Chương 1262: Đấu tướng (p2)

Khi Tây Thánh Mẫu xuất hiện, trong thiên không lại lục tục xuất hiện mấy chi tiên quân, đều có kỷ luật nghiêm minh, mỗi tướng đầu lĩnh chí ít cũng là cấp số Chân Tiên.

Mắt thấy Đa Bảo Thiên Quân chiến bại, có một tiên tướng lao ra nói: "Vô tướng đến lĩnh giáo."

Người này tên Vô Tướng Chân Quân, cũng là một tiên nhân theo Tiên Đế từ nhỏ.

Vừa mới xuất hiện bay tới chim công. Khổng Tước Ma Chủ đang muốn đáp lời, đột nhiên cảm thấy uy hiếp, bản năng kình lên hộ tráo, nhưng trong khoảnh khắc hộ tráo phá nát, tiếp theo là một cỗ sát triều khủng bố cuồn cuộn mà tới, Khổng Tước Ma Chủ không kịp đề phòng bị đánh cho thổ huyết, tâm trí bùng vang khiến thần hồn của hắn như muốn vỡ ra.

"Ngươi!" Khổng Tước Ma Chủ kêu to.

Vô Tướng Chân Quân cười nói: "Ma Chủ cẩn thận."

Trong khi nói, lại một cỗ cương khí vô hình vô sắc cuồn cuộn mà tới.

Vô Tướng Chân Quân dùng vô tướng chân cương tới lui khó có thể dự đoán làm tên, quỷ bí khó lường, lúc phát động hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào.

Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tước Ma Chủ thần kỳ, nhưng chỉ thích hợp đối phó bảo vật, đối với Vô tướng chân cương không có đất dựng võ.

Vô Tướng Chân Quân tung một cỗ vô tướng cương khí cuốn tới, đánh cho Khổng Tước Ma Chủ sứt đầu mẻ trán, dù Ngũ Sắc Thần Quang uy năng bàng bạc, đối phó với chân cương vẫn bị bại lui.

Khổng Tước Ma Chủ giận dữ: "Thứ hỗn trướng, thật sự coi lão tử dễ bắt nạt như vậy à!"

Đột nhiên ngửa đầu kêu to một tiếng, sau lưng có linh vũ ngũ sắc bay lên, lóe ra thải quang, chỉ vào Vô Tướng Chân Quân thấy màu sắc tràn ngập không trung, khắp nơi là vũ linh.

Khổng Tước Ma Chủ bắn hết toàn bộ linh vũ, ở trạng thái sinh mạng rực rỡ nhất, ngay cả Vô Tướng Chân Quân cung giật nảy mình, dốc hết thảy thủ đoạn bảo vệ tự thân, trong nháy mắt tầng tầng lớp lớp hộ tráo, vô tướng chân cương bao trùm toàn thân, thậm chí cũng lập loè ra lưu ly quang hoa bảy màu.

Đây là cú va chạm sặc sỡ nhất, Vô Tướng Chân Quân nháy mắt ngã xa ngan dăm, khắp thân là lỗ máu, ngay cả thần hồn cũng bị thương tổn, sắc mặt trắng bệch, cho thấy thương thế không nhẹ.

Chỉ là Khổng Tước Ma Chủ trong lúc nhất thời lại không phát ra được Ngũ Sắc Thần Quang nữa. Đối mặt Vô Tướng Chân Quân khí thế hùng hổ, Khổng Tước Ma Chủ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười: "Lão tử thua."

Cứ thế quay lại trong trận.
Vô Tướng Chân Quân mất công chịu đòn, không thể hoàn thủ thì đối thủ đã rút lui, trong lòng giận dữ, hô lên "Đừng chạy", còn muốn xông lên thì thấy Tây Thánh Mẫu nhìn mình lắc đầu, lúc này mới từ bỏ truy kích. Chỉ là bị Khổng Tước Ma Chủ đánh như thế hắn cung bị thương không nhẹ, sau Ma tộc ra một người, Vô Tướng Chân Quân chiến một lát liền chịu thua.

Song phương ngươi tới ta đi, một hơi đấu hơn mười tràng, số lượng không nhiều nhưng đều là cường giả.

Ma tộc có Hắc Long Ma Chủ Nghiệt Hải Hoa Hậu Thanh Nhãn Thần Quân Hạt Ngưu Đế Quân, Vương Đình có Thiên thư thượng nhân Bắc Minh Thần Quân và một loạt cường nhân.

Những người này thực lực thao thiên, sức sống cường thịnh, đánh mấy chục ngày đêm cũng chưa chắc có thể phân ra thắng bại, huống chi còn là một chọi một thay phiên xuất chiến, dẫn đến thời gian trôi đi rất nhanh.

Kinh ngạc nhất, dù là Cửu Nạn Vương Diêu hay Ngọc Thành Tử đều không vội vã, cứ thế xem chúng tiên tiên gió nổi mây vần long tranh hổ đấu.

Hiện tại là Nghiệt Hải Hoa Hậu đấu Bắc Minh Thần Quân. Hai người này đều là Chân Tiên đỉnh cấp, có đặc điểm chung chính là duy trì năng lực cửu chiến rất mạnh. Nghiệt Hải Hoa Hậu am hiểu bất tử thuật, sinh mệnh nguyên thâm như hải, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó giết nang. Còn Bắc Minh Thần Quân thì ngược lại, pháp lực hùng hậu, chuyên về khôi phục, thậm chí có thể ở trong chiến đấu hấp thu linh triều, khôi phục pháp lực. Chính là " Tận cùng phương Bắc có Minh Hải, chính là thiên trì. Trong có cá lớn, rộng vài nghìn dặm, mà không thấy cá bao giờ." Lại có " Nếu như nước tích không đủ sâu, thì không thể mang nổi thuyền lớn. Đổ chén nước vào chỗ trũng, lấy lá cải làm thuyền thì được, còn lấy cái chén làm thuyền thì không xong, vì nước nông mà thuyền quá lớn." Bắc Minh Thần Quân độc sáng Bắc Minh thần công, thu nạp pháp lực, phun nuốt tiên phong, thế gian vô song. Hậu thế có tần giả chỉ tập được chút da lông đã xưng bá nhân gian, có thể thấy được uy của thần công.

Hai người này có đánh tới ngan ngày cũng không có vấn đề gì.

Nhìn hình ảnh này, Đường Kiếp nhíu mày.

"Bọn họ đang kéo dài thời gian." Hứa Diệu Nhiên sáp lại nói.

"Phương nào?"
Y Y hiếu kỳ hỏi.

"Song phương đều có." Đường Kiếp trả lời.

Ở lại xem Vạn Giới Vương Đình cùng Ma tộc tranh đấu, Tê Hà tu sĩ đã an toàn lui trở về giới nội, nhưng không rời đi mà chỉ chuyển động vòng quanh Cự Linh Giới. Bởi nó có thể tích nhỏ hơn Cự Linh Giới nên chỉ xem như một vệ tinh, chỉ là thể tích lớn một chút, khoảng cách gần một chút.

Thông thiên tháp đỉnh tháp thả ra linh quang có thể trực tiếp ảnh hưởng đến cương phong Cự Linh Giới, đối với tinh giới mà nói chuyện này quả thật chính là khoảng cách vài bước. Cung chính khoảng cách gần như vậy giúp thông thiên tháp có thể tiếp nhận tin tức phát sinh trong Cự Linh Giới, cả Bình Hải Đại Trận vẫn có thể tiếp tục phát huy tác dụng, cuồn cuộn chuyển hóa ma khí, trở thành tài nguyên cần thiết của Tê Hà Giới.

Rất hiển nhiên, Đường Kiếp chưa từ bỏ Cự Linh Giới.

Hắn đang tọa sơn quan hổ đấu.

Chỉ là Vạn Giới Vương Đình hay Cửu Nạn Yêu Tăng đều không để ý điểm ấy, chỉ có Vương Diêu hắn ngẩng đầu nhìn thiên không, ánh mắt xuyên thấu cương phong, nhìn Tê Hà Giới đầy phức tạp. Vừa hi vọng nó rời đi, lại không hy vọng nó rời đi.

Cảm giác mâu thuẫn này e chỉ có Đường Kiếp mới có thể hiểu được.
Vương Đình Ma tộc chiến đấu dai dẳng ở Cự Linh Giới, Đường Kiếp cũng đứng ở đây quan sát nhiều ngày.

Tê Hà tu sĩ đều đã chuẩn bị rời đi, nhưng chỉ lệnh mãi chưa tới đến. Chiến tranh mù mịt, mây trên Tê Hà Giới càng tụ càng dày, như báo trước chiến tranh chẳng mấy chốc sẽ lại đến.

Nghe Đường Kiếp nói ra lời này, Y Y rõ ràng hiếu kỳ hẳn: "Song phương đều có? Bọn họ đang kéo dài thời gian? Vì sao vậy?"

"Đương nhiên có mục đích của bọn họ." Đường Kiếp mắt nhìn phương xa, lần này trực tiếp lướt qua Cự Linh Giới, nhìn Vạn Giới Vương Đình phía trên.
Áp sát Cự Linh Giới, Vạn Giới Vương Đình ở đó không nhúc nhích, chỉ là khoảng cách Cự Linh Giới gần với Tê Hà Giới hơn một chút. Các tiên nhân trong Vương Đình lại không ra tay, làm như cảm thấy đội ngũ hiện nay phái ra đã thừa đủ quyết định tất cả.

Đường Kiếp không nghĩ như thế, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Vạn Giới Vương Đình, đột nhiên nói: "Nó đang động."

"Hả?" Hứa Diệu Nhiên cùng Y Y đồng thời nhìn Đường Kiếp.

"Vạn Giới Vương Đình? Không đâu, không phải nó vẫn ở đó sao?" Y Y nói.
Đường Kiếp nói: "Không, nó đang động, chỉ là nó động rất chậm, chậm đến các ngươi hầu như không nhìn ra được. Bất quá các ngươi xem, chiến đấu đã qua ba mươi hai ngày, mà ba mươi hai ngày trước, chỗ Vạn Giới Vương Đình dừng lại là ở bên kia. . ."

Đường Kiếp chỉ một ngọn núi lớn phía xa.

Đó là một ngọn núi đã bể tan dưới quần tiên tranh đấu.

Ba mươi hai ngày trước, vị trí Vạn Giới Vương Đình ở đối diện ngọn núi này, nhưng hiện tại nó đã lệch khoảng cách. Nếu không phải Đường Kiếp thiên tính thận trọng, sức quan sát mạnh e đã đã bỏ qua điểm ấy. Nhưng chính vì hắn nhìn thấy nên mới có thể xác định Vương Đình đang động.
Chỉ là mắt thường khó có thể phát hiện tốc độ đang động.

Làm được điểm ấy không dễ dàng, tinh giới quy di chuyển quy mô, dù cho tốc độ trăm vạn cây số thì trong mắt người thường không thấy biến hóa. Nếu như không lấy địa thế là tọa độ tiến hành tham khảo, cả Đường Kiếp cũng sẽ không phát hiện.

"Hóa ra là như vậy." Y Y bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bọn họ đang làm gì?"

"Ta không rõ." Đường Kiếp lắc đầu: "Nhưng ta nghĩ ta biêt bọn họ còn muốn kéo dài bao lâu. Nếu như ta đoán không sai, bọn họ còn muốn kéo sáu mươi lăm ngày nữa."
"Sáu mươi lăm ngày?" Hứa Diệu Nhiên đầu tiên ngẩn người, lập tức rơi vào trầm tư. Đường Kiếp cung không nhắc nhở nang, chỉ lẳng lặng nhìn nàng suy nghĩ.

Một lát sau, Hứa Diệu Nhiên ánh mắt sáng ngời, nói: "Ta hiểu rồi. Chàng căn cứ vào tộc độ Vương Đình di động để tính. Lấy tốc độ Vương Đình, sau 65 ngày vừa vặn đi hết một vòng Cự Linh Giới, trở lại vị trí ban đầu."

Nói đến đây, Hứa Diệu Nhiên bỗng tỉnh ngộ: "Bọn họ đang tìm gì đó!"

Đường Kiếp thưởng thức nhìn ái thê: "Không sai, bọn họ đang tìm một thứ. Ta nghĩ đó chính là nguyên nhân Cửu Nạn không ngừng tiến công Cự Linh Giới, cũng là nguyên nhân Ngọc Thành Tử tới nơi này, thậm chí cũng là nguyên nhân Cự Linh Giới chưa bị Thiên Đạo tiêu diệt."

"Che chở Cự Linh, không bị Thiên Đạo tiêu diệt! Đó hẳn là một sức mạnh rất kinh khủng?" Hứa Diệu Nhiên cảm thấy mê man.

"Ta nghĩ. . . Hẳn là vậy đi." Đường Kiếp cũng lẩm bẩm.

"Nhưng sao bọn họ biết có lực lượng này tồn tại?" Y Y hỏi.

Chần chờ một chút, Đường Kiếp trả lời:
"Binh Chủ."

"Binh Chủ?" Hứa Diệu Nhiên cùng Y Y đồng thời lên tiếng.

Đường Kiếp lắc đầu: "Cụ thể ta không rõ. Nhưng ta biết Binh Chủ trước khi chết đã về đây, tuyệt đối không phải trùng hợp. Năm đó hắn bị trục xuất Hồng Mông, sau khi trở về thực lực đột ngột tăng mạnh, tuyệt đối không phải hết cách. Tất cả những chuyện đó e rằng có quan hệ với nơi này. Co thê. . . Ở đây chúng ta sẽ tìm được đáp án cuối cùng."

Hứa Diệu Nhiên mắt đẹp rực rỡ: "Nói như vậy, chỉ chờ tới lúc Vạn Giới Vương Đình tìm ra mục tiêu, như vậy bí mật Cự Linh Giới sẽ bày ra? Phu quân, đây mới là nguyên nhân thủ ở đây, đúng chứ?"

Đường Kiếp thở dài: "Đúng, nhưng không hoàn toàn là. Còn có một lý do. . . Chính là Bảo Nhi."

Nhìn hướng Bạch Hổ Vương Diêu, Đường Kiếp nói: "Có một số việc vẫn phải giải quyết."

Hứa Diệu Nhiên che miệng cười: "Không phải mặc hắn báo thù Tê Hà sao? Vậy chuyện này giải quyết thế nào?"

"Đúng, ta mặc hắn báo thù, nhưng chỉ là thủ hạ của hắn, hắn và ta sẽ không tham dự. Vì vậy nếu muốn giữ Tê Hà không mất, chung quy vẫn phải dựa vào phu nhân."
"Nhiều Ma tộc như vậy, ta nên làm thế nào?" Hứa Diệu Nhiên hỏi.

Đường Kiếp nhe răng cười: "Giết sạch bọn chúng."