Chương 1201: Cầu viện

Trong lúc bay đi, sắc mặt Nguyên Dục Ma quân sa sầm.

Trận này đại bại là điều làm Nguyên Dục Ma quân thấy không ngờ.

Bình hải bát trọng sơn, còn có thực lực cường đại của Đường Kiếp đều vượt xa dự đoán, khả năng chỉ huy và bố cục càng vượt quá tưởng tượng.

Chiến tranh tu giới rất ít khi biến hóa phức tạp. Tất cả tu sĩ đều theo đuổi thực lực tuyệt đối chứ không phải dựa vào âm mưu quỷ kế giành thắng lợi. Ở nơi lực lượng đại diện cho tất cả này, theo đuổi âm mưu chính là đường ngang ngõ tắt.

Vậy nên Nguyên Dục Ma quân hoàn toàn không ngờ có kẻ còn nham hiểm hơn Ma tộc, cũng lợi dụng cả Minh Tộc phản kích mình.
Hiện tại hối hận thì đã muộn, kế tiếp phải nghĩ xem nên làm gì?

Trận này Nguyên Dục đã làm mất đội ngũ, tuy rằng cường nhân của Hồng Mông Giới như hắn hoàn toàn có thể tìm thêm một đội ngũ, nhưng đại đa số Ma tộc trong cung đã bị hắn đưa tới Tê Hà Giới, dù tìm được đội quân mới thì thực lực cũng suy giảm. Đáng sợ hơn là lúc tin chiến bại truyền ra, chính sợ mình sẽ gặp phải sự khiêu chiến lớn.

Tính toán ra... Nguyên Dục cúi đầu suy nghĩ một lát, trong mắt toát hung quang: Xem ra chỉ có thể như thế.

Dừng bước chân, Nguyên Dục tìm quanh thấy có mấy con Tiểu Hồng ma đang kiếm ăn trong đất bùn, hắn để lộ một chút khí tức, Hồng ma lập tức cảm thụ được khủng bố ý chí của Ma vương, sợ tới mức quỳ rạp trên đất, run rẩy không ngừng.

Nguyên Dục Ma quân nắm một con Hồng ma, mạnh mẽ dùng ma niệm phá vỡ ý thức trong đầu nó, tiếp theo dùng vô tận ma lực rót vào cơ thể Hồng Ma khiến nó không ngừng bành trướng biến thân, cuối cùng biến thành phân thân của Nguyên Dục Ma quân.

Tiếp theo Nguyên Dục Ma quân bào chế thêm vài phân thân nữa mới dừng tay.

Làm xong chuyện này, Nguyên Dục Ma quân cũng cảm thấy mệt. Phân thân không thể tu luyện nhưng cũng là Tử Phủ, không cần cung cấp pháp lực để tồn tại, cũng là một môn ma công hiếm có, chỉ là sử dụng tiêu hao lớn. Giờ hắn đang thiếu thuộc hạ, chỉ có thể dùng phân thân thay thế.
Các ngươi mau đi, lấy danh nghĩa ta mời chào Ma tộc, lấy một năm làm hạn định!

Mấy phân thân rời đi, Nguyên Dục Ma quân tự chọn một hướng xuất hành.

Ước chừng khoảng ba ngày đến gần một ngọn núi lớn.

Chỉ thấy núi lửa hừng hực, nóng cháy nhuộm đỏ thiên không. Ở nơi dùng màu đen tím như Hồng Mông Giới là cực kỳ hiếm thấy.

Nguyên Dục Ma quân vào trong núi thì chợt nghe một tiếng khàn khàn: Nguyên Dục, ngươi không đi Nhân Giới tiêu dao, tới chỗ đất chết này làm gì?

Nguyên Dục Ma quân thở dài nói:
Sao lại không đi, chỉ có điều lần này đụng phải cọng rơm cứng.

Hả? Chăng lẽ nhân loại khiến ngươi chịu thiệt? Có phải do ngươi quá tham lam, lựa chọn một siêu đại Tinh Giới?

Nguyên Dục giận dữ nói: Không phải ta quá tham lam, thật sự là kẻ thù rất giảo hoạt, không ngờ bày Bình hải đại trận...

Lúc này mới kể qua tình hình, tuy nhiên chỉ nói trọng điểm về Bình hải đại trận, còn chuyện Đường Kiếp phát uy và mình đại bại, binh lực thương vong hầu như không còn thì không đề cập tới.

Xích Địa lão tổ nghe xong hừ nói:
Bình hải đại trận... Quả nhiên là Tinh Giới giàu tài nguyên. Nếu như thế, ngươi tới tìm ta làm chi?

Nguyên Dục Ma quân cười làm lành: Ta dù chiến bại nhưng không phải do Ma tộc vô lực mà là Nhân Tộc quá giảo hoạt, dựa vào địa lợi khống chế giới ngoại. Nhưng sau trận chiến này, Nhân Tộc cũng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nếu Xích Địa lão tổ ra tay bây giờ có thể đại hiển thần uy...

Xích Địa lão tổ cười nói: Biết ngươi tìm đến ta là muốn kéo ta lên chiến xa. Nhưng ta đang tu luyện Đại Nhật Viêm Ma công vào thời khắc mấu chốt, tạm thời không rảnh...

Lão tổ tu luyện Đại Nhật Viêm Ma công cần Nhật Diệu tinh, Viêm Ma thạch, vừa lúc ta còn có mấy khối...

Hửm? Vùng đất chết bùng lên ngọn lửa, ngưng tụ thành gương mặt lớn nhìn Nguyên Dục Ma quân.

Một lát sau, Xích Địa lão tổ nói: Đưa bảo bối tới, ba ngày sau ta xuất binh.

Nguyên Dục mừng rỡ: Đa tạ lão tổ!

Đàm phán xong với Xích Địa lão tổ, Nguyên Dục Ma quân đi về phía Huyết dục bồn địa.
Đợi đến Huyết dục bồn địa, chỉ thấy Tử tinh huyết ma canh gác đầy bên ngoài.

Một con thủ lĩnh Huyết ma đi tới nói: Ra là Nguyên Dục Ma Chủ đại giá quang lâm.

Nguyên Dục Ma quân nói: Ta có việc gấp muốn gặp Tử Tinh Ma Chủ.

Huyết ma thủ lĩnh nói: Mời Ma quân.

Một lát sau, Nguyên Dục Ma quân có mặt trong thần điện.

Tử Tinh Ma Chủ ngồi trên vương tọa, chân thân khổng lồ cao hơn vạn trượng, nguy nga đồ sộ. Thời khắc này nhìn Nguyên Dục Ma quân nói: Nguyên Dục, ngươi có chuyện gì tìm ta? Ma Chủ không phải đã đi nhân gian sao? Sao lại trở về rồi? Ba vạn huyết ma ta đưa ngươi có dùng được không?

Nguyên Dục Ma quân tóm tắt lại cuộc chiến bất lợi, đương nhiên cũng sửa chữa vài nội dung, do sơ suất lại gặp nhân loại giả dối nên tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Tử Tinh Ma Chủ nghe xong cười lạnh: Ta nói sao ngươi lại tới tìm ta, quả nhiên vẫn là chịu thiệt với nhân loại. Nhưng ngươi tìm đến ta cũng vô dụng thôi, ta không có hứng thú với Nhân Giới.

Nguyên Dục Ma quân nói: Ta biết Tử Tinh Ma Chủ chưa từng để ý tới Nhân Giới phồn hoa, nguyên nhân là có thực lực thông thiên nhưng không hiểu về nhân loại. Chỉ là Ma Chủ có thể không để ý nhân gian phồn hoa, nhưng vẫn phải để ý tới tính mạng ba vạn huyết ma tôn tử chứ?

Hả? Mắt Tử Tinh Ma Chủ lộ tinh quang:

Lời này của ngươi có ý gì?

Nguyên Dục Ma quân nói: Trận chiến Tê Hà ba vạn Tử tinh huyết ma đẫm máu khổ chiến, dù đối mặt đại quân cũng không lui về phía sau, đáng tiếc vẫn chết trận. Nhân Tộc ti bỉ dùng huyết ma tinh quang làm tài nguyên, luyện chế pháp bảo Phù Lục, vì thế bắt giữ Tử tinh huyết ma nuôi nấng như súc vật để bòn rút tử tinh. Bao nhiêu Tử tinh huyết ma vì thế mà sống trong nước sôi lửa bỏng!

Tử Tinh Ma Chủ giận tím mặt: Ngươi nói cái gì?

Hắn có thể không để ý chuyện ba vạn huyết ma chết trận, bởi vì hắn đã bán cho Nguyên Dục Ma quân, nhưng huyết ma bị coi như gia súc nuôi lấy tử tinh thì không thể tha thứ.

Nguyên Dục Ma quân âm thầm đắc ý.

Hắn không nói dối, bởi vì trước lúc chạy trốn hắn đã nói về hiệu quả của tử tinh cho Đường Kiếp biết, với tính cách của Đường Kiếp hắn sẽ bắt giữ một ít huyết ma, muốn nghiệm chứng lời hắn thì phải làm như vậy.
Nghe Nguyên Dục Ma quân nói xong, Tử Tinh Ma Chủ lên tiếng: Nếu Nhân Tộc dám đối đãi huyết ma bộ tộc như thế, xem ra bản tôn phải tự mình đi một chuyến.

Sau khi ước định thời gian, Nguyên Dục mới rời đi.

Rời khỏi Huyết dục bồn địa, Nguyên Dục Ma quân vừa bay vừa nghĩ, Hồng Nhạn lão tổ tính cách ương ngạnh, dùng bảo vật tài nguyên dụ dỗ vô dụng, cũng không có con cháu chết ở chiến trường, phải nói như thế nào đây?

Đang lúc suy tư, chợt thấy có ma đầu bay tới.

Ma đầu kia đâu trâu thân ngựa, trong tay cầm tam xoa kích, nhìn thấy Nguyên Dục nói:
Xin hỏi ma huynh từ đâu tới đây?

Nguyên Dục cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được vùng này vẫn còn kẻ không biết mình, trả lời: Ngươi là ai?

Ồ, ta là Thập Ma, nghe nói thành lũy lưỡng giới mở ra, bao nhiêu Ma tộc tới Nhân Giới tìm kiếm ưu đãi. Ta cũng muốn đi, tuy nhiên lại không thấy điểm xuất nhập, ta cũng không biết không gian nên đành phải tìm kiếm khắp nơi.

Nguyên Dục hơi ngẩn ra rồi cười nói: Vậy ngươi tìm đúng rồi, ta là Nguyên Dục Ma Chủ, giờ phát động chiến tranh đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thập Ma vừa nghe nhếch miệng cười: Vây thi tôt, ta sẽ theo ngươi. Đúng rồi, ngươi xâm lấn giới nào?

Ồ, Tê Hà Giới. Nguyên Dục trả lời, sau đó chỉ phương hướng:

Ngươi bay theo hướng này khoảng ba vạn dặm sẽ thấy một Ma cung, đó chính là Nguyên Dục Ma cung của ta. Nơi đó có phân thân của ta đang chiêu mộ Ma tộc. Ngươi tới đó ta sẽ báo cho phân thân biết để chiêu đãi ngươi.

Vây thi tôt. Thập Ma nhếch miệng cười to.

Nguyên Dục hài lòng gật đầu, Thập Ma thật thà chất phác nhưng tu vi không thấp. Lúc trước lôi kéo hai vị lão tổ chỉ có thể chi viện, không thể thu làm thuộc hạ, bởi vậy Nguyên Dục mới trực tiếp chỉ dẫn hắn đi tới Ma cung của mình.

Giữa đường nhận được một thuộc hạ, tâm tình Nguyên Dục tốt lên, chia tay Thập Ma liền bay về phía Hồng Nhạn lão tổ, vừa bay vừa vắt óc suy nghĩ cách du thuyết. Chỉ là Hồng Nhạn lão tổ xưa nay tâm cao khí ngạo, tự nhận vô địch, không nể nang ai. Mình chỉ cần tâng bốc thực lực của Đường Kiếp lên trời xuống biển thì hẳn Hồng Nhạn lão tổ sẽ hứng thú.

Còn bên kia, Thập Ma thấy Nguyên Dục rời đi, gương mặt vốn thật thà chất phác đột nhiên biến đổi, cười ha hả thành tiếng.

Hắn há cái miệng rộng phun ra một vật, là một chiếc gương.
Thập Ma dựng gương lên lẩm bẩm, một lát sau chỉ thấy trong kính hiện lên núi lớn.

Núi chọc trời cao, xung quanh có mây sương quấn quanh, còn là màu trắng bạc hiếm thấy, ở đỉnh núi có ngũ sắc quang hoàn quay quanh, nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên núi có vô số yêu thú bay lượn, hí hét đùa chạy.

Kính quang bay vút, cho đến chỗ cao nhất có một vương tọa bằng đá.

Trên vương tọa là một con yêu hổ màu trắng như người đang ngồi, trong tay cầm ly rượu thưởng thức.

Khi kính quang soi sáng, Bạch Hổ như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn trời: Ai?
Thập Ma quỳ xuống nói: Tuần tra Thập Ma tham kiến yêu chủ, lời yêu chủ nhắn đã có manh mối!

Hả? Trong mắt Bạch Hổ hiện tinh quang.