Chương 1181: Quân thế

Tiểu Ma Chủ chết rồi.

Chết vừa nghẹn khuất vừa không nghẹn khuất.

Không nghẹn khuất là vì một mình chạy đến trận doanh địch, đồng thời ứng đối với lực lượng hơn mười thậm chí hơn trăm lần, muốn không chết cũng khó Đường Kiếp hoàn toàn không có ý đơn độc đấu với đối phương, trực tiếp lợi dụng xu thế nhiều người ép tới chết. Mục đích vẫn là để che dấu thực lực bản thân, Tiểu Ma Chủ chết rồi, quần ma chỉ biết hắn giả dối, hung ác chứ không phải là hùng mạnh.

Nghẹn khuất vì nó bắt chước Đường Kiếp, cũng một người xông trận, dập tắt tinh thần địch nhân. Nhưng đối thủ lại không đi theo lối mòn, vừa thấy nó đã loạn côn đánh hạ, cả nói vài câu tượng trưng cũng không kịp, đúng là nghẹn khuất đến cực điểm.

Giải quyết xong Tiểu Ma Chủ, Đường Kiếp nhìn lại không trung.

Lúc trước giao thủ cho thấy Hồng Mông Ma tộc chịu thiệt. Chiến đấu đỉnh cao vốn là ưu thế của Nhân Tộc, hiện giờ lại có địa lợi, dĩ dật đãi lao đúng là chiếm không ít tiện nghi, cho nên đám quần ma vừa còn kiêu ngạo kia lập tức an tĩnh lại.

Đại chiến chưa phát sinh đã chết một vị Ma Chủ, giống như hai quân đối chọi, trận đầu thất bại mất một viên Đại tướng. Mặc dù không đến mức thương gân động cốt nhưng cũng là chuyện đau lòng.

Sau vài giây yên lặng, rốt cục vang lên một thanh âm: - Xông vào quân ta còn giết Ma Chủ xứng làm người hùng. Có dám xưng tên không?

- Đường Kiếp! Đường Kiếp mỉm cười trả lời.

- Đường Kiếp! Đường Kiếp! Đường Kiếp! Được lắm! Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Ma Chủ nói tên Đường Kiếp rồi im lặng, ma khí rút hết, chúng ma cũng thối lui.

Đến bước này, ai cũng biết bên ta đã giành thắng lợi, đều phát ra tiếng hoan hô.

Dù không có nghĩ họ sẽ toàn thắng trong cuộc chiến này, nhưng lại tiêu trừ tâm lý sợ hãi, ủng hộ sĩ khí, nâng cao chiến lực còn hơn cả một vị Chân Tiên Ma Chủ.

Càn Thiên Chân Quân thành anh hùng đầu tiên của Nhân Tộc, được mọi người kính yêu săn đón, so sánh ra Đường Kiếp không bị chú ý nhiều. Không phải hắn không bằng Càn Thiên, mà la do địa vị quá cao nên yêu cầu cũng cao. Một vài người thậm chí nghĩ "Tiên Tôn cường đại như thế, ra vào trận địa địch như chỗ không người là hoàn toàn chính đáng".

Vô tình, Đường Kiếp đã thành trụ cột tinh thần của Nhân Tộc.

Thời khắc này một đạo ý thức của Vân Thiên Lan truyền đến: - Hành vi vừa rồi quá mức mạo hiểm, nếu chẳng may Ma tộc không hành sự như ngươi đoán trước

- Thì vẫn có thể trở về, chỉ có điều phải giá lớn chút thôi. Đường Kiếp trả lời: - Hơn nữa ta tin chúng nhất định sẽ làm như vậy.
- Ma tộc giảo quyệt, có gì vinh quang đáng nói.

- Nhưng chúng có kiêu ngạo và tự phụ. Dù không để ý tới vinh quang nhưng nếu có cơ hội có thể chứng minh sự cường đại của mình thì vẫn vui vẻ. Đường Kiếp trả lời.

Dây dưa với Hồng Mông Giới mấy ngàn vạn năm, cũng có sự hiểu biết lẫn nhau. Mặc dù là tồn tại đê tiện không biết xấu hổ thì vẫn có một tia hư vinh, kiêu ngạo. Không có ai từ bỏ cơ hội chứng minh mình, nhân loại như thế, Ma tộc cũng như thế.

Vân Thiên Lan thừa nhận Đường Kiếp nói có lý, nên cũng chỉ nói: - Dù thế vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Nếu Tê Hà Giới không có ngươi, kế hoạch cũng không thể tiếp tục thực hiện.
Đường Kiếp cúi người trả lời: - Xin thúc tổ yên tâm, Đường Kiếp sẽ không để Ma tộc dễ dàng giẫm lên chính đạo của chúng ta!

Lúc nói ra những lời này, Vân Thiên Lan cảm nhận được lòng tin của Đường Kiếp đang không ngừng thăng hoa, dần dần bao trùm cả thiên không.

Bị ảnh hưởng bởi khí thế này, lòng tin của tất cả tu sĩ tăng vọt, dù đối mặt với Ma tộc cũng không cảm thấy đáng sợ.

Tốc độ kiến thiết Tiếp Thiên Lĩnh cũng nhờ đó mà nhanh hơn.

Không ngừng có những ngọn núi mọc lên, giống như từng bức tường thành ngăn cản Ma tộc. Mỗi thời mỗi khắc đều có khôi lỗi, đan dược, lá bùa, pháp bảo chuyển tới tiền phương, bố trí thành từng điểm nút, thêm Bình hải bát trọng sơn là tiên trận phòng ngự cao nhất, các tu sĩ cùng xây dựng hệ thống phòng ngự Tê Hà Giới kiên cố nhất.

Đây là một phòng tuyến kiên cố.

Kế hoạch của Đường Kiếp rất đơn giản, tổng kết lại chính là - Kết trận ngăn địch ngay tại chỗ tử thủ, lấy chiến dưỡng chiến, ngăn địch ngay ngoài cửa.

Từ trước đều là Hồng Mông Giới xâm nhập thế giới loài người gây sóng gió, nhân loại thì dùng không gian đổi thời gian, đánh du kích chứ không không chính diện ứng đối. Chỉ có Đường Kiếp đi một con đường riêng, tập hợp tất cả lực lượng hình thành phòng tuyến, thề phải chắn Ma tộc ở ngoài.
Hành động này có lợi có hại, một khi thành công thì Nhân Gian có thể bảo tồn ở mức cao nhất, tránh sinh linh lầm than, có nhiều tài nguyên có thể cung cấp lợi dụng, đồng thời kẻ thù có không thể lợi dụng tài nguyên. Chỉ khi nào ngăn không được, phòng tuyến thất thủ, như vậy Tê Hà Giới sẽ không thể chống đỡ, toàn Tê Hà Giới rơi vào tay giặc.

Thế mới nói Đường Kiếp là kẻ điên.

Vì chỉ có kẻ điên mới có thể đặt toàn bộ vận mệnh thế giới vào một trận phân định thắng thua. Nhưng mà chuyện thiên hạ có khi lại là như thế. Anh hùng thường có khí phách người thường không có, hoặc bùng nổ, hoặc ngã đau!

Ngày 28, ngày thứ hai sau trận chiến đầu.
Lúc này Hồng Mông Ma tộc đã hoàn thành truyền tống, Ma tộc đã thôi tiến vào, nhưng cửa đồng không biến mất mà vẫn liên thông hai thế giới. Trừ phi bị phá hỏng, nếu không vẫn tồn tại trong một trăm năm, cũng kéo ma khí đến giới này.

Bị ma khí tiêm nhiễm, thổ địa hủ hóa, màu tím đen lan tràn hơn phân nửa vùng núi, cho đến chỗ Tiếp Thiên Lĩnh gặp được tiên khí mới ngừng lại.

Giống Minh giới xâm lấn, trước khi chính thức tiến công đều dùng ma khí làm ô nhiễm.

Ma khí ô nhiễm khiến đất đai thuộc nhân loại biến thành giống Hồng Mông Giới, biến Nhân Giới thành sân nhà mình.

Chiến đấu như vậy, Hồng Mông Ma tộc có thể phát huy trăm phần trăm thực lực, mà tu sĩ nhân loại bị ma khí xâm nhập, phải phân ra lực lượng chống cự ma khí xâm nhập, nếu không để xâm nhiễm sẽ đọa hóa thành ma.

Với chiêu bài này của Hồng Mông Giới, Tê Hà Giới cũng không xa lạ gì, đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Tiên linh trận ở Tiếp Thiên Lĩnh thiết lập để chuyên dùng chống ma khí.

Tiên khí dưới tác dụng trận pháp không ngừng sinh ra, nhuộm Tiếp Thiên Lĩnh thành một thế giới sương trắng, thoạt nhìn như tiên vân bồng bềnh.

Mà phía đối diện, ma khí nồng đậm mang theo áp lực cường đại, so với tiên khí bồng bềnh đối lập hoàn toàn, ngươi tranh ta đoạt, thoạt nhìn bất phân thắng bại.

Tuy nhiên giữa hai bên có bản chất khác biệt, chính là Hắc Ám ma khí là thông qua cửa đồng trực tiếp tiến vào còn tiên khí sinh ra bằng trận pháp. Mà chỉ cần là trận pháp thì sẽ có tiêu hao.

Tiêu hao thì kết quả cũng có hạn.

Đây cũng là vì sao nhân loại có cách đối phó Hồng Mông Ma tộc nhưng vẫn không thể địch lại, rất nhiều chuyện không phải có cách là có thể giải quyết, còn cần phải có lực lượng.

Mà trong phương diện này, nhân loại thua xa Ma tộc.

Tuy nhiên nếu ai cho rằng Ma tộc đợi Hắc Ám ma khí tiêu hao hết tiên khí sương vụ mới tiến công thì lầm rồi, dù tiên khí tiêu hao linh thạch nhưng trong điều kiện tiên quyết, một giới chống đỡ một trận pháp trăm năm vẫn không có vấn đề. Thế nên vì phá huỷ Nhân Tộc, chúng sẽ khởi xướng tiến công.

Ngày 29, ngày thứ ba Hồng Mông xâm lấn.

Hôm đó, Thiên Chức Lĩnh xuất hiện cột sáng lớn màu đen.

Theo cột sáng này là tiếng hò reo của vô số Ma tộc.

Đó là pháo đài ánh sáng!

Nó có ý nghĩa tòa pháo đài đầu tiên của Hồng Mông Giới ở đất Tê Hà đã hoàn thành.

Có pháo đài, cũng ý nghĩa Hồng Mông Ma tộc đã chính thức ổn định gót chân, sẽ không dễ bị nhân loại đánh quay về.

Nhìn pháo đài ánh sáng, Lăng Tiêu thở dài nói: - Ta không rõ, vì sao ngươi không thử khởi xướng công kích phá hỏng Hồng Mông pháo đài?

Tuy rằng Đường Kiếp là đồ đệ của hắn, nhưng đối mặt với người tu vi sớm siêu việt hơn mình, Lăng Tiêu cũng không tỏ vẻ gì. Trên thực tế, bây giờ Lăng Tiêu và Đường Kiếp vừa như thầy vừa như bạn.

- Bởi vì ta muốn chúng kiến thành pháo đài. Đường Kiếp trả lời.

- Hả? Vì sao?
- Pháo đài tác dụng ở phòng thủ, ý nghĩa thành lập một cứ điểm. Hiện giờ Hồng Mông đã chính thức xâm nhập, không gian lưỡng giới ở mức thấp nhất, một ma vật Hóa hình cũng có thể dễ dàng xuyên qua công kích chính giới. Thế nên đánh cho chúng trở về đã không còn ý nghĩa, tác dụng của pháo đài cũng tới điểm thấp nhất. Ngược lại, có pháo đài có thể kiềm chế binh lực Hồng Mông Ma tộc.

Dừng một chút, Đường Kiếp mới tiếp tục nói: - Hồng Mông Giới tài nguyên thưa thớt, Ma tộc có khả năng lợi dụng tài nguyên tới cực hạn, nhưng dù vậy chúng cũng khó kiếm đủ tài nguyên bày trận. Vì giải quyết vấn đề này, Hồng Mông Ma tộc không tiếc lấy mình làm tài liệu, giết chết ma vật cấp thấp tạo năng lượng bố trí trận pháp. Để chúng kiến thành pháo đài, chính là để chúng tự làm suy yếu binh lực. Mà về phương diện khác, pháo đài kiến thành sẽ cần chia phòng thủ. Cho nên Hồng Mông Ma tộc sẽ không thể đánh toàn quân, vô hình kềm chế lại một phần binh lực giảm áp lực cho Nhân Tộc.
- Hóa ra là như vậy. Lăng Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: - Vậy ngươi cho rằng, sẽ phân tán bao nhiêu binh lực?

Đường Kiếp lắc đầu: - Ta không biết, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ biết rất nhanh.

Theo ánh mắt của hắn, bên Thiên Chức Lĩnh ma khí quay cuồng, hắc triều phấp phới, mờ mờ ảo ảo có thể nghe được tiếng động ồn ào, mơ hồ có vô số đạo khí thế lan tràn.

Trong lòng Lăng Tiêu giật mình: - Chúng muốn tiến công rồi!
Pháo đài vừa thành đã lập tức tiến công.

Ma Chủ không thể chờ nổi dù chỉ một giây.

Nó dốc binh lực, một tiếng trống nâng cao tinh thần giết sạch Nhân Tộc cản đường, đoạt lấy thế giới phồn hoa, trải đường cho Ma tộc lớn mạnh!