Chương 1207: Giao dịch
Chiến sự vẫn tiếp tục trên bầu trời, còn chiến cuộc đã nghiêng về một bên.
Có Đường Kiếp "Thêm vào", Nhân Tộc tu sĩ hoàn toàn biến thành một thiên quân vô địch, trùng trùng điệp điệp thẳng hướng Ma tộc.
Tâm tư của Ma tộc đã sớm không còn ở chiến trường.
Ma tộc cấp thấp làm vật hi sinh trì hoãn cước bộ của Nhân Tộc, tất cả cao đẳng Ma tộc thì bắt đầu công kích tiểu thế giới, ý đồ thoát ra.
Nơi này là tiểu thế giới của Đường Kiếp, ý chí của Đường Kiếp có thể được quán triệt hoàn toàn, nhưng rốt cuộc cũng không phải Đường Kiếp muốn gì được đó. Nếu không hắn chỉ cần một ý niệm tiêu diệt Ma tộc là xong rồi, cần gì phải hao phí bao chuyện bày ra các điều kiện. Mà trên thực tế chỉ sáu thông cáo kia đã tiêu hao của hắn không ít lực lượng.
Thế nên, chỉ cần Ma tộc toàn lực tiến công, trên lý luận có thể đột phá tiểu thế giới.
Đương nhiên, đó chỉ là lý luận.
Nếu thế giới này không có chủ nhân, muốn đột phá nó chỉ cần thực lực bản thân. Nhưng khi có chủ nhân thì ý chí chủ nhân chính là ý chí thế giới, chúng ma muốn bỏ chạy cũng không dễ dàng.
Đứng trên chỗ cao nhất chiến xa, Băng Hoàng lạnh lùng quan sát tất cả.
Vùng trời tràn ngập màu máu và lửa.
Dưới con nước lớn, núi sông phá nát, nhật nguyệt vô quang, không gian chấn động, thiên địa phiêu diêu.
Ma tộc như chó nhà có tang.
Nếu không có gì bất ngờ, tất cả chúng sẽ chết ở đây.
Nhưng bất ngờ luôn xuất hiện.
Băng Hoàng đắc ý cười.
Chủ nhân!
Tiếng hoảng sợ đến từ người hầu trung thành nhất của Vu Cốt, một con chó ba đầu.
Do Vu Cốt có lệnh nên hắn không dám tiến vào, chỉ có thể đứng ngoài phòng, nơm nớp chờ Vu Cốt triệu tập.
Ngươi đang gọi ta sao? Một âm thanh dễ nghe vang lên.
Phệ Xá ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nữ tử tuyệt sắc đi ra.
Yên Mị cô nương?
Gọi ta Băng Hoàng chủ nhân.
Phệ Xá ngẩn ngơ: Ngươi... Chủ nhân đâu?
Chủ nhân của ngươi? Băng Hoàng cười cười, sau đó chỉ phía sau Phệ Xá:
Thấy chiến cuộc chưa? Lão chủ nhân của ngươi cũng như vận mệnh của Ma tộc, tan thành tro bụi rồi.
Kinh ngạc nhìn Băng Hoàng, Phệ Xá hiểu ra: Ngươi đã giết chủ nhân!
Toàn thân hắn bắt đầu bành trướng khí thế hùng mạnh.
Ngươi muốn giết ta sao? Băng Hoàng thoải mái cười ha ha, đồng thời không kiêng nể gì phóng xuất ra lực lượng của mình.
Không ngừng đề thăng tu vi khiến Phệ Xá cũng trợn mắt há hốc mồm: Ngươi... Ngươi đã...
Đúng, nhờ phúc tên chủ nhân háo sắc của ngươi. Băng Hoàng cười nói.
Vu Cốt là một Địa Tiên nên thủ hạ của hắn không có tồn tại nào là ma đầu, lấy thực lực Băng Hoàng hiện giờ thì chẳng ai dưới trướng Vu Cốt uy hiếp được nàng.
Nhưng đó không phải chỗ dựa lớn nhất của Băng Hoàng.
Nàng chỉ phía sau Phệ Xá nói: Mở to mắt mà nhìn, Ma tộc đã xong đời. Ta có làm gì Vu Cốt cũng phải chết. Ngươi xác định mình nhất định phải báo thù sao?
Phệ Xá lạnh lùng nhìn nàng: Có thế nào đó cũng là chủ nhân của ta. Nếu phải chết tội gì không thoải mái một phen?
Nếu ta có thể làm ngươi không chết thì sao? Băng Hoàng đột nhiên nói.
Phệ Xá ngẩn ngơ.
Băng Hoàng cười ha hả:
Ngươi chưa rõ sao Ma tộc lại lầm vào cảnh này ư?
Phệ Xá nhìn quanh, bừng tỉnh đại ngộ: Là ngươi! Ngươi cấu kết với Nhân Tộc bán rẻ chúng ta! Ngươi là Ma tộc, sao ngươi có thể làm như vậy?
Ha ha ha ha! Không làm vậy sao có được lực lượng của Vu Cốt? Hơn nữa, Ma tộc khi nào coi trọng ba thứ tình nghĩ thế? Thứ đáng giá trong mắt Ma tộc chỉ có tài nguyên. Lần đại chiến này thủ lĩnh liên minh Nhân Tộc Đường Kiếp đã hứa hẹn với ta vài điều, mà một trong số đó...
Băng Hoàng hạ thấp giọng nói từng chữ một: Trở thành thủ hạ của ta thì có thể sống!
Phệ Xá chấn động.
Băng Hoàng lần nữa lớn tiếng nói: Tất cả Ma tộc nghe đây, giờ ai nguyện trung thành với ta sẽ không phải chết!
Nguyện trung thành với ta sẽ được bảo vệ bất tử! ! !
Âm thanh của Băng Hoàng truyền khắp toàn bộ chiến trường.
Bất kể Ma tộc hay Nhân Tộc đều nghe được rất rõ ràng.
Cũng bao gồm Đường Kiếp.
Trong Hoàng Đình thế giới, không có gì giấu được Đường Kiếp.
Chỉ mới nhìn qua, Đường Kiếp đã hiểu được chuyện gì.
Không thể ngờ tăng lên tới tình trạng này. Đường Kiếp thở dài.
Thành tựu Tiên Đài sao? Quả nhiên mình vẫn xem thường nàng rồi.
Giới chủ, là ngài đáp ứng chuyện hễ là ma tộc nguyện trung thành với nàng ta thì sẽ không giết sao? Vân Thiên Lan truyền âm hỏi.
Đường Kiếp lắc đầu: Ta không hề đáp ứng chuyện này.
Vậy là tốt rồi. Vân Thiên Lan nói:
Tất cả Ma tộc, một cũng không tha!
Nhưng ta sẽ đồng ý yêu cầu của nàng.
Cái gì? Vân Thiên Lan khiếp sợ nhìn Đường Kiếp.
Nhìn Băng Hoàng, Đường Kiếp lại thở dài: Ngài không phát hiện đây là một cơ hội tốt sao?
Cơ hội gì?
Vân Thiên Lan khó hiểu.
Để ngăn cản thêm nhiều Ma tộc tiến vào giới của chúng ta. Đường Kiếp trả lời:
Vì sao để Nguyên Dục Ma quân chạy? Bởi vì hắn ở đây thì giới ta không phải nơi vô chủ, không tập kết thêm ma quân mà sẽ như bây giờ, tất cả Ma tộc bị Nguyên Dục ma quân lừa đảo luân phiên tới tìm chết. Hôm nay, chúng ta mượn dùng Hoàng Đình thế giới gần như không hao tổn gì toàn diệt đối thủ. Nhưng lần sau thì sao? Không phải lần nào kế hoạch cũng thành công. Hơn nữa Hoàng Đình thế giới cũng bị hao tổn, nó cũng cần được nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng ma quân lại không ngừng đến!
Chẳng lẽ ả có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề?
Đường Kiếp lắc đầu: Bây giờ thể, nhưng tương lai sẽ có khả năng này.
Vân Thiên Lan ngạc nhiên nhìn về phía Băng Hoàng.
Trên chiến xa tám tầng, tiếng Băng Hoàng tuyên cáo vẫn còn quanh quẩn, ma tộc tinh ranh đã bắt đầu tới chỗ Băng Hoàng.
Đường Kiếp vừa động tâm niệm, chỗ chiến xa của Băng Hoàng có thêm một tầng bảo hộ, bảo đảm không bị chiến sự ảnh hưởng.
Hành động này xác nhận lời của Băng Hoàng, càng có thêm nhiều Ma tộc tìm nơi nương tựa.
Băng Hoàng và Đường Kiếp nhìn nhau.
Băng Hoàng mỉm cười, giống như noi ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý.
Đường Kiếp lầm bầm: Nếu ngươi biết ta sẽ đồng ý, vậy ngươi phải biết vì sao ta đồng ý.
Âm thanh lọt vào tai Băng Hoàng, nàng ngạo nghễ trả lời: Đương nhiên, ngươi cần ta giúp ngươi chặn đường thông giữa Hồng Mông với Tê Hà, như một con chó săn giữ nhà, không cho kẻ nào tới nhìn trộm. Nguyên Dục Ma quân và các ma quân xâm phạm ngươi sẽ không tập hợp được thế chống cự nước lũ, còn ta thì làm suy yếu những Ma tộc đó.
Thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng chỉ cần ở trong tiểu thế giới Đường Kiếp vẫn có thể nghe được.
Vì thế Đường Kiếp nói: Ngươi biết là tốt rồi.
Nhưng thực lực bây giờ của ta chưa đủ, sự trợ giúp của ta với ngươi cực kỳ bé nhỏ.
Hửm? Ngươi muốn thực lực thế nào? Đường Kiếp mỉm cười nhìn Băng Hoàng.
Chân Tiên! Băng Hoàng kiên quyết nói.
Đường Kiếp lắc đầu: Khó thật, ta không có bản lãnh lớn như vậy.
Không, ngươi có! Ngươi có Bình hải đại trận, có thể giúp ta nâng cao tu vi.
Bình hải đại trận chỉ có thể giúp ngươi nâng cao tu vi, lại không thể giúp ngươi phá tan bình cảnh. Ngươi mới vừa tiến vào Tiên Đài, việc cấp bách hiện giờ là ổn định cảnh giới bản thân. Tích lũy để tấn công cảnh giới cao hơn.
Không cần ngươi quan tâm, củng cố và tấn công ta đều có tính toán, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, đến lúc đó cho ta sử dụng Bình hải đại trận là được.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời: Vậy cần hiến tế rất nhiều Ma tộc.
Ta sẽ mang đến.
Lúc này ánh mắt hai người chạm nhau, cũng đồng thời hiểu ý đối phương.
Đường Kiếp mỉm cười.
Hắn gật đầu nói: Mười đổi một. Ngươi cho ta mười Ma tộc, có thể nhận lực lượng chuyển hóa từ một Ma tộc.
Băng Hoàng khiếp sợ: Ngươi nói đùa à? Lòng dạ hiểm độc quá đấy!
Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
Lũng đoạn mua bán, lợi nhuận sẽ lớn hơn. Hơn nữa, không phải bây giờ ta còn cho ngươi một đám Ma tộc sao?
Đó là ta chiếm được!
Không, đó là do ta khẳng khái, ngươi nên biết cảm kích. Đường Kiếp nói xong đã nhìn về phía chiến xa gần Băng Hoàng.
Chiến xa đó chưa được bảo hộ, dù đã nguyện trung thành với Băng Hoàng vẫn phải thừa nhận công kích của Nhân Tộc.
Băng Hoàng hiểu ra.
Nàng cắn chặt răng, nói:
Năm đổi một, mau cứu những kẻ nguyện trung thành với ta!
Đường Kiếp lắc đầu.
Tám đổi một!
Đường Kiếp thản nhiên: Ngươi kéo dài một khắc sẽ khiến mấy trăm thậm chí hơn một ngàn Ma tộc tử vong, đồng thời cũng ảnh hưởng tới uy vọng và danh dự của ngươi.
"..." Băng Hoàng chán nản không nói gì, dậm chân: Xem như ngươi lợi hại, ta đồng ý, ngươi còn không ra tay?
Đường Kiếp cười, tiện tay hạ vầng sáng thủ hộ lên chiến xa.
Không phải kiên cố không đánh được mà nó đại biểu cho ý chí của Đường Kiếp, đại biểu cho việc Đường Kiếp đã quyết định tha cho nhóm Ma tộc này.
Dù không thể giải thích vì sao, dù không cam lòng, Nhân Tộc tu sĩ vẫn dời mục tiêu.
Cảnh này khiến những Ma tộc không thần phục Băng Hoàng phải nhận thêm nhiều công kích, áp lực cũng lớn hơn.
Ma vật cấp thấp đã chết sạch, tinh anh chủ lực cũng gần như toàn diệt, dư lại chỉ có cao đẳng Ma tộc. Nhưng trong Hoàng Đình thế giới tựa như ở trong lồng giam, bất kể thực lực mạnh thế nào cũng chỉ có kết cục diệt vong.
Xích Diệm lão tổ tự mình động thủ cũng không thể phá vỡ bích lũy Hoàng Đình thế giới.
Hắn hoàn toàn từ bỏ hy vọng, bắt đầu chuyển hướng đánh Nhân Tộc liên minh, chỉ mong giết được ai hay người đó.
Người này thực lực dũng mãnh, lửa cháy ngập trời, uy lực khôn cùng, đối mặt với hắn, rất nhiều tu sĩ chết ngay tại chỗ. Để giảm bớt thương vong, Đường Kiếp cho tất cả tu sĩ cấp thấp lui ra sau, đám người Vân Thiên Lan đón đỡ chính diễn. Dưới phụ gia của Hoàng Đình thế giới thì Xích Diệm lão tổ bị suy yếu rất lớn, không còn là đối thủ của đám người Vân Thiên Lan.
Sau khi nhận ra Băng Hoàng bán đứng mình hắn đã liều lĩnh xông tới chỗ Băng Hoàng. Dù chấp nhận sự hiện hữu của Ma tộc, nhưng muốn Nhân Tộc liều mạng bảo vệ Ma tộc thì đúng là làm khó họ. Thế nên Xích Diệm lão tổ bất ngờ vượt khỏi vòng vây của Vân Thiên Lan và các Đại Năng. Nếu không Đường Kiếp đúng lúc thi triển Đại Na Di thì Băng Hoàng đã chết dưới tay Xích Diệm lão tổ.
Thời khắc cuối cùng, Xích Diệm lão tổ bi phẫn tuyệt vọng tự bạo.
Dù Đường Kiếp dùng vô thượng thần thông dời đi đại bộ phận uy lực thì trong vòng ngàn dặm vẫn bị san thành một vùng đất bằng phẳng.