Chương 1208: Chạy về phía tự do

Một hồi thắng lợi huy hoàng.

Hoàng Đình thế giới, quân của Xích Diệm lão tổ cơ bản toàn diệt, không chết thì bị Băng Hoàng thu nạp dưới trướng. Tuy rằng Ma tộc trước nay không nói tín nghĩa nhưng cao đẳng Ma tộc vẫn có đủ cách khống chế thủ hạ. Biện pháp đơn giản nhất chính là khống chế thần hồn, nắm giữ sinh tử. Tuy rằng cách này rất khó chiếm hết được toàn bộ sự trung thành và giới hạn thực lực, nhưng Băng Hoàng đã khống chế được bộ phận cao cấp Ma tộc, xem nhưa đã nắm tổng thể trong tay.

Về phần kế tiếp làm tới trình độ nào thì phải xem trí tuệ của nàng rồi.

Về phương diện này, Băng Hoàng khá tự tin. Nàng đi theo Đường Kiếp nhiều năm như vậy, cũng đã được quan sát nhiều.
Thu nạp tàn binh Ma tộc xong, Băng Hoàng mang chúng về Hồng Mông Giới theo hiệp nghị, nàng đã được tự do.

Thiên Chức Lĩnh, Đường Kiếp tự mình đưa tiễn Băng Hoàng.

Trên bầu trời, 120 chiến xa hợp thành đội hình Ma tộc. Đường Kiếp đứng ở chiến xa cao nhất, xung quanh là Ma tộc quỳ xuống đất, chỉ có Băng Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặc dù biết mấy lời này nói với ngươi là vô dụng nhưng ta vẫn phải nói, lần này đi Hồng Mông nhiều hung hiểm. Bất kể là thực lực của ngươi bây giờ hay đám thủ hạ kia đều chưa thể dựa vào. Nếu có thể, ta hy vọng ngươi suy xét lại quyết định một lần nữa. Đường Kiếp nói.
Băng Hoàng mỉm cười: Đúng, Hồng Mông Giới nguy hiểm, thủ hạ của ta không đáng tin cậy, nhưng những thứ này không thể trói buộc trái tim tự do của ta. Ta thừa nhận, dưới đôi cánh của ngươi ta sống rất khá, nhưng thế thì sao? Ta là Ma tộc! Ta không thuộc về nhân loại. Những năm gần đây vì ngươi hạn chế, bà cô đây không giống Ma tộc nhưng lại nghẹn sắp chết rồi. Hiện tại vất vả mới có cơ hội, sao ta có thể bỏ qua? Ngươi có tâm thì chúc ta may mắn đi.

Miệng chúc không thật, nếu ngươi muốn đi ta sẽ tặng ngươi đại lễ để sống yên ở Hồng Mông Giới, thế nào?

Mắt Băng Hoàng sáng lên: Đại lễ gì?
Đường Kiếp quay đầu vẫy tay, phía bầu trời xuất hiện một đội tu sĩ. Dẫn đầu là Thái Quân Dương, phía sau có Tịch Tàn Ngân, Bành Diệu Long và một đám thanh niên Tử Phủ Hóa Hồn.

Bọn họ? Băng Hoàng khó hiểu nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp nói: Để họ cùng tới Hồng Mông Giới làm trợ thủ của ngươi. Số Ma tộc ngươi vừa mới thu nạp kia chưa dễ dùng, có bọn họ phân ưu sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Băng Hoàng kêu lên: Ngươi điên rồi? Hồng Mông Giới ma khí sâu nặng, ở lâu tất chịu xâm nhuộm. Năm đó tiên đế phản công Hồng Mông, cuối cùng ma khí xâm nhuộm không thể không lui về Tinh giới. Hồng Mông Giới, không thích hợp cho Nhân Tộc!

Chưa chắc. Đường Kiếp thản nhiên nói:

Không phải Ngọc Nữ Băng Tâm quyết của ngươi có thể chống cự ma khí xâm nhuộm, che chở bản thân sao?

Nhưng ta...

Đó là do công pháp bị phá chứ không phải bản thân thần công kém ma khí. Thật ra trước kia từng có không ít công pháp có thể đối phó ma khí, chỉ có điều thất lạc trong dòng lịch sử. May mắn là ta có trong tay một quyển.
Đường Kiếp nói tới Trấn Ngục Ma Thai kinh, bản công pháp này có thể đem ma khí luyện hóa thành thành ma thai, nâng cao bản thân, coi như là một môn thần công hiếm có.

Nhưng sau khi Đường Kiếp thành tựu thân thể hoàn mỹ đã đi theo con đường của mình, các công pháp khác bao gồm Tử Ngọc Tâm Pháp, Hàng Thế Tâm Kinh, Trấn Ngục Ma Thaicũng chỉ là phụ trợ.

Trấn Ngục Ma Thai có tốt cũng không có thể trở thành chủ tu của Đường Kiếp, ngược lại ma khí nó luyện hóa lại giúp tu sĩ đối kháng nhập ma, mới đầu Đường Kiếp muốn truyền cho các tu sĩ nhưng lại phát hiện sau khi tu luyện thành công có thể chống đỡ nhập ma, nhưng khi chưa tu luyện tới mức nhất định thì bản thân sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Điểm này giống Ngọc Nữ Băng Tâm quyết giống nhau, mượn hắc ám nâng cao bản thân lại bị hắc ám làm nguy hiểm.

Nên Đường Kiếp không thể không phá kế hoạch, lựa chọn một bộ phận luyện công do Đường Kiếp giám sát bảo hộ.

Có Đường Kiếp, xác suất người tu nhập ma chậm lại, chỉ là kể từ đó, tu giả có thể tu thành Trấn Ngục Ma Thai giảm nhiều.

Mà hiện tại, nhóm đi theo Băng Hoàng là những người đã tu thành Trấn Ngục Ma Thai.

Bởi vì đã tu thành ma thai, chỉ cần thần công không bị phá thì không lo bị ma khí ăn mòn.
Hóa ra là vậy. Nghe Đường Kiếp giải thích, Băng Hoàng hiểu ra.

Đám Thái Quân Dương tới giúp đỡ nàng, nhưng xét về phương diện khác, chẳng lẽ không phải là Đường Kiếp phái tới giám thị nàng, lợi dụng nàng?

Đường Kiếp đồng ý cho Băng Hoàng cứu một đội ma quân là do hắn cần một người như vậy. Người này phải có thân phận của Ma tộc, lại đại biểu cho lợi ích của Nhân Tộc, có thể tung hoành ở Hồng Mông Giới, tận tình giết chóc. Không giống Minh giới quân vương ra tay với Hồng Mông Giới sẽ khiến Đại Ma Chủ phẫn nộ, một Hồng Mông xuất thủ đánh Ma tộc lại không có gì băn khoăn. Đó là nội chiến, mà nội chiến là chuyện quen thuộc ở Hồng Mông Giới. Cũng chỉ có nội chiến mới làm Ma tộc hùng mạnh.
Có người này, Đường Kiếp có thể an tâm thủ hộ bản thổ còn đối phương phụ trách công thành đoạt đất, xâm lược Hồng Mông. Có người này, Đường Kiếp có thể biết hướng đi Ma tộc, biết kẻ thù nào sắp đi qua, biết bọn họ là ai, biết bọn họ có đặc điểm gì, biết kế hoạch của bọn họ, hắn có thể ngồi xem Hồng Mông nội đấu, dùng lực lượng của Ma tộc đối kháng Ma tộc...

Băng Hoàng, chính là người đó.

Dã tâm của nàng là công cụ quan trọng cho Đường Kiếp thực hiện kế hoạch này, Băng Hoàng cũng tự biết điểm ấy. Đồng dạng, nàng cũng biết mình muốn có không gian ở Hồng Mông Giới thì cũng phải có thế lực để dựa vào.

Nàng cười: Được, ta không khách khí. Vừa lúc thế lực bổn tọa mới thành, nhân tâm bất ổn, đúng lúc cần dùng người. Ngươi đã không đau lòng, ta đành phải giao gánh nặng cho bọn họ.

Đường Kiếp cười nói: Trọng trách gì cứ việc giao phó, nhưng nếu có một ngày ngươi không vừa mắt bọn họ thì trả lại cho ta chứ đừng làm gì cả. Ta giao họ cho ngươi, không yêu cầu ngươi bảo vệ tất cả an toàn nhưng phải hoàn chỉnh.

Băng Hoàng cười: Haiz!!! Áp lực bổn tọa lớn thật, xem ra về sau nhiệm vụ nguy hiểm chút cũng không thể. Hoàn chỉnh là bao nhiêu? Có nên định ra tiêu chuẩn? Tỷ như tám phần? Chỉ cần không chết thì sao cũng được?

Nàng mới đầu còn dễ nói chuyện, hai ba câu đã bắt đầu lộ ra bản tính Ma tộc.
Đường Kiếp sầm mặt: Nhớ, bọn họ tới giúp ngươi không phải hại ngươi, vì chính mình, đừng làm chuyện điên rồ.

Vậy ngươi nên hiểu ma là kẻ làm theo ý mình. Không phải ai cũng chỉ biết suy xét lợi hại được mất như ngươi. Ma tộc ta vui thì làm! Cho dù tới giúp ta thì sao? Nếu ta không vui thì tự chặt tay cũng chẳng là chuyện gì lớn...

Đường Kiếp gật đầu: Ta hiểu ý ngươi, yên tâm đi, trước khi đến đây ta đã nói với đám Quân Dương, chỉ cần không liên quan tới lợi ích Nhân Tộc thì bọn họ sẽ không làm loạn ngươi. Cho dù là việc có liên quan... Chỉ cần không phải đại sự cũng sẽ tận lực nghe lời ngươi.
Thế nào là đại ự?

Đường Kiếp trầm ngâm một chút, rốt cục nói: Ta bảo họ tận lực nghe lời ngươi, ít làm trái lại. Chỉ cần đừng bắt họ chịu chết và hại Nhân Tộc, bọn họ không được phản đối.

Băng Hoàng lộ ra nụ cười thắng lợi: Thế còn được.

Quay đầu nhìn thoáng qua Thái Quân Dương, Băng Hoàng nói: Còn chưa chào chủ nhân à?

Thái Quân Dương sắc mặt tối sầm: Chúng ta tới giúp ngươi, không phải làm nô tài cho ngươi.
Coi đi, giớ mới là mệnh lệnh đầu tiên đã không nghe. Chẳng lẽ ta vừa rồi ta bảo họ chịu chết hay hại Nhân Tộc sao? Băng Hoàng lập tức nói.

Đường Kiếp xấu hổ, ho một tiếng: Nhân Tộc, nhẫn nhục làm trọng.

Thái Quân Dương hít một hơi, lúc này mới không tình nguyện chắp lễ nói: Thái Quân Dương xin chào tiên tử.

Băng Hoàng khẽ vuốt cằm: Đừng gọi ta tiên tử. Từ hôm nay trở đi, bổn tọa chính là thần hoàng ma nữ. Các ngươi cứ gọi thủ lĩnh đi.
Cho nên đám người Thái Quân Dương đồng thanh nói: Xin chào thủ lĩnh!

Sự tình cứ thế quyết định xong.

Có lực lượng tương trợ, Băng Hoàng tăng thực lực, nàng cũng không do dự nữa, quay đầu đi tới cửa truyền tống.

Ngay lúc sắp rời đi, đột nhiên quay lại nhìn Đường Kiếp.

Lúc này mọi sự giảo hoạt, dã tâm và tâm cơ đều biến mất, thay thế vào là thanh thuần ngọc nữ trước đây.

Cứ thế, Băng Hoàng nhìn Đường Kiếp, nàng lớn tiếng nói:
Đường Kiếp!

Chuyện gì?

Ta đã muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự chưa từng động tâm với ta sao? Ta nói là, dù chỉ một chút?

Đường Kiếp sửng sốt.

Hắn ngu ngơ trong chốc lát mới gật đầu nói: Có, hơn nữa không chỉ một chút.

Mắt Băng Hoàng tỏa sáng.
Nàng run rẩy nói: Vậy tại sao lúc trước ngươi cự tuyệt ta?

Bởi vì đó không phải là lý do ta chấp nhận. Thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp đáng giá ngươi thích. Nhưng không phải ai cũng có thể có. Có người như hoa bên đường, ngươi và nó chỉ có duyên gặp thoáng qua. Cưỡng ép hái hoa chỉ làm hoa khô, điêu tàn mà chẳng có ý nghĩa.

Băng Hoàng ngây người.

Nàng thì thào tự nói: Hóa ra là như vậy sao...

Rốt cục như hiểu ra, nàng mỉm cười.
Nàng nói: Đa tạ ngươi nhắc nhở, biết ngươi không có cảm giác gì, bổn tọa lại thấy dễ chịu hơn. Nhưng đáng tiếc ta vẫn là ma. Nếu là ma sẽ tự có thủ đoạn của ma. Thế nên Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên đôi cẩu nam nữ cẩn thận cho ta. Nếu có một ngày bổn tọa thần công đại thành, cái thế vô địch, ta sẽ tự mình dẫn đầu đại quân xâm lấn giới này, cướp Đường Kiếp về làm áp trại phu nhân, đợi chơi chán sẽ bỏ rơi, thiến sạch, giết chết!

Nói xong xoay người rời đi.

Những lời này kiêu ngạo khí phách, nhưng không ai thấy trong mắt Băng Hoàng có một giọt nước lặng lẽ bốc hơi.

Xa xa nhìn bóng lưng của nàng, Đường Kiếp gật đầu:
Ta hiểu.

Chàng hiểu cái gì? Hứa Diệu Nhiên khó hiểu.

Đường Kiếp trả lời: Người rơi vào ma đạo sẽ thay đổi nhận thức về thế giới, lý giải về thiện ác, tính tình thay đổi không có cảm xúc, nhưng có một thứ không bởi vậy thay đổi... Đó chính là cảm tình, yêu hận.

----------oOo----------