Chương 1247: Ngày Thiên phạt
Ngọc Thành Tử thở dài: - Rốt cục vẫn bị ngươi nhìn ra.
- Chuyện này cũng không khó đoán. Đường Kiếp trả lời: - Đường đường tiên đế, muốn nói không kiếm lời trong Hồng Mông thì không đáng tin.
Đúng vậy, không hề khó đoán.
Ngay cả Đường Kiếp cũng có thể khởi động con đường tinh không phát triển Tê Hà Giới, tiên đế lại chỉ dừng ở tiêu diệt Ma tộc, Đường Kiếp tuyệt đối không tin.
Đây là chuyện hơn một vạn năm trước tiên đế đã làm, thậm chí khi đó cũng đã khởi xướng một lần phản công, vậy sao giờ khí thế tiên đế lại yếu đi?
Cho nên tiên đế bây giờ giơ cờ "Không đạt được gì", nhưng chân chính đã có đại kế diệt ma.
Điểm này, Đường Kiếp sau khi "Kiểm tra" Ngọc Thành Tử đã xác nhận hắn đang chuẩn bị viễn chinh.
Vấn đề duy nhất là, sao Ngọc Thành Tử phải giấu diếm chuyện này?
Sau kế hoạch này có mưu đồ gì?
Điểm này, cả Đường Kiếp cũng không thể nhìn thấu.
Nhưng giữa mờ mờ ảo ảo, hắn cảm thấy, mọi việc dường như có liên quan tới nhau.
Ngọc Thành Tử nói: - Ngươi có thể chưa biết. Đúng, không bao lâu ta sẽ dẫn binh tiến vào Ma giới. Một vạn năm trước, ta có thể sát nhập Ma giới, hiện tại vẫn có thể tái nhập Ma giới, giết Ma tộc máu chảy thành sông.
Đường Kiếp lại thản nhiên nói: - Sau đó thì sao? Sau khi chinh chiến một phen phát hiện lãnh thổ Hồng Mông Giới vô hạn, vùng khỉ ho cò gáy, tài nguyên cằn cỗi, ma khí ngập trời, từng bước khó đi. Trải qua từng tràng huyết chiến, mặc dù giết chết vô số Ma tộc nhiều tới chỉ có thể mang theo thương vong trở về. Mà sau ba ngàn năm phục hồi, thế lực Ma tộc lại lớn mạnh lại, mọi thứ vẫn giống như trước, không có gì thay đổi.
Ngọc Thành Tử sầm mặt: - Đường Kiếp, ngươi có ý gì?
Đường Kiếp trả lời: - Không có gì, chỉ là cảm thấy sát nhập Ma giới là chuyện chẳng có tác dụng gì. Vừa không thể quét sạch Ma tộc, cũng không có khả năng mang về tài nguyên. Nếu đơn thuần chỉ vì hả giận thì càng không ý nghĩa, không phải việc tiên đế nên làm.
Ngọc Thành Tử nói: - Trừ ma vệ đạo, đây là thiên lý, đây là ý nghĩa, sao có thể lấy lợi hại được mất đong đếm.
Đường Kiếp cười:
- Lời này của ngươi nên lừa người khác đi. Nếu ta nhớ không lầm, ngày ngươi trọng sinh thiên đạo mượn danh nghĩa tam thánh và thủ hạ tới giết ngươi. Thiên lý? Nếu ngươi tuân thiên lý sao ngày đó thiên còn muốn giết ngươi?
Ngọc Thành Tử im lặng.
Đường Kiếp nói: - Đi Hồng Mông Giới... Là vì nơi đó có cơ hội có ngươi vượt qua thiên đạo?
Trong thức hải, gió lốc bùng phát!
Ngọc Thành Tử mắt không chớp nhìn Đường Kiếp, hồi lâu mới nói: - Làm sao ngươi nhìn ra được?
- Ngươi không phải người làm chuyện vô nghĩa. Đường Kiếp trả lời: - Lại nói, từ khi mới bắt đầu ta đã thấy lạ. Ngươi theo đuổi việc vượt xa thiên đạo. Theo lý thuyết, người như ngươi sẽ không để tâm quyền thế mà thanh tâm tiềm tu mới đúng. Nhưng sau khi ngươi sống lại, việc đầu tiên là dựng lại Vương đình, tái tố tiên quân, hoàn toàn không giống dáng vẻ theo đuổi thiên đạo. Khi đó ta đã kỳ quái, chẳng lẽ ngươi ngủ đông vạn năm vì để ngộ mười hai đại đạo nối nghiệp tiên đế sao? Vậy ngươi từ bỏ đế vị ngủ đông vạn năm có ý nghĩa gì đáng nói?
Ngọc Thành Tử gật đầu: - Đúng rồi, sai lầm lớn nhất của ta là từ lúc bắt đầu đã để mục đích của mình.
Nếu mục đích của Ngọc Thành Tử là lĩnh ngộ thiên đạo, vượt xa thiên đạo, vậy hắn sẽ làm mọi việc để phục vụ mục đích này. Đáng thương Ngọc Thành Tử không biết bí mật mình che che giấu giấu lại bị Đường Kiếp chọc thủng dễ dàng như lớp màn cửa sổ.
Đường Kiếp chỉ không biết Hồng Mông Giới có bí mật gì giúp Ngọc Thành Tử lĩnh ngộ thiên đạo. Hắn không thể phân tích ra tới, Ngọc Thành Tử cũng không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Giờ nhìn Ngọc Thành Tử, Đường Kiếp biết hỏi thêm cũng không ra kết quả gì, nhân tiện nói: - Ta tới tìm ngươi cũng không phải là vì việc này, chỉ là trong lúc vô ý nghĩ tới nên nói thế. Ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cần không can thiệp đến ta, thì không liên quan tới ta.
Sắc mặt Ngọc Thành Tử mới đỡ hơn một chút:
- Vậy ngươi tới đây có chuyện gì?
- Chính là muốn hỏi một chút, ngày ngươi ngủ đông cách đây bao nhiêu năm?
Ngọc Thành Tử không ngờ Đường Kiếp hỏi vấn đề này, sửng sốt một lúc, trả lời:
- Cách đây... Ước chừng một vạn một ngàn năm đi.
Một vạn một ngàn năm trước?
Lúc đó Cửu Nạn yêu tăng còn chưa sinh ra, Đường Kiếp thầm nghĩ.
Nói thế, xem ra không có quan hệ với Ngọc Thành Tử.
- Đã biết, đa tạ.
Nói xong định ngủ đông, đột nhiên nghĩ đến gì đó lại hỏi: - Đúng rồi, Binh Chủ diệt Vương đình là chuyện khi nào?
Ngọc Thành Tử hiển nhiên không thích cái đề tài này, hừ một tiếng nói: - Khi đó bản tôn đã vào luân hồi, sao biết? Tuy nhiên nghe thuộc hạ nói, bọn họ tìm ta một ngàn năm, hẳn đã là chuyện ngàn năm sau.
Ngàn năm sau? Trong lòng Đường Kiếp chấn động.
Thời gian này thì gần với biến của Cửu Nạn.
- Biến vương đình có ngày cụ thể không?
Ngọc Thành Tử nghi hoặc: - Ngươi hỏi làm gì?
- Chỉ là muốn giải đáp vài nghi ngờ trong lòng.
Ngọc Thành Tử ngẫm nghĩ một chút, rời thức hải, giơ tay lên đánh ra một đạo hỏa quang.
Lửa nhảy lên, hiện ra một gương mặt của Tây thánh mẫu, hướng tiên đế cúi người: - Bệ hạ có chuyện gì tuyên triệu?
- Linh Lung, năm đó Lê Cửu Dương diệt Vương đình, ngươi từng tham dự. Hiện giờ ngươi còn nhớ ngày cụ thể?
Tây thánh mẫu không ngờ Ngọc Thành Tử hỏi chuyện đó, suy nghĩ một lúc mới nói: - Khi đó ta chỉ tu hành ít chú ý chuyện bên ngoài, quang âm như thoi đưa, ta không nhớ ngày cụ thể, mà những người khác chắc cũng không để ý. Tuy nhiên ngày Lê Cửu Dương đột kích, thiên đạo hiện thế đánh chết Binh Chủ, hậu nhân vô tri, ngày có dị tượng, tiên đình phá nát, trời giáng sao nên gọi là ngày thiên phạt.
Ngày Thiên phạt?
Trong lòng Đường Kiếp cả kinh.
Đúng rồi, năm đó Binh Chủ diệt Vương đình, từng kinh động thiên đạo pháp luân.
Trời hiện dị tượng, dân gian đều có ghi chép.
Đó là ngày cực đặc thù!
Hiểu ra, Đường Kiếp cảm ơn Ngọc Thành Tử rồi tự ngủ đông.
Nhìn ý thức Đường Kiếp biến mất, sắc mặt Ngọc Thành Tử âm trầm.
Thật lâu sau, hắn mới nói: - Tha cho ngươi một thời gian ngắn nữa.
Hắn biết Đường Kiếp có thể nghe được mà vẫn nói ra, có thể thấy hận ý sâu sắc.
Tê Hà Giới.
Mở mắt ra, Đường Kiếp nói: - Có manh mối rồi, bảo Tử Hi tới gặp ta.
Một lát sau, Đường Tử Hi xuất hiện thi lễ với Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên: - Con chào phụ thân, mẫu thân.
Đường Kiếp vung tay lên: - Miễn lễ. Tử Hi, có chuyện, ta muốn con đi làm.
Đường Tử Hi trả lời: - Phụ thân cứ việc phân phó.
- Ta cần con đi Tây Thiên đại phật quốc, điều tra chuyện của Cửu Nạn.
Đường Tử Hi kinh ngạc: - Chuyện Cửu Nạn yêu tăng không phải phụ thân đã biết sao?
- Ta muốn cụ thể hơn, bao gồm nơi sinh, ngày sinh, thói quen, tính cách, ham mê, còn có những chuyện trước khi hắn nhập ma, tất cả chi tiết!
Đường Tử Hi giật mình nhìn phụ thân: - Mọi chuyện có quan hệ với hắn sao?
- Đúng vậy. Chuyện tăng lữ biết ta muốn. Mà tăng lữ không biết... Ta cũng muốn! Đường Kiếp trả lời.
Đường Tử Hi hiểu ý Đường Kiếp, gật gật đầu: - Ý Phụ thân con hiểu. Không biết phụ thân cho con bao nhiêu thời gian?
- Càng nhanh càng tốt... Ta có cảm giác, thời gian cho ta không còn nhiều nữa.
Nói xong lời này, thanh âm của Đường Kiếp trầm thấp.
Tuy rằng trước mắt chuyện tiên đế và Cửu Nạn không liên quan tới nhau, nhưng từng chuyện phát sinh lại khiến Đường Kiếp có cảm giác có một sợi dây vô hình xâu chuỗi chúng, khiến Đường Kiếp không thể bỏ qua.
Đường Tử Hi: - Con hiểu, quyết không phụ kỳ vọng của phụ thân!
Nói xong lùi về phía sau.
Nhìn Đường Tử Hi rời đi, Hứa Diệu Nhiên có chút lo lắng: - Chàng cứ thế phái Hi nhi đi sao? Không sợ nó theo bước Vũ nhi sao?
Đường Kiếp biết chuyện Đường Hiên Vũ mất tích đã đả kích Hứa Diệu Nhiên, đến nỗi nhìn thấy nữ nhi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì lập tức lo lắng.
Đường Kiếp an ủi nàng nói: - Trẻ con cũng phải trưởng thành. Ở Tê Hà Giới có chúng ta chiếu cố, không có sóng gió thì không thể thật sự trưởng thành.
- Nhưng Vũ nhi...
- Không có nhưng. Tử Hi không phải đã nói rồi sao? Vũ nhi còn sống, nó chỉ bị vây ở một nơi không thể rời đi. Nhưng ta tin một ngày nào đó nó sẽ xuất hiện.
- Chàng dựa vào gì xác định như vậy? Hứa Diệu Nhiên hỏi.
- Chỉ bằng nó là con của Đường Kiếp ta! Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Tử Hi từng cảm thụ, còn có năng lực không gian của Vũ nhi, chứng tỏ Vũ nhi và Mộng nhi bị vây trong tuyệt địa. Còn không phải ở tuyệt địa, vậy có thế lực hùng mạnh nào giam chúng không thể trở về. Hồng Mông Ma tộc cũng không phải kẻ thích nhốt tù binh nhân, nếu giữ bọn họ mười năm mà không giết...Vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện, chính là hắn biết thân phận của bọn họ.
Hứa Diệu Nhiên hiểu: - Con trai hay đồ đệ của Đường Kiếp đều có giá trị kiếm tiền. Chỉ có điều... sao mười năm qua đi, đến bây giờ họ còn không liên hệ chúng ta?
- Có lẽ là thời cơ chưa tới. Đừng vội, chỉ cần đối phương cảm thấy thời cơ tới thì sẽ xuất hiện. Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Ta nghĩ là ai hứng thú với việc bắt Vũ nhi. Lại có thể làm Băng Hoàng tìm mười năm không thấy, còn vây khốn được người nhập đạo không gian như Vũ nhi, biết thân phận của Đường Kiếp ta... Ma tộc như vậy ở Hồng Mông Giới cũng không nhiều
Trong lòng Hứa Diệu Nhiên chấn động: - Chẳng lẽ là...
Đường Kiếp thở dài một tiếng: - Phải hay không, ta cũng không thể xác định. Nhưng ta biết có những khoản nợ luôn phải trả.
----------oOo----------