Chương 1164: Vận mệnh

- A! ! !

Theo tiếng gầm của Ngọc Thành Tử, một tiếng hét thảm vang lên.

Người phát ra tiếng thét này là Cổ Đạo Thành, một bàn tay cắm sau lưng hắn, tản ra năng lượng hủy diệt mạnh mẽ.

Đứng sau Cổ Đạo Thành, Tây Thánh Mẫu yên tĩnh như mặt giếng như thường, chỉ là tay không ngừng phóng ánh sáng trói buộc Cổ Đạo Thành, không cho hắn cơ hội bỏ chạy.

- Tây Thánh Mẫu! Mọi người cùng kinh hô.
Ô Ám Thiên, Bất Lão Đồng Tử đánh tới Tây Thánh Mẫu để cứu Cổ Đạo Thành ra, nhưng Ngọc Thành Tử đã vung kiếm ngăn bọn họ lại.

- Vì... sao... Cổ Đạo Thành gian nan phát ra âm thanh, ánh mắt nhìn Tây Thánh Mẫu không thể tin.

- Bởi vì từ đầu ta đã là người của bệ hạ. Tây Thánh Mẫu trả lời: - Cho tới giờ ta chưa từng phản bội hắn.

- Nhưng năm đó hắn mất tích, vứt bỏ ngươi...

- Đó không phải là vứt bỏ, mà là giao trọng trách cho ta chờ đợi.
Tây Thánh Mẫu ngắt lời: - Có những người cần lưu trên thế giới này, chuẩn bị cho bệ hạ trở về.

Cổ Đạo Thành mở to mắt, muốn nói nhưng không thành lời. Lúc trước hắn cứu trợ mọi người đã tiêu hao quá nhiều lực đại đạo, hiện tại đến lượt mình lại vô lực. Lúc này đã hiểu vì sao Ngọc Thành Tử không vội giết hắn rồi, bởi vì hắn đã có chuẩn bị từ trước.

Để hắn không ngừng tiêu hao đại đạo lực rồi mới một kích tất sát.

Để làm điều đó, thậm chí không tiếc ra tay với Tây Thánh Mẫu Tây Thánh Mẫu cũng là người đầu tiên bị Ngọc Thành Tử giết chết.

Tây Thánh Mẫu không phải kẻ thù tiên đế mà là thuộc hạ trung thành nhất, lúc này mọi người mới nhận ra điều đó.

Mọi người cũng hiểu vì sao Tịnh đế nhân quả, vô gian ác liên mất đi tác dụng, đó căn bản không phải nhờ Đại hứa nguyện thư mà là Tây Thánh Mẫu cố ý làm như thế.

Chỉ là Đại hứa nguyện thư không dùng để đối phó Tịnh đế nhân quả vô gian ác liên thì dùng để làm gì?

Mọi người cùng nghĩ tới chuyện này.

Đáp án rất nhanh được công bố.

Trên bầu trời, Tam Thánh Lão Tổ đè bàn tay xuống Ngọc Thành Tử.
Vị chứng đạo thánh tiên này rốt cục xuất thủ, không phải phụng thiên hành sự mà là vì sở phụng hành đạo!

Một chưởng ấn ra, toàn bộ thế giới ảm đạm vô quang, nhật nguyệt vô huy, tinh thần lay động.

Nhưng ngay lúc hắn ra tay, khí thế Ngọc Thành Tử tăng vọt. Hắn huy kiếm đâm hướng lên bàn tay khổng lồ, Hiên Viên kiếm chém ra hào quang ngạo nghễ như mặt trời chói chang.

Đây là công kích của một vị chứng đạo thánh tiên, dù không phải tự mình giáng lâm, dù Ngọc Thành Tử nắm giữ mười hai đại đạo cũng phải dốc toàn lực đối phó.

Dưới tình huống như vậy, hắn không thể tiếp tục đối phó đám Tiêu Tân Tử.
Ngũ tiên thấy thế mừng rỡ, vào thời điểm này, Tiêu Tân Tử, Bất Lão Đồng Tử, Quảng Pháp thiên thần, Ô Ám Thiên, Hoan Ma nữ đồng thời ra tay, phía chân trời bừng sáng lên điện quang.

Nhưng ánh sáng chói mắt không phải do một người ra tay mà đến từ mười ba tồn tại hùng mạnh, ai cũng là cường nhân Chân Tiên và một vị Đại La Kim Tiên, thời khắc này đồng thời đánh tới ngũ tiên khiến họ phải thu tay tự bảo vệ mình.

- Hồng Phong Tử, Quang Minh Tiên, Vô Tương Chân Quân, Đa Bảo Thiên Quân... Không ngờ là các ngươi! Tiêu Tân Tử hoảng sợ nói.

Chỉ thấy phương xa lại có thêm một thân ảnh xuất hiện, một người trong đó rõ ràng là thuộc hạ cũ ở Vương đình Đa Bảo Thiên Quân, thời khắc này cùng hướng Ngọc Thành Tử hô: - Bệ hạ!

Xích Hàn Tùng vui mừng nói: - Các ngươi đã trở lại? Ha ha, các ngươi đã trở lại!

Những người này lần trước theo Ngọc Thành Tử thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật, ngủ đông vạn năm, đến giờ đã xuất hiện.

Thế kẻ đuổi giết bọn họ đâu?

Vì sao bọn họ xuất hiện ở đây?

Đám đông khó hiểu, nhưng lập tức nghĩ tới Đại hứa nguyện thư.
Là đại mệnh vận thuật!

Là vận mệnh để bọn họ thoát khỏi truy binh, cũng là vận mệnh để họ xuất hiện ở đây, trở thành cường viện của Ngọc Thành Tử.

Nói cũng buồn cười, Ngọc Thành Tử chuyển thế hợp đạo, mưu cầu siêu thoát, chính là hành động làm thiên ý tức giận, theo lý thì cả vận mệnh cũng vứt bỏ. Vậy nên mới có chuyện chúng tiên bao vây tiễu trừ. Nhưng chúng tiên đại biểu thiên ý xuất thủ không cách nào quản được vận mệnh, ngược lại bị Ngọc Thành Tử đùa giỡn một phen, bảo sao không khiến lòng người lạnh giá.

Sở dĩ phát sinh chuyện này là do thiên đạo không phải người.

Có thượng thiên nhưng chung quy không phải tồn tại thực tế, không có trí tuệ như người, không biết tự hỏi, dù đối mặt với uy hiếp thì vẫn vận hành theo lối mòn. Nếu không đối phó với tồn tại như Ngọc Thành Tử Đường Kiếp, chỉ cần trực tiếp hạ Thiên kiếp thì đâu cần phiền toái như vậy? Xét đến cùng vẫn như Ngọc Thành Tử nói, nếu thiên đạo không gì không làm được, vậy từ ban đầu đã chẳng có Ngọc Thành Tử tồn tại.

Thiên đạo không phải gì cũng làm được, nó có quy luật vận chuyển, chỉ cần nắm rõ thì Ngọc Thành Tử cũng có thể đùa bỡn vận mệnh. Như vậy cũng so với quân chủ có thể kiêng kị quyền thần, âm thầm ủng hộ thế lực đối kháng nhưng sẽ không trực tiếp lấy đi quyền binh của đối phương.

Còn quyền binh, Ngọc Thành Tử có thể làm chuyện mình muốn làm!

Như thế, Ngọc Thành Tử dùng Đại hứa nguyện thư nghịch chuyển chiến cuộc, đưa những thủ hạ trung thành tới chiến trường. Vì thế hắn cố ý kéo dài thời gian với ngũ tiên. Nếu không có Tây Thánh Mẫu làm nội ứng có thể Ngọc Thành Tử đã sớm động thủ.

Lúc này xuất hiện mười ba người, dẫn đầu là tu giả râu dài cười nói: - Hàn Tùng lão đệ, bệ hạ đang chiến đấu mà ngươi lại ở bên cạnh nhìn, hình như không tốt lắm đâu?

Xích Hàn Tùng mặt già đỏ lên, nói: - Bệ hạ không cho ta tham chiến, ta nào có cách.

- Đó là bệ hạ trân trọng ngươi, sợ ngươi bị thương. Nhưng giờ ta đã đến đây, đương nhiên sẽ giúp bệ hạ phân ưu! Một gã tiên tu nói.
- Đúng lúc thế! Xích Hàn Tùng cười cười bay lên, huyết sắc trường mâu trong tay hiện hình một con huyết trăn rít gào.

Hắn nghẹn khuất đã lâu, thời khắc này toàn lực phóng thích khí thế, hiển hách uy lực. Chúng tiên nhìn thấy cùng nhau cười nói: - Giết!

Cùng đánh tới ngũ tiên.

Bọn họ đều là Chân Tiên, nhưng liên thủ có thực lực không nhỏ, huống chi còn có một vị kim tiên đầu lĩnh.

Người này tên Chiến Thiên Lang, là một trong tám thiên vương của Vạn Giới Vương Đình, hung hãn hiếu chiến, vốn đã là tồn tại Chân Tiên, sau Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật, ngủ đông vạn năm đã thành tựu Kim Tiên, thời khắc này vừa rat ay với ngũ tiên vừa la lớn: - Tây Linh Lung, ngươi lừa ta đắng quá, hoá ra ngươi vẫn luôn trung thành với bệ hạ đấy!

Lúc này Cổ Đạo Thành vẫn bị Tây Thánh Mẫu trói buộc, sinh mệnh khô héo sắp đi vào tử cảnh.

Tây Thánh Mẫu cười nói: - Chúc mừng ngươi Thiên Lang, vạn năm ngủ đông, ngươi quả nhiên thành tựu Kim Tiên. Đáng tiếc ta vẫn ở vị trí đó, nửa bước không tiến. Muốn chứng đạo thành thánh thật quá khó khăn.
Chiến Thiên Lang nói: - Ngươi vì bệ hạ mà trả giá.

Tây Thánh Mẫu lại lắc đầu: - Không, ta là vì chính mình. Là ta quá tự phụ, tự nhận không cần Thâu Thiên Hoán Nhật cũng có thể trong vạn năm chứng đạo thành thánh, từ chối lời đề nghị của bệ hạ, đáng tiếc là đã thất bại.

Chiến Thiên Lang lập tức cười lớn nói: - Quản con mẹ nó là vì ai, chỉ cần ngươi không phản bội bệ hạ là được. Con mẹ nó, mấy ngày trước ngươi đuổi giết lão tử độc ác thế nào, lão tử hận không thể nghiền xương ngươi thành tro, hiện tại còn hạ lời thề thối lắm. Cũng may thề thiên đạo không có tác dụng với lão tử, ha ha.
- Cho dù thề thiên đạo thì sao? Có ý của ta thì không có thiên ý! Thanh âm của Ngọc Thành Tử truyền tới.

- Bệ hạ nói đúng! Chỉ có ý của bệ hạ, không có thiên ý! Lại một thanh âm từ xa phương truyền đến, kiếm quang hoa lệ xé rách trời cao hướng tới ngũ tiên. Lại là một thuộc hạ cũ của vương đình, cấp Chân Tiên tới.

Cùng lúc đó, Tây Thánh Mẫu cũng hoàn toàn hấp thu lực lượng của Cổ Đạo Thành, tay trăng vung lên, Cổ Đạo Thành tan thành tro bụi, lần nữa vung lên, Cẩm tú sơn hà bị Tây Thánh Mẫu thù vào trong túi. Tuy nhiên chịu phản kích của Cổ Đạo Thành, sắc mặt Tây Thánh Mẫu hơi tái nhợt, nhưng vẫn hướng Bất Lão Đồng Tử đánh tới.

Bất Lão Đồng Tử hoảng hốt, tránh lui hô:
- Lui!

Dưới tác dụng của Đại hứa nguyện thư, ngày càng có nhiều thuộc hạ cũ của Vương đình tới, còn Tam Thánh Lão Tổ vì bản thể không ở đây nên nhất thời không làm gì được Ngọc Thành Tử. Mà lấy thực lực của Ngọc Thành Tử, cho dù Tam Thánh Lão Tổ đích thân tới cũng chưa giết được hắn, Ngọc Thành Tử nắm trong tay mười hai đại đạo đã có thực lực vượt xa Kim Tiên. Cho nên tình thế trước mắt đối với bọn họ cực kỳ bất lợi, chỉ có thể rời đi, đợi kết hợp lại lực lượng mới ứng phó được.

Ngọc Thành Tử cười lớn nói: - Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, để hết mạng lại cho ta đi!
Tay trái khống chế, vô tận tiên triều bao lấy chúng tiên, đồng thời Chiến Thiên Lang Tây Thánh Mẫu Xích Hàn Tùng cũng gia tăng công kích. Lấy sức hai đại Kim Tiên thêm mười ba Chân Tiên đối phó năm vị Đại La Kim Tiên vẫn chưa đủ lực. Nhưng thời gian đứng về phía họ, suy diễn theo thời gian sẽ có thêm nhiều thuộc hạ Vương đình đuổi tới. Đến lúc đó, kết quả chờ đợi năm người chỉ có chết.

Đó là Đại La Kim Tiên, không phải cây cải củ cải trắng, mỗi người chết đều mang tới tổn thất lớn.

Thời khắc này ngũ tiên muốn liều mạng phá vây, chạy thoát khỏi Ngọc Thành Tử nói dễ hơn làm. Vạn Cổ Trọng Lâu vận chuyển, lần nữa vây khốn năm người, Ngọc Thành Tử thậm chí không để ý tới Tam Thánh Lão Tổ, không ngừng phát động tiên pháp ngăn cản chúng tiên.
- A! Ô Ám Thiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một cánh tay bị Hiên Viên kiếm chém rụng, nhưng hắn cũng quyết định rất nhanh, trực tiếp làm đứt rời cánh tay mới không bị hủy diệt lực nhân cơ hội ăn mòn cả người.

Nhưng ngay sau đó, Ngọc Thành Tử dùng công kích khủng bố đánh tới, một kiếm tiếp một kiếm, khiến cả năm người đầy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, lại có luồng sáng bừng lên.

Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ đây là thuộc hạ cũ của Vương đình tới thì ánh sáng kia đã rơi vào người Ngọc Thành Tử.
----------oOo----------