Chương 1234: Báo ân

Nghe tiếng hống khắp núi đồi, nhìn Bạch Hổ Vương Diêu, Hoàng Phủ Mộng thở dài:

- Nếu mọi chuyện do Bạch Hổ bộ tộc an bài, vậy sao các hạ vẫn không thể từ bỏ thù hận?

Vương Diêu cười ha hả :

- Ngươi nghe rõ lời nói của ta không thế tiểu nha đầu. Ta nói, đây là Bạch Hổ thuỷ tổ nhìn trộm tương lai lấy được tin tức này, không phải vận mệnh, mà là thời gian! Nói cách khác, không phải chúng ta thao túng vận mệnh khiến người của phái Tẩy Nguyệt đối xử với Bạch Hổ bộ tộc như vậy, mà là tương lai sẽ phát triển như vậy. Thuỷ tổ thấy được nhưng không thể thay đổi, chỉ có thể lợi dụng. Cho nên, ta không có bất kỳ lý do gì tha thứ cho phái Tẩy Nguyệt, càng sẽ không vì thế cảm kích bọn họ. Bọn họ tàn sát Bạch Hổ bộ tộc, là kẻ thù nhiều thế hệ Bạch Hổ bộ tộc. Ngươi có vì có kẻ giết ngươi giết cả nhà, ngươi cùng đường nhảy xuống núi được kỳ ngộ liền cảm kích tha cho kẻ đó không?

Hoàng Phủ Mộng không nói gì.

Đúng vậy, nếu Thanh Long luồn lách vận mệnh, bóp méo nhân sinh, có lẽ còn có thể nói một câu tự làm tự chịu.

Nhưng Bạch Hổ không phải.

Cho nên Vương Diêu không có lý do để tha thứ!
Có lẽ trong lòng hắn, điều duy nhất khiến hắn chưa ra tay với Tê Hà Giới chính là Đường Kiếp.

Nhìn ra, Vương Diêu vẫn có cảm tình với Đường Kiếp, nếu không cũng sẽ không đối xử với bọn họ như vậy.

Lúc này, Đường Hiên Vũ đột nhiên nói: - Ngươi nói Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ rồi, thế còn Chu Tước đâu? Không phải nói Tứ Thánh Thú đều có lựa chọn của bản thân sao? Chu Tước hiện giờ còn chưa phải Chân Tiên, là nàng ta phải trả giá thật nhiều hay có di trạch để lại cho đời sau?

Câu hỏi này khiến Vương Diêu thêm xem trọng Đường Hiên Vũ.
Hắn trả lời: - Thanh Long và Huyền Vũ đều là hạng ích kỷ, bọn họ không có đời sau, cũng không có ý định có. Nhưng Bạch Hổ và Chu Tước bất đồng, biết bản thân không thể đột phá đã đem hy vọng đặt vào đời sau. Khác với Bạch Hổ, Chu Tước trời sinh đạo ở Âm Dương Ngũ Hành, đạo âm dương có thể nói là thiên hạ đại đạo cao cấp chỉ dưới vận mệnh, nhưng không như vận mệnh chi đạo có thể co dãn vận mệnh, thời gian chi đạo có thể nhìn trộm tương lai. Đạo âm dương không có năng lực đó, cho nên Chu Tước không thể mượn dùng thiên địa đại thế.

- Không thể mượn dùng thiên địa đại thế thì chỉ có thể tự nghĩ cách. Không mượn được thiên địa thế thì đi mượn nhân thế.

- Mượn nhân thế? Hoàng Phủ Mộng và Đường Hiên Vũ đồng thời thốt lên.
Lúc này bọn họ đã ý thức được gì đó.

Quả nhiên Vương Diêu nói: - Đúng, mượn thế của chủ nhân! Đây là đạo của Chu Tước. Vì đột phá gông cùm xiềng xích, Chu Tước tìm một vị đại năng tinh thông vận mệnh đạo, cuối cùng nàng ta vẫn thông minh, không tìm Thanh Long. Thông qua vị Đại Năng kia, Chu Tước hứa nguyện, đời sau đi theo tồn tại hùng mạnh, cũng mượn vị đó trợ giúp để hoàn thành đột phá. Đương nhiên, cái giá ở đây là Chu Tước phải chung thân trung thành với chủ nhân của nàng. Tự do chính là cái giá phải trả. Sự tự do đó từ ngày bị nhốt trong Bí Cảnh cho đến khi rời Bí Cảnh, suốt đời đều không thể rời chủ. Suốt tam thế mới có cơ hội thoát khỏi. Dù vậy, bây giờ tiểu Chu Tước cũng vẫn chỉ là con gà tây choai choai, còn chưa lên được cả Chân Tiên. Nếu muốn đột phá, nàng còn phải đợi Đường Kiếp, chờ đợi Đường Kiếp ban ân, chờ đợi rất lâu. Thậm chí, nếu Đường Kiếp chết thì kế hoạch này cũng thất bại... Đây là trả giá không bù được kết quả.
Hoàng Phủ Mộng hoàn toàn chấn kinh: - Đáng giá không? Chỉ vì phá vỡ xiềng xích huyết mạch mà trả giá lớn như vậy?

Vương Diêu nói: - Có đáng giá hay không ta làm sao biết được, dù sao đó cũng là lựa chọn của tổ tiên. Nhưng ta biết một người tồn tại trên thế gian này ngàn vạn năm, gần như không gì không làm được thì sẽ có rất ít thứ theo đuổi. Đột phá gông cùm xiềng xích, phá vỡ bình cảnh có lẽ không quá quan trọng. Chỉ có điều chỗ ở góc độ của bọn họ thì nó đáng để theo đuổi? Có lẽ mới đầu, bọn họ cũng do dự. Nhưng qua năm tháng chờ đợi vô tận, bọn họ cũng nhận ra ngoài cái chết thì cũng chỉ có con đường này. Cho nên, vấn đề không phải đáng giá hay không. Mà là... Sớm đã không còn điều gì sở cầu.
Hoàng Phủ Mộng không nói gì.

Bên này Vương Diêu cười nói: - Được rồi, điều nên biết đều biết cả rồi, hiện tại còn có vấn đề gì không?

Đường Hiên Vũ nói: - Ta còn một vấn đề, ngươi đã tính toán huyết tẩy Tê Hà Giới, trả huyết cừu, vậy ngươi tính báo ân cha ta thế nào?

Vương Diêu cười: - Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay ta không xuất thủ. Bởi vì ta vẫn luôn thiếu một cơ hội báo ân. Vốn nếu nghĩa phụ bại trong tay Nguyên Dục thì sẽ là cơ hội báo ân tốt nhất. Nhưng Nguyên Dục lại bị nghĩa phụ đánh bại.
Vừa nói vừa lắc đầu nhìn Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng.

Vương Diêu tiếp tục nói: - Cho nên ta chỉ có thể đợi. Bất kể thế nào nói, tự do của ta là do nghĩa phụ ban cho, ân của ông ấy ta không báo thì thù này cũng không thể báo. Ai nói giờ ông ấy là chủ nhân Tê Hà Giới chứ.

Hoàng Phủ Mộng than thở: - Đúng là ân oán rõ ràng.

- Đều là nghĩa phụ dạy. Vương Diêu cười ha hả: - Vốn ta không kiên nhẫn được nữa, không ngờ ông trời lại cho ta cơ hội tốt này, để ta cứu được các ngươi.
Đường Hiên Vũ nhảy dựng lên: - Này, mạng của ta không phải ngươi cứu, là tự ta chạy vào khe hở không gian. Nếu không phải ngươi cưỡng ép bắt ta, ta sẽ không tới đây. Không có ngươi, ta cũng không chết.

- Không phải ngươi bị trọng thương sao? Ngươi nghĩ là ai chữa cho ngươi?

- Vậy cũng không phải, không có ngươi, ta vẫn có thể khôi phục. Ở tu giới, nhất là đối với những người có tu vi như chúng ta thì một chút thương tổn đó không đáng kể chút nào. Đường Hiên Vũ cứng miệng, hết cách rồi, điều này liên quan tới vận mệnh của Tê Hà Giới.

Bất ngờ, Vương Diêu lại gật đầu nói:
- Đúng vậy, cho nên ta cũng chỉ giúp có một chút... À, ngươi không thể nói, ta chưa hề giúp được gì ấy chứ?

Đường Hiên Vũ bất đắc dĩ, vươn đầu ngón tay, lộ ra một chút nói: - Mới chỉ một chút như vậy.

Hoàng Phủ Mộng cười thầm, đều là Tử Phủ đỉnh cao mà vẫn còn tính trẻ con, quả nhiên là ngây thơ.

Không ngờ Vương Diêu vỗ tay nói: - Nếu thế thì tốt rồi. Ta giúp ngươi nhiều thêm chút nữa là được đúng không? Ta thiếu ân với nghĩa phụ nhưng nghĩa phụ tu vi thông thiên, căn bản không cần ta tới trả. Cứ trả ở chỗ ngươi chẳng phải đã giải quyết xong?
Đường Hiên Vũ kinh hãi, giờ hắn mới nhớ tạo hóa Vương Diêu nói là đâu.

Hắn vốn không có hứng thú, hiện giờ càng không thể tiếp nhận.

Hô to: - Ta không cần!

- Ngươi không quyết được! Vương Diêu cười ha ha nói, giơ tay giữ Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng, nói: - Nếu là em dâu tương lai thì cùng nhau tạo hóa đi, Bạch Hổ bộ tộc từ trước khẳng khái, ân tát nước tất sẽ trả bằng dòng suối lớn.

- Buông ta ra!
Đường Hiên Vũ mắng: - Ta không cần dòng suối báo đáp của ngươi, ta chỉ cần ngươi không tiến công Tê Hà Giới.

- Ồ, đó không phải suối mà là tam giang tứ hải ngũ hồ thất thủy... Ta chỉ cần báo trên hai người các ngươi là đủ rồi. Vương Diêu cười ha hả nói.

Hoàng Phủ Mộng uể oải nói: - Giờ ta có thể xác định, ngươi thật sự là Ma tộc rồi, chỉ có Ma tộc mới làm như thế.

Vương Diêu ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, vung tay mở một khe hở không gian. Dẫn theo Hoàng Phủ Mộng và Đường Hiên Vũ đi vào, trong ánh sáng chớp động không còn thấy người đâu nữa.

Tham Thần điện.

Trước tinh quang, Đường Kiếp ngồi một mình giữa trung tâm.

Trước mắt hắn, mỗi điểm sáng đều là Tê Hà Giới điểm nút mấu chốt của đại trận. Khi Tê Hà Giới không ngừng khuếch trương, vị trí điểm nút cũng không ngừng biến hóa, gia tăng.

Đây là sự khảo nghiệm lớn về năng lực bố cục và trận pháp.
May mắn là trong lĩnh vực trận đạo, trước giờ Đường Kiếp là thiên tài vạn năm khó gặp.

Khi hắn bày mưu tính kế, Tê Hà Giới ngày qua ngày sinh ra biến hóa kinh người.

Chỉ tiếc ngoài hắn thì không ai có thể biết được.

Có nhiều thứ, vốn không thể dùng lời miêu tả.

Thành công, vui sướng không thể chia xẻ, chính là điều Đường Kiếp cảm thấy tiếc nuối.

Đúng lúc này, bên ngoài có một người tiến vào.
Ở Tê Hà Giới, có thể không chào hỏi đã trực tiếp tiến vào Tham Thần điện chẳng có mấy ai.

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn đối phương tươi cười.

- Tử Hi, sao con lại tới đây?

Người tới đúng là Đường Tử Hi.

Đường Tử Hi hướng phụ thân thi lễ mới nói: - Khi nãy con cảm nhận được tiếng lòng của đệ đệ.

- Hả? Đường Kiếp hơi nheo mắt lại:
- Con cảm nhận được nó?

Tỷ đệ Đường Tử Hi có cảm ứng tâm linh độc đáo, đây là bí mật chỉ có Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên biết, tuy nhiên cảm ứng này rất nông, cũng có khi mất linh. Nói tóm lại không thể dựa vào.

Cho nên Đường Hiên Vũ mất tích, Đường Kiếp cũng không có ý thông qua Đường Tử Hi tìm Đường Hiên Vũ, bởi vì hắn biết không có tác dụng gì.

Nhưng hiện tại, Đường Tử Hi lại cảm nhận được đệ đệ.

- Nó có tin gì không? Đường Kiếp hỏi.
Đường Tử Hi lắc đầu: - Con chỉ cảm nhận được tâm tình của nó, nó cũng không biết con cảm nhận được thì sao truyền đạt được tin tức gì.

- Cảm xúc... Đường Kiếp trầm ngâm một chút, hỏi: - Cảm xúc gì?

Đường Tử Hi đỏ mặt.

Một lúc lâu, nàng mới nói: - Dường như nó đang cực khoái hoạt và vui sướng...

- Khoái hoạt và sung sướng?
Cắn chặt răng, Đường Tử Hi trả lời: - Hẳn là...về phương diện nam nữ

Càng nói giọng càng thấp như ruồi muỗi vo ve.

Đường Kiếp ngạc nhiên.