Tiếp thiên lĩnh.

Làm mảnh đất xa xôi phía nam Tê Hà, nơi khô cằn đã lâu rốt cục cũng được nghênh đón sự náo nhiệt.

Trên hoang lĩnh hẻo lánh, khắp nơi là người tu hành ở bay tới bay lui, sơn lĩnh đầy quân trướng, từ thượng lĩnh kéo đến chân núi là tinh kỳ phấp phới. Trên bầu trời từng tòa Tiên cung san sát, bốn phía có thuyền lớn đi qua, cùng với nhiều bảo vật và người phi hành.

Tu giả không trung và mặt đất chia thành hai bộ phận, ở trên trời là tu vi Thiên Tâm trở lên, thực lực hùng mạnh không dễ rơi xuống đất, cũng vì thế mà có phần tản mạn.
Dưới đất là tu giả Thiên Tâm dẫn theo khôi lỗi và yêu thú tạo thành quân đội. Mặc dù chỉ là pháo hôi thì số lượng cũng đủ để bù lại thực lực.

Phía xa có tu giả bay tới, đều được an bài vào trong quân trận.

- Sư phụ, xem kia, tới Tiếp thiên lĩnh rồi!

Một giọng non nớt vang lên.

Người lên tiếng là một tiểu cô nương khoảng mười sáu mười bảy, bên cạnh là một đạo cô. Hai người từ xa đã thấy một tòa Tiên cung xanh vàng rực rỡ, đại khí như cung khuyết, lại có một con thuyền rồng, thuyền dài trăm dặm cao nghìn trượng, vạn mái chèo ngàn cánh buồm, như một ngọn núi đột ngột từ mặt đất mọc lên, thẳng đứng ngàn mét, trùng trùng điệp điệp, phía dưới như con rùa thần đằng vân giá vũ, cõng núi mà đi.

Có một lẵng hoa lam bên trong nở ngàn đóa, từng đóa sinh hương, mỗi một đóa hoa tựa như một tòa động phủ, có tu giả ra vào. Có thể lớn có thể nhỏ, biến hóa hàng nghìn hàng vạn, lắng đọng thần huy chiếu sáng muôn phương. Lại có một đóa tiên vân, bên trong có thiên trì, sóng xanh bừng sáng thiên địa. Còn có một phương như ý, hàng nghìn hàng vạn khí tượng, trong giấu gấm vóc càn khôn, ngoài có sao quay quanh lấp lánh.

Tiểu cô nương kia lẩm bẩm nói: - Thật đẹp!

Cho dù là ai thấy Tiên cung thần chu này cũng biết thân phận của chúng. Tiên cung đó là Thiên Nhai Hải Các, Rùa thần cõng núi là quy bối sơn của Thú Luyện Môn, lẵng hoa là Thiên Tình Tông Tương tư lam, thuyền rồng là Thất Tuyệt Môn Thiên Công thuyền, tháp là Tẩy Nguyệt Trích Tinh tháp, Tiên vân còn lại là Thiên Thần Cung vô định tiên vân, phương như ý cuối cùng dĩ nhiên là Tinh diệu môn Tinh quang như ý.

Bảy đại tiên phái siêu cấp đều lấy ra thần vật trấn phái, còn có mấy ngàn bảo vật của môn phái trung tiểu, Tiếp thiên lĩnh trở thành một dòng sông đầy tinh quang rạng rỡ.

Tiểu cô nương kia vừa nhìn vừa cùng kỳ sư đi vào một tòa vân cung.

Trong vân cung có một người bay ra, mặc tử kim giáp, cầm ngọc thư, bay đến trước hai người: - Người tới hãy xưng tên.
Đạo cô kia nói: - Linh Sơn Vũ Cô nhận lệnh tới.

Tu giả điểm vào ngọc thư, trên đó hiện ra tên và bức họa Linh Sơn Vũ Cô, nhìn một chút gật đầu: - Tra chúc bản nhân, lệ thuộc trấn ma quân đội thứ 4 tiểu đội thứ 16. Vào trong, bay về phía nam đến khi nhìn thấy một tòa Thiên Sơn là được.

Đạo cô chắp tay nói: - Làm phiền rồi.

Tự đi về phía trước.

Tiểu cô nương muốn đi theo, tu giả áo giáp màu tím ngăn lại nói:
- Ngươi không thể đi.

Tiểu cô nương vội nói: - Ta là đồ đệ, cũng đến tham chiến.

Tu giả áo giáp màu tím nói: - Phụng thượng dụ, tu giả phàm chưa đến Thiên Tâm Cảnh thì không được tham chiến.

- Dựa vào cái gì? Tiểu cô nương kêu lên: - Dựa vào cái gì không cho ta tham gia.

- Chỉ dựa vào ngươi quá yếu.
Tu giả kia nói: - Lấy thực lực của ngươi có tham gia cũng không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền, vẫn đừng tới thì tốt hơn.

- Ngươi khinh người! Tiểu cô nương kêu lên: - Chống lại Ma giới, ai cũng có trách nhiệm, dựa vào cái gì kỳ thị ta? Cho dù yếu cũng đâu phải không giúp được gì?

Tu giả nhìn tiểu cô nương tức giận mà mỉm cười: - Nha đầu kia, thật sự là không biết ý tốt. Không cho các ngươi đi chẳng phải vì muốn tốt cho các ngươi sao? Biết nơi này là đâu không? Chiến trường Hồng Mông. Nhìn xem bên kia là những tồn tại gì? Tất cả đều là Hồng Mông ma vật, chỉ một tồn tại đã có thể nhấc lên đại loạn, bây giờ còn kết thành quân trận mà đến. Chỉ dựa vào người hai ba chiêu đã gục như các ngươi thì có ích lợi gì? Không cho các ngươi tham gia là muốn tốt cho các ngươi. Còn trẻ đã chết thì thật đáng tiếc. Các ngươi còn có tương lai, không cần phải xuất hiện ở chiến trường tàn khốc này.

- Chiến trường Hồng Mông thì sao? Tu giả vốn là nghịch thiên mà đi, ra vào sinh tử, nào sợ yêu ma!

Người áo tím vui vẻ: - Ngươi nghe ai nói thế, tu giả nhất định phải nghịch thiên mà đi, còn ra vào sinh tử, ngươi đã gặp qua rất nhiều sinh tử sao?

Đạo cô kia quẫn bách nói: - Đệ tử này suốt ngày tu luyện, có chút không thông lõi đời, xem nhiều dã sử nên suốt ngày ảo giác kiến công lập nghiệp, khiến đại nhân chê cười, xin đại nhân chớ trách.

Người áo tím lắc đầu nói: - Không sao, cũng là người nhiệt tình. Nhưng quy củ chính là quy củ, cho dù có ba hoa chích choè cũng không thể vào.

Nói xong quay vào.

Đạo cô kia nói với tiểu cô nương: - Lạc nhi, con cũng thấy đấy, mệnh lệnh như thế, dưới Thiên Tâm không được tham chiến. Con về an tâm tu luyện đi. Đừng sốt ruột, Hồng Mông đại kiếp chỉ trăm năm, chỉ cần trong trăm năm tới Thiên Tâm là có thể tham chiến, bảo hộ Nhân Tộc cống hiến tâm lực.
- Hừ, nói thì hay, chỉ e trong lòng đã sớm nở hoa rồi. Cô nương tức giận không để ý tới sư phụ.

Linh Sơn Vũ Cô cười mà không nói.

Bà và đồ đệ tính như mẹ con, tất nhiên cũng không muốn nàng mạo hiểm. Cũng vì biết bảy đại phái quy định dưới Thiên Tâm dưới không được tham chiến mới dám để đồ đệ tới đây. Hiện giờ an ủi nàng trở về, nói: - Đồ nhi, sư phụ đi lần này mất trăm năm, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp. Con phải tự chiếu cố mình.

Nói xong vài giọt nước mắt lăn ra, quay đầu bay đi.

Tiểu cô nương nhìn sư phụ rời đi, trong lòng không nỡ, chỉ có thể ngượng ngùng bay về.

Bay trong chốc lát, nhìn tinh kỳ lay động, đội hình cường thịnh. Vừa lúc có một tu giả bay qua liền gọi đối phương nói: - Xin hỏi vị đại nhân này, không phải nói bảy đại phái nói tu giả dưới Thiên Tâm không được tham chiến sao? Vì sao bên dưới lại có tu giả cấp thấp?

Lạc Nhi thấy những người bên dưới có Thoát Phàm, thậm chí cả Thoát Phàm cũng chưa đến.

Tu giả kia nói: - Phía dưới chủ yếu là nơi khôi lỗi và yêu thú tụ tập, cuối cùng cũng phải có người chiếu ứng. Ngoài ra có một chút việc vặt cũng cần người xử lý, việc này không thể bảo nhóm chân nhân làm nên sẽ tìm vài tu giả thực lực thấp phối hợp.
- Thế chẳng phải là ta cũng có thể sao? Lạc Nhi hai mắt sáng ngời.

Người kia nhìn Lạc Nhi, hừ một tiếng nói: - Ta khuyên ngươi chớ có ý tưởng này. Quân trận bên dưới, chịu khổ chịu chết làm đầu, là nơi nguy hiểm nhất, cửu tử nhất sinh. Nhìn cô nương hiện tại hẳn chưa qua Khai Thức cảnh giới? Có thể tu tới đó vào tuổi này cũng là có thiên phú rồi. Hãy trở về hảo hảo tu hành, tương lai tu hành thành công, còn có cơ hội lên chiến trường trừ ma vệ đạo. Nhưng nếu là ta, sẽ tình nguyện không tiến giai, cũng không muốn đối mặt với những ma vật đó.

- Ngươi thật không có chí khí! Lạc Nhi hừ một tiếng, nhưng vẫn đi xuống phía dưới.
Tu giả kia bị Lạc Nhi nói vậy cũng không tức giận, chỉ nhìn nàng lắc đầu thở dài:

- Tự tìm chết, thôi, thôi. Đại thế hiện giờ có bao nhiêu người có thể sống như vậy? Ngay cả mấy vị kia cũng chưa chắc có thể làm được.

Hướng lên bầu trời, nhìn thoáng qua rồi rời đi.

Nơi hắn nhìn lên có một ngọn núi nhỏ đang cô linh phi hành.

Đây là một đồi trọc, trên núi không có mấy cái cây, chỉ có loạn thạch và một người ở giữa, Đường Kiếp.

Chắp tay, Đường Kiếp nhìn phương xa.
Mơ hồ có thể thấy núi non trùng điệp, cây rừng xanh mướt trong núi kia có một vùng hắc ám đang ở lan tràn.

Nơi đó là Thiên Chức Lĩnh.

Thiên Chức Lĩnh hiện giờ đã hoàn toàn biến thành lãnh địa của Ma tộc.

Ma khí từ sau cửa đồng nhuộm đen không trung, cát hóa đại địa, không khí phủ đầy độc tố.

Ma vật chen chúc một chỗ, liếc nhìn lại, khắp nơi đều là thân ảnh của Ma tộc.

Có con chạy trên đất, có thể thấy cỏ xanh, cây cối, thậm chí nước trong cát điên cuồng bị hút vào miệng nó.
Đối với ma vật đã quen hoàn cảnh tàn khốc ở Hồng Mông Giới mà nói, thứ gì ở Nhân Gian cũng tốt đẹp, ngay cả cát cũng thơm, có thể ăn. Ở đây, chúng có thể tận tình hưởng thụ.

Vì thế, chúng mới điên cuồng đi chiến đấu, đi tìm chết!

Chúng tham lam nhìn phương xa, mặc dù không thấy linh khí dao động thì cũng có thể cảm nhận được ở phương xa có nhiều nhân loại đang hội tụ.

Như người đi dự tiệc, mỗi con ma vật sôi trào bản năng ăn uống. Nhưng chúng không dám xung, bởi vì chưa có mệnh lệnh.

Hồng Mông Ma giới là thế giới cường nhân tối thượng, mỗi con ma vật đều biết phục tùng cường nhân. Dù bản tính của chúng rối loạn nhưng việc sợ hãi cường nhân giúp chúng có được năng lực tổ chức. Một khi mất đi sự sợ hãi này, Ma tộc sẽ hoàn toàn rối loạn.

Gần cửa đồng, một tòa pháo đài đang lên dây cót.

Làm nô lệ thành công nhất, vô số Chư Yết nâng gạch đá thành từng khối lũy lên cho ngân diệm hòa tan, sau đó Ma tộc cường nhân tự mình ra tay khiến tường thành vững chắc, sau đó khắc lên trận vân.

Động tác của chúng rất nhanh, chỉ một ngày mà một tòa pháo đài đã xuất hiện.

Ở trung ương pháo đài có hắc ám bao phủ chân trời, phát ra uy áp hùng mạnh mà khủng bố.
Uy áp khiến các ma vật không dám vọng động. Mà chủ nhân uy áp này ẩn trong chỗ tối, nhìn phía phương xa.

Một khắc này, Đường Kiếp và ánh mắt đại ma xuyên phá hư không, điều chỉnh tiêu điểm cùng một chỗ.

Vào lúc đối diện.

Gợn sóng đột khởi.