Chương 1250: Đánh chết

Một kích tuyệt sát, ngay cả Liễu Thiên Sinh cũng thấy tuyệt vọng.

Nhưng khi đó, thời gian như đọng lại.

Toàn bộ bị kiềm hãm, tiếp theo liền nhìn thấy cơ thể Vương Tuyệt Diệt phát ra ngọn lửa khủng bố.

Ngọn lửa tán phát trong cơ thể hắn, mang theo năng lượng sinh mạng thuần khiết, như lửa cháy, như ánh nắng, như chân hỏa, như ánh sáng thần thánh thiên hạ.

Dưới ánh sáng, màu đen bị phá nát, hắc triều suy giảm như tuyết dưới mặt trời chói chang. Giọng nói khàn khàn cũng bị khí tức thần thánh tận diệt, không sinh ra ảnh hưởng tới thần hồn, chỉ có hủy diệt đạo vẫn còn tiếp tục, dùng thái độ ăn mòn vạn vật, hống hách không thể ngăn cản ăn mòn thân thể của Vương Tuyệt Diệt.

Nhưng dưới năng lượng sinh mạng mênh mông, sự phá hủy của hủy diệt sát đạo chỉ sinh ra một chút trên người Vương Tuyệt Diệt.

Sinh mạng ánh sáng và hủy diệt uy năng va đụng nhau, như nước và lửa kích phát ra màn sương vụ.

Bên trong đó, thân hình của Vương Tuyệt Diệt tiếp tục bành trướng, trực tiếp đột phá cao gần năm ngàn trượng.

Điều này đại biểu lực lượng của hắn đã gấp năm lần như thế, đủ có thể sánh vai với Chân Tiên.
Điều này sao có thể? Định Tuệ ác tăng kinh hô, nhìn chân thân cao tận mây của Vương Tuyệt Diệt.

Vương Tuyệt Diệt cười hô: Chết cho lão tử!

Thiết quyền oanh ra, sử dụng cả thiên địa cương phong, tạo thành gió lốc kinh khủng nhất tuôn hướng Định Tuệ...

NGAO! Định Tuệ gào thét bay lên, lúc bay lại có phần thân thể bị phá nát, rồi lại lập tức sinh ra.

Chỉ một lát, Chân Tiên Ma thể đã chết đi sống lại hơn trăm lần.
Năng lượng khủng bố khiến Đại ma chủ Chân Tiên cũng cảm thấy run.

Đây là cái gì? Hắn kêu to.

Chiến Hoàng Đồ lục! Vương Tuyệt Diệt trả lời, trọng quyền lần nữa nổi lên.

Chiến Hoàng Đồ lục, không ngờ là Chiến Hoàng Đồ lục! Liễu Thiên Sinh kinh ngạc hô lên.

Vô thượng thần quyền của Tê Hà Giới chủ Đường Kiếp đang được tái hiện ở Vương Tuyệt Diệt.
Sao hắn biết được?

Đáp án chỉ có một: Đường Kiếp!

Trong Tham Thần điện, Đường Kiếp nhắm mắt.

Trước mắt không có hình ảnh gì, mọi chuyện phát sinh ở phương xa đều ở dưới cảm giác của Đường Kiếp.

Nhìn thân thể Định Tuệ ác tăng bị phá nát dưới trọng quyền của Vương Tuyệt Diệt, Đường Kiếp không khỏi mỉm cười.

Chiến Hoàng Đồ lục tuy mạnh, nhưng Đường Kiếp cũng không bởi vậy che dấu. Hắn không truyền Vương Phá Sát, Tịch Tàn Ngân là vì bọn họ không hợp, truyền cho Vương Tuyệt Diệt bởi hắn hợp!

Chiến Hoàng Đồ lục là chiến kỹ cực độ hống hách, chẳng những cần người sử dụng có tố chất thân thể siêu cường mà còn phải có chiến ý đánh cả trời.

Năm đó Binh Chủ chiến Thiên, không sợ thiên hạ, đánh tan Vương đình, nghênh chiến thiên đạo, có khí thế ngàn vạn người ta vẫn quyết chiến.

Hiện giờ Vương Tuyệt Diệt rất có oai của Binh Chủ.

Đường Kiếp truyền Chiến Hoàng Đồ lục cho hắn là muốn xem Chiến Hoàng Đồ lục trong tay Vương Tuyệt Diệt sẽ có biểu hiện gì.

Một sự thật rõ ràng là, ở trong tay Vương Tuyệt Diệt, nó phát huy tác dụng vượt qua Chiến hoàng đồ lục trong tay Đường Kiếp.

Cũng không kỳ quái, thủ đoạn của Đường Kiếp nhiều lắm, thường thường không thuần túy, khó có thể phát huy một môn chiến kỹ đến mức tận cùng. Chiến Hoàng Đồ lục trong tay Đường Kiếp dù mạnh nhưng không phải duy nhất, không phải ẩn giấu, không phải thứ quyết thắng, cho nên cũng chưa bao giờ được đẩy tới đỉnh cao.

Nhưng ở trong tay của Vương Tuyệt Diệt, nó chân chính thể hiện ra một thế hệ khác của Binh Chủ, Thể Tu Đại Năng khí phách tuyệt thế.

Thậm chí Đường Kiếp còn chưa kịp truyền Chiến hoàng đồ lục trên vách núi cho Vương Tuyệt Diệt, Vương Tuyệt Diệt đã tự trừ đi phần dư thừa, luyện Chiến Hoàng Đồ lục phù hợp với mình.
Vẫn là Binh Chủ chiến kỹ, nhưng đã có bóng dáng của Vương Tuyệt Diệt.

Đối mặt cảnh này, Đường Kiếp không khó chịu, ngược lại thấy vui vẻ: Binh Chủ mật học, ít nhất sẽ không mất đi hào quang trong tay ta.

Xa xa, Vương Tuyệt Diệt và Định Tuệ vẫn còn tiếp tục ác chiến.

Dù là Địa Tiên nghênh chiến Chân Tiên, Vương Tuyệt Diệt cũng áp đảo Định Tuệ. Quyền quang giã lên người Định Tuệ khiến hắn phải chịu áp lực mỗi phút mỗi giây.

Định Tuệ như sắp xoắn thành bột mịn, hắn bắt đầu sợ hãi, lớn tiếng rít gào nói: Hôm nay tạm tha ngươi.
Nói xong đã gia tốc bay ra sau.

Muốn chạy? Vẫn nên ở lại với lão tử đi! Vương Tuyệt Diệt cười lớn ra quyền, quyền kình lạnh thấu xương, thẳng trời tế lên.

Định Tuệ kinh hãi phát hiện, tất cả đường lui đều bị bao phủ bởi quyền uy khủng bố, thiên hạ tuy lớn xong lại không có chỗ trốn.

Không! Định Tuệ dốc toàn lực phòng ngự, tất cả lực lượng đều hóa thành phòng ngự thuần túy nhất, tầng tầng lớp lớp trăm ngàn tầng vòng bảo hộ chồng lên nhau, nhưng dưới thần quyền của Vương Tuyệt Diệt lại vỡ vụn như vỏ trứng gà. Lực lượng đánh thẳng vào hắn khiến khí huyết sôi trào, ma thân tiến thêm một bước gia tốc băng diệt.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Đánh không lại, lui không được, Định Tuệ vứt bỏ thể diện hô: Cứu ta!

Đồ vô dụng. Giữa không trung truyền tới tiếng nói.

Chỉ thấy bầu trời xa xa xé rách ra một cái khe lớn. Có một ngón tay chỉ hướng Vương Tuyệt Diệt, Định Tuệ thì thừa cơ chạy đi.

Chỉ tay tràn ngập tử vong, mang theo vô tận tiêu điều, vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ chân trời tối sầm lại.
Ngón tay chỉ hướng Vương Tuyệt Diệt, vì thế trong mắt mọi người đều xuất hiện hình ảnh Vương Tuyệt Diệt ngã xuống.

Thế nhưng Vương Tuyệt Diệt vẫn gào thét ra quyền.

Đây là chiến ý của Thể Tu, thân là Thể Tu, trời sập cũng phải chống đỡ và không sợ hãi, bất kể đối thủ phía trước hùng mạnh thế nào thì cũng không thể lui bước.

Tử ý, tuyệt vọng tịch diệt chỉ sẽ cùng quyền kình hung mãnh của Vương Tuyệt Diệt va đụng, rốt cuộc ai sẽ mạnh hơn?

Không ai biết kết quả.

Bởi vì ngay lúc bá quyền đánh lên diệt chỉ, một bàn tay ngăn ở giữa.
Một bàn tay trái trống rỗng xuất hiện, ngón cái đàn hồi chống đỡ thiết quyền của Vương Tuyệt Diệt, quyền kình hống hách tuyệt luân gặp chỉ này liền lặng lẽ ngừng lại.

Ngón trỏ điểm hướng tịch diệt chỉ, khí chất tịch diệt hóa thành tro bụi tán đi.

Đồng thời ngón áp út lại phân biệt bắn thẳng vào không trung.

Vì thế ở nơi trống trải truyền đến hai tiếng thống khổ, chợt lóe rồi biến mất.

Cuối cùng ngón áp út hơi nhếch lên chỉ phương xa, sát ý phủ kín, cứng rắn chặn lại toàn bộ tồn tại.

Cùng lúc đó Vương Tuyệt Diệt bá quyền oanh kích, Chiến Hoàng Đồ lục điên cuồng, hoang dã đầy chiến ý, một hơi đánh ra mười tám quyền. Vương Tuyệt Diệt gần như không giữ lại lực lượng, lấy toàn bộ sinh mạng đạo làm căn cơ cũng không thể chịu tải, ngay khi Vương Tuyệt Diệt đánh ra mười tám quyền thì chân thân phun máu, nhuộm không trung thành một biển máu, chân thân kịch liệt thu nhỏ lại, cứng rắn co rút xuống năm trăm trượng mới dừng lại.

Về phần Định Tuệ ác tăng, trúng mười tám quyền, đầu tiên giật mình, lập tức toàn thân run rẩy dữ dội, theo cơ thể bừng sáng.

Không có máu, chỉ có vô tận hư không sụp đổ trong cơ thể hắn, mỗi một tấc máu thịt không ngừng co rút xói mòn, hư vô băng diệt, tán loạn.

Chân thân sụp đổ, Định Tuệ tuyệt vọng, hắn muốn nói cứu ta, nhưng không ai cứu được hắn.
Một ngón tay như phật ngồi thiền lập ở không trung, phong hết mọi khả năng, nhóm Đại Năng phía xa phát động công kích cũng không thể làm gì được.

Grraaào! Định Tuệ tuyệt vọng gào thét.

Hắn không cam lòng, không cam lòng mình diệt vong bởi một địa tiên, không cam lòng để truyền thuyết của mình chấm dứt hôm nay, không cam lòng tiêu vong.

Hắn tuyệt vọng đánh vỡ tràng hạt, làm ra phản kích cuối cùng, nhưng tràng hạt chưa xuất động đã bị tiêu diệt.

Vì thế trên bầu trời phát ra triều dâng, máu loãng cuồng tưới, hư không tan biến.
Một Đại Năng cứ như vậy ngã xuống.

Lúc này, tay thon dài mới chậm rãi thu về.

Lúc về còn tiện tay kéo Vương Tuyệt Diệt.

Chỗ tối lại có Đại Năng muốn ra tay, lại thấy phương xa có một bóng dáng cao lớn mông lung đang đứng.

Đó là Cự Linh Vương.

Đám Đại Năng ẩn trong chỗ tối cũng không có ra tay.

Có kẻ không phục, phát ra tiếng hừ lạnh:
Tê Hà Giới chủ Đường Kiếp, hôm nay gặp được quả nhiên lợi hại. Nhưng hôm nay ngươi có thể ngăn cản chúng ta, ngày mai chưa hẳn có thể ngăn cản Hồng Mông đại quân. Hãy đợi đấy...

Theo thanh âm này rời xa dương thế, Ma tộc bắt đầu lui bước.

Trong Tham Thần điện.

Đường Kiếp buông tay, Vương Tuyệt Diệt rơi xuống đất.

Tuyệt diệt! Quý Văn Trường vội tiến lên.

Hắn không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là vừa liều mạng chiến đấu, tổn hại không ít thọ nguyên, nếu không phải hắn nhập đạo sinh mạng, chỉ sợ đã sớm hao hết sinh mạng mà chết. Đường Kiếp thản nhiên nói:

Tuy nhiên lấy tư chất thiên phú của hắn, sau trận chiến này hắn sẽ có ích lợi không nhỏ, đột phá sinh mạng đạo.

Quý Văn Trường khom người với Đường Kiếp: Đa tạ giới chủ tự mình ra tay, vì tuyệt diệt sáng tạo ra cơ hội này.

Đường Kiếp lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào tay.

Ở giữa bàn tay có một chỗ đen.