Chương 1179: Dũng sấm (p1)

Trên bầu trời ma đầu quơ bốn cánh tay tráng kiện, một dải hắc khí như rắn đen bắt đầu xuất hiện cuốn hướng Đường Kiếp.

Hắc khí do ma khí tinh luyện mà thành, tuy chưa bằng Hồng Mông Tử Khí nhưng cũng cực dơ bẩn, có lực ô nhiễm mạnh. Đây cũng là thủ đoạn của Hồng Mông ma vật, là căn nguyên của chúng.

Ma đầu kia lúc này cười dữ tợn: - Chưa khai chiến sẽ phải chịu chết, công đầu sẽ thuộc về ta rồi!

Đường Kiếp nghiêng đầu nhìn thừng đen, tự nói một câu: - Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Tay phải chỉ ra một ngón: - Đi!

Đầu ngón tay phát ra sương trắng, cũng hóa thành thừng trắng hóa rồng tiếp đón.

Không thể hiện thủ đoạn mạnh hơn, Đường Kiếp duy trì trạng thái cân bằng. Mặc tên kia dùng hết thủ đoạn cũng không phá được phòng ngự của Đường Kiếp.

Cùng lúc đó, Càn Thiên Chân Quân cũng đang hăng hái tìm đường về chỉ có điều dọc đường đi có vô số ma vật chen chúc đến. Đối với Đường Kiếp, ma vật không cấp thấp không thể dùng số lượng lấn át chênh lệch, nhưng đối với Tử Phủ Chân Quân, Hồng Bức Thiết cốt ma vẫn có tác dụng, Ngân diệm ma có thể hình thành uy hiếp, Ám hắc xà ma khiến hắn tuyệt vọng.
May ở bên ngoài, Ám hắc xà ma cấp bậc ma quân trở lên vẫn chưa xuất hiện, mà ngay cả Ngân diệm ma cũng không nhiều lắm. Mặc dù như thế, Hồng Bức khởi xướng tự sát công kích hay Thiết cốt ma vẫn khiến hắn đau đầu không ngừng. Dựa vào niệm động phát sinh mang đến thực lực cường đại, Càn Thiên Chân Quân bây giờ còn có thể chống đỡ, nhưng mỗi giây đối mặt với ngàn vạn công kích cũng khiến hắn mệt mỏi.

Pháp lực đang nhanh chóng tiêu hao, kẻ thù lại không hề giảm bớt, điều này làm cho Càn Thiên Chân Quân cảm thấy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của Đường Kiếp: - Nghe qua Càn Thiên Chân Quân có Thôn nhật bàn long ấn uy năng vô song, hiện giờ đối mặt ma quân, chính là lúc thích hợp cường công mở đường, có gì đáng coi trọng hơn bản thân mình?
Càn Thiên thầm mắng, ngoài miệng lại chỉ có thể nói: - Bàn long ấn uy lực lớn nhưng tiêu hao không ít, lấy tu vi thuộc hạ sợ không thể đột phá trùng vây.

Đường Kiếp lại nói: - Thử xem, không thử làm sao biết được?

Càn Thiên chán nản không nói gì, thử cái gì chứ, công pháp của ta ta còn không biết rõ sao?

Lại không dám cãi, chỉ đành phải nói: - Tuân mệnh!

Hai tay nắn động pháp ấn, chỉ thấy khí thế vô biên dâng lên, đại ấn hình rồng xuất hiện, hình vuông lớn như ngọn núi nhỏ, phía trên có một du long ngẩng đầu nhìn trơi, đó chính là Thôn nhật bàn long ấn.

Thời khắc này Thôn nhật bàn long ấn nhô lên cao rồi nện xuống, cùng lúc trong phạm vi nghìn trượng, Thiết cốt ma đồng thời giơ lá chắn liên tiếp thành mảnh, hóa thành một ngọn thiết sơn khổng lồ đón đỡ Thôn nhật bàn long ấn. Chợt nghe rồng gầm trời cao, bảo ấn rực rỡ tỏa ánh sáng chói mắt. Khi tiếng rồng gầm đã khuất, thiết cốt quân trận tan băng, thiết sơn ảo ảnh vỡ vụn, tất cả cốt ma đồng thời đứt gãy, bảo ấn nhô lên cao nện xuống ầm ầm như thiên địa va chạm, như sóng xung kích thổi quét bốn phía, hơn một ngàn Yêu Giác ma trở thành hư không.

Chỉ có điều hoàn thành một kích này cũng khiến Càn Thiên toát mồ hôi, pháp lực hao hụt, ngay lúc hắn muốn nói, Đường Kiếp đã lên tiếng: - Làm tốt lắm, Chân Quân quả nhiên có thần thông không tầm thường, tiếp tục!

Tiếp tục con mẹ ngươi!

Càn Thiên đang muốn kêu khổ, đột nhiên cảm thấy trong thân thể có nước ấm bao phủ, pháp lực vừa mới tiêu hao đã được bổ sung.

Đây là...

Càn Thiên Chân Quân vừa mừng vừa sợ, chỉ thấy Đường Kiếp vẫn đang đánh với ma đầu bốn tay, như hoàn toàn không rảnh chiếu cố mình, nhưng trong lòng đã sáng tỏ, tinh thần đại chấn nói: - Hảo, ăn thêm một ấn!
Ầm!

Thôn nhật bàn long ấn tái khởi, nện xuống đám ma vật. Một ấn tiếp theo khiến quần ma chết thê thảm.

Cảnh tượng khiến Ma tộc chú ý, một gã cao đẳng Ma tộc bay tới ra đao với Càn Thiên Chân Quân, ánh đao màu đen như dải lụa trảm tới, Càn Thiên Chân Quân dùng Thôn nhật bàn long ấn va đụng, kích ra thái quang, sau đó là một cỗ sóng khí rộng rãi tách ra hai bên.

Lần này là cân sức ngang tài.

Ngay sau đó Càn Thiên Chân Quân và Ma tộc lại đồng thời ra tay, ánh sáng sắc bén có thể trảm phá không trung trấn áp đại địa pháp ấn, đan vào thành trong thiên địa huyễn quang, cũng lại một lần nữa đánh ngang tay, không ai làm gì được ai, ngược lại ma vật xung quanh bị đánh chết không ít.

Từ đó có thể thấy luận thực lực kỳ thật vẫn là Ma tộc mạnh, chỉ có điều Càn Thiên Chân Quân sử dụng thần thông mạnh nhất mới đánh bằng. Nếu không có Đường Kiếp âm thầm chuyển vận pháp lực, hắn đã sớm không chống đỡ nổi. Nhưng thời khắc này có Đường Kiếp âm thầm trợ giúp, Càn Thiên Chân Quân dùng Thôn nhật bàn long ấn không cần tiết chế.

Mới đầu cao đẳng Ma tộc còn có thể là ham đánh, nhưng việc chống đỡ được đến hiện tại đã cho thấy nó đủ điên cuồng, hoang dã. Nhưng Càn Thiên Chân Quân dùng Thôn nhật bàn long ấn, dù dũng mãnh vô cùng thì cũng chẳng thể chống đỡ nổi:

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
- Có gì không thể, dựa vào cái gì nhân loại chúng ta không thể là đối thủ của Ma tộc. Rõ ràng là ngươi yếu, thua cũng đừng có oán trời trách đất! Càn Thiên Chân Quân lên tiếng quát.

Có Đường Kiếp âm thầm giúp đỡ nên hắn liền tận tình phóng thích. Đám Ma tộc, không có việc gì chạy tới chính giới gây sóng gió, mỗi người giết chóc làm vui, giờ được thỏa sức dùng thần thông, uy năng vô song, rất nhiều chỗ không thông dần dần mở rộng, trong lòng có ngộ đạo, thực lực theo đó tăng trưởng, Thôn nhật bàn long ấn điên cuồng công kích rồi chẳng những không bị kiềm chế, ngược lại càng đánh càng mạnh.

Ma tộc không chống đỡ nổi, NGAO một tiếng lùi về phía sau. Đồng thời bảy tám cỗ lực lượng đồng thời tập trung Càn Thiên đánh tới hắn hẳn Ma tộc đoán chừng đối thủ thích đánh đơn để chứng minh vũ lực và sự hùng mạnh. Một mình đấu với chúng mà nói chỉ làm lộ rõ thủ đoạn của mình, về phần danh dự tôn nghiêm vinh quang đều là chó má, không thể chứng minh sự cường đại của mình thì hãy chứng minh chính mình vô sỉ.

Càn Thiên Chân Quân đang chiến đấu như thế.

Người đang đánh xuôi gió xuôi nước sẽ tự hình thành dũng khí, thời khắc này biết có Ma tộc tụ tập công kích mình thì cũng chỉ quát to một tiếng: - Một đám đạo chích, còn không cút ngay cho ta!

Một cỗ cuồng phong thổi quét, trong nháy mắt khiến bảy tám lực lượng Ma tộc cuốn bay, đồng thời Càn Thiên Chân Quân dùng Thôn nhật bàn long ấn đập lên Ma tộc, Ma tộc kia gào thét một tiếng, cũng bị nện chết tại chỗ.
Hành động này khiến nhiều người tức giận, trên bầu trời lập tức hiện ra nhiều vị Ma tộc.

Càn Thiên Chân Quân điên cuồng nói: - Tất cả đều đến đây đi, hôm nay lão phu phải chem hết các ngươi xuống ngựa!

Mặc dù không có ngựa nhưng hắn không ngại học cách nói trên sa trường, hào khí vạn trượng.

Chỉ tiếc Đường Kiếp lại phá hỏng không khí, nhắc nhở hắn: - Này, ngươi không phải muốn về sao? Ngược hướng rồi, bên kia, bên kia!

Đường Kiếp chỉ ra phía sau hắn nói.
Càn Thiên Chân Quân lúc trước đuổi giết Ma tộc nên đã dần tiến tới trận doanh.

Càn Thiên Chân Quân cũng không quay đầu lại nói: - Không sao, để ta chém giết thêm vài kẻ.

Hắn bùng phát rồi.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, rồi cũng không nhiều lời, chỉ có điều ngưng vận chuyển pháp lực cho Càn Thiên Chân Quân. Vừa lúc Càn Thiên Chân Quân đánh ra một chiêu Thôn nhật bàn long ấn bức lui chúng ma, lại kinh ngạc phát hiện pháp lực không hề khôi phục.

Pháp lực đang vô tận kia lại trở nên khô cạn.
Càn Thiên đại kinh quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Đường Kiếp thản nhiên nói: - Ngươi không đi, nhưng ta phải đi rồi.

Nói xong đã bay đi, phía sau là thiên ma bốn tay điên cuồng đuổi giết, trong miệng còn la đừng chạy!

Xem điệu bộ này, là đối phương thắng?

Càn Thiên nhất thời không hiểu được chuyện gì xảy ra, lại nhớ tới thân phận của mình, quay đầu nhìn quần ma liền nghĩ tới Ma tộc khủng bố, rùng mình một cái rồi hú lên bỏ chạy.
Pháp lực đứt đoạn lập tức khôi phục, Thôn nhật bàn long ấn liên tiếp đánh ra, chỉ có điều lần này hướng tới ma vật ngăn đường phía trước.

Lao ra khỏi trùng vây!

Phía sau hơn mười cao đẳng Ma tộc và thiên ma bốn tay cùng đánh tới, Đường Kiếp vung tay áo ngăn cản.

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Có chuyện dễ dàng như vậy sao?

Thiên ma bốn tay rống giận, đột nhiên cả bốn tay đồng thời giơ lên cao, vì thế trên bầu trời hiện ra một tia chớp lớn màu đen đánh tới Đường Kiếp.

Lôi điện màu đen ẩn chứa năng lực hủy diệt thiên địa, nhưng Đường Kiếp chỉ ngẩng đầu lên nhìn, hừ nói: - Nhưng nếu đúng dễ dàng như thế thì ngươi có thể làm gì?

Tiện tay đánh ra một quyền, lôi điện màu đen biến mất vô tung.

Quyền thế không giảm, tiếp tục đánh tới thiên ma bốn tay khiến nó bùng nổ tại chỗ.

- NGAO! Ma đầu kia thống khổ tru lên, nguyên hồn chưa tan, tụ lại thân hình còn cao hơn, tầm ba trăm trượng quát: - Ngươi luôn che dấu thực lực?

- Vô nghĩa!
Đường Kiếp lại ra tay, lần này là về phía trước, phối hợp Càn Thiên dùng Bàn long ấn.

Vì thế trong thiên địa bùng lên sóng xung kích như biển ngập trời, tẩy rửa tất cả, ngăn cản mọi ma vật phía trước, Hồng Bức, Ngân diệm ma đều hóa thành hư ảo. Tiếp theo Đường Kiếp vỗ Càn Thiên một chưởng, hai người đồng thời gia tốc bay đi. Chúng ma phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn.

- Vẫn nên ở lại đây đi. Một thanh âm buồn rười rượi quanh quẩn, trên bầu trời hiện ra một bàn tay khổng lồ chộp hướng hai người.

- Để lại một bàn tay của ngươi sao? Đường Kiếp cười ha hả nói:
- Được, ta đồng ý!

Tay phải vung lên, một đạo kim sắc quang hoa hiện lên.

- NGAO! ! ! Tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên.

Máu đen như mưa!