Chương 1188: Âm mưu (p3)

Bước chậm trên con đường mòn, Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan nhất thời không ai nói gì.

Cứ trầm mặc như vậy, qua một hồi lâu, hai người đột nhiên đồng thời nói: - Mấy năm nay ngươi vẫn tốt chứ?

Sau đó cho cùng nhìn đối phương.

Thẩm Tình Đan mỉm cười: - Quả nhiên cũng không biết nói gì, muốn dùng cách này hỏi câu đã biết đáp án đúng là không có ý nghĩa.

Đường Kiếp cười nói:
- Nghĩ quá nhiều nên không biết nên mở miệng thế nào. Kỳ thật đời tu giả, hỉ nộ tùy tâm, yêu hận tại mình, đâu câu nệ chuyện nhi nữ tình trường. Ngươi xem, phía xa chính là Ma tộc đại doanh như hổ rình mồi, phía sau là ngàn vạn tu sĩ hành quân. Trước chiến tranh còn gì là ý chí không thể buông tay chứ?

Nếu như nói ngay từ đầu Đường Kiếp chưa biết đề cập thế nào, vậy lúc này Đường Kiếp đã có thể chậm rãi nói ra.

- Đúng rồi, trận chiến hôm nay thương vong của Tiêu Dao cung thế nào? Đường Kiếp hỏi.

Thấy hắn như thế, Thẩm Tình Đan liền đáp: - Nhờ hồng phúc của ngươi, cung nhân Tiêu Dao cung đều ở hậu phương, không phải đối mặt với Ma tộc đại quân. Tuy nhiên chúng ta cũng không nhàn hạ, tất cả pháp lực hao hết mới dừng tay.

Đề tài chuyển sang chiến sự, hai người cũng nhanh chóng tự nhiên hơn.

Có tình nghĩa bằng hữu, lại có chút quan hệ thượng hạ cấp, thoạt nhìn như tướng sĩ nghiên cứu thảo luận chiến thuật đối địch, nhưng rồi lại cũng có chút gần fuix khác thường.

Đại đa số thời điểm là Đường Kiếp hỏi, Thẩm Tình Đan đáp. Ngẫu nhiên Thẩm Tình Đan cũng hỏi vài việc khó hiểu, Đường Kiếp liền giải đáp nghi hoặc của nàng.

- Đúng rồi, có chuyện ta vẫn không rõ. Thẩm Tình Đan nói.
- Chuyện gì?

- Tuy rằng quân ta hiện giờ đối chọi Ma tộc, nhưng thế địch mạnh mà ta yếu, không thể bao vây Ma tộc. Nếu thế, vì sao Ma tộc không tìm cơ hội xâm nhập cảnh nội, tìm kiếm tài nguyên rồi hãy quyết chiến?

Đường Kiếp thản nhiên nói: - Bởi vì chúng tự đại. Cho tới nay, Hồng Mông đại kiếp đều là Ma tộc khiêu chiến, Nhân Tộc tránh lui. Khi nào đã có Nhân Tộc chủ động đánh còn Ma tộc tránh lui đâu.

Nhân Tộc không thể vây khốn Ma tộc, Ma tộc có thể đi những đường vòng khác tiến vào Nhân Tộc.
Nhưng thế không khác gì thừa nhận mình không dám đấu với. Với kẻ luôn kiêu ngạo như Ma tộc thì đúng là không thể chấp nhận được.

Xử lý đám Nhân Tộc tu sĩ ngông cuồng kiêu ngạo, sau đó xâm lấn quy mô, chiếm đoạt khắp nơi mới là tác phong của Ma tộc.

- Đương nhiên, Ma tộc hung ác, nhưng Ma tộc cũng giảo quyệt. Nếu như chiến cuộc bất lợi, chúng cũng có khả năng phân tán hành động. Nhưng thật đáng tiếc, ta bố trí Bình hải bát trọng sơn có thể theo dõi toàn bộ Tê Hà giới. Dưới tình huống như vậy, Ma tộc mà dám phân tán thì chính là tìm chết. Ta sẽ tập trung binh lực giết chúng. Cho nên lúc trước do chúng khinh thường, hiện tại thì là không dám.

- Hoá ra là vậy. Thẩm Tình Đan bừng tỉnh đại ngộ:
- Doanh phòng này sử dụng cây và gương đồng truyền ảnh...

- Chính là một trong mắt trận của Bình hải đại trận. Đường Kiếp trả lời.

Giống Dương Dịch Phàn, Thẩm Tình Đan cũng không rõ công dụng thực tế của đại trận, về phần giá trị mắt trận cũng chỉ coi như một bộ phận giám sát. Dù sao bọn họ không chủ trì trung tâm, nên không thể thấy hết cảnh nội Nhân Tộc.

Thẩm Tình Đan tán thưởng: - Khó trách pháp trận thần kỳ như thế, ngay cả Tử Phủ Tiên Đài cũng có thể giám thị.

Đường Kiếp sửng sốt:
- Tiên Đài? Ngươi giám sát cả Tiên Đài sao?

- Đung vây. Thẩm Tình Đan gật đầu.

- Là ai?

- Lúc này còn ai ra khỏi doanh địa? Thẩm Tình Đan cười khổ.

- Diệu Nhiên?

Thẩm Tình Đan gật đầu.
Đường Kiếp nghĩ một lát mới hỏi: - Ngươi thấy nàng đi hướng nào?

- Một ngọn núi thẳng tắp như kiếm, sau đó chợt lóe rồi biến mất không thấy.

- Thấy khi nào?

Thẩm Tình Đan ngẫm nghĩ một chút trả lời: - Khoảng nửa canh giờ trước.

- Sau đó còn thấy ai không? Đường Kiếp lại hỏi.

Thẩm Tình Đan mờ mịt lắc đầu.
Nàng nhìn sắc mặt Đường Kiếp khác thường, thấp giọng nói: - Ta không cố ý giám sát Hứa tiên tử, chỉ có điều vừa lúc nàng hiện ra trên gương đồng, thuận tiện nhìn xem...

Đường Kiếp lắc đầu nói: - Ta không nói ngươi không đúng, chỉ là nghĩ tới một chuyện.

- Chuyện gì?

- Bình hải đại trận có chỗ thiếu hụt!

- Chỗ thiếu hụt? Thẩm Tình Đan khó hiểu.
Đường Kiếp không nói nữa mà bắt đầu tự hỏi.

Nhìn dáng vẻ thận trọng của hắn, Thẩm Tình Đan cũng không dám quấy rầy, chỉ đành đứng một bên.

Thật lâu sau, Đường Kiếp mới ngẩng đầu.

Ánh mắt của hắn bừng sáng lên, vẻ mê man và nghi hoặc đã biến mất.

Hắn nói: - Tình Đan, có chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp.

Một tiếng Tình Đan khiến cơ thể Thẩm Tình Đan như mềm ra.
Nàng nhìn Đường Kiếp, dịu dàng nói: - Có gì ngươi cứ nói là được.

- Ta muốn người tiếp tục phụ trách giám sát nơi này.

Có lẽ do âm thầm mưu tính, sau đại chiến Ma tộc hành quân lặng lẽ, chưa có động tĩnh gì lớn. Đương nhiên, lén lút này không ít, mỗi ngày đều sẽ phát sinh một vài trận. Nhưng thực tế cũng chỉ là Ma tộc dùng để che dấu tai mắt, mục đích chủ yếu là yểm hộ gian tế trong nhân tộc.

Từ khi Dương Dịch Phàn nhận nhiệm vụ của Nguyên Ám Thiên đã bắt đầu lộ rõ.

Mỗi ngày hắn đều mang theo Tử mẫu loạn tinh châu đi lại xung quanh, tuy rằng hắn không nhìn ra trận pháp, nhưng Tử mẫu loạn tinh có thể tự động cảm thụ mắt trận, nhắc nhở Dương Dịch Phàn. Ngược lại muốn Tử châu bất động thanh sắc tiến vào mắt trận thì có chút phiền phức, dù sao mỗi lần làm thế đều ảnh hưởng tới pháp trận.

Ảnh hưởng không lớn, nói lộ ra cũng có thể đổ thừa, nhưng phải cẩn thận lắm mới phát hiện manh mối. Nếu người quan sát cố ý dung túng, Dương Dịch Phàn hành sự chẳng có chút phiêu lưu nào mà còn dễ dàng tìm được 108 mắt trận, đưa hết vào tử châu.

Những tử châu này tiến vào mắt trận cũng không lập tức phát huy tác dụng mà trầm mặc. Đoán chừng phải vào thời khắc mấu chốt mới tạo ra hiệu quả, để tránh quá sớm bị phát hiện.

Đường Kiếp vốn tưởng Dương Dịch Phàn sẽ muốn khống chế tổng trụ, vì thế còn đặc biệt cho hắn cơ hội.

Không ngờ Dương Dịch Phàn sống chết không dám tới chỗ Đường Kiếp, hiển nhiên cũng không ngốc đến cần tiền không cần mạng, biết nơi cấp Chân Tiên khống chế không phải loại tôm tép như hắn có thể mơ ước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã được mười hai ngày.

Dựa theo kế hoạch của Ma tộc, hôm nay là ngày Minh giới mở ra thông đạo, dẫn Minh Tộc vào xâm lấn.

Sáng sớm nay, Đường Kiếp đứng dậy đi lên đỉnh núi.

Đỉnh núi này là vùng trung tâm khống chế Bình hải đại trận. Tuy rằng lấy tu vi của Đường Kiếp không cần ở trung tâm cũng có thể thành lập liên hệ, tiếp thu tin tức từ đại trận, nhưng nếu muốn phát huy uy lực toàn diện của Bình hải đại trận thì vẫn cần ở trung tâm điều phối. Hơn nữa có trung tâm, Đường Kiếp cũng tiêu hao ít hơn.

Thời khắc này đứng trên đỉnh, Đường Kiếp phất tay, chỉ thấy xung quanh hiện ra quang ảnh.

Quang ảnh dệt thành tuyến qua lại không ngớt, giao hòa thành một bức hoạ cuộn tròn, đúng là cảnh tượng của Tiếp Thiên Lĩnh, chỉ có điều so với chỗ của Thẩm Tình Đan thì đồ sộ khí phách hơn nhiều. Khắp Tiếp Thiên Lĩnh, trong vòng ngàn dặm bị ép tỉ lệ hiện ra.

Đặt mình trong không gian này, cảm giác mình nhỏ đi vô số lần, cảnh sắc quá tập trung nên cũng chẳng nhìn thấy gì.
Nhưng chỉ cần chỉ tay vào một điểm, tầm nhìn mở rộng, cảnh sắc phóng đại, cho đến hoàn toàn hiện ra trước mặt. Luận trình cao cấp thì cao minh hơn mắt trận không biết bao nhiêu lần.

Thời khắc này Đường Kiếp đang khoanh tay chờ đợi.

Đợi ước chừng một lúc lâu sau, quanh Đường Kiếp đột nhiên nổi lên sương trắng.

Sương trắng vừa xuất hiện liền che khuất cảnh sắc, khiến Đường Kiếp không thấy rõ lắm.

Đường Kiếp biết đó là Tử mẫu loạn tinh châu do Dương Dịch Phàn để vào mắt trận phát huy tác dụng.
Sương mù khiến khả năng giám sát khu vực này giảm lớn, không riêng gì trung tâm, bốn điểm nút chủ trận cũng bị ảnh hưởng, trong gương đồng đầy sương trắng không thấy rõ được gì.

Thậm chí trong thức hải Đường Kiếp, hàng vạn sinh mạng Tiếp Thiên Lĩnh cũng bị sương trắng ngăn chặn.

Tử mẫu loạn tinh châu quả nhiên không tầm thường, thực sự có thể che khuất năng lực cảm ứng của Bình hải đại trận.

Cùng lúc đó, như có muỗi va vào lưới nhện, chỗ của Đường Kiếp có chấn động nhỏ.

Đường Kiếp biết Ma tộc bắt đầu thành lập thông đạo tới Minh giới, chấn động này do không gian dao động sinh ra. Chấn động không lớn, nếu không chú ý tất nhiên sẽ không thể phát hiện, hơn nữa có sương trắng che chắn, cho dù phát hiện cũng không thể tìm được. Hơn nữa dựa theo thói quen của mọi người, thấy tình huống này Nhân Tộc tu sĩ sẽ ưu tiên tìm nguyên nhân, tiếp theo canh phòng nghiêm ngặt Ma tộc tấn công chứ đâu đi chú ý giám sát một điểm nút chấn động.

Nhưng Đường Kiếp đã sớm biết kế hoạch Ma tộc giờ đang mỉm cười nói: - Bắt đầu rồi.

Hơi thở như một cỗ lốc xoáy thổi bay sương trắng.

Chỉ là ngay sau đó sương trắng sống lại, trước bão tố vẫn gắt gao che khuất tầm nhìn của Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không kỳ quái, nếu sương trắng dễ xua tan, Ma tộc cũng không nhọc lòng cài nó vào như thế.

Phương pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp phá hủy Tử mẫu loạn tinh châu bên trong khiến chúng không thể tiếp tục phát huy tác dụng.

Tuy nhiên thế cũng bại lộ Đường Kiếp đã sớm biết kế hoạch của chúng.

Cho nên Đường Kiếp tính toán dùng một cách khác.

Một cách đơn giản mà bạo lực.