Chương 1248: Thiên Bi Tự
Tu di thiên đàn, Tây Thiên Đại Phật Quốc.
Núi Ly Nguyên, Thiên Bi Tự.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên Thiên Bi Tự làm tòa cổ tháp vạn năm loang lổ quang ảnh. Bóng cây bồ đề lắc lư, dưới tàng cây là một đám tăng lữ gõ mõ.
Xa xa có tiếng phạm âm, đó là các tăng nhân đang tụng kinh văn sớm.
Đại môn cổ tháp có một tiểu sa di đang quét lá rụng.
Chổi xoẹt xoẹt trên mặt đất, lá rụng tung bay, lên rồi lại xuống.
Nhưng tiểu sa di cũng không tức giận, vẫn cần mẫn quét tiếp.
Một đôi giày hành vân đạp nguyệt hiện ra trước mắt tiểu sa di, chủ nhân đôi giày mặc hồng bào, hiện ra dung nhan mê người.
Nàng nhìn lá rơi, yên tĩnh suy nghĩ một lát, nói: Vì sao không quét nhẹ nhàng từng chổi một, như thế lá rụng sẽ không ngóc đầu trở lại.
Nàng không khẳng định hay châm chọc sa di kia mà nghiêm túc hỏi.
Sa di ngẩng đầu nhìn cô nương, lại cúi đầu nói: Ta quét bụi bặm trong lòng, liên quan gì tới ngươi.
Cũng không có cấp bậc lễ nghĩa của Phật môn.
Cô nương nghe xong không tức giận, chỉ khẽ cười nói: Tiểu sư phụ nói đúng, tiểu sư phụ quét gì là việc của tiểu sư phụ, là ta suy nghĩ nhiều.
Sa di nghe xong, lúc này mới thu chổi, nói: Tiểu cô nương đúng là có cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là nhìn lời nói cử chỉ không giống người Đại phật quốc, là từ bên ngoài tới sao?
Cô nương khẽ cúi người nói: Tê Hà Đường Tử Hi, không biết pháp danh của tiểu sư phụ?
Sa di cười:
Tiểu tăng Tịnh Tâm chào Đường thí chủ, Đường thí chủ thật đẹp.
Hắn là một đệ tử cửa Phật, mở miệng ra khen thí chủ thật đẹp khiến Đường Tử Hi cũng thấy kinh ngạc.
Tịnh... Tâm?
Đúng, Tịnh Tâm! Tịnh Tâm cường điệu:
Sư phụ nói tâm ta không tịnh, phạt ta mỗi ngày quét rác. Khi nào mặt đất chân chính không còn bụi thì lòng sẽ tịnh.
Đường Tử Hi kinh ngạc:
Nhưng thế gian nào có nơi chân chính không nhiễm một hạt bụi. Dù hôm nay có quét sạch sẽ, không phải ngày mai sẽ lại tràn đầy cát bụi?
Sa di chắp tay: Cho nên tâm tiểu tăng vĩnh viễn không tịnh.
Đường Tử Hi ngạc nhiên nửa ngày, lúc này mới nói: Thì ra là thế, thứ tiểu sư phụ quét là bụi trong lòng. Thụ giáo.
Tịnh Tâm nhếch miệng cười cười: Không biết thí chủ tới đây có chuyện gì?
Đường Tử Hi nói: Có một việc quá khứ liên quan tới quý tự, muốn thỉnh giáo chủ trì.
Là chuyện Cửu Nạn sao? Tịnh Tâm đột nhiên nói.
Đường Tử Hi sửng sốt.
Tịnh Tâm cười nói: Thí chủ chớ kinh sợ. Hiện giờ là Hồng Mông đại kiếp, các giới tự bảo vệ mình còn không rảnh, vào lúc này đột nhiên có người đến Đại Phật Quốc, nhất là đến Thiên Bi Tự thì ngoài Cửu Nạn cũng chẳng còn nguyên nhân gì khác. Hơn nữa chuyện như vậy, trước kia cũng từng phát sinh vài lần.
Thì ra là thế. Đường Tử Hi gật đầu:
Nếu như thế..
Tịnh Tâm nói: Về chuyện này, trong chùa đã có sắp xếp. Thí chủ muốn hiểu rõ thì mời đi theo ta.
Nói xong đăt chổi xuống đi vào tự.
Đường Tử Hi đi theo sát Tịnh Tâm, vừa đi vừa hỏi: Đúng rồi, lại nói đang Hồng Mông đại kiếp nạn, nhưng sao ta thấy Tây Thiên Đại Phật Quốc không hề có dấu tích gì? Yêu ma đã bị Đại Năng đánh bại sao?
Tịnh Tâm trả lời: Là Hồng Mông Giới chưa bao giờ xâm lấn Đại Phật Quốc ta.
Hả? Đường Tử Hi mở to mắt:
Vì sao??
Tịnh Tâm lắc đầu: Tiểu tăng không biết, chỉ biết Đại Phật Quốc cho tới giờ chưa từng bị Ma tộc xâm nhập.
Cho tới bây giờ? Đường Tử Hi nói:
Là một vạn năm qua cho tới bây giờ hay từ khi Tinh La giới tồn tại cho tới bây giờ?
Tịnh Tâm hơi ngây ra.
Một lát, hắn nói: Là một vạn năm qua cho tới bây giờ.
Đường Tử Hi hít một hơi.
Nếu như nói Tây Thiên Đại Phật Quốc chưa từng có gặp Ma tộc xâm nhập, có thể giải thích vì Phật quốc Phật tổ pháp lực vô biên, Ma tộc không dám xâm phạm.
Nhưng một vạn năm cho tới bây giờ, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
Chẳng lẽ nói có quan hệ với Cửu Nạn?
Đột nhiên Đường Tử Hi hiểu sao ở Đại Phật Quốc, ở Thiên Bi Tự không thù hận Cửu Nạn.
Có lẽ người ở đây cũng cho rằng, việc có thể thoát ly ma kiếp liên quan tới Cửu Nạn?
Nếu thật là vậy, so sánh với nghiệt Cửu Nạn thì hắn đã lập công lớn trên vùng đất này.
Nhưng sự thật là sao, không ai nói cũng hiểu.
Có chuyện Đường Tử Hi rất rõ, đó là lúc Cửu Nạn mới vào Ma giới, hắn chỉ là một Tử Phủ, còn xa mới ảnh hưởng được tới Ma tộc đại kế. Thậm chí đến khi tu thành Chân Tiên, hắn cũng chưa có tư cách điều đại ma chủ tiến công ai, không tiến công ai.
Thế vì sao Hồng Mông Ma tộc không tiến công Tây Thiên Đại Phật giới?
Đường Tử Hi nghĩ nhưng không nói ra, chỉ theo chân Tịnh Tâm đi tới.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, vượt qua đại điện, Đường Tử Hi đi theo Tịnh Tâm vào một gian tinh xá.
Ở đây có tất cả ghi chép về Cửu Nạn tiền bối, cũng chuẩn bị giường thơm có thể nghỉ ngơi. Thí chủ cứ ở đây từ từ xem. Nếu thí chủ ăn chay, tất cả đồ ăn trong chùa có thể cung cấp, chỉ có điều cần theo quy củ trong chùa. Nếu không quen thì có thể xuống núi, dưới chân núi có tiểu điếm.
Không sao. Đường Tử Hi đi vào trong tinh xá, nhìn nơi này quét tước sạch sẽ. Có hai gian phòng, phòng trong là phòng ngủ, gian ngoài đó phòng sách, trên kệ bày một chồng sách. Tiện tay mở một quyển xem thì là Bản mật la tâm bản kinh. Đường Tử Hi biết, Mật la tâm bản kinh là một trong bí pháp vô thượng của Tây Thiên Đại Phật Quốc, nghe nói tu thành có thể chứng nhận Bồ Tát, là Phật môn kinh điển, không ngờ được bày ở đây.
Tuy nhiên Đường Tử Hi gia học sâu xa, đương nhiên không cần để ý, liền buông xuống rút ra một quyển khác. Lần này là Bất Động Bát Nhã Minh vương kinh, tên như nghĩa, cũng là một quyển tâm pháp có thể tu tới Minh vương đại đạo. Minh vương ở Phật môn có địa vị tương đương với Tiên Đài, trực chỉ tâm pháp của Tiên Đài có thể nói là chí bảo.
Đường Tử Hi kinh ngạc, thứ này sao lại để ở đây, nhưng vẫn buông xuống cầm một quyển khác. Lần này là một quyển Phật đạo bản ký, trực chỉ thành Phật thành tổ, thành tựu vô thượng pháp môn.
Tâm pháp chi đạo, thành tựu Chân Tiên tối cao, nhưng mỗi tồn tại đều phải dựa vào tự mình ma luyện mới có cơ hội đột phá, dựa vào tâm pháp là không có khả năng.
Cho nên Phật đạo bản tướng này đã có thể nói đã là bảo vật tâm pháp cao nhất.
Đường Tử Hi rung động.
Cho dù Tê Hà Giới đã có thành tựu đến Chân Tiên tâm pháp do Đường Kiếp và Vân Thiên Lan kết hợp sở học biên soạn một quyển Luyện vân tâm kinh, nhưng nếu có Phật đạo bản ký tham khảo, khẳng định có thể khiến Luyện vân tâm kinh hùng mạnh hơn, trợ giúp toàn bộ tu sĩ Tê Hà Giới.
Tuy nhiên Đường Tử Hi vẫn ổn định tâm tình, nàng chưa quên mục đích của chuyến đi này.
Chậm rãi đặt sách xuống, nàng lật bản tiếp theo.
Lần này là Phật môn chiến kỹ, Hồng Nhật Kim Cang Quyền.
Hồng Nhật là pháp danh của một hòa thượng, Đường Tử Hi từng nghe qua, bởi vì người này từng du lịch các giới, sáng tạo Hồng Nhật Kim Cang Quyền uy năng vô biên, nghe nói khi Thiên Tâm Cảnh đã khai sơn phá thạch, khi tu thành Phật đà thì trở thành nhất đẳng chiến kỹ.
Tuy nhiên Đường Tử Hi còn bỏ cả Phật đạo bản ký xuống thì sẽ không để ý chiến kỹ này, lần nữa mở ra lại là chiến kỹ. Lần này không phải chí dương chí cương Phật môn quyền pháp, mà là một môn Thiên Nữ Tán Hoa thần thông. Là một nữ Đại năng năm đó đi vào Tây Thiên Đại Phật Quốc khiêu chiến Phật tổ, được Phật tổ tác động quy y, lưu lại một môn đại thần thông. Thần thông ảo diệu vô cùng, nghe nói cũng có thể nhìn trộm hoa đạo, giá trị cực cao.
Hoa đạo tuy là tiểu đạo nhưng cũng thuộc mộc hành, nếu mượn cơ hội lĩnh ngộ, nói không chừng có thể hiểu thấu đáo một trong Ngũ Hành Đạo. Mặc dù so ra kém Binh Tự Quyết nhưng cũng là đột phá lớn.
Đường Tử Hi thiên phú thời gian, những đạo hạnh khác lại bình thường, vừa lúc có một môn thần thông xuất hiện, cũng không khỏi động tâm.
Tuy nhiên nàng vẫn lắc đầu cười đặt sách xuống: Ta đến vì Cửu Nạn, không có lòng dạ nào khác, quà Phật môn xin đa tạ, nhưng xấu hổ không dám nhận.
Đường Tử Hi biết, những sách này trông như bày tùy ý, nhưng trên thực tế, mỗi bản nàng rút ra đều theo hành vi của nàng biến hóa, mà mục đích chỉ có một, chính là cho nàng lựa chọn.
Nàng không biết nếu mình lựa chọn lưu lại, hoặc lật xem một quyển trong đó sẽ có kết quả gì, nhưng nàng tin nếu đây là thí nghiệm thì sẽ không có kết quả tốt.
Khả năng tốt nhất nàng lấy được một bản bí tịch, lại mất đi tư cách điều tra Cửu Nạn.
Khả năng kém nhất là cả bí tịch cũng không chiếm được.
Một thanh âm ù ù vang lên: Đường thí chủ tâm chí kiên định, ta tự tôn trọng, sẽ không thử lại.
Thanh âm nói xong biến mất.
Đường Tử Hi lấy một quyển, phát hiện không còn là thần công bí tịch, mà là một quyển Phật môn điển cố, ghi lại lịch sử Tây Thiên Đại Phật Quốc mấy vạn năm trước.
Lúc này Đường Tử Hi mới cầm sách xem.
Thấy nàng như thế, tiểu hòa thượng Tịnh Tâm lặng lẽ thoái lui, trở lại trước cửa tiếp tục quơ chổi. Chỉ có điều chổi quét ra, lá rụng bay càng thêm lợi hại. Một hòa thượng đi ngang qua thấy thế mỉm cười nói: Tịnh Tâm, tâm ngươi lại không tịnh rồi.
Tịnh Tâm thở dài, mặt mày nhăn nhó nói: Nữ thí chủ kia đẹp quá, tâm sao tịnh nổi.
A Di Đà Phật, nếu như ngươi không biết giữ miệng, lại phạt ngươi đấy. Hòa thượng kia nói.
Ta đâu có không lựa lời nói, rõ ràng đều nói thật. Tịnh Tâm tiểu hòa thượng than thở.
Mắt thấy hòa thượng kia rời đi, Tịnh Tâm quăng chổi thì thào:
Nữ thí chủ kia thật đẹp... Nếu có thể cùng nàng hoan hỉ thì đúng là chuyện tốt.