Chương 1187: Âm mưu (p2)

Kế tiếp, Nguyên Ám Thiên giả lả vài câu: - Hành sự ngàn vạn lần cẩn thận, một khi bị Đường Kiếp phát hiện xuống tay với phe ta không chết cũng bị thương, thậm chí còn bị Minh giới cắn trả.

Người nọ liên tục gật đầu tỏ vẻ đã biết, lúc này Nguyên Ám Thiên mới rời đi.

Lúc này Đường Kiếp biết người này tên Dương Dịch Phàn, là một kẻ tán tu. Tán tu khuyết thiếu môn phái ủng hộ, toàn bộ dựa vào mình nên khát vọng với công pháp rất mãnh liệt, cũng dễ phản bội. Nhưng đã dám phản bội thì nên chuẩn bị tâm lý bị phát hiện mới đúng.

Thời khắc này Dương Dịch Phàn rời đi, hắn bay rất cẩn thận, ỷ vào Ẩn nặc thuật pháp lặng lẽ trở về doanh địa. Để tránh bị phát hiện còn dạo bên ngoài một vòng, lúc này mới trở về, trong tay còn cầm một hũ rượu như vừa mới đi lấy rượu.

Tiệc tối vẫn đang tiến hành, thủ vệ phụ trách cũng thấp thỏm không yên, chẳng ai phát hiện có một người lén lút rời đi rồi lặng lẽ trở về.

Xem ra cần phải tăng cường phòng bị, Đường Kiếp thở dài nghĩ.

Tuy rằng hắn biết không thể trách đối phương, doanh địa ngoài tu sĩ thủ vệ còn có trận pháp và một loạt thủ đoạn, nhưng phần lớn đối ngoại không đối nội. Càng không có cách giám sát Nhân Tộc tu sĩ xuất nhập.

Nếu còn phân thân thì tốt, lấy trí tuệ phân thân nhập đạo trí tuệ, xử lý nhiều thông tin trong thời gian ngắn không phải là việc khó. Hiện tại tiên đế Ngọc Thành Tử đang dùng Trí Tuệ Đạo xử lý việc của tiên đình, sự vụ xử lý gọn gàng ngăn nắp, nghĩ đến đây Đường Kiếp lại tức giận.

Hiện giờ Hồng hoang đại lục bị Ma tộc tàn sát bừa bãi, nhưng Vạn Giới Vương Đình tiến thoái có độ, hơn nữa Ngọc Thành Tử đã có kế hoạch, Ma tộc bại là việc sớm muộn. Hiện tại thứ kéo chân Ngọc Thành Tử chính là Đường Kiếp, phân thân tồn tại khiến Ngọc Thành Tử có rất nhiều kế hoạch mà không dám nói, không dám nghĩ, không dám làm. Vì đối phó Đường Kiếp, hắn nghĩ hết biện pháp, tiêu hao hơn bốn trăm năm, Sang thiên tâm tỏa bí thuật, ở trong thức hải ngăn cách một không gian độc lập, tất cả suy nghĩ và ý thức chuyển động trong không gian này, tránh cho phân thân Đường Kiếp dòm trộm.

Tuy nhiên phương pháp này cũng không phải vạn năng, cất ý thức trong thức hải khác, tương đương với thu hẹp không gian của mình, nói thô tục là teo não, cái giá phải trả chính là năng lực tư duy giảm xuống trong phạm vi lớn, tương đương với ngu đi rất nhiều. Lại thêm duy trì không gian này cần tiêu hao nhiều lực lượng thần hồn, ý thức phân thân cũng không ngồi không, mỗi khi hắn ngăn cách không gian đều quấy rối để gia tăng tiêu hao, cho nên phương pháp này cũng chỉ lúc nghiên cứu thảo luận chuyện trọng yếu mới sử dụng.

Giờ nhìn Dương Dịch Phàn trở lại doanh địa, Đường Kiếp suy nghĩ một lát, quyết định tạm thời không rút dây động rừng. Xem ra có thể lợi dụng Dương Dịch Phàn này giáo huấn Ma tộc một phen.

Cũng cần tăng cường doanh phòng thủ vệ.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp tới bên một gã thủ vệ nói: - Hôm nay phụ trách doanh phòng có ai?
Ấn theo quy củ Đường Kiếp Vân Thiên Lan, mỗi ngày doanh phòng cần ít nhất bốn Tử Phủ làm tướng phòng giữ thủ một phương.

Thủ vệ kia thấy là Đường Kiếp, vội cung kính trả lời: - Môn chủ Nộ kiếm môn Chi Duy Việt, thủ tọa Bắc thương tự Vân Hồ thượng nhân, cung chủ Tiêu Dao cung Thẩm Tình Đan và trưởng lão Cẩm Viên Thường.

- Hả? Thẩm Tình Đan sao? Đường Kiếp chau mày, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Quan hệ giữa Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan cũng từng là truyền thuyết một thời, giản chính là Tẩy Nguyệt đại tiên tôn Đường Kiếp năm đó tới nhân gian vừa gặp Tiêu Dao cung thiếu cung chủ đã yêu, chỉ vì thân mang hôn ước mà nhịn đau trời nam đất bắc. Cuối cùng người kể chuyện có chút đầu óc, không nói Hứa Diệu Nhiên thành nhân vật phản diện chia tách uyên ương, ngược lại nói nàng hiền lành vốn có ý thành toàn, nhưng Thẩm Tình Đan thấy hai người Đường Hứa tình đầu ý hợp, tự biết xấu hổ rời đi. Đương nhiên nhân vật phản diện kia chính là Thác Bạt Hồng từng bị Hứa Diệu Nhiên xử lý.

Dù phần lớn là lời nói vô căn cứ nhưng vẫn ảnh hưởng lớn tới Thẩm Tình Đan, hiện giờ cũng không có ai dám gây sự với Thẩm Tình Đan.

Giờ nghe Thẩm Tình Đan ở trong, Đường Kiếp cũng cảm thấy kinh ngạc. Dù sao giá trị thủ chức trách nhiệm trọng đại, xảy ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm, không xảy ra việc gì cũng không có công lao, cho nên rất nhiều người không muốn làm.

Nghe thủ vệ nói như vậy, Đường Kiếp hỏi vị trí của Thẩm Tình Đan rồi đi tới đó.
Rừng rậm phía Tây, Thẩm Tình Đan ngồi trên đất trống, xung quanh là bóng cây giấu diếm huyền cơ. Trên cây còn treo gương đồng, tổng cộng 1008 mặt, rõ ràng là tình hình quanh doanh địa.

Nơi đây chính là một trong điểm nút quan trọng của Bình hải bát trọng sơn, bốn chỗ theo dõi bát phương, cũng là điểm nút công khai.

Thẩm Tình Đan ngồi giữa điểm nút, cẩn thận quan sát tin tức.

- Phía tây Hư nguyệt khâu, một đội ám ma thám báo đang có ý đồ tiến vào khu vực phòng thủ, tiểu đội săn ma thứ hai đi tới đánh lén.

- Phía nam Hắc Thủy Trạch một đại đội Yêu giác ma và Hồng Bức đang du đãng, đội liệp ma số mười bốn tới đánh lén.
- Khu vực phòng thủ số hai có Linh Vụ biến hóa dị thường, Thiên nhãn tiểu đội đi tới tra xét, liệp ma tinh anh đội đi theo, ngàn vạn lần cẩn thận...

Từng mệnh lệnh được Thẩm Tình Đan phát ra, trong lúc vạn người chúc mừng cũng không biết có bao nhiêu người con ẩn núp trong bóng tối chiến đấu.

Bởi vì biết Nhân Tộc có Bình hải đại trận, Ma tộc không ôm hy vọng đánh lén. Tuy nhiên ngoại trừ đánh lén thì vẫn có thể tranh đoạt tài nguyên bên ngoài.

Ma tộc hùng mạnh nhất ngoài ma khí ngoại còn có năng lực lợi dụng tài nguyên.

Ở Hồng Mông Giới chẳng có lấy một ngọn cỏ, mỗi Ma tộc đều là chuyên gia sinh tồn, tới nơi tài nguyên thổ địa tươi tốt thì như chuột sa chĩnh gạo.
Từ lúc tiến vào Tê Hà Giới, Hồng Mông Ma tộc không ngừng tìm kiếm tài nguyên.

Tài nguyên có thể trợ giúp mình tu luyện, có thể bố trí trận pháp, dù thấp hay cao cũng đều cần sưu tập.

Thiên Chức Lĩnh Tiếp Thiên Lĩnh có tổng cộng mười tám tòa núi lớn, hình thành một vùng núi liên miên, diện tích lãnh thổ ngàn dặm, mở mang khôn cùng, cũng là nơi có nhiều linh khí nồng đậm, linh thảo trưởng thành không có nhưng linh thảo linh thực sinh trưởng trong thời gian ngắn thì rất nhiều. Hồng Mông Ma tộc đương nhiên cũng muốn sưu tập.

Mà Thẩm Tình Đan hiện giờ đang không ngừng tìm kiếm, ngắm bắn chúng. Săn giết đối thủ còn không cho đối thủ chiếm đoạt tài nguyên, đồng thời cũng phòng ngừa kẻ thù mượn cơ hội thẩm thấu.

Đây là một trận chiến không khói thuốc nhưng thêm hung hiểm và thất thường.

Thời khắc này Thẩm Tình Đan đang chuyên chú thì đột nhiên thấy một người từ đằng xa đi tới. Nơi đây không cho phép người ngoài ra vào, trong lòng Thẩm Tình Đan kinh sợ, tưởng kẻ thù bên ngoài lẫn vào, bản năng phát ra một kiếm chỉ, đồng thời quát: - Kẻ nào?

Chỉ bắn ra lại như trâu đất xuống biển, không một tiếng động.

Trong lòng biết người tới là cao thủ, đang định phát báo động thì nghe thấy: - Đã lâu không gặp, thực lực của ngươi lại tiến bộ rồi.
- Đường Kiếp? Nghe được thanh âm này, Thẩm Tình Đan thở hắt ra.

Lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ đó. Bốn trăm năm mưa gió không thêm phong sương, ngược lại càng tuổi trẻ anh tuấn, chỉ có thêm vài phần khí thế đại năng khiến người khác không dám tỏ ý bất kính.

Chỉ là không bao gồm Thẩm Tình Đan.

Nàng nhìn Đường Kiếp, cảm xúc phức tạp trong ánh mắt có thể viết thành một quyển sách.

Nhưng cuối cùng, nàng chỉ cúi đầu nói: - Sao ngươi lại tới đây?
- Nghe nói ngươi đây nên tới xem. Đường Kiếp lững thững đi tới.

Hắn nói nhẹ nhàng khéo léo, Thẩm Tình Đan lại thấy khẩn trương.

Nàng lui ra sau mấy bước, cúi đầu: - Đã có phân biệt, ngươi cần gì phải tới.

- Sao? Không chào mừng ta tới thăm? Đường Kiếp cười nói.

Hắn đi tới đứng bên Thẩm Tình Đan, tim Thẩm Tình Đan không tự chủ được đập thịch thịch.
Mặc dù như thế, nàng vẫn lãnh đạm nói: - Chỉ không tin ngươi sẽ đặc biệt đến thăm ta. Nhân phẩm của ngươi thêm vào tình cảm với Hứa tiên tử, ngươi không thể như vậy làm. Cho nên ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.

Đường Kiếp ngẩn người, lúc này mới nhớ tới mình đã lâu không hỏi thăm gì Thẩm Tình Đan, cũng khó trách nàng nghĩ vậy.

Chỉ là sao khẩu khí này có phần oán niệm.

Đường Kiếp nói: - Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là trong lúc vô ý biết được ngươi ở đây thủ nên mới tới xem, xem có người đang âm thầm làm khó dễ ngươi không. Ngươi nói ta không có chuyện gì tới thăm ngươi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, chúng ta thủy chung là bằng hữu. Ta tuy không thể cho ngươi nhiều hơn những cũng cho phép ai khi dễ ngươi.

Hắn nói không kịch liệt, chậm rãi mà có phần tha thiết.

Nghe vậy, Thẩm Tình Đan cũng ngây ngẩn cả người.

Hoá ra hắn thật sự quan tâm mình mới đến xem sao?

Là mình trách lầm hắn.

Hơi ngây ra một lúc nàng lắc đầu nói: - Nhờ vết xe đổ của Thác Bạt Hồng, hiện giờ còn ai dám ức hiếp ta chứ? Đa tạ sự quan tâm của ngươi, ta hiện tại rất tốt. Cho dù là người của phái Tẩy Nguyệt thấy ta cũng khách khí. Ta ở đây chỉ là trùng hợp, một vị bạn tốt của ta là Lam Liên Tiên tử thủ ở đây. Nhưng ban ngày nàng bị ma khí xâm nhập nên đang nhờ Băng Hoàng tiên tử giúp nàng loại trừ ma khí, không rảnh phân thân, cho nên mới nhờ ta đảm nhiệm.

Từ khi được Đường Kiếp giải cứu năm đó, Băng Hoàng ở lại Tê Hà Giới. Cũng may dù đã nhập ma nhưng thực lực hữu hạn, cũng không có khả năng gây phiền toái gì, cho nên mấy năm nay sống rất bình tĩnh.

Nhân Ma đại chiến, Băng Hoàng phát hiện cơ hội của mình đã tới.

Nàng tu luyện Ngọc Nữ Băng Tâm quyết chính là ảo thuật đối kháng độc công, ma công, điều này Đường Kiếp đã sớm biết. Cơ Dao Tiên sở dĩ nhập ma là vì mượn ma khí tiến hành ma luyện, lại bị công pháp công phá.
Băng Hoàng cũng giống như vậy.

Thế nên Băng Hoàng tiên tử đã nhập ma không thể loại trừ, nhưng có thể giúp người khác đuổi ma. Đương nhiên, cũng giới hạn tầng lớp, thêm vào bản thân phải là tu giả chưa từng nhập ma.

Nếu như đã nhập ma, vậy Băng Hoàng cũng bó tay.

Thế nên khi Nhân Ma đại chiến, Băng Hoàng liền đề xuất giúp đỡ tu sĩ đuổi ma, ngược lại đổi lấy sự tự do nhất định.

Suy xét đến Băng Hoàng ngoan ngoãn nhiều năm, hơn nữa Ma tộc vô tình, đối với người ngoài hay Ma tộc cũng đều vô tình, cho nên Ma tộc bán đứng Ma tộc chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, hắn đồng ý.
Trận chiến ban ngày có rất nhiều tu giả bị ma khí xâm nhuộm, có người tự chống đỡ được thì chống, không chống được chỉ có chết, còn lại do Băng Hoàng ra tay giải quyết. Tính ra cũng cứu được không ít người.

Làm Ma tộc nhưng lại thành đệ nhất "Danh y" Nhân Tộc, nghe đúng là châm chọc.

Châm chọc thì châm chọc đi, chiến trường vốn là nơi đủ chuyện cổ quái điên đảo lô gic.

Giờ nghe Thẩm Tình Đan giải thích, Đường Kiếp thế mới biết mình đã hiểu lầm.

Nhưng hắn không thể nói "Ngươi đã không có việc gì thì ta đi đây", nên chỉ có thể nói:
- Nếu không ai hại ngươi, ta đây cũng yên tâm. Có hứng thú đi theo ta một lúc không?

Thẩm Tình Đan lộ vẻ do dự, nhìn mặt kính xung quanh.

Đường Kiếp cười nói: - Không sao.

Vỗ tay, tiểu quỷ Đường Xuyên xuất hiện.

- Ngươi ở đây thay Tình Đan tỷ tỷ thủ trong chốc lát, chúng ta nói chuyện một chút sẽ trở lại.

Đường Xuyên nghiêng đầu dùng ót biểu thị sự bất mãn.
----------oOo----------