Chương 1240: Lưu đạo
Một quyền như từ thiên ngoại bay tới, mang theo khí thế như viễn cổ cự thú đánh tới Đường Kiếp.
Cả thiên địa như chỉ còn lại có một quyền này.
Diệt Ma Quyền!
Rốt cục xuất thủ rồi sao? Cự Linh Vương. Đường Kiếp mỉm cười.
Diệt thế hắc động phóng xuất ra cắn nuốt hết thảy, nghênh hướng quyền kia.
Nó chính là không gian, cắn nuốt hết vạn vật không gian, quyền kình khủng bố đánh vào nó như trâu lao vào bùn, không có chút động tĩnh.
Giống như chưa có gì xảy ra.
Quyền điên cuồng, hoang dã cứ thế vô thanh vô tức biến mất.
Khi quyền thế tiêu trừ, trong thiên địa còn chẳng hề có gió nổi lên.
Đường Kiếp thu tay mỉm cười nhìn phương xa: Đủ chưa? Cự Linh Vương, ngươi biết ta là ai.
1400 năm trước, tiểu tử, rốt cuộc ngươi vẫn đến đây. Cự Linh Vương ù ù nói.
Theo lời, hai ngọn núi chợt tách ra thành một con đường.
Đi thôi. Đường Kiếp nói: Chủ nhân mời vào, không cần phá trận nữa.
Thật đáng tiếc. Hồng Thần Cơ và Chu Tước cùng tiếc hận nói.
Hồng Thần Cơ đáng tiếc vì hắn ham trận thành si, yêu nhất việc phá giải thiên hạ kỳ trận.
Chu Tước đáng tiếc vì muốn xem trong trận có Bích hải thanh thiên mộc hay không.
Đường Kiếp cười: Chớ sốt ruột, chớ sốt ruột, đợi vào trong sẽ có cơ hội.
Ba người đi vào.
Đang đi thì nghe phía sau ầm ầm chuyển động, núi lớn như cánh cửa khép lại. Hãm không sơn như loạn thạch mặc người vận chuyển, hình thành trận pháp thần kỳ.
Đi một đoạn đường dài, trước mắt bỗng trở nên sáng sủa.
Lọt vào tầm mắt có một tòa thành.
Tòa thành cao gần trăm trượng, riêng cửa thành cao hơn mười trượng, rộng lớn uy nghiêm.
Hai người khổng lồ đứng gác cao ba trượng, cơ thể uy vũ, trong tay còn nắm Phương Thiên giáo.
Tiến vào trong thành, Chu Tước như đứa bé, thỉnh thoảng lại hô "Ha, mấy thứ kia thật lớn".
Cự linh thành như thế giới được phóng đại, bất kể đường phố, phòng ốc, người đi đường, hay cái thìa cái bát đều được phóng đại gấp nhiều lần.
Ba người Đường Kiếp như trẻ con bước vào thế giới người lớn, nhiều khi phải ngửa đầu mới thấy rõ, đồng thời cũng không ngừng hấp dẫn ánh mắt tò mò của những người khổng lồ.
Điều này khiến Hồng Thần Cơ có chút khó chịu.
Lão nhân hừ một tiếng, bắt đầu hiện ra chân thân, khí tức uy nghiêm khiến không ít người khổng lồ sợ tới mức lạnh run.
Cần gì dọa trẻ con chứ. Đường Kiếp cười cười, bất động thanh sắc tiêu trừ khí tức kia trong vô hình.
Hồng Thần Cơ ngượng ngùng nói: Chỉ muốn xem thực lực của chúng, không ngờ còn yếu hơn ta đoán.
Hồng Thần Cơ nói không sai, cự nhân trời sinh thần lực, không tu luyện cũng mạnh hơn người thường. Mà ông nghĩ cự linh sống trong thành cũng là tinh anh, thực lực không kém, bởi vậy mới không kiêng nể gì phóng xuất ra khí tức Tử Phủ. Không ngờ những người ở đây không ai chịu nổi uy áp khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Vẫn là Đường Kiếp thở dài nói: Đây là chiến tranh, không phải trò chơi. Anh hùng đã sớm chết ở chiến trường, có thể sống đương nhiên đều là người già, yếu.
Hồng Thần Cơ không nói gì.
Lúc này nhìn những người khổng lồ cao lớn đầy kinh hoảng, nhìn Hồng Thần Cơ như thấy quỷ.
Đó là nỗi sợ với Ma tộc, với chủng loại thân hình thấp bé mà sức mạnh đáng sợ.
Trong mắt của họ, Hồng Thần Cơ chỉ thấy tuyệt vọng.
Là ta sai rồi.
Hồng Thần Cơ giận dữ nói.
Đúng lúc này, có một đội xa mã đi tới.
Xe như nhà lầu, ngựa là vân thú sáu móng cao bốn trượng, có một gã khổng lồ đánh xe.
Hai thị vệ thấy thế tiến lên quỳ nói: Xin chào đại nhân, Vương ta cho mời.
Vẫn là Đường Kiếp gật đầu nói: Đi thôi.
Rồi tự lên xe.
Vân thú tự đằng vân giá vũ lướt đi.
Cự linh thành diện tích lớn, bay hơn nửa ngày mới tới đại điện bằng đá. Đại điện phong cách tục tằn, kém tinh mỹ, được cái cổ xưa, có mười hai trụ lớn đâm vào tận trời.
Giữa đại điện có vương tọa bằng đá, có một người khổng lồ thân cao nghìn trượng, nguy nga như nhạc, đầu đội vương miện. Gương mặt phong cách cổ xưa, ôm đầu như đang ngủ say.
Vân thú chạy như bay tới đại điện mới dừng lại, ba người Đường Kiếp như ba con ruồi ở trong điện.
Nhìn người khổng lồ, Chu Tước hừ một tiếng:
Còn cố ra vẻ Cự Linh Vương, để ta tới giúp hắn tỉnh táo.
Nói xong thân hình mở ra hóa thành hỏa phượng, ở đại điện triển khai thân hình phun lửa nói: Rời giường.
Ngay lúc ngọn lửa buông xuống, tường khí vô hình đột nhiên xuất hiện chắn lửa lại.
Chỉ có điều người xuất thủ không phải Cự Linh Vương mà là Đường Kiếp.
Đường Kiếp ngươi! Chu Tước trừng mắt nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nói: Không được vô lễ! Cự Linh Vương bệ hạ có bệnh trong người, còn đích thân tiếp kiến chúng ta, sao có thể vô lễ!
Có bệnh? Chu Tước kinh ngạc.
Lại nhìn Cự Linh Vương, chỉ thấy người khổng lồ trợn mắt nhìn về phía Đường Kiếp, tươi cười: Ta trúng Sinh Kiếp chỉ của Cửu Nạn yêu tăng, cảm nhận nỗi khổ luân hồi vô tận, không thể đứng dậy đón chào, xin hãy thứ lỗi.
Cự Linh Vương vỗ chân, lúc này Chu Tước mới phát hiện chân hắn bắt đầu hư thối. Như có thứ gì đó đang dần gặm nhấm, nhưng sinh mạng lực của Cự Linh Vương rất mạnh, bên này cắn nuốt, bên kia liền bắt đầu khôi phục. Vì thế chân Cự Linh Vương trở thành chiến trường, sinh diệt luân phiên làm người ta đau khổ.
Thấy Cự Linh Vương như vậy còn cười, Chu Tước lập tức xấu hổ.
Tuy nhiên tặc ngốc kia cũng ăn của ta một chiến hoàng quyền, cắn nuốt mười bảy cao đẳng Ma tộc mới khôi phục được. Cự Linh Vương ngạo nghễ nói, rồi lập tức thở dài.
Cửu Nạn yêu tăng có thể cắn nuốt Ma tộc khôi phục, Cự Linh Vương lại không thể làm như thế.
Cho nên thương thế Cửu Nạn yêu tăng tốt lên, nhưng hắn thì không.
Đường Kiếp nói: Bản tôn Đường Kiếp, vị này chính là Hồng Thần Cơ, Chu Tước. 1400 năm trước từng có cơ duyên gặp Cự Linh Vương, trong lòng có điều chưa rõ. Lần này gặp Hồng Mông đại kiếp, mượn cơ hội cứu nguy tế khó, thuận tiện cũng muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng.
Cự Linh Vương không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Chu Tước ngẫm nghĩ một chút: Chu Tước... Là Chu Tước trong Tứ Thánh Thú năm đó sao?
Là đời sau Chu Tước năm đó. Đường Kiếp gật đầu.
Đời sau Chu Tước... Tê Hà Giới... Chiến hoàng quyền... Xem ra ngươi đúng là truyền nhân của ông ấy. Cự Linh Vương thản nhiên nói.
Ông ấy? Đường Kiếp nhạy bén bắt từ.
Chính là tiền bối truyền cho ta Chiến hoàng quyền. Cự Linh Vương không do dự trả lời.
Quả nhiên là vậy!
Binh Chủ đã tới nơi này, còn truyền Chiến Hoàng Đồ lục cho Cự Linh Vương.
Đường Kiếp không biết sao ông ấy làm vậy, nhưng hắn tin Binh Chủ có đạo lý của mình.
Đường Kiếp hỏi: Xin hỏi ngài biết vị tiền bối kia hay sao?
Cự Linh Vương lại lắc đầu: Ta không biết.
Cái gì? Đường Kiếp sửng sốt.
Cự Linh Vương nói: Ta chưa từng gặp vị tiền bối kia. Chiến hoàng quyền cũng không phải ông ấy truyền cho ta mà là khắc vào vách đá trong bí địa. Chỉ có Cự Linh Vương tộc mới có tư cách học chiến kỹ này, cho tới nay... Đã hơn một vạn năm.
Hoá ra, Chiến Hoàng Đồ lục hơn một vạn năm trước đột nhiên xuất hiện trong sơn động của Cự Linh Giới.
Có được Đồ lục năm đó chỉ là tiểu bộc tộc trong Cự Linh tộc.
Nhưng bộ tộc đó dựa vào Chiến Hoàng Đồ lục, dần dần phát triển lớn mạnh, đến cuối thống nhất toàn bộ Cự Linh Giới, trở thành vương tộc. Mà sơn động có khắc Chiến Hoàng Đồ lục cũng trở thành bí địa, không phải vương tộc thân truyền không được đi vào.
Mười ngàn năm qua, Cự Linh Vương tộc dựa vào Chiến Hoàng Đồ lục phát triển lớn mạnh, đến giờ vẫn là cái thế thần quyền, chiến kỹ được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.
Năm đó Đường Kiếp và tiểu Hổ trong Cửu Cung Mê Thiên Trận, người kinh động Cửu Nạn chính là tiểu Hổ, kinh động Cự Linh Vương là Diệt Ma Quyền của Đường Kiếp.
Hóa ra là vậy... Đường Kiếp không khỏi thất vọng.
Quá trình được tin Binh Chủ đơn giản hơn tưởng tượng, vốn tưởng phải trải qua khúc chiết, nhưng sự thật là ngoại trừ lúc phá trận có chút phiền toái thì Cự Linh Vương vừa gặp đã gần như nói hết cho hắn.
Hắn thậm chí không hỏi lai lịch của Đường Kiếp, không quan tâm bọn họ có phải tới "Cứu nguy tế khó" thật không đã nói ra sạch sẽ.
Chưa từ bỏ ý định, Đường Kiếp nói: Xin hỏi ta có thể xem sơn động Đồ lục? Đừng hiểu lầm, ta không mưu đồ quý địa bí kỹ...
Có thể... Cự Linh Vương nói.
À? Đường Kiếp còn đình giải thích mình đã có nguyên bộ chiến hoàng Đồ lục, thậm chí còn định thi triển chứng minh, kết quả Cự Linh Vương không hề phản đối.
Hắn nói:
Thứ vị tiền bối kia để lại ở vách đá vốn là cho ngươi xem.