Chương 1251: Đạo niệm Thời gian
Khép lại trang sách, Đường Tử Hi khẽ thở dài.
Đặt bản Vạn phật bí sử lên giá sách, Đường Tử Hi không thể giấu nổi sự thất vọng.
Tây Thiên Đại Phật Quốc nhiều kinh phật mà ít sách sử, ghi chép cũng không nhiêu, mà còn có sách sử lấy giảng kinh giảng đạo làm mục đích, chỉ nhân tiện ghi lại lịch sử.
Nếu muốn truy tra sự tích của Cửu Nạn cũng không phải là chuyện dễ dàng, thường phải xem hết một quyển mới tìm được đôi lời miêu tả về Cửu Nạn. Có khi một lời cũng không có.
Tây Thiên Đại Phật Quốc không có che đậy lỗi lầm, không vặn vẹo sự thật, nhưng tránh nặng tìm nhẹ, không nặng sự thật lịch sử, chỉ trọng phật đạo đã mang tới phiền toái cho Đường Tử Hi.
Đọc gần ngàn bản sách sử, Đường Tử Hi đã có hiểu biết phần nào lịch sử Tây Thiên Đại Phật Quốc, đáng tiếc chuyện về Cửu Nạn vẫn rất hữu hạn.
Hôm nay vẫn vậy, sách trên giá sách đã đọc xong, nhưng tin tức cực ít ỏi.
Dù sao cũng đã cách vạn năm lịch sử, muốn lưu lại cũng không phải chuyện dễ.
Buông sách, Đường Tử Hi ra ngoài tinh xá.
Nàng thả bộ trong Thiên Bi Tự, ở đây nhiều ngày vẫn chưa đi xem cổ tháp vạn năm.
Rời tinh xá, dọc theo đá phiến đi về phía trước là Giới Luật đường, xa hơn là kinh thất, nơi các tăng nhân giảng kinh luận thiền. Đường Tử Hi đi tới đâu cũng có tăng nhân thi lễ, xin chào Đường cô nương. Đường Tử Hi cũng mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Đường Tử Hi đi vào một kinh thất, thấy một tiểu sa di đang ngồi trong phòng rung đùi đắc ý tụng gì đó, lại đúng là Tịnh Tâm tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng không trực ban, giờ đang ở trong phòng tụng kinh, ngoài miệng niệm kinh hùng hồn đầy lý lẽ, xong Đường Tử Hi lại thấy tiểu hòa thượng căn bản không tĩnh tâm, vừa tụng kinh vừa lén nhìn ra bên ngoài. Có lẽ trong mắt hắn, quét rác thú vị hơn tụng kinh nhiều.
Nhìn thấy Đường Tử Hi, mắt tiểu hòa thượng sáng lên, cũng không còn tâm tụng kinh nữa mà nháy mắt với Đường Tử Hi.
Đường Tử Hi thấy hắn thú vị liền cười nói: - Tiểu hòa thượng, ngươi không lo tụng kinh lễ Phật lại ở đây lòng hươu dạ vượn, không sợ Phật tổ trách tội sao?
Tịnh Tâm liền cười nói: - Phật tổ từ bi đâu so đo với ta. Nhưng sao hôm nay cô lại ra ngoài?
Đường Tử Hi trả lời: - Đọc sách nhiều, đi ra hít thở không khí.
Tịnh Tâm liền cười: - Sợ là tìm không thấy manh mối có giá trị nên thất vọng?
Đường Tử Hi hừ nói: - Ngươi nào biết ta tìm không thấy? Chớ không phải là ngươi có bí mật gì không dám gặp người, cố ý đem tin tức liên quan tới Cửu Nạn giấu đi?
Tịnh Tâm nhảy bật lên: - Ngươi chớ vu oan người tốt, Thiên Bi Tự đâu làm chuyện đó. Chẳng qua mấy người trước tới đều không công mà lui, chúng ta thấy nhiều nên biết. Chuyện năm đó vốn là bí mật, lấy kinh nghiệm bản thân cũng khó phân trần, huống chi hậu nhân chúng ta, điển tịch đã ghi lại, nhưng có tra thế nào cũng không tra được gì.
Đường Tử Hi nghe xong, ngẫm lại hắn nói rất có lý, thở dài:
- Ngươi nói đúng, là ta lỗ mãng rồi.
Tịnh Tâm vui vẻ ra mặt: - Không sao, ta không so đo với nữ lưu.
Tiểu hòa thượng bản lĩnh không lớn, nhưng giọng điệu không nhỏ.
Đường Tử Hi cũng không để ý, bước vào kinh phòng thì thấy phong cách cổ xưa trang nghiêm, mang theo hơi thở xa xưa.
Đường Tử Hi thuận miệng nói: - Kinh thấy này như rất cổ xưa.
- Đương nhiên.
Tịnh Tâm trả lời: - Kinh thất này tới nay đã có hơn một vạn năm lịch sử. Thiên Bi Tự từng trải qua ba lượt hỏa thiêu, hai lần dư ba Đại Năng giao thủ. Chỉ có kinh thất bày vẫn tồn tại, chưa từng bị hủy diệt.
- Hả? Vì sao vậy?
Tịnh Tâm lại do dự một chút.
Hắn nhìn quanh, xác nhận không có ai mới vẫy tay ra hiệu Đường Tử Hi đưa tai lại đây.
Đường Tử Hi nhíu mày, trong lòng bàn tay sáng ngời, hào quang lặng lẽ tản ra, Đường Tử Hi nói:
- Hiện tại ngươi có thể nói rồi, dưới Cấm Âm chú sẽ không có thanh âm gì truyền đi.
Tịnh Tâm thấy quỷ kế không đạt được, trong lòng thở dài, miệng nói: - Cũng không có gì, có người nói đây là nơi Cửu Nạn ngộ đạo, cho nên được Cửu Nạn phù hộ.
- Nơi Cửu Nạn ngộ đạo? Mắt Đường Tử Hi tỏa sáng: - Ngộ đạo gì?
- Ma đạo! Tịnh Tâm trả lời: - Có Đại Năng nói, năm đó Cửu Nạn ở kinh thất này ngộ đạo nhập ma.
- Ma đạo? Ma cũng là đạo? Đường Tử Hi kinh ngạc.
Tịnh Tâm kỳ quái: - Ma sao không thể là đạo? Thiên hạ đại đạo có mười hai, tiểu đạo ngàn vạn, mỗi một tồn tại đều có một con đường riêng. Hồng Mông Ma giới khổng lồ như thế đương nhiên cũng có đạo riêng mới đúng.
Đường Tử Hi ngây ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe cách nói này.
Ngẫm nghĩ một chút, nàng hỏi: - Vì sao ta chưa từng thấy cách nói này trong sử sách.
Tịnh Tâm do dự chốc lát mới trả lời: - Đây vốn là truyền thuyết Tây Thiên Đại Phật Quốc, cũng không có chứng cứ xác thực, sách sử sẽ không ghi lại.
- Truyền thuyết này cho rằng, Cửu Nạn năm đó không phải nhập ma mà là nhập đạo?
Đường Tử Hi cười lạnh: - Nhập ma đạo và nhập ma có gì khác nhau sao?
Tịnh Tâm gãi đầu: - Ta không rõ, đừng hỏi ta.
Đường Tử Hi thấy hỏi hắn cũng như không, chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng khi nhìn kinh thất lại không tự chủ được nghĩ cảnh hòa thượng tụng kinh ở đây.
Năm đó Cửu Nạn ở đây tụng niệm kinh Phât, cho đến khi nhập ma hay sao?
Mà kinh phòng qua hơn một vạn năm mưa gió mà vẫn sừng sững?
Mắt Đường Tử Hi sáng lên.
Nàng rút ra một quyển kinh Phât, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Tịnh Tâm kinh ngạc: - Cô làm gì vậy?
- Ta muốn nghiên cứu một chút kinh Phât, xem mình có cơ duyên với Phật tổ không.
Tịnh Tâm lắc đầu nói: - Cô làm thế là vô nghĩa. Cửu Nạn yêu tăng rơi vào ma đạo chính là thiên ý, không phải phàm nhân có thể xác minh.
Đường Tử Hi liền trả lời: - Ta không phải phàm nhân, ta là người tu tiên.
Tịnh Tâm chân thành nói: - Dưới Thiên đạo đều là phàm nhân.
Đường Tử Hi như không nghe thấy.
Những ngày tiếp theo, Đường Tử Hi xê dịch vị trí đọc sách, đi từ bên này sang bên kia phòng.
Kinh thất này cũng không phải chỉ có Đường Tử Hi mà có nhiều hòa thượng lui tới tụng kinh, mỗi khi ra vào thấy một cô nương xinh đẹp xem kinh thư thì khó tránh khỏi phân tâm, khiến chúng tăng nhất thời không có lòng dạ lễ Phật, mỗi ngày cao niệm Phật tổ cũng nghĩ tới cô nương, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang.
Trong chùa có cao tăng, biết thế không ổn, có tâm khuyên Đường Tử Hi đổi nơi khác.
Nhưng Đường Tử Hi biết nơi đây có liên quan tới Cửu Nạn thì đâu thể rời đi.
Thiên Bi Tự tuy là cổ tháp vạn năm, nhưng không thượng võ lực, quan trọng là ... Thượng võ cũng không làm gì được Đường Tử Hi Đường Tử Hi đã là xuất khiếu đỉnh cao, gia học sâu xa, thiên phú thời gian chi đạo, cho dù Địa Tiên tới cũng chưa chắc làm gì được nàng.
Một Đại Năng muốn mượn kinh thất duyệt kinh, "Một lòng lễ Phật" cũng không phải yêu cầu quá phận.
Cho nên các cao tăng Thiên Bi Tự không đuổi được Đường Tử Hi, chẳng lẽ không đuổi được đệ tử của mình sao?
Không bao lâu, kinh thất là của mình Đường Tử Hi.
Những hòa thượng khác không dám tới, chỉ có Tịnh Tâm tiểu sa di làm như không có việc gì chạy tới xem nàng, cùng nàng nói chuyện.
Đường Tử Hi cũng không thèm để ý, nhân cơ hội hiểu biết thêm một ít về phật quốc.
Hai tháng trôi qua, Đường Tử Hi đọc không ít kinh Phât xong vẫn không tìm được Cửu Nạn gì, trong lòng cũng cảm thấy thất vọng.
Nàng nhớ chiến tranh ở Cự Linh Giới, không biết tình hình ra sao, nhưng giờ về lại không cam lòng.
Đang suy nghĩ, lại thấy Tịnh Tâm lấm la lấm lét đến ngoắc Đường Tử Hi.
Đường Tử Hi thấy hắn hành tung quỷ bí, biết ý hắn liền thả Cấm Âm chú, hỏi: - Làm gì?
Tịnh Tâm liền lấy từ áo cà sa ra một quyển sách nhỏ màu vàng nói: - Cho ngươi.
"Đây là..." Đường Tử Hi nhận lấy, lại thấy đó là một quyển "Phật Vấn".
Phật Vấn chính là kinh điển Phật môn truyền lưu, kể về chuyện vấn đáp giữa Phật tổ và chúng đệ tử.
Tăng nhân học phật, lễ phật, kính phật, xem chí lý phật, bởi vậy thành Phật môn, lập Phật tổ, học Phật đạo, tu Phật hiệu. Phật Vấn đó là Phật đạo, nghe nói ở trong chứa vô số chí lý, các tăng nhân học không biết mỏi mệt.
Phật Vẫn Đường Tử Hi cũng từng xem qua, nên không hiểu Tịnh Tâm đưa cho nàng có ý gì.
Tịnh Tâm lén lút nói: - Đây là bản Cửu Nạn đã học qua.
- Bản Cửu Nạn đã học qua? Đường Tử Hi không ngờ Thiên Bi Tự vẫn giữ bản kinh thư này.
Tiếp nhận kinh thư, Đường Tử Hi thấy nó đã rất cũ, vì bảo tồn nó, kinh thư còn có dầu phong thuật, tương đương với có một tầng dầu màng để tránh năm tháng ăn mòn.
Nhận sách, Đường Tử Hi lật xem.
Nội dung không khác gì Phật Vấn khác, chữ vàng, viết vấn đáp của Phật tổ và chúng đệ tử, cẩn thận cảm thụ đều sung mãn nhân sinh trí tuệ, không hổ là lời của Đại Năng.
Chỉ tiếc xem thế nào vẫn một quyển kinh Phât điển cố, bên trong có nhiều trí tuệ hơn nữa cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của Đường Tử Hi.
Lật đến chỗ cuối cùng, Đường Tử Hi hận không thể xé từng trang xem sách này có trang giấy bí mật não không. Có lẽ do lòng có suy nghĩ, Đường Tử Hi dùng sức hơi lớn, xoát một tiếng xé rách trang sách.
- Ai da! Tịnh Tâm kêu to: - Đây là ta lén lấy từ phòng trụ trì, sao cô lại làm hư...
Giọng điệu lo lắng gần như muốn khóc.
Đường Tử Hi cũng ngượng ngùng, vội an ủi hắn nói: - Đừng vội, đừng vội, giúp ngươi tu bổ nó.
- Tu bổ thế nào? Phía trên này có pháp thuật ảnh hưởng, Phản Bản Quy Nguyên Pháp khiến không thể sử dụng phát thuật.
- Không có gì đáng ngại. Đường Tử Hi cười phất tay, ánh sáng vừa mới hạ xuống khiến trang sách gắn lại quyển sách.
- Đây là... Tịnh Tâm kinh hãi há hốc mồm.
- Đạo niệm Thời gian.
Đường Tử Hi mỉm cười trả lời.
Thích Vô Niệm từng dùng qua Đạo niệm Thời gian, giờ tái hiện trong tay Đường Tử Hi chỉ tác dụng mục tiêu là thực hiện pháp thuật vật thể, so với Thích Vô Niệm thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ có chân chính nhập đạo thời gian mới khiến nó khôi phục như cũ, không ảnh hưởng mảy may.
Đó là thời gian chảy ngược.
Ngay lúc kinh Phât khôi phục, trong nháy mắt bản kinh Phât lại phát ra ánh sáng.
Trước mắt Đường Tử Hi xuất hiện cảnh tượng.
----------oOo----------