Chương 1165: Vương đình tái hiện (p1)

- NGAO! Ngọc Thành Tử ngửa đầu phát ra tiếng thống khổ, dù hắn thực lực dũng mãnh, bị trúng một kích này vẫn thấy rất đâu, cảm giác như tê liệt lan khắp toàn thân.

Một thân ảnh xẹt qua, tiện tay vẽ một cái, khoảng không bị xé rách thành khe hở.

Không gian chi lực thật cường đại.

- Còn không mau đi! Một giọng nữ truyền đến.

- Cơ Dao Tiên! Ngọc Thành Tử không dám tin thốt ra ba chữ kia.
Người vừa xuất hiện đúng là Cơ Dao Tiên.

Cũng chỉ có nàng mới nắm giữ không gian chi lực hùng mạnh, mới có thể dưới sự phong tỏa không gian quanh Ngọc Thành Tử mà xé rách không gian, dùng hư không trốn đi.

Cơ Dao Tiên cười ha hả nói: - Ngọc Thành Tử, đây là lễ vật của ngươi, trả công ngươi trấn áp ta vạn năm!

Nói xong trốn vào một khe không gian.

Sau đó, đám Quảng Pháp Thiên Tôn, Huyễn Ma nữ cùng chạy theo.

- Đừng chạy!
Chiến Thiên Lang như hổ gầm liên tục đánh ra mười thần thánh chiến ấn, chiến ấn chính đó là chiến ý trong nội tâm Chiến Thiên Lang kết hợp mà thành, có chứa sự cường đại của ý chí, đánh vào Ô Ám Thiên khiến hắn bay ra ngoài.

Cùng lúc đó Tây Thánh Mẫu bung ra một dải lụa đỏ.

Dải lụa tinh tế mang theo lực đại đạo huyền ảo vô song.

Đây là một cách dùng khác của Tây Thánh Mẫu về nhân quả chi đạo, trực tiếp liên tiếp khiến ai cũng không thể di động, lúc trước nàng đã giết Cổ Đạo Thành bằng đạo này, khiến Cổ Đạo Thành chỉ có thể khốn thủ, trơ mắt nhìn Tây Thánh Mẫu giết chết mình mà không thể chạy trốn. Còn giờ ngươi xui xẻo là Tiêu Tân Tử.

Lụa đỏ trói chân Tiêu Tân Tử, cũng chặt đứt con đường trở về.
- Không! Tiêu Tân Tử phát ra tiếng hô khủng bố mà tuyệt vọng, nghênh đón hắn chính là hơn mười Chân Tiên oanh kích.

Ngọc Thành Tử muốn ngăn Bất Lão Đồng Tử lại, nhưng đáng tiếc Tam Thánh Lão Tổ lại ra tay, mang theo lực vô biên như biển áp chế, thêm vào mười Chân Tiên cùng ra tay với Ngọc Thành Tử.

Nếu như chỉ có mình Ngọc Thành Tử, hắn có thể dựa vào thực lực dũng mãnh mà cứng rắn chống đỡ, nhưng có thủ hạ của hắn, Ngọc Thành Tử không thể để yên, một kích này mà trúng mục tiêu, lấy oai của Tam Thánh Lão Tổ thì mười ba Chân Tiên có thể sống được một nửa đã là kỳ tích.

Ngọc Thành Tử không thể không thu kiếm đâm lên trời cao, diệt đi chín phần lực, dư thế còn lại không đủ tạo thành uy hiếp.

Bất Lão Đồng Tử nhân cơ hội theo sát Quảng Pháp Huyễn Ma trốn vào khe nứt không gian, Ngọc Thành Tử biết không đuổi kịp, hừ một tiếng: - Không giết được hết cũng phải lưu lại một nửa!

Câu nói mang theo vô tận thiên uy, lại có vài phần vận mệnh, nhân quả, dừng bên tai Bất Lão Đồng Tử như thiên đạo, như thế gian chân lý, Bất Lão Đồng Tử chấn động, cảm thấy có lực lượng khổng lồ bùng nổ trong người.

Hắn hét lớn ngã vào trong khe hở, lưu lại một vết máu tràn ngập, khe hở cũng theo đó mà tiêu tan.

Người khác chỉ biết Bất Lão Đồng Tử đã chạy trốn, duy có Bất Lão Đồng Tử biết một kích vừa rồi đã phế bỏ vận mệnh trói buộc hắn đắc ý nhất.

Từ nay về sau, hắn và vận mệnh chi đạo vô duyên, thực lực đại giảm!

Khi Bất Lão Đồng Tử chạy trốn, Tam Thánh Lão Tổ cũng thu tay nói: - Lần này, là ngươi thắng.

Tuy rằng ra tay vô công, Tam Thánh Lão Tổ lại không chút phẫn nộ thất vọng, ảo ảnh cứ như vậy tiêu tan, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngược lại Ngọc Thành Tử sắc mặt xanh mét, kế hoạch bắt tất cả Đại La Kim Tiên, cho đối thủ đòn phủ đầu lại chỉ giết được ba người, những kẻ khác bỏ chạy.

- Thất bại trong gang tấc!
Ngọc Thành Tử nghiến răng: - Thật không ngờ ả lại tới phá cục.

Đối với chuyện gặp lại Cơ Dao Tiên, do kế thừa ký ức của Đường Kiếp mà Ngọc Thành Tử cũng biết, chỉ có điều không ngờ nàng lại giẫm theo bước chân mình trở về.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ không phải trùng hợp mà là thiên đạo an bài.

Quả nhiên thiên đạo không có nhận thức nhưng vẫn có thể điều tiết số mệnh. Nếu không phải hắn tinh thông vận mệnh, chống cự được đại bộ phận, chỉ sợ người đột nhiên xuất hiện cũng không đơn giản chỉ là một Cơ Dao Tiên.

Ngửa đầu nhìn trời, Ngọc Thành Tử lẩm bẩm nói:
- Lúc này ngươi không thể thành công, tiếp theo ngươi muốn thắng sẽ còn khó hơn.

Tân sinh luôn là thời khắc yếu nhất, Ngọc Thành Tử xuất thế, trước bị Đường Kiếp phản đoạt xá, tiếp theo lại lưu lạc trong không gian, vất vả về tới Hồng hoang đại lục lại bị ngăn cản. Nhưng theo thời gian trôi đi, thiên đạo muốn đánh lén hắn sẽ ngày càng khó, hiện giờ thuộc hạ cũ đã về, thế cục đã thành, tương lai thiên đạo muốn đối phó hắn còn khó hơn.

Có thể nói, bây giờ Ngọc Thành Tử đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất, kế tiếp chính là lúc hắn chấn hưng thần uy, xây dựng Vương đình.

Quay đầu nhìn lại, các thuộc hạ cũ của Vương đình đều đứng sau hắn, mà ở phương xa còn có rất nhiều thuộc hạ đang tới.
Thuộc hạ Vương đình luôn trung thành, sau trải qua vạn năm ngủ đông, ai cũng tấn cấp, tiềm lực được nâng cao. Địa Tiên thành Chân Tiên, Chân Tiên thành Kim Tiên, đều là những viên đá quan trọng xây dựng Vương đình.

Thời khắc đó hắn nhìn các thuộc hạ cũ, trên mặt lộ nét cười vui.

Hắn nói: - Rốt cục lại nhìn thấy các ngươi, vất vả rồi!

Lời nói đơn giản nhưng mọi người gần như rơi lệ.

Ngủ đông vạn năm, chờ đợi hơn hai mươi năm, gặp lại được người bọn họ sùng bái kính trọng và ngưỡng mộ, nhưng ngay cả cơ hội ôn chuyện chưa có đã phải chiến đấu. Mãi đến giờ mới thăm hỏi được một câu.
Mặc dù chỉ là một câu hỏi thăm bình thường nhưng lại ký thác cả vạn năm.

Mọi người kích động, ánh mắt nóng bỏng hy vọng vào tương lai.

Ngọc Thành Tử biết tâm tư của bọn họ, đi tới vỗ vai Thiên Lang và những người khác, cùng họ hàn huyên. Chỉ vài lời đã kéo gần lại tình cảm vạn năm. Không thể không thừa nhận, Ngọc Thành Tử không chỉ có thực lực hùng mạnh mà phương diện khống chế lòng người cũng có chỗ độc đáo.

Trong lúc hàn huyên vẫn có người đuổi tới đây, dưới bầu trời đã hình thành thiên hạ của tu giả, tùy tiện một tu giả nào qua đây đều sợ tới mức run như cầy sấy, đa số còn không thể tới gần.

- Bệ hạ, nơi đây không gánh vác nổi, ta thấy chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác nói chuyện. Xích Hàn Tùng đã nhận ra cái hại của đám đông tụ tập,cứ thế này Thiên Sương Môn chưa cần người khác giết thì đã bị tiên uy đè sập rồi.

Mặc dù nói Thiên Sương Môn chẳng có tác dụng gì, nhưng dù gì cũng là môn phái mình lập ra, là môn nhân của mình, cũng thủ hộ ở đây vạn năm, Xích Hàn Tùng không thể nhìn họ chết đi vô nghĩa.

Ngọc Thành Tử bình tĩnh nói: - Đúng là nên rời đi.

Xích Hàn Tùng chắp tay nói: - Vậy thỉnh cầu bệ hạ và chư vị tiên hữu dời đến Xích hàn động thiên của vi thần, nơi đó tuy nhỏ nhưng vẫn miễn cưỡng dung nạp được.
Ngọc Thành Tử lại lắc đầu nói: - Không đi chỗ đó.

- Không đi nơi đó? Vậy đi đâu? Xích Hàn Tùng ngây ra.

Ngọc Thành Tử không nói gì ngẩng đầu nhìn trời.

Trên bầu trời kia có cương phong đang thôi.

Ngọc Thành Tử không nói gì, nhưng ai cũng biết trong cương phong có thứ gì.

Vạn Giới Vương Đình!
Như ý thức được Ngọc Thành Tử muốn làm gì, chúng tiên ngẩn ra.

Chiến Thiên Lang dẫn đầu kêu lên: - Bệ hạ vạn lần không được, hiện tại đã qua kỳ cương phong suy yếu, Vương đình năm trong đó bị trận pháp và cương phong kết hợp, đã không thể khống chế...

- Ta biết. Ngọc Thành Tử thản nhiên nói.

Hắn đương nhiên biết tình huống hiện tại, kỳ suy yếu của cương phong đã qua, lại có hộ đình đại trận, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không dám tiến vào nơi này.

Nhưng hắn là ai?
Hắn là Ngọc Thành Tử!

Chủ nhân khai sáng Vạn Giới Vương Đình!

Chỗ hiểm yếu trong mắt những người khác đối với hắn lại rất bằng phẳng!

Thậm chí có thể nói, Vạn Giới Vương Đình năm đó lạc vào đây là do sắp xếp của hắn, nếu không sao lại trùng hợp như thế?

Mà hiện tại, hắn muốn khôi phục Vương đình, khôi phục vinh quang từng thuộc về mình!

Ngay sau đó Ngọc Thành Tử bay vào không trung, thẳng hướng lên cương phong.
Quát cốt kim phong, bi sát âm phong, thương tuyệt quỷ phong, thực huyết hắc phong... Trong mắt hắn chỉ rất bình thường.

Khi năng lượng tử vong của cương phong tới gần Ngọc Thành Tử, Ngọc Thành Tử không buồn né tránh, cứ như vậy tiến lên, tất cả cương phong liền tự động lui tán.

Đúng vậy, cương phong thấy hắn liền lui!

Bởi vì hắn là tiên đế, tiên đế tối cao ngũ thượng, thống trị Tinh La thiên giới, hàng nghìn hàng vạn thần tiên, thành lập Thiên đình Tiên giới!

Cương phong này vốn do hắn sáng tạo ra, là nô bộc của hắn!

Sự thật này mà để người khác biết, chỉ sợ sẽ chấn động rơi răng.
Hắn cứ như vậy bay thẳng lên không trung, xuyên qua tuyệt địa trong mắt người khác, đi tới trước một kiến trúc mênh mông.

Nhìn kiến trúc hùng vĩ, trong mắt Ngọc Thành Tử hiện vẻ kích động.

Hắn lẩm bẩm nói: - Hơn một vạn năm, ta rốt cục đã trở về! Vạn Giới Vương Đình, còn không mau ra cho ta! ! !

Theo lời hắn, Vương đình cố cung, hàng nghìn hàng vạn lâu đài tỏa hoa quang. Ánh sáng bốc lên, một tiếng gầm kinh thế chấn động nhân tâm.

Dưới vùng đất tan vỡ của Vạn Giới Vương Đình xuất hiện một hình ảnh mãnh thú.
Nanh thú! ! !

Hoá ra dưới Vạn Giới Vương Đình ngầm giấu một tòa di giới đại trận. Nếu ai có năng lực nhìn thấu sẽ phát hiện trung tâm di giới đại trận ở trong mộ của tiên đế. Đáng tiếc Đường Kiếp không thể phát hiện bí mật này, nếu không đã có thể chiếm trọn Vạn Giới Vương Đình. Mà Đa Bảo thiên quân chính là người thủ hộ trận này.

Theo tiếng gầm của Nanh thú, Vạn Giới Vương Đình dâng lên, càng lên càng cao, dần dần thoát ly cương phong, tiến vào hư không như một thế giới độc lập vắt ngang giữa trời.

Vạn Giới Vương Đình, tái hiện hậu thế!