tương đương với Hóa Thần.

Đường Kiếp nhìn thấy trực tiếp bay qua.
"Đường Kiếp? !" Song phương thấy là Đường Kiếp thì đồng thời kinh ngạc lên tiếng, không nghĩ hắn lại xuất hiện vào lúc này.

Đường Kiếp nhướng mày: "Làm sao? Nhìn thấy ta rất giật mình sao?"

Ma đầu kia cười nói: "Tham kiến Đường Giới Chủ. Ta chính là thuộc hạ Bạch Hổ Ma Tôn, vốn còn cho rằng Đường Giới Chủ không tiến vào đây, không ngờ giờ gặp được Giới Chủ. Kính xin Đường Giới Chủ giúp ta một tay, ba tiểu tặc này quá khó chơi."

"Ồ? Sao lại cho rằng ta không tiến vào?" Đường Kiếp bay tới hỏi.
"Bởi vì chúng ta ở đó đợi ngươi rất lâu cũng không thấy ngươi tiến vao." Ma đầu kia trả lời.

Ánh mắt Đường Kiếp đột nhiên co lại: "Đợi bao lâu?"

Ma đầu kia đang định trả lời, lại bị một tên tiên tướng kích trúng, giận dữ nói: "Ta giải quyết kẻ này trước rồi nói."

Đường Kiếp thuận tay đánh một quyền vào mặt một tên tiên tướng, lại ra một chưởng ngăn thần thông của hai kẻ khác: "Nói, đợi ta bao lâu."

"Khoảng một ngày." Ma đầu kia trả lời.
"Một ngày?" Đường Kiếp nheo mắt lại.

Hắn ở ngoài vết rách bức lui người hai phe, trước sau khoang một chen cha, ở đây đã trôi qua một ngày.

Chẳng lẽ nói, tốc độ thời gian ở hai nơi không giống nhau?

Quả nhiên rất giống mộ Tiên Đế!

Trong lòng Đường Kiếp càng lúc càng nắm chắc, Ngọc Thành Tử năm đó đã từng tới chỗ này, chỉ không biết tại sao lại rời khỏi, cũng sau đó định ra kế hoạch ngủ đông van năm để quay lại nơi đây.
Hắn đang suy nghĩ, bên kia ba tên tiên tướng cùng nhau quát lên: "Đường Kiếp, ngươi thật sự nghĩ mình có thể muốn làm gì thì làm sao? Nơi đây không gian quỷ dị, tu vi của tất cả mọi người đều giảm nhiều, tuy là Đại La Kim Tiên cũng phải hạ xuống Xuất Khiếu kỳ. Ba người chúng ta tuy không bằng ngươi, nhưng bị ảnh hưởng cung nhỏ, chỉ giảm xuống đến tu vi Hóa Thần đỉnh phong. Lấy lực lượng ba người, không hẳn không đối phó được ngươi!"

Ba người kia nói, đồng thời xuất bảo vật trong tay đánh Đường Kiếp.

Đường Kiếp nghiêng đầu, nhìn ba tên tiên tướng kia: "Các ngươi tiến vào nơi này sớm hơn ta, lẽ nào không biết thể tu ở đây không bị ảnh hưởng sao?"

"Cái gì?"
Ba người đồng thời ngẩn ngơ.

Liền thấy Đường Kiếp tiện tay xuất quyền, một quyền đánh vào một tên tiên tướng.

Lần này lực lượng của hắn lớn hơn rất nhiều, dâng trào cự lực đánh vào thể nội tiên tướng kia, chỉ một đòn đánh hắn tan xương nát thịt.

Tiên tướng kia thậm chí không có cả cơ hội sống lại đã tiêu tán bên trong không gian này.

Đường Kiếp thu quyền, thoải mái nói: "Kỳ thực coi như không phải thể tu, ta cung còn có cái này."
Hắn xoay cổ tay một cái, Đế Nhận chém ra phách thiên quang hoa vào bảo vật của ba người kia, một đòn đập tan không nói, thuận thế lại xẹt qua thân thể một tên tiên tướng, một kiếm lưỡng đoạn. Tiên tướng kia thần linh bất diệt, tuy rằng thực lực giảm xuống nhưng vẫn có thể phục sinh, sau một khắc chưa kịp trọng ngưng lại thấy Đế Nhận lóe lên một phiến quang diễm, trực tiếp hủy thần linh của tiên tướng kia.

Kẻ vừa nói muốn lấy ba đối một, trong nháy mắt đã bị Đường Kiếp giêt chêt hai tên, tiên tướng còn lại sợ đến hồn vía lên mây, quay đầu bỏ chạy.

Đường Kiếp thở dài nói: "Coi như các ngươi không biết Đế Nhận thì cũng phải nghe Ngọc Thành Tử nói qua, năm đó ta Hóa Hồn từng diệt Xuất Khiếu, Tử Phủ giết Tiên Đai. Vượt giai giết người là chuyện như cơm bữa, người cùng cấp muốn giết ta phải có nhân số chất đống. Ba kẻ đã muốn đối phó ta. . . Dù không có Đế Nhận, không phải thể tu, giết bọn ngươi cũng là chuyện như trở bàn tay."

Nói xong lật tay vỗ vào lưng tiên tướng kia, chỉ một chưởng đập tiên tướng kia thành bánh thịt, quả thực ứng với câu kia của hắn "Cũng như trở bàn tay mà thôi".

Giơ tay nhấc chân kích sát ba viên tiên tướng, ma đầu kia nhìn cung thấy hoảng sợ, thầm nghĩ cũng còn may lão Đại ta là con nuôi hắn, mọi người cùng nhà. Miệng nói: "Đường Giới Chủ quả nhiên lợi hại, đa tạ Đường Giới Chủ cứu mạng. . ."

"Ngươi có biết Bảo Nhi đang ở đâu không?" Đường Kiếp ngắt lời hắn trực tiếp hỏi.

Ma Đầu kia ngẩn ngơ, trả lời:
"Ngọc Thành Tử kia tiên vào nơi đây xong liền đi tới chỗ tinh quang, Ma Tôn nhà ta cung đuổi theo, những người khác cũng lục tục theo sau, vừa đánh vừa chạy. Ta không thiện phi hành, vì vậy lọt xuống sau, trên đường gặp phải ba tên này bị truy sát. Cũng còn may gặp được Giới Chủ. Giới Chủ muốn gặp tôn chủ, bên này ta lĩnh. . ."

"Không cần." Đường Kiếp trả lời, thuận tay ấn đầu ma đầu kia ngập vào trong cổ, đánh chết tại chỗ.

Sau khi tới chỗ không gian quỷ dị này, do thân là thể tu nên chênh lệch giữa Đường Kiếp cùng những kẻ khác không thấy thu nhỏ, trái lại càng gia tăng hơn. Nếu như ở bên ngoài, bôn tồn tại Chân Tiên như vậy, hắn muốn giết chết cung phải phí chút công phu.
Giết chết bốn người này, Đường Kiếp tiếp tục đuổi theo, dọc theo đường đi lại gặp phải vài đám người tụt lại. Hắn cung mặc kệ là tiên hay ma, dọc đường giết chết tất cả.

Cứ thế truy đuổi, khoảng cách tới tinh điểm kia cũng ngày càng gần.

Chờ đến gần rồi mới phát hiện ra tinh quang kia là một toà tháp.

Một toà thông thiên cự tháp tinh quang xán lạn.