Chương 1162: Hiên Viên

Năm người, lục đạo, lại thêm một tuyệt thế Thể Tu, đối kháng Ngọc Thành Tử đứng đầu lục đạo, chứng đạo thánh tiên.

- Hóa ra là như vậy sao. Ngọc Thành Tử mỉm cười.

- Ngọc Thành Tử, ngươi vẫn chưa rõ sao? Ô Ám Thiên hét: - Tất cả đều là thiên ý an bài, mọi tồn tại tự có huyền cơ. Trời xanh an bài người đối phó ngươi chính là những người ủng hộ ngươi năm đó. Lấy lục đạo đối lục đạo, lấy thánh thể kháng tiên pháp. Tất cả đều có nguyên do, tất cả đều do trời định...

- Tất cả đều do trời định?
Hai mắt Ngọc Thành Tử tỏa thần quang: - Nếu ông trời có thể thực sự quyết định, vậy nó còn cần các ngươi làm gì? Từ khi mới bắt đầu cũng sẽ không có Ngọc Thành Tử tồn tại, cũng không có Thâu Thiên Hoán Nhật, lại càng không có trận chiến hôm nay! Trời có linh nhưng cũng không phải toàn trí toàn năng, nếu không cũng sẽ chẳng xảy ra những chuyện xưa kia, lại càng không có nhưng việc hôm nay! Ngọc Thành Tử ta trước kia là tiên đế, về sau cũng sẽ là tiên đế! Tất cả người phản ta đều phải chết! Các ngươi không phải cảm thấy ông trời rất mạnh sao? Năm người các ngươi liên kết có thể chiến thắng ta? Vậy hãy cho ta xem, lục đạo các ngươi đối phó với mười hai đại đạo của ta thế nào!

Nói xong hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, rít gào: - Phân!

Máu phân hoá thành hàng trăm hàng ngàn Ngọc Thành Tử, đúng là Phù Sinh Vạn Tượng.

Chỉ có điều Phù Sinh Vạn Tượng do Ngọc Thành Tử thi triển mạnh hơn Đường Kiếp. Năm đó phân thân Đường Kiếp biến ảo chỉ có thể phát huy ra chiến lực tu giả hóa hồn, hơn nữa không được liên tục.

Nhưng hiện tại Ngọc Thành Tử phân hoá ra phân thân có tu vi Xuất Khiếu, thêm vào Vạn Cổ Trọng Lâu, phân thân được Vạn Cổ Trọng Lâu bảo hộ, chỉ cần công kích, không cần phòng thủ.

Hàng trăm hàng ngàn phân thân Ngọc Thành Tử đồng loạt ra tay, các loại pháp thuật tựa như oanh tạc.

Công tâm mà nói, lấy xuất khiếu đánh Kim tiên, trình tự chênh lệch quá lớn, trên lý luận rất khó tạo thành uy hiếp gì.

Nhưng Ngọc Thành Tử là nhân vật bậc nào, hắn đã dám dùng thì tất có thủ đoạn.

Phân thân xuất hiện, đao quang kiếm ảnh triển khai, Thập Tuyệt Sát Nhận, Thiên Ngân Kiếm Bộc cuồn cuộn phát ra. Phân thân mặc dù không thể sử dụng đạo pháp, nhưng ngộ đạo ý, có thể như Cổ Đạo Thành phát huy ra chút đạo ý. Trước kia có tác dụng không lớn, nhưng Ngọc Thành Tử kỳ tài ngút trời, hai mươi năm lạc trong hư không cũng không lãng phí, luôn cân nhắc nâng cao bản thân. Mượn dùng vô tận phân thân liên kết thi triển Thiên Ngân Kiếm Bộc, Thập Tuyệt Sát Nhận, cũng là nhờ cấp bậc kim tiên có lý giải sâu sắc về thế giới này mới làm được.

Thời khắc này trăm ngàn phân thân liên hợp lại, cùng thi triển đại đạo sát chiêu, đủ để khiến thế công tăng cường gấp mười gấp trăm lần.
Thế công mãnh liệt như nước cuốn ra, người đứng mũi chịu sào là Ô Ám Thiên.

Điên cuồng, hoang dã hống hách, cuồng sát đánh lên Toái tinh thiết của Ô Ám Thiên, thiết côn bị một kích đánh gãy mất nửa đầu. Ô Ám Thiên còn chưa kịp đau lòng thì sóng triều đã lao tới đánh hắn bay ra ngoài. Nếu không phải đại đạo sát chiêu của phân thân kém hơn bản thể thì Ô Ám Thiên có là ma thiên bá thể cũng phải tan thành tro bụi.

Dù thế, Ô Ám Thiên cũng bị thương, Ngọc Thành Tử đã lao tới truy sát Ô Ám Thiên. Tây thánh mẫu bên cạnh dựa vào tịnh đế nhân quả, vô gian ác liên hùng mạnh, lấy thân làm lá chắn ngăn cản Ngọc Thành Tử. Ngọc Thành Tử dùng Gang tấc thiên nhau xuất hiện sau lưng Ô Ám Thiên dốc hết sức ra tay, đột nhiên khoảng cách dưới chân với Ô Ám Thiên kéo dài vô hạn, biết đây là kiệt tác của Cổ Đạo Thành thì cười ha hả:
- Thử xem thời không chi đạo của bản tôn đi.

Nháy mắt sau đó, thời gian như đọng lại, động tác của mọi người chậm đi vô số lần.

Sát na phương hoa do Ngọc Thành Tử thi triển có phạm vi mở rộng, cũng tác động đến từng đối thủ, Bất tri phàm kích của Tiêu Tân Tử, Cấm tú sơn hà của Cổ Đạo Thành không cản được hắn, Ngọc Thành Tử đặt tay lên Ô Ám Thiên. Chưởng ấn phát ra, thân thể Ô Ám Thiên vỡ thành từng khúc, thân thể cao tới vạn trượng như cây gỗ khô không chịu nổi một kích.

Hắn liên tục lui về phía sau, Ngọc Thành Tử lại không buông tha cho, hừ nói: - Vẫn nên chết đi cho ta.
Lại Gang tấc thiên nhai hiện ra sau lưng Ô Ám Thiên, mắt thấy một chưởng nữa sắp đánh trúng Ô Ám Thiên, Bất Lão Đồng dùng vận mệnh giằng co áp chế. Chớ nhìn hắn ít ra tay, vận mệnh giằng co này có uy năng rất lớn, thông qua vận mệnh chi đạo lộ rõ thiên ý, chiếu rọi ra thiên uy huy hoàng. Dùng để đối phó Ngọc Thành Tử bị trời ghét bỏ thì đúng là vũ khí hữu hiệu nhất.

Dưới thiên uy, Ngọc Thành Tử cử động cũng thấy khó khăn, mỗi lần hành động đều phải trả giá thật lớn.

Nhưng Ngọc Thành Tử hoàn toàn không sợ, ngẩng đầu lên nói: - Thiên đạo? Nếu thiên là quân, ta chính là vương! Ta công cao lấn chủ, xa tới tái ngoại, trời cao đất xa, tự thành một phái thì cả thiên đạo cũng không sợ. Ngươi mượn thiên ý hành quân nói, chung quy chỉ như một tên hoạn quan mà cũng dám chấn nhiếp ta? Muốn chết!
Hai chữ cuối cùng như sấm bên tai, chấn động Bất Lão Đồng tử run rẩy dữ dội, vận mệnh giằng co yêu đi vài phần. Ngọc Thành Tử tế ra một vật, là một tờ kim thư, đúng là Đại hứa nguyện thư, thần khí vận mệnh đạo.

Chỉ thấy Ngọc Thành Tử nhìn xuống kim thư, mặt trên hiện tự phù. Những chữ này chợt lóe rồi biến mất, người ngoài chưa kịp thấy gì thì kim thư đã tự bốc cháy, đồng thời thiên uy vận mệnh cũng giảm đi.

Đúng vậy, uy năng giảm đi chứ không biến mất.

Chỉ là chút uy năng hữu hạn này không trói buộc được Ngọc Thành Tử, Ngọc Thành Tử lao ra đuổi theo Ô Ám Thiên, nhưng muốn giết Ô Ám Thiên thì không thể.

Tây thánh mẫu tái xuất hiện, che trước Ngọc Thành Tử. Một chưởng này đánh vào Tây thánh mẫu khiến ả kêu lên bay ra ngoài.

Nhưng kinh ngạc là, Ngọc Thành Tử lại như không có việc gì lao ra vỗ thêm một chưởng lên Tây thánh mẫu: - Thực sự nghĩ mục tiêu của ta là hắn sao?

Chúng tiên hoảng hốt: - Làm sao có thể?

Tây thánh mẫu có tịnh đế nhân quả vô gian ác liên dũng mãnh vô song, chưa từng có cách giải quyết, trừ phi...

Trừ phi là vận mệnh đạo!
Chúng tiên đột nhiên hiểu ra.

Vừa rồi Ngọc Thành Tử tế ra Đại hứa nguyện thư không phải nhằm vào Bất Lão Đồng tử mà là Tây thánh mẫu!

Đối với Ngọc Thành Tử mà nói, nhân quả chi đạo của Tây thánh mẫu cực khó đối phó, tư vị chỉ có thể bị đánh lại không thể trả đòn đúng là khó chịu, bởi vậy người đầu tiên hắn phải diệt trừ là Tây thánh mẫu.

Thời khắc này một chưởng chứa lực hủy diệt vô song đánh lên Tây thánh mẫu nhanh chóng thôn phệ sức sống, chỉ một kích có thể khiến ả hoàn toàn diệt vong.

Đây là sự khủng bố của hủy diệt!
Nhưng vào lúc đó, Cổ Đạo Thành rót sức sống vào cơ thể Tây thánh mẫu, đồng thời luân hồi lực phát động, tiên phong hóa lực lượng ngưng tụ, Tây thánh mẫu phục sinh lại.

Sinh mạng và luân hồi chi đạo là khắc tinh của sát lục và hủy diệt chi đạo.

Nếu như nói Tiêu Tân Tử có tác dụng phong tỏa không gian, ngăn cản chạy trốn, đồng thời dùng thời gian ảnh hưởng và nắm chắc chiến cuộc, tác dụng của Ô Ám Thiên là hấp thu thương tổn, là khiên thịt, Bất Lão Đồng tử mượn thiên ý trấn áp, Tây thánh mẫu là công kích. Vậy Cổ Đạo Thành có tác dụng cứu viện và bảo hộ. Người nầm giữ sinh mạng và luân hồi chi đạo như hắn thích hợp nhất với vai trò này.

Năm người này đều có tác dụng riêng của mình, liên thủ khiến thực lực tăng cường mới khiêu chiến được Ngọc Thành Tử, tuy vậy cũng đã khiến Tây thánh mẫu chết một lần khiến năm người phát lạnh.

Ngọc Thành Tử hừ nói: - Có chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ thoáng bên tai. Xuân Thu Bảng, xuất!

Theo lời hắn nói, bảng vàng tế lên, đúng là Xuân Thu bảng.

Những chữ trên Xuân Thu bảng tỏa sáng.

Mọi người không thấy rõ những chữ kia, nhưng có thể cảm thấy có một cỗ dao động phát sinh ra bốn phía. Mọi người khẳng định đã có chuyện xảy ra nhưng lại không thấy được gì, duy chỉ có tiếng cười âm lãnh của Ngọc Thành Tử.

Ngay sau đó, hắn nói:
- Nếu đây là tất cả thủ đoạn của các ngươi, như vậy... Các ngươi có thể đi tìm chết rồi!

Nói xong tay phải giơ lên cao, một đạo ánh sáng sắc bén xuất hiện trên tay hắn.

Hiên Viên kiếm!

Ánh mắt năm người đồng thời co rút lại.

Mãi lúc này họ mới hô lên, từ đầu trận chiến Ngọc Thành Tử vẫn chưa sử dụng Hiên Viên kiếm.

Hiên Viên kiếm theo Ngọc Thành Tử chinh chiến bao năm tháng, là tuyệt thế thần khí, đạo binh có chém đứt trời cao.
Ở trước mặt nó, mọi lá chắn hay pháp tráo đều chỉ như tượng đất.

Ngay sau đó, Ngọc Thành Tử nhẹ vung Hiên Viên kiếm, nương theo kiếm khí tung hoành, Ô Ám Thiên bị một kiếm bổ trúng.

Một kiếm chia hai!

- Điều này không có khả năng... Điều này không có khả năng... Tiêu Tân Tử hoảng sợ kêu lên.

Hắn hô không có khả năng, không phải vì Hiên Viên kiếm phá không gian bích lũy của hắn mà là...từ lúc bắt đầu hắn đã không nghĩ đến chuyện này.

Đúng vậy, trù tính nhiều năm, chiến thuật tập hợp ngũ đại kim tiên lại bỏ sót tồn tại của Hiên Viên kiếm!

Điều này sao có thể?

Làm sao có thể quên nó?

Lúc này mọi người nhìn Xuân Thu Bảng, tự phù dần dần lộ hình dáng, nhưng nội dung trên đó khiến mọi người như rơi xuống đáy cốc.

Trên Xuân Thu bảng đã viết:

- Hiên Viên chia hai, thần kiếm không còn, tiền căn đã thành, hậu quả ký định, Tinh La thiên giới, vô ức Hiên Viên!
Tinh La thiên giới, vô ức Hiên Viên!

Là Ngọc Thành Tử!

Tay hắn viết xuống nhân quả!

Mượn dùng Hiên Viên kiếm không từng thật sự tồn tại, viết xuống thần kiếm không còn, ngàn giới mất đi quả.

Mọi người cùng run rẩy.

- Nói cách khác... Tiêu Tân Tử lạnh run nhìn Ngọc Thành Tử: - Từ lúc mới bắt đầu ngươi đã biết có trận chiến đấu này sao? Cho nên định ra nhân quả này?

- Chiến đấu? Ngọc Thành Tử mỉm cười: - Ngu xuẩn, đây đâu phải chiến đấu, đây rõ ràng là chiến tranh!

- Ta vừa trở về, tất có chiến tranh. Có một số việc không cần vận mệnh cũng có thể nhìn thấy. Các ngươi quá mức ỷ lại đại đạo, lại không đê y đên kiến thức phổ thông. Dưới sự tồn tại của Hiên Viên kiếm các ngươi phán đoán sai thực lực của ta, chuyện này còn cần lý do sao? Từ khi ta lựa chọn con đường này, không phải nên sớm có chuẩn bị sao?

- Vậy hiện tại các ngươi còn hậu chiêu gì không mau lấy ra. Nếu không cứ yên tâm mà chết đi...
Ngọc Thành Tử ngạo nghễ trả lời.