Chương 1241: Thiên đạo gạt bỏ

Sau núi có một sơn động, chính là trọng địa có chiến kỹ của Binh Chủ như Cự Linh Vương nói.

Trong Hắc ám sơn động, Đường Kiếp đi từng bước một, không hề sử dụng thuật pháp thần thông.

Vào lúc này, tâm tình hắn có phần kích động, khó thể bình tĩnh.

Một lát sau, Đường Kiếp tới trước vách núi.

Nơi này đã là cuối đường.

Đỉnh sơn động khảm dạ minh châu. Có thể thấy văn tự trên vách đúng là Chiến Hoàng Đồ lục.

Không thể không thừa nhận, Chiến Hoàng Đồ lục có phần phù hợp cho người khổng lồ tu luyện, bọn họ vốn là Tiên Thiên Thể Tu, lại phối hợp với chiến kỹ này thực lực sẽ càng mạnh. Ngay cả Cửu Nạn trúng một Chiến hoàng quyền cũng phải cắn nuốt thuộc hạ khôi phục.

Nhưng Đường Kiếp vẫn thấy Chiến Hoàng Đồ lục ở đây có chỗ khác so với ở Bí Cảnh. Trong Bí Cảnh hoàn thiện hơn, còn ở đây có phần khá đơn giản.

Nhưng đó cũng là điều làm Đường Kiếp kỳ quái.

Đường Kiếp có thể cảm nhận Chiến Hoàng Đồ lục nguyên thủy có uy lực lớn hơn bản hoàn thiện.
Chuyện gì?

Đường Kiếp nhìn lại.

Trên vách núi có đồ vân, có tranh, nhìn như đơn giản lại tràn ngập lực lượng khổng lồ. Nếu là chăm chú nhìn sẽ bị cuốn vào, cảm nhận được ý chí đeo tiến hóa thành Chiến hoàng quyền.

Đây là ý chí của Binh Chủ, qua vạn năm cũng không xóa nhòa.

Mà trên vách núi đá, Đường Kiếp cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nghịch thiên, không chút kiêng nể.

Đối lập với Binh Chủ Bí Cảnh, Binh Chủ lúc này càng thêm cuồng bạo, mạnh mẽ, tràn ngập duy ngã độc tôn.

Đây mới là Chiến Hoàng Đồ lục chân chính sao? Phản đạo cực hạn... trong Bí Cảnh đã bị che đậy bộ phận. Khó trách ta sử dụng có cảm giác chưa đủ tận hứng đâu, có phần trói chân trói tay... Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Hắn hiểu, Chiến Hoàng Đồ lục này mới chiến hoàng quyền chân chính, không có gì che dấu chiến ý trắng trợn trong đó!

Chiến Hoàng Đồ lục, đơn giản mà đẹp!

Phía cuối còn viết:
Hậu nhân tập kỹ của ta thì phải thay mặt phụng thủ. Nếu có chiến kỹ của ta mà không phải là Cự linh thì hãy ở đây nhận y bát của ta!

Cuối cùng, chính là một chữ "Chiến" lớn.

Chữ "Chiến" mạnh mẽ hữu lực, phong cách cổ xưa, chiến ý nồng đậm.

Về phần lời nhắn Cự Linh Vương nói không biết ở nơi nào.

Đường Kiếp đang kinh ngạc thì thấy chữ "Chiến" không ngừng phóng đại, dần dần tràn ngập tầm mắt hắn, sau đó có thanh âm đột ngột vang lên: Rốt cuộc ngươi đã tới.

Đường Kiếp cả kinh, đang muốn nói thì trong đầu nổ vang, tầm nhìn đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn thấy mình ở vùng đất mênh mông, đại địa liên miên khôn cùng, cây cối khổng lồ sinh trường. Đường Kiếp đứng dưới một gốc đa, ngửa đầu nhìn lên có cảm giác như thấy một rừng cây.

Hống! Một tiếng trầm thấp từ xa phương truyền đến.

Theo tiếng nhìn lại, Đường Kiếp thấy cự thú ước chừng ngọn núi nhỏ, trên lưng có vô số gai sắc, mọc ra một đầu ba sừng, đuôi to dài khua đầy đá vụn.

Viễn cổ cự thú? Đường Kiếp nheo mắt.
Viễn cổ cự thú từng tồn tại thời thái cổ, hiện giờ đã mai danh ẩn tích, vậy nơi này là đâu?

Không đúng, mình là Đại la, không ai có thể lặng lẽ bắt đi một vị Đại la. Mình chưa hề di chuyển, tất cả là ảo thuật.

Nhưng ảo thuật này rất thật.

Đường Kiếp nhớ tới bí thuật phục chế trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận.

Lại nói Binh Chủ cũng là người nổi vật trong đạo này.

Xác thực mà nói, người chân chính tinh thông ảo thuật là Dao nữ, nhưng Binh Chủ ở cùng Dao nữ lâu như vậy, cũng đã học được rất nhiều ảo thuật tinh diệu.
Cự thú kia, tạm thời gọi là Kiếm Long ba sừng đang chạy, đột nhiên phương xa lại truyền tới một tiếng rống khác.

Chỉ thấy một hướng khác núi lớn vỡ vụn, bên trong có cự thú như cá sấu mặc giáp, hướng Kiếm Long rít gào.

Hai cự thú hướng đối phương gầm gào làm đại địa nhấc lên khói lửa.

Ầm!

Cự thú va chạm, sóng triều quét ngang, tới chỗ Đường Kiếp lại tự nhiên tản ra.

Quả nhiên là ảo giác.
Hai cự thú đánh rất náo nhiệt, không quá lâu, Kiếm Long chiến bại, cá sấu cự thú thắng lợi. Tàn nhẫn cắn đầu đối phương rồi tru lên biểu thị nơi này là lãnh địa của nó.

Đúng lúc này, lại có tiếng gầm rú truyền đến.

Cả đại địa run rẩy.

Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy phương xa xuất hiện một đám người khổng lồ. Họ cao lớn hơn những người Đường Kiếp thấy trong thành, thân thể như núi, chân như trụ trời, ai nấy cũng như Cự Linh Vương cầm cốt bổng, mà xương làm cốt bổng cũng to đến thần kỳ.

Thấy cá sấu cự thú, đám cự nhân đồng loạt hoan hô chạy tới. Cự thú gào thét, không ngờ quay đầu bỏ chạy.

Chỉ là đám người kia sao đồng ý thả, cốt mâu ném qua ghim viễn cổ cự thú xuống đất.

Tiếp theo đám người khổng lồ lao tới nện.

Cốt bổng giơ lên, hạ xuống, máu tươi bay lên.

Dần dần, cự thú bất động, đám cự nhân dùng cốt đao cắt thịt, rất nhanh để lại khung xương, sau khi chọn mấy chiếc xương đùi tráng kiện mới cõng thịt rời đi.

Đây là cảnh tượng người nguyên thủy săn bắn.
Tuy nhiên Đường Kiếp như ý thức được gì, ngửa đầu nhìn lên không trung.

Đây là không trung của Cự Linh Giới.

Nơi này là Cự Linh Giới!

Chỉ có điều người khổng lồ nguyên thủy cao lớn hơn, còn cự nhân hiện tại đã nhỏ bé đi nhiều.

Người khổng lồ thoái hóa?

Vì sao?

Đang tự hỏi, lại thấy phương xa có người đi tới.
Người này cũng không cao lớn, chỉ có điều khí thế tản ra có cảm giác uy nghiêm, cự nhân trước hắn như trở nên bé nhỏ, cứ như hắn mới là cự nhân chân chính.

Hắn đi tới, cự nhân quỳ lạy, dập đầu, mang theo vẻ sùng kính.

Nhìn người đó, ngay cả Đường Kiếp cũng kích động muốn quỳ xuống.

Người đang bước đi kia đúng là Binh Chủ.

Chỉ là so với người từng đại phá Vương đình, Binh Chủ hiện giờ sắc mặt đầy quyết tuyệt, mang theo khí thế hùng mạnh chưa từng có.

Hắn tới một ngọn núi lớn thì dừng lại, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn trời, nhìn núi, lẩm bẩm:
Chính là chỗ này.

Sau đó đấm một quyền vào núi tạo ra sơn động.

Binh Chủ đi vào trong.

Động này sâu thẳm, âm u.

Đường Kiếp nheo mắt, biết chuyện gì sắp phát sinh.

Quả nhiên, Binh Chủ đi vào nơi tốt nhất sơn động, bắt đầu khắc Chiến Hoàng Đồ lục.

Cứ như vậy, hắn đem chiến Hoàng Đồ lục một số nhất bức tranh khắc vào trên vách núi đá.

Cuối cùng, hắn viết Chiến Hoàng Đồ lục lên vách núi rồi nói: Được rồi, đạo kế thừa như thế, lưu lại cho hậu nhân. Sau ngày hôm nay chính là ngày ta và Vạn Giới Vương Đình quyết tử.

Nói xong bước ra ngoài động.

Ầm!

Trước mắt Đường Kiếp biến hóa, quay về sơn động.

Quả nhiên tất cả chỉ là ảo giác, là thủ đoạn Binh Chủ lưu lại cho hậu nhân.
Tuy nhiên cũng kỳ quái, hình ảnh nơi này thoạt nhìn không có ý nghĩa gì, chỉ phô bày hình ảnh một vạn năm trước của Cự Linh Giới và Binh Chủ, hoàn toàn không có lời nào cho Đường Kiếp.

Lời nhắn cho hậu nhân, khó hiểu như vậy đúng là kinh ngạc.

Nhưng Đường Kiếp lại không thấy vậy.

Hắn cúi đầu nghĩ ngợi, lẩm bẩm nói: Sau ngày hôm nay là ngày ta và Vạn Giới Vương Đình quyết tử... Nói cách khác, đây là chuyện phát sinh khi Dao nữ bị bắt. Vì sao Dao nữ bị bắt còn phải tới đây lưu lại kế thừa? Không phải ở Bí Cảnh...

Hắn muốn nói, Binh Chủ không phải đã có truyền thừa ở Bí Cảnh sao? Vì sao còn lưu lại một phần kế thừa ở đây.

Xung quanh yên tĩnh như chết!

Đường Kiếp nghiêm nghị, chăm chú nhìn chữ "Chiến" kia, trán mướt đẫm mồ hôi.

Lúc này hắn như biến thành một người bình thường.

Nhưng hắn vẫn đứng vững, trầm mặc.

Chữ Chiến trước mắt rồng bay phượng múa như sống lại. Vô tận chiến ý thiêu đốt, thân thể Đường Kiếp phát ra khí thế cường đại mênh mông như đang chiến đấu cùng ai, mồ hôi càng lúc càng nhiều.
Mặt Đường Kiếp càng lúc càng trắng, thân thể cũng lay động.

Đột nhiên, áp lực trong lòng biến mất vô tung.

Đường Kiếp ngã khuỵu xuống đất, há hốc miệng thở hổn hển.

Trong mắt hắn tràn đầy kinh hãi.

Chỉ có hắn biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

Đó là lực gạt bỏ đến từ thiên đạo, suýt chút nữa khiến hắn hoàn toàn biến mất trên thế gian!
----------oOo----------