Chương 1163: Phục kích

Hiên Viên kiếm!

Đệ nhất thần kiếm của Tiên đế Ngọc Thành Tử, nói nó là đệ nhất thần vật từ xưa đến nay cũng không đủ.

Đây là một thanh kiếm có uy năng vượt quá sức tưởng tượng, sau khi chia thành Diệt Thần Kiếm và Trảm Thần Kiếm vẫn có cái oai khó thể tưởng tượng, phải biết rằng kiếm chia đôi không phải uy năng chia đôi mà còn chưa được tới một phần mười uy lực ban đầu.

Hiên Viên kiếm trong tay Ngọc Thành Tử từng lập nên vô số huyền thoại, chém giết không ít cường địch. Thanh kiếm như vậy góp mặt sẽ khiến chiến lực khác biệt lớn. Nếu đám người Tây Thành Mẫu sớm suy xét đến có Hiên Viên kiếm, chiến lực Ngọc Thành Tử tuyệt đối sẽ tăng lên gấp đôi thì sẽ không chỉ có năm kim tiên tới giết hắn. Nhưng Ngọc Thành Tử lại cố tình khiến mọi người lãng quên thanh kiếm này.

Nếu muốn ảnh hưởng tới đại thiên tinh giới, tới nhiều ký ức của Đại Năng cũng không phải chuyện dễ, Ngọc Thành Tử có thể làm được không phải do Xuân Thu bảng hùng mạnh mà là đã có người thấy "Hiên Viên bị hủy".

Có nhân mới có quả, đây là quy tắc vận dụng nhân quả chi đạo, chỉ có điều thủ đoạn bất đồng dẫn đến kết quả khác nhau. Tỷ như nhân quả chi đạo của Tây Thành Mẫu nhân là cân bằng, dù là công kích gì cũng bị phản kích tương xứng. Còn Xuân Thu bảng là vật dẫn đường, khiến mọi chuyện thuận lý thành chương theo hướng mình mong muốn.

Khiến tu giới Tinh La Đại Thiên Giới quên đi Hiên Viên kiếm rất khó. Nhưng mượn dùng chuyện Hiên Viên kiếm từng bị hủy khiến tất cả mọi người đều bỏ qua sự hiện hữu của nó lại không có gì khó khăn.

Cho nên mấu chốt hoàn thành đạo pháp này, Xuân Thu bảng rất quan trọng, nhưng nguyên nhân Hiên Viên kiếm bị hủy còn quan trọng hơn!

Bất Lão Đồng Tử nhập đạo vận mệnh, cũng có nghiên cứu qua về nhân quả, chỉ một lát đã hiểu ra mấu chốt, rung giọng nói: - Ngươi đã có chuẩn bị từ vạn năm trước, cố ý hủy diệt Hiên Viên kiếm để gieo xuống nhân ngày hôm nay?

Ngọc Thành Tử ngạo nghễ: - Ta sống lại chỉ là bắt đầu, tương lai sẽ còn nhiều chướng ngại thì sao không có chuẩn bị phía sau.
Mà ngay cả Đường Kiếp sâu trong thức hải Ngọc Thành Tử cũng thầm than thở. Sau khi thoát khỏi hỗn độn, Ngọc Thành Tử chân chính thể hiện phong thái kiêu hùng, còn có chuẩn bị từ vạn năm trước khiến người ta giật mình. Không những thế những chuẩn bị này còn rất nhiều, Đường Kiếp rõ ràng nhất, nhưng cũng không dám nói mình đã hiêu đươc hết toàn bộ kế hoạch của Ngọc Thành Tử.

Kiếm trong tay phá đi lòng tin của mọi người, Ngọc Thành Tử vung trường kiếm chém tới chúng tiên. Vẫn là Thiên Ngân Kiếm Bộc với kiếm triều cuồn cuộn, chỉ mới bắt đầu khởi động mà kiếm quang đã ẩn chứa uy năng gấp chục lần.

Hiên Viên kiếm đại đạo thiên binh, uy năng vô hạn, bất cứ công kích hữu hình hay đạo pháp tiên thuật thi triển thông qua kiếm này đều được nâng cao trên phạm vi lớn, khiến vô số thần khí Đạo Binh ảm đạm thất sắc.
Kiếm triều khủng bố gia tăng, hóa làm đại dương mênh mông, cứ như vậy bao phủ năm người.

Cổ Đạo Thành toàn lực thúc dục Cẩm tú sơn hà đồ, trăm núi ngàn sông đồng thời run rẩy, không tiếc dùng lực toàn bộ tiểu thế giới nghênh đón kiếm triều, đồng thời Tiêu Tân Tử dốc sức mở ra không gian bích lũy hấp thu căn nguyên lực. Vì sinh tồn, tất cả cấm kỵ đều được phá vỡ.

Chỉ là hắn muốn lợi dụng, Ngọc Thành Tử không cho hắn cơ hội, cười gằn nói: - Muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng, nghĩ có chuyện tốt như vậy sao? Ra cho ta!

Một tay đẩy, Vạn Cổ Trọng Lâu mở ra, không ngừng khuếch trương, trực tiếp ôm lấy ngũ tiên. Đồng thời Ngọc Thành Tử quát:
- Nghịch chuyển ngũ hành, Vạn Cổ Trọng Lâu!

Vạn Cổ Trọng Lâu vốn là trận pháp ngoại ngự nội công độc đáo, mạnh ở năng lực đối ngoại chứ không đối nội. Nhưng thời khắc này dưới sự thao túng của Ngọc Thành Tử, ngũ hành nghịch chuyển, Vạn Cổ Trọng Lâu thay đổi tác dụng, biến thành một tòa đại trận khóa lại, trực tiếp có tác dụng đối nội.

Bất Lão Đồng Tử hóa ánh sáng phi độn, đầu đánh vào bích lũy trên Vạn Cổ Trọng Lâu nhưng không có cách phá vỡ. Đồng thời Ngọc Thành Tử huy kiếm chém Bất Lão Đồng Tử thành hai đoạn. Lực hủy diệt hùng mạnh trong nháy mắt làm mục nát sức sống của Bất Lão Đồng Tử, rồi lại được Cổ Đạo Thành dùng sinh mạng luân hồi chi đạo cứu lại.

Ngọc Thành Tử cũng không để ý, Hiên Viên kiếm liên tiếp chém ra, kiếm quang hội tụ thành biển lớn hoàn toàn áp chế ngũ tiên.

Đường đường ngũ đại kim tiên bị đánh vô cùng thê thảm.

Ô Ám Thiên, Bất Lão Đồng Tử, Tây Thành Mẫu, Tiêu Tân Tử, từng bước từng bước bị Ngọc Thành Tử giết chết, lại được Cổ Đạo Thành cứu trở về. Cổ Đạo Thành có lẽ chưa từng bị Ngọc Thành Tử giết vì hắn là người mạnh nhất trong ngũ tiên, đồng thời vì nhiệm vụ bảo vệ sự sống của mọi người mà họ có liều mạng cũng phải bảo vệ hắn. Nhưng khi chiến đấu kéo dài, tình thế của ngũ tiên ngày càng bất lợi, Ngọc Thành Tử lại càng đánh càng mạnh.

Thiên không, chỉ thấy Ngọc Thành Tử uy phong lẫm lẫm, đã hoàn toàn áp chế ngũ tiên.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang đâm phía sau lưng Ngọc Thành Tử, chính là môn chủ Thiên Sương môn Tử Dương Chân Quân. Điều này khiến Xích Hàn Tung hét lớn: - Tử Dương ngươi làm gì đó?

Tử Dương Chân Quân đều không để ý, kiếm quang phóng đại, uy năng như biển, đâu còn một vị tu giả xuất khiếu mà chính là Đại La Kim Tiên. Cùng lúc đó lão tổ lông mày dài cũng đánh ra một chưởng, cùng Tử Dương Chân Quân giáp công Ngọc Thành Tử, tu vi cũng nhanh chóng nhảy vọt.

Ngũ tiên bị áp chế cùng nhau cười lớn, cứng rắn đỡ thế công của Ngọc Thành Tử xông lên, đồng thời nói: - Thực sự nghĩ rằng chỉ có năm người chúng ta chờ đối phó với ngươi sao?
Vẫn còn hai gã kim tiên ẩn nấp ở bên, thừa thời cơ đánh lén, Xích Hàn Tung nhìn mà khiếp đảm.

Chỉ có điều tu vi hắn kém xa kim tiên, chỉ có thể đứng sang một bên.

Vào lúc này, Ngọc Thành Tử quát một tiếng: - Đốt!

Ngôn xuất pháp tùy!

Hai kẻ đánh lén đồng thời chấn động, động tác tạm ngừng, Ngọc Thành Tử ra chỉ đánh thẳng vào "lão tổ lông mày dài " khiến hắn hét lên, thân hình ở trên không trung biến hóa thành một nữ tử thiên kiều bá mị.
Đồng thời Ngọc Thành Tử chém Hiên Viên kiếm phủ kín thế công của "Tử Dương Chân Quân", thuận thế dùng một chưởng đánh bay hắn, đồng thời Vạn Cổ Trọng Lâu lần nữa nghịch chuyển ngăn cản ngũ tiên.

Lần này phản kích linh hoạt, sắc bén, mau lẹ, thất tiên đồng thời bị chấn trụ.

Ngọc Thành Tử cười ha hả nói: Ta còn tưởng ai giấu đầu lòi đuôi, hóa ra là Huyễn Ma nữ, vậy vị còn lại thì sao?

Tử Dương Chân Quân biến hóa, quả nhiên cũng là một vị tiên đài hùng mạnh, tiên phong bồng bềnh, tiên khí nghiêm nghị.

Chỉ là khi Ngọc Thành Tử thấy hắn cũng hơi sửng sốt, nói: - Quảng Pháp thiên thần?
Tiên nhân kia ngẩn ngơ: - Tiên đế biết tại hạ sao?

Hắn tu đạo thành công thì Ngọc Thành Tử đã thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật tiến vào luân hồi, căn bản không thể biết hắn, nhưng sao bây giờ lại gọi ra danh hào của hắn?

- Ta đương nhiên biết... Làm sao có thể không biết... Ngọc Thành Tử cười ha hả.

Tạo hóa trêu người, vị Quảng Pháp thiên thần trước mắt chính là lão tổ khai phái Thiên Thần Cung - Quảng Pháp Thiên Tôn.

Ngọc Thành Tử chiếm phân thân Đường Kiếp nên cũng kế thừa ký ức của hắn, chỉ không ngờ cũng trở thành kẻ chặn giết mình.

Bên kia Huyễn Ma Nữ cười nói: - Vất vả ẩn nhẫn lâu như vậy định đánh một kích trí mạng, không ngờ đã sớm bị tiên đế bệ hạ nhìn thấu, quả nhiên không hổ là tiên đế, nhưng ngài làm thế nào phát hiện ra chúng ta thế?

Ngọc Thành Tử cười lạnh: - Huyễn Ma tiên thuật không tệ, nhưng chưa hẳn đã lừa được Vô Song Thiên Mục của ta.

Huyễn Ma Nữ sầm mặt: - Ngọc Thành Tử, thiên đạo sáng tỏ, tuy rằng không thể đột phá nhân quả, thấy rõ Hiên Viên, nhưng cũng sớm cho chúng ta biết chi tiết của ngươi. Trí Tuệ Đạo Thiên Mục tuy lợi hại nhưng Huyễn Ma đạo dựa vào âm dương biến hóa, không phải thứ ngươi có thể dễ dàng phá giải!

- Nếu sớm có phát hiện, chú ý từ trước thì sao? Ngọc Thành Tử hỏi lại.

- Sớm có phát hiện, chú ý từ trước? Huyễn Ma Nữ ngạc nhiên.

Vô Song Thiên Mục và Huyễn Ma Đạo đều là đại đạo chi pháp, từ bản chất ai cũng không thua ai. Dưới tình huống như vậy, Vô Song Thiên Mục có thể nhìn thấu thật giả thì điều kiện đầu tiên vẫn là phải chú tâm vào mục tiêu trước.

Nhưng Huyễn Ma Nữ không nghĩ ra vì sao Ngọc Thành Tử lại phát hiện được?
Ngọc Thành Tử thở dài: - Ta đã sớm nói, vấn đề lớn nhất của các ngươi chính là quá ỷ lại đạo pháp tiên thuật mà không dùng não. Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin chỉ có năm người tới giết ta sao?

Nói đến đây, Ngọc Thành Tử trầm mặc: - Ta là tiên đế! Tiên đế của Vạn Giới Vương Đình! Tiên đế được chú định sẽ phá thiên đạo! Đối mặt với đối thủ như vậy có coi trọng thế nào cũng không quá phận. Năm người muốn đối phó ta, cho dù không đê y đên Hiên Viên kiếm thì cũng khó tránh xem thường ta! Đối phó với ta vốn nên dốc toàn lực mới đúng!"

Nói xong lời cuối cùng, đã có lôi âm cuồn cuộn trên trời.

Giờ khắc này, Ngọc Thành Tử phô bày sự tự tin, tự phụ của mình ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Đúng vậy, hắn tin còn có phục binh, nguyên nhân vì là hắn là Ngọc Thành Tử!

Không ai có thể xem thường hắn!

Nếu muốn đối địch với bản thân thì phải dốc toàn lực chuẩn bị!

Giờ nghe thấy lời này, tất cả tiên nhân đều ngây ra.

Trên bầu trời có tiếng thở dài: - Quả nhiên không hổ là Ngọc Thành Tử. Nếu tiên đế bệ hạ ngóc đầu trở lại, sao ta có thể không toàn lực ứng phó đây?
- Tam Thánh Lão Tổ! Chúng tiên hô lên, trên mặt lộ vẻ không thể tin.

Đây chính là chứng đạo thánh tiên, là tồn tại cao nhất thế giới Đại Thiên, không hề thua kém thiên đạo. Thế nên trận này tất cả thánh tiên sẽ không tham dự. Bởi vì bản thân thánh tiên đã bị thiên đạo kiêng kị, mỗi thánh tiên đều dùng cách của mình thử đột phá thiên đạo. Theo phương diện này mà nói, kỳ thật mỗi thánh tiên đều là kẻ địch của thiên đạo, chẳng qua uy hiếp của Ngọc Thành Tử là mạnh nhất nên bị ghen ghét nhiều nhất.

Theo phương diện này mà nói, con đường Ngọc Thành Tử là chính xác!

Nghe được tiếng Tam Thánh Lão Tổ, Ngọc Thành Tử không kinh hoảng còn cười nói:
- Biết ngươi sẽ đến góp vui. Nhưng thoạt nhìn bản thể chưa rời Tam Thánh sơn, chỉ lấy phân thân đến thì có thể xem thường ta sao?

Ảo ảnh của Tam Thánh Lão Tổ dần hiện ra trên không trung, trả lời: - Phụng thiên ý, hành thiên đạo, theo con đường ngô sở tín phụng thì biết không lầm. Về phần phân thân, dưới tình huống này... giết ngươi đã đủ rồi!

Đúng vậy, dù chỉ là một phân thân, nhưng phân thân có thể chịu tải ý chí hùng mạnh của Tam Thánh Lão Tổ, đủ để áp đảo Ngọc Thành Tử.

Giờ khắc này, Ngọc Thành Tử đã vô hình lâm vào tuyệt cảnh.

Thế nhưng, Ngọc Thành Tử lại khẽ mỉm cười: - Ta lại cho rằng hoàn toàn tương phản, không có chân thân đến là vận may của ngươi, nếu không hôm nay chính là ngày ngươi ngã xuống!

Nói xong hắn chợt cao giọng: - Còn chưa động thủ!