Chương 1200: Thả cọp về rừng
Nguyên Dục Ma quân bỏ trốn khiến Ma tộc lập tức hỗn loạn.
Tướng là quân hồn!
Tướng lĩnh bỏ chạy, tiểu binh bên dưới còn đánh đấm gì?
Dù Ma tộc thiên tính hung hãn, hung hãn không sợ chết, nhưng không có lãnh tụ sẽ mất đi ý nghĩa chiến đấu, dù là Ma tộc cường đại hơn cũng sẽ mờ mịt, hoang mang, chân tay luống cuống.
Mất đi tâm linh, mất đi tổ chức và năng lực liên hợp.
Mất đi năng lực liên hợp là mất đi lực lượng.
Trung cấp hạ cấp ma vật luôn dựa vào khả năng liên hợp chống cự đối thủ, một khi mất đi sự liên hợp này, chiến lực sẽ suy thoái lớn.
Lúc này Vệ Thiên Xung đang tác chiến với một đội Hắc ám Xà Ma. Hắc ám Xà Ma có sức chiến đấu dũng mãnh nhưng vẫn kém Vệ Thiên Xung. Vấn đề là Vệ Thiên Xung đánh tới giờ đã tinh tàn lực tận, mà nơi này là chiến trường, không trọng tu vi, thực lực mà còn cần pháp lực hùng hậu. Dù mang theo nhiều hồi linh đan cũng không chịu nổi tiêu hao. Gần như lúc nào Vệ Thiên Xung cũng sử dụng thần thông, linh khí điên cuồng như nước. Hắn cũng muốn dứt ra nhưng địch nhân liên miên không ngừng, điều này làm Vệ Thiên Xung cảm thấy mệt mỏi.
Ngay lúc Vệ Thiên Xung nghĩ mình sắp chết vì mệt, đối thủ lại xuất hiện dị trạng.
Chiến trận nghiêm mật xuất hiện sơ hở, Vệ Thiên Xung chém Thiên luân quang kiếm tới khiến Hắc Ám Xà Ma bị thương nặng tại chỗ.
Lớp phòng ngự mất đi, không phải do Xà Ma vô lực mà là sự phối hợp xảy ra vấn đề.
Những đường cong bay ngược thu hút sự chú ý của Ma tộc, Nguyên Dục Ma quân bỏ chạy đã hoàn toàn phá hủy lòng tin của Ma tộc.
Vệ Thiên Xung mừng rỡ, pháp lực bởi vậy khôi phục hơn nhiều, liên tục xuất kiếm, Hắc Ám Xà Ma dây dưa khó dứt gần như bị một kiếm dễ dàng chém chết.
Cùng lúc đó, Thích Thiếu Danh, Thái Quân Dương, Bành Diệu Long và tu sĩ Tê Hà Giới đại triển thần uy. Từ lúc bắt đầu khổ chiến đến nay, cơ hội bọn họ chờ đợi đã tới.
Sụp đổ!
Ma tộc ầm ầm sụp đổ, dù thiên tính hung mãnh, dù con rất nhiều Ma tộc điên cuồng gào thét, điên cuồng huyết chiến thì cũng chẳng thể thay đổi đại thế, chỉ có thể dùng máu mình vẽ lên cảnh tượng hỗn loạn.
Nhưng trong lịch sử, sự phấn đấu của chúng còn chẳng đáng viết.
Chiến trường vẫn ở đỉnh cao, ở trên bầu trời...
Nhìn Nguyên Dục Ma quân bỏ chạy, nhóm ma đầu Ma Chủ và nhiều cao đẳng Ma tộc cũng nhanh chóng quyết định rút lui.
Chỉ là Đường Kiếp đâu dễ cho Ma tộc rời đi.
Nguyên Dục, ngươi cho là ta không biết sao? Chỉ là suy nghĩ của ta, kẻ có tầm nhìn hạn hẹp như ngươi sao có thể hiểu được.
Nói xong tế lên vạn vật âm dương lô.
Bảo bối vừa xuất hiện sinh ra quầng sáng mờ.
Ánh sáng mờ ảo do từng đạo thần quang tạo thành, tươi đẹp mà đầy sức mạnh, lắng đọng vô số thần thông, có thể biến hóa theo tâm ý. Thời khắc này nhẹ nhàng lan tỏa lại khiến quần ma cảm thấy nặng như Thái Sơn. Mỗi cử động đều hao tổn khí lực.
Ngay cả Nguyên Dục Ma quân cũng di chuyển một cách gian nan, nhưng đại ma chủ rốt cuộc vẫn là đại ma chủ, hắn xoay mình rít gào một tiếng, toàn thân bùng nổ huyết quang bay về phía cửa đồng.
Đế Nhận lóe kim quang chém về phía Nguyên Dục, ngay lúc sắp chém trúng Nguyên Dục Ma quân đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, ma quang bùng phát nhanh chóng chui vào trong cửa đồng, biến mất không thấy gì nữa.
Mắt thấy Nguyên Dục Ma quân chạy, Đường Kiếp cười cười, vạn vật âm dương lô chuyển động, luồng sáng mờ tăng cường gấp đôi.
Tiểu Ma Chủ Vạn Nô đang muốn theo Nguyên Dục chạy trốn bị luồng sáng ngăn lại, dù dốc hết thủ đoạn cũng khó bài trừ.
Vạn vật âm dương lô được Đường Kiếp tế luyện mấy trăm năm dần hoàn thiện, một trăm lẻ tám kiện thần trân đã có uy năng, khó khăn ở chỗ đây là bảo vật Đường Kiếp tự tay luyện chế, cùng Đường Kiếp tâm niệm tương thông. Dù không phải Đạo Binh nhưng uy lực chẳng hề thua kém Đạo Binh.
Vạn vật âm dương lô thể hiện uy lực mang tới tai hoạ ngập đầu cho quần ma.
Chỉ thấy pháp thuật, thần thông, tiên pháp, hỏa ma cuồn cuộn.
Hồng Mông Ma tộc từng làm tu sĩ sợ mất mật kia bị Nhân Tộc đánh cho hoa rơi nước chảy.
Đội quân khổng lồ sụp đổ trong khoảnh khắc, diễn biến chiến trường nghiêng về một bên.
Tu sĩ Nhân Tộc điên cuồng trút xuống pháp lực của mình, trút xuống lửa giận, mắt thấy Ma tộc hùng mạnh bị họ đánh tới kêu rên rồi chết, tâm linh thật sự thỏa mãn.
Mà ngay cả cao đẳng Ma tộc, ma đầu và Ma Chủ còn dư lại cũng gặp vận mệnh bi ai, dưới ánh sáng của Đường Kiếp muốn tiến không được, muốn lùi không xong.
Nó như một vũng bùn vây khốn tất cả Ma tộc.
Chúng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu Nguyên Dục Ma quân còn ở đây, dùng thủ đoạn của hắn vẫn có thể phá giải luồng sáng này. Nhưng Nguyên Dục ích kỷ, biết kết cục đã bại thì sẽ chẳng liều mạng.
Cả chúng ma cũng ích kỷ, chỉ lo cho mình chạy trốn, đâu thèm để ý tới đồng loại.
Kết quả là chẳng ai thoát được.
Con đường tới cửa đồng thành vùng đất chết, không gian nứt nẻ, vạn vật hóa bột mịn, cuối cùng biến mất vô tung.
Cuộc chiến nhân ma đến giờ đã có kết quả.
Hồng Mông Ma tộc thất bại thê thảm.
Giữa Nhân Ma không có thỏa hiệp, càng không đầu hàng. Đối với Ma tộc mà nói, ngoài chiến đấu tới chết thì không còn lựa chọn nào khác.
Mà trong chiến trường kia, quỷ tốt không ngừng chạy ra.
Tử cực đại trận đã trực tiếp hao hết năng lượng pháp trận Ma tộc, đánh xuyên qua Ma tộc hậu trận, tiên phong Minh quân sắp chạm mặt tu sĩ nhân loại, ngăn cản ở giữa là một lớp Ma tộc.
Cảnh này khiến không khí trở nên khẩn trương.
Các tu sĩ nhìn Minh quân từ hưng phấn và kích động chuyển dần sang cảnh giác.
Bọn họ không biết liệu Minh quân có ra tay với mình không, mà sau một hồi đại chiến, ai cũng mỏi mệt, chỉ dựa vào hưng phấn thắng lợi kích thích bản thân chống đỡ tới giờ.
Cuối cùng Minh quân công kích chậm dần.
Chúng tự động lui về phía sau, lui về thông đạo không gian.
Điều này khiến các tu sĩ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Thấy thế, Vân Thiên Lan cũng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Đường Kiếp mượn dùng âm mưu của đối phương đánh chết đối phương, kế tiếp tiêu diệt chiến lực cao tầng.
Nhưng chuyện ngoài kế hoạch, Đường Kiếp mượn dùng Minh giới đánh Ma tộc, cũng hoàn toàn phá hủy phòng tuyến của chúng.
Đó là điều Vân Thiên Lan không ngờ tới.
Nhưng cũng bởi vậy mà tất cả mọi người đều không có chuẩn bị những việc sau đó.
Giờ Vân Thiên Lan nhìn về phía Đường Kiếp, thần niệm truyền âm nói: Nguyên Dục... Là ngươi cố ý thả sao? Vân Thiên Lan trầm giọng hỏi. Tuy không quan sát Đường Kiếp nhưng Vân Thiên Lan vẫn cảm giác được lúc đuổi giết Nguyên Dục, Đường Kiếp đã nương tay.
Đường Kiếp gật đầu trả lời: Vâng.
Vì sao?
Vân Thiên Lan giật mình hỏi.
Ngừng một chút, Đường Kiếp mới đáp: Có một việc Nguyên Dục nói không sai, đánh bại hắn không có nghĩa là thắng chiến tranh, càng không có nghĩa là giải quyết xong nạn Hồng Mông. Nguyên Dục Ma quân chỉ là một Ma Chủ, mà Ma chủ như hắn còn có tới hàng trăm hàng ngàn tên. Nếu hiện tại giết Nguyên Dục sẽ đưa tới địch nhân càng cường đại. Mà nếu Nguyên Dục còn sống, như vậy trừ phi hắn chủ động tuyên bố từ bỏ, nếu không những đại ma chủ khác không thể dễ dàng tiến vào.
Vân Thiên Lan bừng tỉnh đại ngộ, ngẫm lại cảm thấy không đúng: Chẳng lẽ Nguyên Dục bỏ chạy thì không đưa tới kẻ thù sao?
Đương nhiên vẫn có, nhưng có Nguyên Dục ở đó, tình huống khẳng định sẽ khác. Quan trọng nhất là thế lực của Nguyên Dục Ma quân tổn hại, địa vị ở Ma giới cũng gặp nguy cơ, việc bị khiêu chiến khó thể tránh được.
Vân Thiên Lan hiểu ra: Ma tộc hung tàn, xưa nay cá lớn nuốt cá bé. Nếu Nguyên Dục Ma quân không muốn ngồi chờ chết thì phải nghĩ cách... Ta hiểu rồi!
Đường Kiếp đáp: Giờ ta chỉ hy vọng dã tâm của hắn lớn hơn nữa, không thể vì một trận chiến mà hoàn toàn xóa nhòa...