Tiên phong phấp phới, vân vũ trời cao.

Tu giả Thiên Tâm tiêu vong, trên không trung xuất hiện thêm mấy người.

Một người mặt như quả táo, râu dài tới bụng, nói với Ngọc Thành Tử: - Người nào dám xông vào tổ đường, giết môn nhân, bắt nạt Thiên Sương Môn ta không người ư?

Ngọc Thành Tử vẫn không biết, chỉ kinh ngạc nhìn lên trời, nhìn ráng mây nhiều màu trong mây.

- Lớn mật! Tu giả bên cạnh thấy thế liền cùng ra tay với Ngọc Thành Tử.
Có vết xe đổ của Thiên Tâm kia, lần này bọn họ ra tay đều cẩn thận hơn nhiều, lúc công kích cũng không quên phủ thêm pháp tráo.

Cả mí mắt Ngọc Thành Tử cũng không động, chỉ cau mày nói: - Ồn ào!

Chỉ hai chữ đã khiến tu giả kia như gặp phải sét đánh. Lôi âm như có ma lực vô biên tiến vào trong cơ thể tu giả, mấy người đồng thời nổ thành máu thịt. Kinh hãi nhất chính là pháp tráo của họ chưa bị phá nát, vẫn như lồng thủy tinh chụp bên ngoài, bị huyết nhục nhuộm thành màu đỏ.

Tử Dương Chân Quân hoảng sợ.

Hắn tu hành ba ngàn năm, vẫn chưa từng thấy thủ đoạn như thế.
Lúc này Ngọc Thành Tử đã nhìn sang Tử Dương Chân Quân, chỉ một cái liếc mắt mà Tử Dương Chân Quân có cảm giác như lâm vào khoảng không vô tận, giãy dụa thế nào cũng không được. Hắn biết không tốt, dốc pháp lực toàn thân, hét lớn một tiếng: - Mở!

Năng lượng khởi động đồng thời bùng nổ theo tiếng sấm vang dội, nương theo tiếng ầm ầm, Tử Dương Chân Quân thoát khỏi hư không, lúc này mới phát hiện mình vẫn ở chỗ cũ, chưa có chuyện gì phát sinh, chỉ có tiếng gầm rú vang vọng khi mình dốc toàn lực vẫn còn.

Chỉ một ánh mắt khiến mình lâm vào ảo cảnh, khiến mình sử dụng toàn bộ khí lực mới có thể giãy ra, Tử Dương Chân Quân kinh hãi vô cùng. Còn vẻ mặt của đối phương vẫn không thèm để ý, hiển nhiên căn bản không coi việc này là đâu.
Với Ngọc Thành Tử mà nói, công kích kia thật sự chỉ là một cái "Liếc mắt", còn chưa tới một phần vạn uy năng, không trói được một Xuất Khiếu Chân Quân cũng không kỳ quái.

Nhưng ngay sau đó, Ngọc Thành Tử lại phát ra tiếng hừ nhẹ.

Một tiếng hừ phát ra từ trong mũi, hai luồng khí lưu như mũi tên bắn tới Tử Dương Chân Quân.

Tử Dương Chân Quân nhìn mũi tên phóng tới, nhưng lại không thể trốn, thậm chí ngay cả ý niệm né tránh cũng không có, cứ kinh ngạc đứng đó.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm chợt vang lên: - Không thể!
Trong tầng mây hiện ra một bàn tay bắn ra hai chỉ triệt tiêu hai mũi tên khí kia.

Ngay sau đó, một tiên nhân lông mày dài xuất hiện trong tầng mây.

Tử Dương Chân Quân thấy thế mới khôi phục tinh thần, quát lên "Sư phụ" rồi quỳ lạy.

Tiên nhân lông mày dài là Tiên Đài trấn phái Thiên Sương Môn.

Tiên nhân lông mày dài vừa xuất hiện đã cảm nhận được uy áp đến từ Ngọc Thành Tử. Cũng chỉ có cấp độ như hắn mới cảm nhận được chỗ đáng sợ của Ngọc Thành Tử, như thuyền trưởng đã kinh qua mưa gió mới hiểu được biển rộng và hung vĩ thế nào.
Nên lúc này vừa xuất hiện đã nói: - Không biết cao nhân phương nào đại giá quang lâm, hết sức vinh hạnh...

Thái độ này làm Tử Dương Chân Quân chấn động.

Hắn biết tính sư phụ mình, cho dù chống lại Chân Tiên cũng chỉ hơi chấp hạ lễ, chẳng lẽ...

Hắn có chút không dám nghĩ tới, Ngọc Thành Tử lại nói: - Xích Hàn Tùng đâu?

Nghe thế, tiên nhân lông mày dài run lên, trả lời: - Gia sư đã Quy Khư hơn vạn năm trước...
- Quy Khư... Ngọc Thành Tử cười ha hả nói: - Xích Hàn Tùng, đã biết ta về còn không xuất thế, còn định chờ tới khi nào?

Lúc nói, chỉ thấy dưới bậc núi xa xa, thiếu niên tên Ngọc Lâm Thông đột nhiên kêu thảm, toàn thân vặn vẹo biến hình. Đồng thời năng lượng cuồn cuộn xuất thế, không ngừng đề thăng tu vi, từ Thoát Phàm đến Thiên Tâm, đến Tử Phủ, vào Tiên Đài, thẳng tới Chân Tiên mới dừng lại, toàn thân biến hóa, không còn là dáng vẻ quý công tử như trước mà mặc chiến giáp màu đỏ, cầm huyết sắc trường mâu.

Nam tử kia đứng trên mây, hào quanh như thái dương chói mắt, khiến người ta sinh lòng cúng bái.

Nhưng mà một nhân vật như thiên thần nhìn thấy Ngọc Thành Tử lại lộ vẻ vui mừng quỳ xuống lạy, lớn tiếng nói: - Thị vệ trưởng Thánh vương đình Xích Hàn Tùng tham kiến tiên đế bệ hạ, bệ hạ đã trở lại!

Nói xong lời cuối cùng, Xích Hàn Tùng run rẩy đầy kích động.

Ngọc Thành Tử mỉm cười gật đầu: - Mấy năm nay vất vả các ngươi, tất cả mọi người vẫn tốt chứ?

Xích Hàn Tùng nói: - Hai mươi năm trước, bệ hạ trở về, lấy vô thượng thần thông cho ta biết và sống lại, nhưng không ngờ sau đó bệ hạ thất tung. Thiên diễn tử tính ra đó là trở ngại thiên đạo, vừa là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Chuyện xấu là đường bệ hạ về hung hiểm, con đường phía trước khó lường, chuyện tốt là đại kế của bệ hạ đã thành, vạn năm mưu hoa, thành công đang ở ngay trước mắt. Khuyên chúng ta nhẫn nại.

- Vậy sao ngươi còn ngủ đông nữa? Ngọc Thành Tử hỏi.

Theo suy nghĩ của hắn, sau khi trở về sẽ thấy cờ hiệu, tiên phái thuộc về hắn, nao ngờ lại là một môn phái lạ hoắc, cả Xích Hàn Tùng cũng không thấy đâu. Nếu không phải hắn có hiểu biết về Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật, phát hiện nơi đây còn có người ở ngủ đông thì cũng không ngờ Xích Hàn Tùng vẫn ngủ đông.

Xích Hàn Tùng tỏ vẻ tức giận: - Còn không phải Tinh La Môn và Tề Thiên Tông sao. Hai phái đó cảm nhận được thiên đạo, sau khi bệ hạ trở về liền phái người truy sát chúng ta. Ta chờ bệ hạ lãnh đạo, vừa mới trở về lại đang hỗn loạn không hiểu tình hình, kết quả bị giết tới trở tay không kịp...

- Ngươi nói cái gì? Sắc mặt Ngọc Thành Tử trầm xuống.

Xích Hàn Tùng dập đầu nói: - Tinh La Môn Tề Thiên Tông liên hợp bảy mươi hai phái Hồng hoang, hư không Tam Thập Tam Thiên liên hợp ra tay, truy sát chúng ta, Xích Luyện Tử, Quỷ Cốc Tiên, Tiểu Đào Hậu, tiên tử đều chết trận, 128 ngươi trở về còn chưa kịp kiến công lập nghiệp đã chết trận mất hai mươi hai người!

- Khốn khiếp! Ngọc Thành Tử tức giận.
Hơn một trăm thuộc hạ cũ của Vương đình đều do hắn đích thân chọn lựa, ngoài Thanh Long có thể nói ai cũng trung thành với hắn, sau khi trải qua Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật cũng có biến hóa về chất, ai cũng có hy vọng thông tới đại đạo, hiện giờ vừa mới bắt đầu đã hao tổn hai mươi người thì sao có thể không đau lòng?

Sự tổn thất không phải chỉ vài tiên tu có thể bù lại được.

Xích Hàn Tùng nói: - Ta chờ bệ hạ về lãnh đạo, không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ đành tránh lui tạm thời nhường nhịn. Trong đó một số người phụ trách hấp dẫn bảy mươi bốn phái và ba mươi ba thiên, một số người khác thì ngủ đông. Thiên diễn tính ra nên ngủ đông lần nữa chờ bệ hạ trở về!

- Hóa ra là như vậy...
Ngọc Thành Tử gật gật đầu, có phần đã hiểu tình thế hiện giờ của Hồng hoang.

Khi quay về phát sinh thiên đạo trở ngại, khiến mình muộn mất hai mươi năm, còn tổn thất một bộ phận tinh anh dưới tay khiến Tinh La Môn và Tề Thiên Tông đã có bố trí.

Hiện giờ hai đại phái đã chuẩn bị hai mươi năm, xem ra rất nhanh sẽ ra tay với mình.

Nghĩ vậy, Ngọc Thành Tử cười hắc hắc: - Được, rất tốt! Ta vốn cũng không nghĩ có thể thuận lợi nhất thống, thành tựu đại nghiệp. Kẻ cản đường ta, chính giới cũng thế, phản giới cũng đươc, tất cả đều giết không tha!
Nói xong Ngọc Thành Tử bay lên trời cao.

Trên bầu trời sừng sững hiện lốc xoáy năng lượng, Ngọc Thành Tử ở trong đó rống lớn: - Xuất hiện đi. Ta đã trở về, các ngươi cũng nên có cảm giác mới đúng, còn muốn giấu đầu lòi đuôi tới khi nào!

Trên bầu trời hiện sóng gợn, khiến không trung nhộn nhạo khai mở.

Nương theo lấy bầu trời gợn sóng, phía đông có một người đi tới, đi trên hư không như đất bằng, là một nho sinh trung niên, trong tay cầm một quyển sách, rung đùi đắc ý hát: - Nhớ năm đó Vương đình thịnh thế, vạn giới đỉnh lễ, nổi bật vô lượng. Tiếc rằng thịnh cực tất suy, vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), vạn giới vương quyền cũng như phù dung sớm nở tối tàn. Công danh sử sách chìm vào bọt biển. Núi sông dễ vỡ, tiên nhân không già, không cùng thiên địa tranh giành, mình ta tự tiêu dao giữa đời!

Xích Hàn Tùng thấy thế muốn lao ra, Ngọc Thành Tử ngăn cản: - Hàn Tùng, ngươi hãy lui ra sau, đây không phải cuộc chiến ngươi có thể tham dự.

- Nhưng bệ hạ... Xích Hàn Tùng còn muốn nói điều gì, Ngọc Thành Tử đã nói: - Thế nào, không tin ta?

Xích Hàn Tùng ngẩn ngơ, cuối cùng nói: - Bệ hạ thần uy vô địch, hạng đạo chích cần gì tiếc nuối.
Nói xong đã tự lui ra.

Ngọc Thành Tử lúc này mới nhìn về phía người mới tới, cười nói: - Tiêu Tân Tử, hóa ra là ngươi. Năm đó là một nhà nho nghèo, đạo ngoại chi hán, không ngờ cũng dám nói chuyện với ta như thế, thật cũng có chút can đảm!

Tiêu Tân Tử nói: - Không dám cùng tiên đế tranh phong, chỉ là tiên đế tuy mạnh nhưng vẫn chẳng bằng thiên đạo, cần gì phải nghịch thiên mà đi.

Ngọc Thành Tử ngạo nghễ nói: - Ngươi không cùng thiên địa tranh giành, chỉ muốn nhất thời tiêu dao, hạng vô năng sao hiểu được chí hướng của ta.
- Ngươi! Tiêu Tân Tử bị hắn dùng một câu chấn trụ, nhất thời không nói thành lời.

- Ý chí của Tiên đế rất lớn, oai của tiên đế cũng rất mạnh. Chỉ tiếc đó đều là chuyện quá khứ. Vương đình tan vỡ, phồn hoa lạc mất, ngươi tuy tên là tiên đế nhưng không còn vinh quang trước kia, chỉ là lão hủ mượn xác hoàn hồn mà thôi. Phía tây lại có một thanh âm truyền đến, là một gã mặc giáp màu đen, cầm thiết côn từ xa phương đi tới. Hắn đạp trên không trung nhưng mỗi bước đều mang tới cho người ta cảm giác nặng nề.

- Ô Ám Thiên, ngươi tới rồi. Ngọc Thành Tử cười nói: - Ngươi đã đến đây, như vậy Tây thánh mẫu cùng tên nghịch đồ kia hẳn cũng đã tới?
Tầng mây hai đầu năm bắc đều đã có người xuất hiện.

Phía nam có một nữ tử chân đạp tường vân, đỉnh có Bát bảo hương la tán, toàn thân tỏa ánh sáng thần thánh, gương mặt hiền lành cười với Ngọc Thành Tử: - Thuộc hạ cũ ở Vương đình, Tây thánh mẫu Linh Lung tham kiến bệ hạ, vạn năm không gặp, phong thái của bệ hạ vẫn như xưa.

Phương Bắc là một nam tử mày kiếm, khí chất siêu phàm thoát tục, hai tay trống không nhưng lại có những đạo sáng mờ quay quanh thân thể khiến hắn như ẩn như hiện, hướng Ngọc Thành Tử nói: - Đệ tử Cổ Đạo Thành tham kiến sư tôn!