Chương 1224: Mưu tính

Hồng Mông Giới, Mê loạn ma khu.

Ma cung từng là nơi ở của Nguyên Dục được cải tạo thành Thần Hoàng Ma cung, một bức tượng Hỏa phượng hoàng màu tím sừng sững trên không, phun ra hắc diệm liên mien không dứt.

Dưới ma điện, một đám võ sĩ ma tộc thân hình cao lớn, hình thể khác nhau xếp thành đội ngũ kéo dài.

Ma âm ù ù, uy vũ trang nghiêm.

Một đội Ma tộc đại quân đang từ phương xa trở về.
Trước nhất là cỗ xe màu tím do chín con giao long kéo tới.

Băng Hoàng đứng trên chiến, toàn thân tản ra ma khí, áo choàng màu đỏ tím tung bay, trên mặt còn lưu lại tro tàn chiến hỏa, theo sau có rất nhiều lính của Ma tộc.

Chiến xa đến thần hoàng cung thì dừng lại, Băng Hoàng nhảy khỏi chiến xa, đi thẳng vào trong cung.

Sớm có ma tộc phụ trách đón tiếp, hình thể không giống người, nhưng lại có chiếc cổ dài và đeo mặt nạ.

Thấy Băng Hoàng tới, thằng hề bước nhanh tới trước quỳ xuống: Cung nghênh tôn chủ trở về, chúc mừng tôn chủ lại giành thắng lợi vĩ đại.
Là thắng thảm, Trường Mã. Tinh Hài chết rồi, Đồ Tể bị đánh vào ám ma trì, ta mất đi hai thuộc hạ trọng yếu.

Thằng hề Trường Mã quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối di động theo nàng, đầu cũng không hề ngẩng: Tôn chủ chớ giận. Đám ma đầu tác loạn đó chưa biết sự uy nghiêm và hung mạnh của bệ hạ. Sau trận chiến này họ sẽ nhận thức được điểm ấy, sẽ không dám khiêu khích uy nghiêm của bệ hạ.

Lời này của ngươi đã nói trước cuộc chiến Hắc tử cao nguyên rồi, nhưng kết quả thì sao? Chưa đến một năm đã xuất hiện ba đợt ma tộc tác loạn! Băng Hoàng tức giận nói.

Thằng hề sợ tới mức cuông quit dâp đâu:
Tiểu nhân vô năng, tiểu nhân đáng chết, đều là tiểu nhân liệu địch không tinh, xét địch không nghiêm!

Băng Hoàng rốt cục dừng bước.

Nhìn thằng hề giận dữ nói: Liên quan gì tới ngươi. Nhiều Ma tộc tới gây phiền toái cho ta cũng không phải do ngươi đưa tới mà là thực lực bản thân ta không đủ... Đúng là tu vi của ta còn quá thấp.

Thằng hề vội kêu lên: Tôn chủ giai vị địa tiên nhưng thần thông quảng đại, thực lực thông thiên, cũng có trí tuệ vô song, Hồng Mông Ma tộc ai nấy đều ngưỡng mộ, mà ngay cả Huyết Sát Ma quân, Hắc Tâm lão tổ đều nguyện ý đi theo Ma Chủ, có thể thấy được khả năng của tôn chủ.

Huyết sát Ma quân và Hắc Tâm lão tổ đúng là hai chân tiên dưới tay Băng Hoàng, thực lực không kém Vạn Nô, Phong Nha, Lâu Già... Có thể lấy tu vi Địa Tiên chiêu mộ hai vị Chân Tiên cống hiến cho mình cũng là bản lĩnh của Băng Hoàng.

Nhưng chỉ có Băng Hoàng biết để có hai vị Chân Tiên này nàng đã trả giá không ít. Huyết Sát Ma quân còn có lòng ái mộ dễ khống chế hơn, Hắc Tâm thì như tên, tham lam vô độ. Băng Hoàng dùng hắn đồng thời cũng phải âm thầm đề phòng hắn.

Cho nên giờ Băng Hoàng không để ý thằng hề nịnh bợ, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đi qua cầu thang vào thần hoàng đại điện.

Trước điện là một tấm thảm dài, toàn bộ thảm dùng linh hồn vô số người chết làm thành, chúng giãy dụa, gào hét, phát ra tử khí âm u dày đặc.

Mỗi bước đi của Băng Hoàng dẫm lên mặt một vong linh, cứ thế đi qua.

Cuối thảm vong hồn là vương tọa màu tím.

Vương tọa ngưng tụ từ máu tươi, bốn chân ghế do bốn Ma tộc hùng mạnh tạo thành, từ đỉnh chảy ồ ồ máu tươi, hình thành vương tọa màu tím.

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện một trong bốn Ma tộc kia là Nguyên Dục Ma quân!

Đi vào tử huyết vương tọa, Băng Hoàng ngồi xuống.

Mọi phong trần lặn lội đường xa được tử huyết tẩy rửa bắt đầu tiêu tan, gương mặt Băng Hoàng dẫn hiện ra từng đạo hoa văn màu tím, dần dần dầy đặc cả khuôn mặt, Băng Hoàng thoải mái rên rỉ, tất cả mỏi mệt được xóa nhòa.

Sau đó nàng nói: Ta cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.

Thằng hề Trường Mã vẫn quỳ sát đất: Ý tôn chủ là?

Băng Hoàng chậm rãi nói: Ta đánh bại Nguyên Dục xong trước sau gặp năm lần khiêu chiến. Mặc dù nói vị trí đại ma chủ làm người ta đỏ mắt, lấy tu vi của ta gặp khiêu chiến cũng không kỳ quái. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi như thế lại liên tục bị khiêu chiến mà còn rất không bình thường. Dù những người kia chịu phục hay không, ta đánh bại Nguyên Dục, đánh bại thế lực đến khiêu khích là sự thật. Lấy bản tính những kẻ kia mà còn tiếp tục coi khinh ta thì cũng quá ngu dốt. Nhưng vì sao? Lại giống như...

Băng Hoàng chần chờ một chút: Như có gì hấp dẫn, xua đuổi, lệnh cho chúng đến.

Thằng hề nói: Tôn chủ cho rằng phía sau có đại ma chủ nào đó ủng hộ?

Băng Hoàng gật đầu: Ta cũng nghi ngờ. Nhưng nếu vậy giải thích không thông. Lấy thực lực ta bây giờ, đối phó này tiểu Ma Chủ còn có chút nắm chắc, nhưng đối phó đại ma chủ thì tuyệt đối không thể. Nếu có đại ma chủ muốn đối phó ta cũng không cần phiền toái thế, trực tiếp xua quân giết tới là được. Cho dù một đại ma chủ không thể chiếm lĩnh hai ma khu, trực tiếp tiêu diệt ta rồi bồi dưỡng một vị tiểu Ma Chủ khác thì vẫn có thể. Cần gì phải phiền toái như vậy?

Có lẽ do xâm lấn chính giới, không rảnh chú ý bên cạnh? Thằng hề nói.

Băng Hoàng vẫn lắc đầu: Nói vậy, thử dò xét quá hai lần cũng không nên tiếp tục như thế. Năm làn sóng Ma tộc, chỉ cần có hai cỗ thế lực liên hợp cùng một chỗ thì ta cũng khó mà ứng đối rồi. Nhưng đây lại là luân phiên mà tới.

Có lẽ do các đại ma chủ khác nhau?

Vậy càng không đúng. Trường Mã, ngươi có phát hiện năm đợt Ma tộc này, ngoại trừ lần đầu tiên cho chúng ta nghỉ ngơi nửa năm thì bốn lần sau đều cách nhau khoảng ba tháng. Giống như... Băng Hoàng trầm giọng:

Như có ai sắp xếp thời gian cho chúng vậy.

Thằng hề khó hiểu nói: Ý tôn chủ là có người cố ý để chúng đi tìm chết? Vậy tại sao lần đầu tiên là ngoại lệ?

Băng Hoàng lại trầm tư, một hồi lâu, nàng đột nhiên nói: Bởi vì đối phương không biết thực lực của chúng ta, còn cần có thời gian quan sát và chuẩn bị. Lần đầu tiên, đối phương nắm giữ lực lượng bên ta bắt đầu điều động Ma tộc. Bọn họ hiển nhiên có mục đích, lựa chọn Ma tộc không quá mạnh mẽ, cũng không quá yếu. Bảo đảm ta có thể đánh thắng, rồi thắng mà không thoải mái...

Nói tới đây, Băng Hoàng âm trầm hẳn lên.

Thằng hề hai mắt tỏa sáng: Điều này không giống như thủ đoạn của Ma tộc.

Đích xác không giống, lại nói, thủ đoạn thế này đúng là rất quen... Băng Hoàng ha hả cười rộ lên:

Đường Kiếp, là ngươi ra tay sao? Không muốn ta phát triển quá nhanh, để tránh sự khống chế của ngươi?

Một ma đầu ở Tử huyết vương tọa căm giận mắng:
Hóa ra là nhân loại giở trò quỷ. Nhân Tộc giả dối, không thể tín nhiệm bọn họ!

Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng sau khi phân tích Băng Hoàng đã có thể xác định là Đường Kiếp giở trò quỷ phía sau. Cũng chỉ có hắn mới có lý do cổ động Ma tộc đối phó mình, lại không hy vọng mình diệt vong.

Băng Hoàng cười lạnh nói: Là do ta nghĩ quá đơn giản, nhưng ta sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, Đường Kiếp, ngươi đừng trách ta không khách khí.

Nói xong nàng nhìn xuống: Đám Vương Tuyệt Diệt Thái Quân Dương hiện đang ở đâu?

Một gã Ma tộc đáp:
Sau khi tách ra đã đi Tuyệt tiên lĩnh.

Băng Hoàng thành tựu đại ma chủ, nhân tộc theo vào Hồng Mông Giới không về mà tiếp tục ở Hồng Mông Giới chờ cơ hội tiêu diệt Ma tộc, giảm áp lực cho chính giới cũng như sưu tập tài nguyên. Tuy rằng Hồng Mông cằn cỗi nhưng cũng có đặc sản riêng. Dân Hồng Mông Giới không coi vào đâu nhưng ở chính giới cũng là đồ hiếm lạ.

Ngoài ra còn có một cái tác dụng là giúp đỡ Băng Hoàng. Dù Đường Kiếp để Hoàng Phủ Mộng kéo Ma tộc tìm Băng Hoàng gây phiền toái, nhưng cũng sợ gây chuyện không tốt diệt mất Băng Hoàng, đám Vương Tuyệt Diệt dùng để ứng biến. Mỗi lần Băng Hoàng và Ma tộc đại chiến, thế lực Nhân Tộc ẩn núp một bên. Nếu Băng Hoàng có thể thắng bọn họ không ra tay. Nếu Băng Hoàng không thắng được, bọn họ sẽ vào thời khắc mấu chốt giúp đỡ một phen.
Điều này cũng có tác dụng, có hai lần Băng Hoàng giả lâm thế yếu để Nhân Tộc ra tay, mượn cơ hội không tổn thất nhiều binh lực lại hấp thu được không ít Ma tộc. Để báo đáp lại, lần thứ năm dù Băng Hoàng biểu hiện thế nào, đám người Vương Tuyệt Diệt cũng không chịu ra mới hại chết hai trợ thủ đắc lực của nàng.

Biết được vị trí của Nhân Tộc, Băng Hoàng nói: Cú Vọ, bắt đầu từ hôm nay ngươi tự mình phụ trách giám thị Nhân Tộc.

Vâng, tôn chủ! Một gã ma đầu xuất nhóm nói:

Có cần tiêu diệt bọn chúng không?

Không!
Băng Hoàng trả lời như đinh đóng cột:

Nhân Tộc có chỗ trọng dụng. Lần thứ năm đã chấm dứt nhưng rất nhanh sẽ có lần thứ sáu. Lúc đó ta sẽ để Nhân Tộc làm lá chắn cho Ma tộc ngư ông đắc lợi!

Tuy nhiên đã làm đến mức này, phải nói trước mục tiêu kế tiếp.

Băng Hoàng nói xong giơ tay lên, một màn sương đen xuất hiện trên điện.

Màn sương đen biến ảo, dần dần hình thành địa đồ, đúng là vùng Mê loạn ma khu.

Băng Hoàng nhìn bản đồ, lẩm bẩm nói: Muốn gây phiền toái cho ta lại không muốn ta xong đời, phải tìm kẻ thực lực không chênh ta là mấy. Ngoài ra, thân là Nhân Tộc đi tìm Ma tộc tiến công ta cũng không phải chuyện dễ, bọn họ không có nhiều cách lắm. Từ năm đoàn Ma tộc trước có thể nhìn ra đối phương chọn những kẻ tính cách bướng bỉnh kiêu ngạo, không dễ cúi đầu. Chỉ cần loan tin một tiên cấp trở thành đại ma chủ, dựa vào vận khí đủ cac loai tin tức giả có thể lừa vài Ma tộc tới đây. Tuy nhiên sau năm thế lực tiến công ta thì lựa chọn còn lại của họ không nhiều...

Băng Hoàng miết ngón tay lên địa đồ, cuối cùng dừng ở một nơi: Thiên Đao Nguyên, Đồ Lục đao ma!