Chương 1221: Lâm Lang thiên (p4)

Nghe Thanh Dương Thiên nữ nói chuyện, Đường Kiếp hoàn toàn ngây ra.

Cho tới nay mình đều cho Binh Chủ là người lưu lại Bí Cảnh, toàn bộ Tê Hà Giới cũng coi là thế.

Chẳng ai ngờ Binh Chủ Bí Cảnh biến thành Dao nữ Bí Cảnh, Đường Kiếp cảm thấy nhân sinh quan đúng là đảo điên rồi.

Tuy nhiên nghĩ lại.

Khi nào Bí Cảnh nói mình họ Binh Chủ đâu?

Chưa từng có lời nào chứng minh Bí Cảnh là của Binh Chủ nhưng lại khiến Đường Kiếp tin đó là Binh Chủ Bí Cảnh, chỉ vì công pháp lưu lại đều là công pháp của Binh Chủ, cũng là do Dao nữ lưu lại!

Giờ nhìn Thanh Dương Thiên nữ, Đường Kiếp cũng không biết nên nói gì.

Hắn là Đại Năng, nhưng giờ đối mặt với người đã thay đổi vện mệnh của hắn thì tay chân lại luống cuống.

Thanh Dương Thiên nữ đã nhìn ra sự lúng túng của hắn, cầm tay hắn cười nói: Ta thay mặt phu quân thu đồ đệ, ngươi không cần để ý. Lại nói đó cũng từng là nơi ta có kỷ niệm đẹp với phu quân, gọi là Binh Chủ Bí Cảnh cũng không có gì sai.

Từng có kỷ niệm đẹp? Đường Kiếp mẫn cảm nói:
Chẳng lẽ...

Thanh Dương Thiên nữ gật đầu: Đúng, sau ta gặp lại chàng. Chúng ta cùng nhau trải qua nhân sinh tươi đẹp trăm năm.

Vậy giờ sao hai người lại tách ra? Vì sao sư phụ lại đại chiến với Vương đình?

Nghe Đường Kiếp hỏi, mắt Thanh Dương Thiên nữ trở nên mông lung.

Nàng lần nữa chìm vào hồi ức: Ngày gặp Cửu Dương ta đã rời Vương đình ba trăm năm. Hôm đó ta ở Tinh thương hải dạo chơi, tìm bắt Tinh quang ban điệp. Sau đó ta thấy chàng đi tới...
Chàng cứ vậy đột nhiên xuất hiện, mặt đầy râu, trên người khoác da thú rách nát như một kẻ hoang dã, chỉ có ánh mắt vẫn sáng ngời như thế. Lúc ấy ta kích động muốn ngất, ta cầm tay chàng vừa khóc vừa cười, sống chết không chịu buông tay. Vì lo đó là một giấc mộng, ta thậm chí không dám ngủ. Ta sợ tỉnh dậy rồi sẽ không thấy chàng nữa.

Sao ông ấy tìm được ngài? Đường Kiếp ngạc nhiên.

Thanh Dương Thiên nữ trả lời: Ta cùng chàng là vợ chồng, cùng gieo xuống đối phương Hồn dẫn. Có phương pháp này thì bất kể đối phương ở đâu cũng có thể tìm tới.

Vậy ông ấy làm thế nào trốn ra?
Chỉ dùng ba trăm năm rời khỏi ly Hồng Mông Giới, ý nghĩa vị Binh Chủ này không phải thừa dịp Hồng Mông đại kiếp xuất nhập chính phản giới, đó không phải là chuyện dễ dàng. Trừ phi như Bạch Hổ tinh thông không gian chi đạo, nhưng Đường Kiếp biết Binh Chủ không giỏi về phương diện này.

Thanh Dương lắc đầu nói: Ta cũng không biết. Chuyện ở Hồng Mông Giới ông ấy luôn giữ kín như bưng, không hề nói cho ta biết. Chỉ là trong lúc ngẫu nhiên trò chuyện ta cảm nhận chàng đã gặp chuyện gì đó tạo thành ảnh hưởng sâu sắc.

Ảnh hưởng sâu sắc?

Thanh Dương gật đầu: Thực lực của chàng tăng lên. Vốn chàng không phải đối thủ của ta cùng Dao tiên nhưng khi chàng quay về thực lực đã rất mạnh. Ta còn tò mò không biết mạnh tới mức nào, có phải đối thủ của ta hay không. Nhưng Cửu Dương biết ta tính tình bướng bỉnh, không thích thua người nên không đánh với ta. Có khi bị ép quá đành qua loa một phen, sau đó nhận thua. Chỉ có điều biểu hiện vụng về tới ta vừa nhìn đã biết.

Đường Kiếp nghe xong thầm nghĩ Dao nữ thoạt nhìn ônnhu, không ngờ cũng có mặt bốc đồng như vậy.

Tuy nhiên nói gì thì nói, vợ chồng tình thú, có lẽ Binh Chủ lại thích như vậy.

Thanh Dương Thiên nữ không biết suy nghĩ của Đường Kiếp, phối hợp nói: Có một ngày quá bức bối, ta không quan tâm dùng Hoàng diệt công, đó là sát chiêu mạnh nhất của ta, lấy thực lực trước kia của Cửu Dương ắt bị thương nặng. Trên thực tế khi ta đánh ra một kích này ta đã hối hận rồi. Nhưng không ngờ chàng để mặc ta đánh, làm như không có chuyện gì tiếp nhận.

Nói đến đây, Thanh Dương Thiên nữ khẽ lắc đầu: Khi đó ta chưa nhập đại la chi cảnh nhưng Đại La Kim Tiên gặp một kích này cũng phải thổ huyết, tiêu hao mấy phần Tiên Nguyên. Chàng lại không việc gì làm ta chấn kinh. Ta hỏi chàng làm thế nào mạnh như vậy, chàng không nói cho ta. Ta bảo chàng dạy ta, chàng cũng không chịu, nói có lực lượng này phải trả giá lớn, không rõ hậu quả ra sao. Nhưng chàng lại giao Binh Chủ bí quyết và Bàn Cổ chân kinh truyền cho ta.

Binh Chủ bí quyết? Bàn Cổ chân kinh?

Đúng! Thanh Dương Thiên nữ trả lời:
Cửu Dương vẫn cho rằng, ngộ đạo, nhập đạo, chưởng đạo kỳ thật còn có một loại cảnh giới đạo, chính là đạo chủ. Đạo chủ chính là người chân chính quản lý quy luật đại đạo. Chính vì quản lý đại đạo nên một đạo chỉ có thể có một chủ. Mà Cửu Dương lựa chọn binh đạo, chàng cho rằng Binh có ngày sinh Vương, lắng đọng tinh hoa đại đạo tụ thành Hoàng mà làm ra Đế Nhận. Một khi tu luyện Đế Nhận tới trình độ nhất định sẽ thành đứng đầu binh đạo. Cho nên Binh Tự Quyết gọi là Binh Chủ bí quyết. Đây mới là một gã Binh Chủ tồn tại. Về phần Bàn Cổ chân kinh, chính là Ly Kinh ngươi tu luyện, chỉ có điều được Cửu Dương cải biến vài chỗ, đổi tên là Ly Kinh.

Hóa ra là như vậy.

Binh Chủ giả thật là binh đạo chúa tể sao?
Đối với khí phách của Binh Chủ, Đường Kiếp đã có thêm vài phần lĩnh ngộ.

Chỉ tiếc, ta lại phụ hảo ý của chàng. Lúc này Thanh Dương Thiên nữ buồn bã nói: Cửu Dương đã có ý tưởng, cũng không ngừng nỗ lực, chỉ có điều khi đó chàng còn chưa thể dùng đạo lực phá nát binh khí chứ đừng nói tới ngưng tụ Đế Nhận kim sa. Cũng bởi vậy, ta còn không thèm để ý việc chàng truyền thụ Binh Chủ bí quyết cho ta. Về phần Bàn Cổ chân kinh... Hừ, để một nữ tử học tập Luyện Thể công pháp, cũng chỉ có vũ phu như chàng mới nghĩ ra được.

Nói đến đây, Thanh Dương Thiên nữ lộ vẻ hối hận: Ta và chàng cãi nhau,

Không phải đồng thoại nào cũng có kết cục tốt đẹp.
Dao nữ và Binh Chủ, nghe chuyện như một đôi nam nữ số khổ trải qua gian truân, quy ẩn điền viên.

Nếu câu chuyện không tiếp tục thêm, có lẽ sẽ rất tươi đẹp.

Nhưng trên thực tế, đối với câu chuyện nào mà nói, việc phát triển tiếp là điều không thể tránh né.

Khi có ngoại lực như Cơ Dao Tiên, Ngọc Thành Tử và một đám tiên nhân cản trở, hai vợ chồng có thể đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn, mà khi ngoại nhân không còn, nội bộ tự xảy ra phiền toái.

Binh Chủ và Dao nữ chính là như thế.
Có lẽ là do cuộc sống an nhàn ở thế ngoại đào nguyên này khiến tính cách Dao nữ phát tác. Nàng bất mãn việc Binh Chủ giấu diếm mình.

Cho nên nàng từ chối Binh Chủ bí quyết và Bàn Cổ chân kinh không chút do dự.

Mãi lâu sau, nàng mới biết mình đã từ bỏ gì.

Nói đến đây, Thanh Dương nhìn Đường Kiếp: Cho ta nhìn Đế Nhận.

Đường Kiếp lấy Đế Nhận ra.

Đế Nhận hiện giờ đã cao lớn như cự sơn, từ sau lần đối địch trước, Đường Kiếp nhận ra Đế Nhận còn xa mới phát triển tới cuối, cho nên có cơ hội sẽ bồi dưỡng Đế Nhận. Hiện giờ vũ khí chân thân đã cao tới nghìn trượng, tản ra uy thế khôn cùng. Đương nhiên giờ là hình thể áp súc lại, dù vậy, ở ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự nén ép đến mức tận cùng.

Thanh Dương vuốt ve Đế Nhận, lẩm bẩm nói: Binh Chủ... Binh Chủ... Cửu Dương đã thật sự thành công, trở thành binh đạo đứng đầu, lấy pháp truyền đạo.

Lấy pháp truyền đạo, đây đúng là ý thức năm đó Đường Kiếp cảm nhận được từ Đế Nhận.

Hiện tại xem ra, bước này chính như lời Binh Chủ nói năm xưa, trở thành đứng đầu một đạo.
Đó là cảnh giới cao nhất của đạo, hiểu được điểm này thì có thể hiểu được vì sao năm đó Binh Chủ đại chiến Vạn Giới Vương Đình, vừa quát một tiếng đã phá nát ngàn vạn thần khí Đạo Binh.

Bởi vì hắn là người đứng đầu binh đạo!

Vì hắn đứng đầu binh đạo nên mới có thể để Binh Chủ bí quyết kế thừa, dùng cách thụ pháp kế thừa đại đạo.

Binh Chủ từng muốn truyền cho Thanh Dương, lại bị nàng cự tuyệt.

Đường Kiếp không biết vì sao Binh Chủ không kiên trì bắt nàng học, nhưng hắn đoán đây là kế thừa hạn chế. Bởi vì Binh Chủ chân chính kế thừa đạo, nếu là đạo thì không thể kế thừa mâu thuẫn của nó. Hơn nữa ra vì nguyên nhân nào đó, hắn cũng không thể nói ra.

Đại đọa không thể truyền, muốn đột phá hạn chế cũng không dễ, có lẽ cũng có cả nguyên nhân không thể nói!

Tóm lại, Dao nữ đã từ bỏ kế thừa, Binh chủ đành để lại cho kẻ hữu duyên.

Thanh Dương tiếp tục nói: Sau chuyện này, ta bất mãn với Cửu Dương, muốn tự tìm cách nâng cao bản thân. Năm đó là năm ta và Cửu Dương đã ở bên nhau một trăm năm, ta và chàng cãi nhau, ta chạy khỏi vùng thế ngoại đào nguyên kia. Ta chỉ muốn giải sầu. Nhưng...

Trong mắt nàng chảy xuống những giọt nước mắt hối hận.
Nàng nói: Ta bị người của Vạn Giới Vương Đình bắt được.